Mặc Trạc

Chương 20: Chương 20: Quái vật.






“Này, người phía trước, nghe lời tôi, không muốn chết thì nhanh tay đem quái vật trên tay cô vứt bỏ.” Một giọng nam có chút trầm thấp, lãnh khốc vang lên phía sau Duy Nhược Hề.

“Cái gì... Sao.?” Duy Nhược Hề ngơ ngác xoay người, thấy có một người con trai mặc toàn đồ đen, đôi mắt màu lục nhìn rất tuấn mỹ đứng cách đó không xa. Toàn thân một bộ quần áo màu đen nhìn có vẻ lãnh khốc vô cùng. Khuôn mặt vốn ôn nhu tuấn tú cũng vì ánh mắt lạnh lùng mà nhìn có chút cương nghị.

“Đem con quái vật cô đang ôm trên tay vứt ngay.” Anh chàng đẹp trai vẻ mặt không kiên nhẫn nói. Cô gái này thật khôi hài, hắn một đường đi theo nàng thấy nàng một hồi mếu máu, một hồi nhe răng nhếch miệng, có khi lại nhíu mày. Sau đó lại chạy lên lầu 2 của tòa cao ốc ôm một con quái vật đi nửa ngày cũng không biết. Lại đứng ở chỗ này nói chuyện phiếm với con quái vật, đúng thật là đồ ngốc mà. Chưa thấy qua ai ngốc như cô gái này, một thân tinh thần lực dị thường cao cũng không biết dùng.

“Cái gì... Sao?. Quái. Quái... Vật?” Quái vật trên tay? Duy Nhược Hề vẻ mặt dại ra. Anh đẹp trai này nói nàng trên tay ôm quái vật? Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy đầu óc một đống hỗn độn. Sau đó chậm rãi nhìn đứa trẻ đang ôm trên tay. Nhưng là...

Nơi đó không biết là con gì đang hé mồm thật to hướng phía Nhược Hề. Bởi vì khoản cách gần, thậm chí cô có thể nhìn rõ bên trong cái mồm đầy máu đó có những cái răng đen vàng lẫn lộn, hơi thở tuôn ra làm cho Nhược Hề ghê tởm muốn ói.

Rõ ràng vừa nãy là ôm đứa nhỏ, trên tay vẫn có cảm giác đứa nhỏ mềm mại, vật liệu may mặc mịn màng, mà hiện tại là cảm giác cứng rắng làm cho tay của Nhược Hề cảm thấy đau.

Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Vì sao đứa trẻ lại biến thành quái vật?

Nhìn cái miệng máu ngày càng gần, trước mắt Nhược Hề biến thành màu đen, chân nhũn ra. Nàng sắp chết sao? Sắp bị quái vật cắn chết sao? Nhưng mà nàng còn chưa sống đủ nha, nàng không muốn chết, làm sao bây giờ?

Nhanh quăng con quái vật ra khỏi người, đầu óc Nhược Hề phát ra tín hiệu như vậy. Nhưng mà cánh tay không thể cử động được, hoàn toàn không nghe mệnh lệnh của não bộ. Nhìn mình sắp bị cái mồm đầy máu nuốt chửng, Duy Nhược Hề tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

“Xích.” Một âm thanh xuyên qua không khí vang lên bên tai Duy Nhược Hề. Cô cảm thấy một cổ hàn khí sượt qua mặt mình, cũng không dám mở mắt ra.

“Này, cô còn đem con quái vật ôm làm gì?” Âm thanh lạnh lùng vang lên cách đó không xa.

“Hả, cái gì... Sao?” Duy Nhược Hề từ từ hé mắt, phát hiện đầu con quái vật mình đang ôm đầu đã bị lệch qua một bên, trên đỉnh đầu nó có cái lỗ, đang chảy máu ra bên ngoài và nó đã chết. Duy Nhược Hề lúc này mới cảm thấy toàn thân không còn mềm nhũn, cánh tay cũng không còn cứng ngắc nữa, vội vàng ném con quái vật ra xa.

Đứng xa xa nhìn con quái vật đã chết kia, Duy Nhược Hề cảm giác dạ giày từng đợt quay cuồng. Con quái vật cả người có màu lam. Cái đầu cực lớn, thân mình lại ngắn nhỏ, miệng rộng bằng 2/3 cái đầu, trên cái miệng có một cục bứu thật to nhìn xấu xí đến buồn nôn.

Ô ô, đợi lát nữa về nhà nhất định phải tắm rửa vài lần, nàng thế nhưng ôm một con quái vật ghê tởm như vậy đi một vòng.

“Con quái vật là anh giết sao? Cám ơn anh đã cứu tôi.” Duy Nhược Hề thật cẩn thận nói. Người thanh niên này một bộ dáng lạnh như băng, thực sợ bị hắn làm đông lại thành một khối băng nha.

