“Là ai...??? Rốt cuộc là ai?” tên viện trưởng thấy cây đao trước mắt lóe ra hàn quan thì lặng lẽ giật giật cổ sau đó hắn nhìn chung quanh một vòng nhưng không phát hiện gì cả, điều này làm cho sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt vài phần.
Còn đám nhỏ thì tựa hồ không có sợ hãi như vậy chỉ là kỳ quái nhìn cây đao cùng tên viện trưởng. Sau đó chúng thấy tên viện trưởng quả thật kiêng kỵ cây đao kia thì bọn chúng lại chạy nhanh đỡ Tiểu Tam đứng dậy.
“Tam ca, ngươi không sao chứ?”
Tiểu tam lắc đầu nhưng nếu vừa rồi tên viện trưởng kia quả thật đá vào đầu cậu thì giờ này mạng nhỏ của cậu đã không còn.
Duy Nhược Hề mắt lạnh nhìn phản ứng của tên viện trưởng, người như thế này quả thật là đáng chết.
Tên viện trưởng thì vẫn còn đang tiếp tục kinh hãi nhìn bốn phía một vòng nhưng vẫn như lúc trước, hắn vẫn không có phát hiện gì cả. “Ai? Rốt cuộc là ai? Mau đi ra!”
Vẫn không thấy ai trả lời, tên viện trưởng nhìn chung quanh không thấy người nào, hắn lại cẩn thận duy chuyển vài bước nhưng cây đao trước sau vẫn theo sát hắn.
Sắc mặt của tên viện trưởng càng thêm tái nhợt, rốt cuộc là ai lại giúp đỡ tên tiểu hỗn đản kia? Vì sao hắn lại không thể nhìn thấy người? Chẳng lẽ người đó điều khiển cây đao từ một nơi xa? Càng nghĩ tên viện trưởng càng cảm thấy sợ hãi.
“Đem tiền mà ngươi tham ô của mấy đứa nhỏ lấy ra rồi nhanh chóng cút khỏi cô nhi viện ngay. Trước khi cút nhớ đem giấy tờ của cô nhi viện này sang cho Tiểu Tam.” Tên viện trưởng đang lúc đổ mồ hôi hột chợt nghe một giọng nữ vang lên.
“Không có khả năng!” Hắn ta đột nhiên hét to lên một tiếng, gian cô nhi viện này chính là một cái cây hái ra tiền, hắn làm sao có thể chắp tay giao co người khác được.
Nhưng mà hắn ta vừa phát ra lời phản đối thì cây đao kia lập tức găm thẳng vào đùi của hắn.
“A!” tên viện trưởng lặp tức thét lên sau đó lăn lộn gào thét trên mặt đất.
“Nếu ngươi chết ta tự nhiên có biện pháp đem cô nhi viện này sang tên cho Tiểu Tam, cho nên ngươi nói xem có muốn ta giết ngươi hay không?” Từ xa Duy Nhược Hề lạnh lùng dùng tinh thần lực nhìn tên viện trưởng cùng hắn câu thông.
Còn tên viện trưởng thì hiện tại vô cùng sợ hãi, trên trán hắn từng hột mồ hôi lạnh rớt ra.
“Cho ngươi ba giây suy nghĩ, nếu không trả lời ta liền trực tiếp lấy mạng ngươi!” Viện trưởng lại tiếp tục nghe thanh âm lạnh lùng mà Duy Nhược Hề truyền đến.
Còn Tiểu Tam cùng đám nhỏ kia thì đứng ở một bên kỳ quái nhìn viện trưởng, bọn nó phát hiện viện trưởng thế nhưng đang lầm bầm lầu bầu một mình. Hơn nữa cây đao kia lại cho viện trưởng một đao nữa chứ. Nếu không phải e ngại một chút nữa viện trưởng sẽ trả thù bọn họ thì thời điểm bọn họ thấy viện trưởng bị đâm một đao thật muốn hoan hô hai tiếng.
Còn Tiểu Tam vì vẫn mắt lạnh nhìn tên viện trưởng kia. Trong lòng cậu cũng ngạc nhiên không thôi, Tiểu Tam biết là có người âm thầm giúp nhóm bọn hắn nhưng rốt cuộc là cao thủ nào mới được lại có tinh thần lực lực khủng bố như thế. Hơn nữa tiểu tam cũng không rõ vì sao người kia phải giúp đỡ nhóm bọn họ.
“3,2,1.” Thanh âm lạnh lùng lại tiếp tục vang lên bên lỗ tai tên viện trưởng.
Hắn ta nghe thế lại tiếp tục sợ hãi mà nhảy dựng lên sau đó lại thấy được miệng vết thương trên đùi thì vội vàng thét to:” Ta đồng ý, ta đồng ý, cầu xin đừng giết tôi, tôi lập tức đem toàn bộ giao ra đây.” Viện trưởng biết hắn nếu quả thực không giao ra thì chủ nhân của thanh âm kia có thể thât giết hắn.
