Mặc Trạc

Chương 164: Chương 164: Mặc Diễm cũng đến đây




Không quá vài giây Duy Nhược Hề liền được kết nối với Thường Trác, Thường Trác hiện ra trước mắt Duy Nhược Hề nhìn vô cùng mỏi mệt, râu ria mọc lún phún đầy cằm, cặp mắt thì thâm và sâu hoắm, nhìn già đi so với bình thường vài tuổi.

“Chú Thường!” Duy Nhược Hề nhìn thấy thế thì biết rằng mấy ngày nay Thường Trác hẳn là vô cùng mệt mỏi và vất vả.

“Tiểu Hề, con tìm ta có chuyện gì?” Mấy ngày quả thật ông vô cùng bận, bình thường điện thoại ông cũng không hề tiếp nhưng vừa thấy là Duy Nhược Hề gọi thì ông liền cho phép kết nối bởi vì ông biết Duy Nhược Hề mà gọi cho ông hẳn là có chuyện quan trọng.

“Chú Thường, con định báo cho chú biết một chuyện, mấy ngày nay con có nhìn thấy một sự việc kỳ quái.”

“Cái gì kỳ quái?”

“Chú Thường, con cảm thấy dịch bệnh lần này rất kỳ lạ, hơn nữa trước khi dịch bệnh quy mô bùng nổ con có nhìn thấy một cái bóng màu đen với tốc độ vô cùng nhanh, cao khoản chừng một thước ở khu bình dân. Hôm nay con lại tiếp tục thấy được cái bóng đó lần nữa.”

Duy Nhược Hề không biết tin tức này có thể giúp gì cho Thường Trác hay không, hơn nữa cô chỉ nhìn phớt qua chứ không có chân chính nhìn tận mặt. Hơn nữa nếu chỉ có một mình cô tìm khẳng định không có kết quả gì chỉ còn cách nói cho Thường Trác để ông nghĩ biện pháp.

Thường Trác nghe Duy Nhược Hề nói thế thì ánh mắt sáng ngời, “Tiểu Hề, con nói thật chứ, cái bóng đen kia còn có đặc thù gì nữa không?” Thường Trác đương nhiên biết lần dịch bệnh này vô cùng kỳ quái.

“Ngoài việc tốc độ cực nhanh cùng thân hình cao khoản chừng một thước thì con chẳng biết đặc điểm gì nữa. Bởi vì lúc con gặp được thì nó chợt lóe mà qua rất nhanh liền biến mất.”

Duy Nhược Hề không hiểu tinh thần lực của cô cực cao nhìn được khoản cách rất xa nhưng hai lần gặp được bóng đen cô lại không cách nào tra xét được nó, không lẽ cái bóng đen kia có thể nhanh đến mức vượt qua được khoản cách mà cô dùng tinh thần lực tra xét được.

Thường Trác nghe Duy Nhược Hề nói xong cũng đăm chiêu suy nghĩ. Nghe Duy Nhược Hề nói về cái bóng đen kia hẳn không phải là nhân loại mà là sinh vật từ hành tinh khác đến. Nhưng mà trong khoản thời gian này không hề có báo cáo hay phát hiện nào về sinh vật lạ đến địa cầu. Cái bóng đen kia rốt cuộc là thứ gì? Bệnh độc lần này có liên quan mật thiết đến nó hay không?

“Tiểu Hề, hiện tại con ở đâu?” Thường Trác đột nhiên nhớ đến dạo này không hề thấy Duy Nhược Hề ở khu Hào Gia Viên 1 nha.

Duy Nhược Hề cười khổ nói: “ Con cùng ba mẹ đang ở nhà cũ bên khu bình dân. Vừa vặn là một trong các tiểu khu bị phong tỏa.” Nếu có thể Duy Nhược Hề cũng không muốn ngốc ở trong này nhưng là không biết Thường Trác có thể đem bọn họ thả ra hay không.

Thường Trác nghe được Duy Nhược Hề thế nhưng cùng người nhà đang ở khu phong tỏa thì có chút ngây người, qua một chút ông mới nói lời xin lỗi Duy Nhược Hề: “Tiểu Hề, lần này chú không thể giúp được con, sự việc lần này chính phủ cùng bộ đội liên kết hạ mệnh lệnh, nếu chú nói giúp cho con thì chỉ có thể để một mình con ra ngoài.”

Thường Trác biết tính của Duy Nhược Hề nếu chỉ để một mình cô đi ra thì cô sẽ không chấp nhận, cô sẽ không bỏ lại người nhà của mình.

Quả nhiên Duy Nhược Hề lập tức nhíu mày mở miệng nói: “Không sao ạ, con ngốc ở trong này cũng được, ở đâu cũng như thế thôi ạ. Vậy tạm biệt chú Thường nhé, con tắt kết nối đây.”