“Thật ngu ngốc.” Thanh âm lạnh lùng trả lời, “Chưa thấy ai đi ôm quái vật chờ chết.”

Duy Nhược Hề mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói:“Cái này không thể trách tôi. Tay tôi lúc đó không thể cử động được mà.” Nga, thật mất mặt mà, thế nhưng bị anh đẹp trai này thấy được một màn xấu hổ. Chính mình lại đem một con quái vật xem thành đứa nhỏ dễ nhìn, khó trách lúc đó cảm thấy trên người đứa nhỏ có mùi hôi thật khó chịu.

“Hừ” anh chàng tuấn mỹ hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Duy Nhược Hề, trực tiếp đi đến cạnh con quái vật kia. Bên trong giày anh ta lấy ra một cây đao, đối với con quái vật kia khoa tay múa chân một hồi. Một đao từ giữa đỉnh đầu quái vật cắt xuống, sau đó từ trong đầu con quái vật lấy ra một vật thể trong suốt màu lam, là một tảng đá dáng hình bất quy tắc rất xinh đẹp.

Trên tảng đá màu lam thế nhưng một chút máu cũng không có, lại tỏa ra một chút ánh sáng màu lam nhạt.

“Đây là cái gì?” Duy Nhược Hề tò mò hỏi.

Người đàn ông Tuấn mỹ nhíu mày, “Nói cô cũng không hiểu,” cô gái này ngay cả quái vật cũng ôm.

“Cám ơn anh đã cứu tôi.” Duy Nhược Hề lại nói lời cảm tạ. Đây là ân nhân cứu mạng của nàng, thôi xem nhẹ thái độ của anh ta là được.

“Không cần cảm ơn.”

“Con quái vật này sao có thể biến thành hình dáng của đứa trẻ?” Duy Nhược Hề xem nhẹ thanh âm lãnh khí của người kia, mang dáng điệu kẻ dưới không ngại học hỏi.

“Cô nhìn thấy là một đứa nhỏ?” Chàng trai có chút kinh ngạc, tinh thần lực của cô ấy cao như vậy như thế nào lại không nhìn ra ảo thuật của Mê Huyễn quái vật.

Duy Nhược Hề nghe được âm thanh của anh chàng mặt lạnh lập tức hưng phấn nói: “Đúng vậy, tôi nghe được tiếng trẻ con khóc, sau đó trên lầu 2 tìm thấy một đứa trẻ bận toàn đồ lam.” Nói xong còn chỉ chỉ tòa nhà bên cạnh.

“Tinh thần lực của cô cấp mấy?”

“Tinh thần lực?” Tinh thần lực là chuyện gì? “Không rõ lắm, cho tới bây giờ tôi chưa có kiểm tra qua.”

Người thanh niên mắt giựt giựt, thế nhưng tinh thần lực của mình là bao nhiêu cũng không biết. Cô gái này đúng là đại ngốc mà. Khó trách sẽ bị loại quái vật cấp thấp này mê hoặc.

“Đúng rồi, làm sao anh biết đây là quái vật? Như thế nào giết chết nó?” Duy Nhược Hề hỏi. Nàng nhớ rõ lúc quái vật chết thì anh ta ở đằng xa nha.

Người thanh niên không để ý đến Duy Nhược Hề, xoay người bước đi.

“Này, này, anh gì ơi khoan đi, đợi tôi với.” Duy Nhược Hề vội vàng đuổi kịp, nàng cũng không muốn tiếp tục một mình ở lại nơi khủng bố này. Nghĩ đến con quái vật màu lam kia da đầu nàng liền run lên.

“Vì sao địa cầu lại có loại quái vật này a?” Không phải là giống như một đại quân xâm nhập địa cầu đi? Duy Nhược Hề miên man suy nghĩ.

“Bình thường”

Bình thường? Địa cầu thường xuất hiện loại sinh vật này sao? Nàng cảm thấy không bình thường nha. Nàng nghĩ đến các tinh cầu khác sẽ có quái vật, không nghĩ đến địa cầu cũng có.

“Này, Vì sao tôi lại thấy hình thái của quái vật là một đứa trẻ ?”

“ Tôi không phải gọi là ‘Này’, nhớ kỹ, tên tôi là Mặc Diễm. Bởi vì tinh thần lực của cô cao như vậy mà không biết dùng. Cho nên mới bị loại quái vật cấp thấp này mê hoặc.”

Người thanh niên từ trong miệng truyền đến âm thanh lạnh như băng lại mang theo một tia trào phúng.

“Tinh thần lực? Tinh thần lực của tôi rất cao sao?” Nhưng mà nàng cũng không cảm thấy có cái gì dị thường nha. Chính là giống như cảm thấy người nhà khi nói chuyện âm thanh lớn hơn rất nhiều, xung quanh rất ồn ào nên gần đây nàng thực phiền toái.

Người thanh niên lại chỉ lo đi phía trước, không để ý đến Duy Nhược Hề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.