Về nhà, Duy Nhược Hề đem một bao lớn hạt giống đủ loại thượng vàng hạ cám cùng một máy trí năng nhỏ, nhẹ có chức năng thu gặt trực tiếp đi vào bên trong Mặc Trạc. Loại máy trí năng thu gặt nhỏ nhắn này chỉ nặng gần 40 cân (20kg) cao hơn 1 thước (1 thước = 0.23m). Lí Đa Hải đưa hạt giống cho Nhược Hề có hơn mười loại rau củ, vài ba loại cây ăn quả, còn thêm mấy hạt giống của hoa mẫu đơn. Nhược Hề ở kiếp trước rất thích hoa Mẫu Đơn vì vậy nàng luôn mong muốn có thể trồng cho mình 2 chậu hoa nhưng vì ở cô nhi viện không có tiền cùng điều kiện để mua cây và chăm sóc nên cuối cùng không thực hiện được.
Đi vào bên trong Mặc Trạc phát hiện cái cây nhỏ nhắn ngày hôm qua thế nhưng lại cao lên rất nhiều, nhưng mà giống như trước kia cô không biết đây là cây gì. Sau đó cô đem máy trí năng thu gặt đến trước đám lúa vàng tươi kia. 30 phút sau nhìn đống gạo to đùng bên cạnh hồ nước Duy Nhược Hề không nói thành lời. Công nhận đầu năm nay công nghệ cao lợi hại. Một cái máy trí năng bé xíu trong thời gian chưa được 30 phút đã đem nửa mẫu lúa thu hoạch xong. Hơn nữa thành phẩm lại là gạo, may mắn là vừa rồi nàng đã nhanh tay để lại một gói lớn lúa làm hạt giống. Còn một điều không nghĩ đến chỉ có nửa mẫu thế nhưng cho ra 900 cân gạo, so với 1000 năm trước là năng suất gấp đôi nha.
Bởi vì vừa rồi Nhược Hề đã đem tất cả đồ ăn còn thừa lại trong không gian đưa cho Lí Đa Hải, nên toàn bộ hạt giống mà Lí Đa Hải vừa cung cấp đem đi gieo trồng. Dù sao nhà hàng này cũng có một nửa cổ phần là của cô, cũng coi như là nửa bà chủ rồi tuy rằng cũng không muốn cái nhà hàng này cho lắm nhưng mà hợp đồng đã ký xong rồi. Cho nên cũng phải cố gắng đem cái nhà hàng này kinh doanh cho tốt bằng cách chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ.
Bởi vì rau dưa không giống như đám lúa kia chỉ cần máy trí năng thu gặt chỉ cần tiến về phía trước là có thể thu hoạch và gieo trồng trong chớp mắt. Mà trồng đám rau dưa này cần phải đào một cái hố nhỏ rồi đem hạt giống bỏ vào sau đó lấp hố lại thì hạt gống mới nảy mầm và mọc lên được. Tuy đất trong không gian rất tơi xốp chỉ cần dùng cái xẻng xới nhẹ một chút là một cái hố nhỏ được hình thành. Nhưng nếu liên tục vài tiếng đồng hồ phải quỳ trên mặt đất đào hố, bỏ hạt giống xuống rồi lấp đất lại, kia không phải chuyện người làm nha.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua Nhược Hề mới đem hạt giống toàn bộ gieo trồng xong, nhưng không biết vì sao cô làm lâu như vậy nhưng không thấy mệt nha. Chỉ là quỳ trong thời gian lâu nên cảm thấy có chút mỏi. Cô đem hạt giống của hoa mẫu đơn cùng mấy cây ăn quả ra trồng một chỗ khác.
Quay đầu lại thấy bên cạnh hồ nước có 10 bao gạo thật to, hắc hắc, đợi lát nữa còn có gạo để mấu cơm ăn. Xuyên đến đây lâu như vậy có trời mới biết Nhược Hề có bao nhiêu nhớ nhung với chén cơm trắng.
Lấy hai bao gạo to đi ra, mỗi một bao nặng hôn 40 cân nhiêu đây đủ cho cả nhà ăn được nửa tháng, số còn lại ngày mai sẽ đem đến ‘Đa Cư Quán’, dù sao chỉ có đồ ăn ăn ngon mà cơm vẫn giống trước kia cứng ngắt lại ngã vàng thì không tốt lắm. Cô còn tính đi xem ‘Đa Cư Quán’ buôn bán thế nào, nghe nói ngày mai sẽ khai trương lại. Dù sao mình cũng là nửa bà chủ không thể không biết thẹm mà trốn ở nhà không đi.
Duy Nhược Hề nhìn thời gian ước chừng mọi người sắp về nên đi chuẩn bị cơm. Nàng đem gạo nấu cơm trước, cái nồi cơm là lúc đi ‘Đa Cư Quán’ trở về Duy Hạo đã dẫn nàng đi mua, tiện đường lại đi mua ít gia vị tiêu dùng cùng một ít củ hành, củ gừng, củ tỏi. Bởi vì củ hành, gừng, tỏi thuộc loại củ cho nên nuôi trồng khó hơn các loại cây khác nhiều nên cũng rất hiếm.