Duy Nhược Hề tắt máy xong nhìn lại người nhà thì thấy Ba, mẹ, Tiểu Hạo cùng Cẩn Du đều đang nhìn cô.

“Mọi người thế nào lại nhìn con như thế?” Duy Nhược Hề theo quán tính đưa tay sờ sờ mặt của mình.

“Tiểu Hề, con thật không muốn đi ra ngoài sao?” Duy mẹ nhìn thấy Duy Nhược Hề mang vẻ mặt mơ hồ thì nói tiếp: “Con hiện tại ở trong này cũng không có gì dùng bằng không cứ đi ra ngoài một chút xem có gặp được cái bóng đen nữa không.” Duy ba cùng Duy mẹ nghĩ nếu Duy Nhược Hề có thể tự do đi lại khẳng định sẽ tìm được nguyên nhân cho dịch bệnh lần này như vậy mọi người liền có hy vọng được cứu.

“Mẹ con nói đúng đó Tiểu Hề, con không cần lo lắng cho chúng ta, nếu bị bệnh thì chúng ta đã sớm bị bệnh rồi chứ không còn cầm cự đến lúc này đâu. Cho nên hiện tại chúng ra sẽ không có việc gì.” Duy ba cũng khuyên giải.

Duy Nhược Hề lắc đầu, “Ba mẹ, con sẽ ở trong này cùng mọi người, vừa rồi con đã báo cáo cho chú Thường, khẳng định chú ấy sẽ phái người tra xét. Cho nên con đi ra ngoài cũng không có gì dùng.” Duy Nhược Hề căn bản không muốn cùng người nhà tách ra nếu không cô sẽ không an tâm làm việc gì hết.

Duy ba cùng Duy mẹ nghe thế mới không nói gì nữa.

Mọi người đang ngồi ở phòng khách xem TV thì nghe được tiếng chuông cửa vang lên.

Duy Nhược Hề cảm thấy lạ, ai sẽ đến giờ này?

Đi ra mở cửa vừa thấy khách đứng trước cửa thì Duy Nhược Hề liền thất thần.

Ngoài cửa đang đứng một người vẻ mặt lạnh băng chính là Mặc Diễm.

“Anh...tại sao lại đến đây?” Duy Nhược Hề cảm giác giống như đây không phải là sự thật mà cô đang xuất hiện ảo giác.

Khóe môi của Mặc Diễm lại kéo lên trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng khôi phục trở lại.

“Không quấy rầy chứ?” Mặc Diễm đột nhiên hỏi một câu.

Duy Nhược Hề lại ngây ngốc tiếp, cái gì không quấy rầy? Chẳng lẽ lại muốn ở lại nhà mình vài ngày hay sao mà quấy với rầy? “Không quấy rầy....”

Sau đó hai người liền đứng ở cửa mắt to trừng mắt nhỏ.

“Tiểu Hề, là ai vậy con?” Duy mẹ ở bên trong kêu to.

Lúc này Duy Nhược Hề mới vội vàng tránh ra để cho Mặc Diễm đi vào.

“Con chào hai bác!” Mặc Diễm tiến vào phòng khách liền cùng Duy ba và Duy mẹ chào hỏi sau đó lộ ra một nụ cười tươi rối.

“Mặc Diễm? Tại sao con lại đến đây?” Duy mẹ cũng giật mình. “Ba mẹ của con?”

“Ba mẹ của con ở nhà, hai người đó rất khỏe ạ.” Mặc Tứ cùng Du Tú Ảnh vô cùng khỏe mạnh không có bị nhiễm bệnh lần này. Nếu không thì Mặc Diễm đã gấp muốn chết rồi.

“Sao con lại tới nơi này? Bên ngoài không phải đang bị phong tỏa sao?” Duy mẹ thấy ngạc nhiên không thôi, bên ngoài đang phong tỏa thì làm thế nào Mặc Diễm có thể đi vào được.

“Con tới đây là cùng dịch bệnh lần này có liên quan, bởi vì con phát hiện dịch bệnh lần này giống như cùng một ít bóng đen có liên hệ. Lần này con đang truy đuổi một bóng đen thì tiến vào trong này.” Mặc Diễm quả thật đi theo bóng đen vào tiểu khu chẳng qua là khi anh dùng tinh thần lực tra xét thì phát hiện Duy Nhược Hề cũng ở đây cho nên mới tiến vào.