“Được, bây giờ ngươi lập tức đem giấy tờ chuyển sang cho Tiểu Tam sau đó đem toàn bộ tiền cũng giao ra. Đừng có suy nghĩ chạy trốn hoặc tìm người cầu cứu bởi vì ta sẽ luôn nhìn chầm chầm ngươi.”
Tên viện trưởng lúc này đang cắng răng đứng dậy sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Tam. Nhưng hắn thật không ngờ chỉ có bao nhiêu đó phản ứng thôi mà cây đao kia lại tiếp tục đâm hắn một đao, hắn lại bắt đầu tru tréo thét lên.
“Câm miệng, nhanh đem giấy tờ bất động sản đem ra!” Duy Nhược Hề hận không thể trực tiếp một đao giết hắn nhưng mà hiện tại thì không thể.
Tên viện trưởng lập tức ngậm miệng lại ngay sau đó ngoan ngoãn vào lấy giấy tờ bất động sản giao ra.
Duy Nhược Hề thấy hắn ngoan ngoãn làm theo yêu cầu thì lúc này mới thu đao trở về.
Tên viện trưởng nhìn thấy phi đao mất đi rồi lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hồi, sau đó hắn vừa định đổi ý thì lập tức cảm giác được trong não một trận đao đớn, một uy áp hướng hắn mà đánh tới.
“Đừng có nghĩ đến việc không thấy phi đao thì ngươi có thể đổi ý. Không có phi đao xuất hiện nhưng lúc nào ta cũng thể lấy mạng của ngươi được, tốt nhất nhanh chân lên.” Duy Nhược Hề đương nhiên biết chủ ý của tên viện trưởng này cho nên thanh thanh nhắc nhở hắn một cái.
Hiện tại tên viện trưởng mới thật sự sợ hãi, sau đó hắn băng bó miệng vết thương rồi thay đổi quần áo chạy nhanh đem giấy tờ bất động sản lấy ra.
“Mang tiểu Tam đến phòng công chứng rồi chuyển nhượng cho cậu ta, nói rằng ngươi muốn chuyển đi chỗ khác nên đem chỗ này chuyễn nhượng cho Tiểu Tam.”
Viện trưởng tâm không cam lòng không nguyện dẫn theo Tiểu Tan đến phòng công chứng.
Bởi vì mỗi một tiểu khu đều có phòng công chứng, hơn nữa lại cùng một tiểu khu cho nên cũng biết được ít nhiều chính vì vậy mà khi nghe được tên Viện trưởng muốn đem phòng ở chuyển sang cho Tiểu Tam trong cô nhi viện thì nhân viên phòng công chứng quả thật là lắp bắp kinh hãi. Nhưng anh ta chẳng ta cũng không có hỏi cái gì chỉ là trực tiếp làm giấy tờ theo đúng chức vụ. Không tốn bao nhiêu thời gian thì cô nhi viện liền trở thành của Tiểu Tam.
Tiểu tam nhìn thấy được tấm thẻ bàn bạc trên tay thì dùng sức nhu nhu ánh mắt dường như không thể tin nổi đây là sự thật. “Ta có phòng ở, ta có phòng ở, sau này bọn ta không cần ngủ ở ngã tư đường nữa!”
Duy Nhược Hề nghe xong lời nói của Tiểu Tam thì hận không thể lập tức giết ngay tên viện trưởng này, rõ ràng có nhiều phòng như thế vậy mà còn không cho đám nhỏ ngủ mà bắt bọn nhỏ ra đường ngủ.
Duy Nhược Hề lại nhìn chầm chầm bọn họ trở lại cô nhi viện sau đó nhìn xem tên viện trưởng đem tiền tham ô toàn bộ giao ra.
Tiểu tam vừa về đến cô nhi viện liền lập tức đem điều mà cậu vừa chứng kiến nói ra đồng bọn, đám nhỏ tựa hồ không thể tin tưởng được khi biết được phòng ở này đã thuộc về bọn chúng thì chúng vui mừng đến rơi nước mắt.
“Chúng ta có phòng ở! Ô .....ô ô......”
“Có chỗ để ở là chuyện tốt, khóc cái gì a, ô ô.....”
“Tam ca, về sau chúng ta không cần phải ngủ ở bên ngoài, cũng không sợ bị người ta khi dễ sao?”
“Đây là đương nhiên...”
“Thật sao? Thật tốt quá!...”
Duy Nhược Hề nghe xong thiếu chút nữa rớt nước mắt. Sau đó cô nhịn không được dùng tinh thần lực đánh tới tên viện trưởng kia làm cho hắn đau không chịu nổi lại bắt đầu kêu to lên.
“Hiện tại thì nhanh chóng đem tiền tham ô giao hết ra cho Tiểu Tam sau đó thì ngươi có thể cút, nhớ cho kỹ, một tinh cầu nhà ngươi cũng không thể lưu! Nếu không ta liền tể ngươi.”