Làm vài món đơn giản như cà chua xào trứng, salad rau diếp cùng dưa leo, một nồi canh cải thìa nấu thịt, thịt là lúc ở chỗ Lí Đa Hải tiện tay lấy về, bên ngoài giá thịt rất rất cao.
Tuy rằng thịt nhân tạo hương vị và chất lượng không được tốt lắm nhưng mà nấu chung cải thìa thật không tồi chút nào. Nhìn lại toàn bộ các món ăn hương vị cùng màu sắc tươi mới cực kỳ.
Một lúc sau Tiểu Hạo là người đầu tiên trở về, “Chị, canh này nhìn thật ngon nha, chị lấy giúp em cái chén đi.”
Em trai cô thích nhất là món canh nên Nhược Hề nhanh chân lẹ tay đi vào bếp cầm ra một cái chén.
10 phút sau.
Duy Nhược Hề trợn mắt há hốc mồm nhìn nồi canh cải nấu thịt ở trên bàn không còn gì cả giật mình hỏi: “Tiểu Hạo, em nói chỉ ăn một chén thôi mà.” Cô mới vào toilet một chút thôi, đi nồi canh không còn gì cả.
Tiểu Hạo bĩu môi, cười tủm tỉm nhìn chị nói: “khi nãy em nói là ăn ‘một chén’ thôi, cái này không phải ‘một chén’ sao?” còn đặt biệt nhấn chữ nữa thật sợ Nhược Hề nghe không rõ.
Đúng vậy, cái tên này nói ăn một chén nhưng này là cái ‘chén’ lớn dùng để đựng canh nha. Nhược Hề nhìn cái tô thật lớn kia rồi nhìn lại bụng Duy Hạo, thật bằng phẳng. Thật lạ nha, một tô canh khoản 7, 8 chén nó đem uống hết không biết chạy chỗ nào mà cái bụng vẫn thực bằng phẳng.
Quên đi, em trai thích thì làm thêm một phần là được, có người thích đồ ăn nàng làm thật vui “Vậy chị đi nấu thêm canh chờ ba mẹ về là ăn được rồi.”
“ Chị nấu nhiều một chút nha, sợ lát nữa không đủ ăn đó, em còn muốn ăn nữa. Canh chị nấu thật là ngon.” Phía sau truyền đến tiếng của Duy Hạo.
Nhìn tô canh siêu cấp lớn trên bàn Duy Hạo vừa lòng gật đầu. “Thế này mới đủ ăn, cái tô vừa rồi thật không đủ nhét kẻ răng.”
Duy Nhược Hề:“......” thằng em trai mình là trư bát giới đầu thai mà.
Chỉ một lát sau Duy ba cùng Duy mẹ cũng trở lại.
“ Oa, bữa tối thật phong phú nha.” Duy ba cùng Duy mẹ nhìn đồ ăn trên bàn khoa trương kêu lên.
“Ba, mẹ, tiểu Hạo mời cả nhà ăn cơm, mọi người ngồi xuống đi con đi lấy cơm.” Duy Nhược Hề cười tủm tỉm nhìn người nhà của mình.
“Cám ơn con nha Tiểu Hề.”
Chỉ chốc lát, Duy Nhược Hề bưng một cái mâm đựng bốn chén cơm đi ra, ba người còn lại giật mình nhìn Duy Nhược Hề nói:“Tiểu Hề, cơm cư nhiên là màu trắng? Ta nhớ rõ hiện tại cơm bình thường đều ngã sang màu vàng.”
Duy Nhược Hề gật đầu nói:“Dạ, bởi vì trong không gian của con là gieo trồng đương nhiên không giống loại dùng Dịch để nuôi dưỡng rồi. Hương vị ngon hơn rất nhiều, dẻo mềm thơm trắng, cả nhà mình nếm thử xem.”
Duy ba cùng Duy mẹ nếm thử cơm. Lập tức cả kinh kêu lên:“Trời ạ, Tiểu Hề, cơm này sao mà ngon như vậy nga, thiệt muốn nuốt luôn cái lưỡi.”
“Hắc hắc, nếu ngon mọi người ăn nhiều thêm một chút lở không đủ con sẽ đi nấu thêm.”
“Um, nga, ăn ngon thật a.”
“Này uy, cái này là của em, anh không cần tranh.”
“Là anh thấy trước thế nào lại thành của em? Tuy rằng em là bà xã của anh nhưng cũng không thể không phân rõ phải trái.”
“......”
Duy Nhược Hề cứ như vậy nhìn người nhà ăn bữa tối của nàng làm, trong lòng ấm áp dào dạt. Có người nhà cảm giác thật tốt. Kiếp trước tuy có viện trưởng yêu thương nàng nhưng chung quy vẫn thấy thiếu thiếu cái gì.
Nguyên lai, thiếu chính là như thế này, người một nhà hoà thuận vui vẻ. Nàng thật sự thực thích loại cuộc sống ấm áp này.