Mặc Diễm cũng không biết tại sao thấy Duy Nhược Hề ở trong này thì anh liền tiến vào. Mặc Diễm biết Duy Nhược Hề đã chuyển nhà khi đến khu này thì an không ôm hy vọng nhìn thấy cô nhưng khi dùng tinh thần lực thì quả thực ngoài ý muốn thấy cô đang ở nhà cũ.

Cho nên Mặc Diễm mới quyết định đi vào tiểu khu chỉ là khi vào tiểu khu rồi anh cũng không thấy cái bóng đen kia đâu nên đến trước nhà của Duy Nhược Hề.

“Dịch bệnh lần này quả thực cùng bóng đen có liên hệ sao?” Duy ba cũng tiến tới hỏi han.

Mặc Diễm gật đầu nói: “ Con cũng mới phát hiện hôm nay, chúng ta chỉ cần nhìn xem có người chết hay không, Nếu có người chết thì có khả năng nhìn thấy được bóng đen kia.” Mặc Diễm cũng không dám khẳng định lắm dù sao buổi sáng anh chỉ thấy bóng đen cùng người chết một lần cho nên mới đem nó cùng dịch bệnh liên hệ với nhau, đây cũng là suy đoán của anh.

Duy ba cùng Duy mẹ cũng gật đầu đồng ý, “Tiểu Hề cũng nói dịch bệnh lần này cùng bóng đen có liên hệ chỉ là mỗi lần vừa thấy bóng đen kia lướt qua một cái sau đó liền biến mất không thấy, tốc độ cực kỳ nhanh.”

“Dạ, vừa rồi con cũng mất dấu bóng đen kia, tốc độ của nó quả thật quá nhanh.” Mặc Diễm có thể đuổi được một lúc đã xem như quá tốt rồi.

“Di!” Duy ba đột nhiên nghĩ đến một sự tình kỳ lạ. “Mặc Diễm con nói là mình cùng bóng đen từ bên ngoài tiến vào tiểu khu nhưng là tiểu khu này dùng U4 phong tỏa thì làm sao bóng đen có thể vào được?”

Mặc Diễm hồi tưởng một chút rồi nói , “Con quả thật nhìn thấy bóng đen tiến vào tiểu khu còn con thì nhờ người mở ra thiết bị U4 mới tiến vào được.” Người gác bên ngoài còn nói với anh rằng chỉ cho phép tiến vào chứ không cho phép ra.

“Như vậy xem ra U4 căn bản không thể ngăn cản được bóng đen này? KHó trách mấy ngày nay xem TV đều nói rằng mặc dù đã tách người bị bệnh cùng người không bị bệnh ra nhưng vẫn tiếp tục có người bị nhiễm, xem ra quả là cùng bóng đen có liên hệ.

Duy Nhược Hề nhìn thấy được vẻ mặt mỉm cười của Mặc Diễm thì âm thầm hít một hơi. Cái người này mỗi lần thấy cô thì gương mặt lạnh như băng nhưng là gặp ba mẹ cô một cái thì cười tươi như hoa thay đổi như lật sách á.

Không chỉ có mỗi Duy Nhược Hề đang nhìn Mặc Diễm mà Duy Hạo cùng Cẩn Du cũng đang nhìn Mặc Diễm chỉ là mày của hai người này nhẹ nhàng nhăn lên một chút.

“Cậu này tên là Mặc Diễm bởi vì lần trước nhà chúng ta cùng Bạch Linh Nhi có mâu thuẫn cho nên vì an toàn mà Tiểu Hề cùng chúng ta đã ở lại nhà cậu ấy một thời gian.” Duy mẹ giới thiệu Mặc Diễm cho Cẩn Du cùng Duy Hạo biết.

Mặc Diễm quay đầu cười chào hỏi Duy Hạo cùng Cẩn Du một chút chỉ là lúc nhìn thấy Cẩn Du thì mặc anh lạnh lại một chút.

Duy Hạo cùng Cẩn Du cũng chào hỏi lại chỉ có điều trên mặt Cẩn Du không một ý cười thật sự nào, cảm giác cả người anh thay đổi hoàn toàn.

“Đây là Tiểu Hạo còn đây là Cẩn Du là bạn tốt của tiểu Hạo cũng là đồng sự của Tiểu Hề.” Duy mẹ giới thiệu mọi người với nhau.

Măc Diễm nhìn thoáng qua Duy Nhược Hề một cái, lúc này Duy Nhược Hề dường như cảm giác được ánh mắt của Mặc Diễm cũng nâng mặt lên nhìn nhưng lại phát hiện ánh mắt anh tựa hồ biến đổi, thật lạnh nha.

Duy Nhược Hề không tự giác sờ sờ cái mũi của mình, cô âm thầm lui về sau một chút còn Mặc Diễm không biết cố ý hay vô tình thế nhưng cũng lui lại cùng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.