Tên viện trưởng lúc này lại nghiêm mặt sau đó thành thật giao ra thẻ ngân hàng.
Duy Nhược Hề sợ hắn vừa rời khỏi liền đem tài khoản đóng băng cho nên lại cho hắn cùng Tiểu Tam đi ngân hàng chuyển toàn bộ tiền sang tên cho Tiểu Tam.
Tiểu Tam sau khi biết được tên viện trưởng thế nhưng còn muốn đem toàn bộ tiền chuyển sang cho cậu ta thì hoàn toàn ngây dại. Cậu thật không ngờ tên viện trưởng lại giao ra tiền tham ô. Thẳng đến khi vào ngân hàng cậu mới hoàn toàn tin đây là sự thật.
Bởi vì chưa từng có thẻ ngân hàng cho nên Tiểu Tam phải giao ra thẻ chứng minh sau đó cậu lại vô cùng kích động khi thấy tiền từ trong thẻ tên viện trưởng toàn bộ chuyển sang cho cậu.
Duy Nhược Hề cũng luôn dùng tinh thần lực quan sát tên viện trưởng kia cho đến khi hắn giao hết tiền cho Tiểu Tam thì lúc này mới để cho bọn họ trở về cô nhi viện.
Dọc theo đường đi Tiểu Tam lại cầm tấm thẻ ngây ngô cười hoàn toàn đối lập với gương mặt trông vô cùng đáng sợ của tên viện trưởng.
Tiểu Tam chỉ biết rằng từ đây về sau bọn họ không cần chịu đói, chịu rét ngoài ra bọn họ cũng có thể đi học viện tiếp nhận tri thức. Trên đường về cô nhi viện cậu cảm thấy cả người lân lân thậm chí chỗ bị tên viện trưởng kia đánh cũng không còn cảm thấy đau nữa.
Duy Nhược Hề thấy được vẻ mặt ngây ngốc đang cười của Tiểu Tam cũng vui vẻ lên.
Thẳng cho đến khi viện trưởng cùng Tiểu Tam về đến cô nhi viện thì đám nhỏ càng vô cùng kích động.
“Tiểu Tam ca, thế nào?
“A a, a a....chúng ta có tiền, về sau chúng ta có thể ăn no còn có thể đi học nhận tri thức, a a!”
“Thật sao? Tiểu Tam ca thật vậy chẳng? Về sau mỗi ngày chúng ta có thể ăn được ba cái bánh dinh dưỡng sao?”
“Đúng thế, còn có thể ăn bánh bao nữa a.” Tiểu Tam miệng cười đến mang tai nói.
Ai, Duy Nhược Hề hít sâu một hơi, bản thân cô chỉ có thể giúp đến như thế, về sau thế nào thì cần trông chờ vào bản thân của tụi nhỏ thôi.
“Mau cút khỏi đây đi!” Duy Nhược Hề lạnh lùng nói với tên viện trưởng.
Tên viện trưởng kia nhìn chằm chằm tấm thẻ trong tay tiểu Tam cùng phòng ở sau đó do dự nửa ngày mới mở miệng nói:” Ta...ta có thể vào trong lấy chút đồ?”
“Không được, mau cút ngay!” Duy Nhược Hề còn định đợi lát nữa giết chết tên viện trưởng này, bằng không để hắn sống sót thì hắn sẽ trở lại nơi đây tiếp tục hành hạ bọn nhỏ.
Tên viện trưởng nghe xong thì sắc mặt càng âm trầm sau đó hung hăng nhìn Tiểu Tam một cái rồi mới rời đi.
Duy Nhược Hề tiếp tục dùng tinh thần lực đi theo tên viện trưởng kia. Tên viện trưởng đi không bao xa thì bắt đầu mắng lên.
Duy Nhược Hề cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục dõi theo hắn mới phát hiện hắn thế nhưng đánh xe tiến vào văn minh khu.
Duy Nhược Hề thấy hắn xuống xe liền vào một căn hộ xa hoa thì mới hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp dùng tinh thần lực đánh vào não hạch. Tên viện trưởng mãnh liệt rùng mình sau đó gục trên đất bắt đầu kêu to.
Duy Nhược Hề cắn răng một cái sau đó mãnh liệt dùng tinh thần lực đánh sâu vào não hạch bên trong thẳng đến khi Duy Nhược Hề nghe phanh một tiếng thì cô biết đây chính là thanh âm bạo liệt của não hạch.
Duy Nhược Hề thu hồi tinh thần lực, thật mạnh hít thở một hồi. Đây là lần đầu tiên cô giết người, không biết tư vị ở trong lòng là thế nào nhưng cô biết mình không có sợ hãi.
Duy Nhược Hề từng tham gia chiến tranh từng giết qua quái vật nhưng đây lại là lần đầu tiên cô giết người nhưng cũng không hề sợ hãi.