Duy Nhược Hề quay đầu sang nhìn Mặc Diễm cùng Cẩn Du nói: “Hai người cùng đi ăn cơm không?” Hiện tại đã là buổi tối hẳn mọi người đều đói.
Mấy nam nhân đồng loạt gật đầu, Trần Văn thấy mọi người đều đi cũng miễn cưỡng đồng ý cùng mọi người ăn cơm.
“Tiểu Thanh, cái khách sạn mà cậu nói tên là gì?” Duy Nhược Hề có cảm giác khách sạn mà Tiểu Thanh nói chính là Đa Cư.
Cao Thanh cười hì hì: “Đó chính là Đa Cư Khách sạn, đồ ăn bên trong đó thật là tươi mới nha, hương vị vô cùng tốt đảm bảo mọi người ăn qua một lần thì nhớ mãi không quên.” Nhớ đến mỹ vị của Đa Cư thì Cao Thanh cảm thấy nước miếng của cô không ngừng chảy ra.
Duy Nhược Hề nghe xong thì ha ha cười, “Tiểu Thanh cái khách sạn mà cậu nói vừa đúng dịp mình quen với ông chủ ở đó.”
Cao Thanh nghe thế thì ánh mắt sáng ngời, “Tiểu Hề, cậu quen biết ông chủ ở đó sao? Cậu có thể liên hệ xin cho mình một tấm thẻ khách quý được không?” Lần trước ghé ăn Cao Thanh phải xếp hàng thật lâu mới có thể vào được, nghe nói khách hàng có thẻ Vip thì không cần xếp hàng mà có thể đi thẳng vào.
Duy Nhược Hề nghe xong thì cười mị mị từ trong túi rút ra tấm thẻ đưa cho Cao Thanh.
Cao Thanh ngốc lăng khi thấy Duy Nhược Hề tặng cho cô tấm thẻ Vip, “Tiểu Hề, cậu thật sự đem tấm thẻ này cho mình sao? Nghe nói tấm thẻ này rất khó có được.” Vừa rồi Cao Thanh cũng chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, thực không nghĩ đến Nhược Hề thế nhưng thật tặng cho cô. “Với lại Tiểu Hề, cậu tặng cho mình rồi thì làm sao mà cậu sử dụng được.”
“Đương nhiên là thật tặng cho cậu. Cái này mình không cần.” Đương nhiên cô không cần sử dụng đến tấm thẻ này rồi, cô vốn là chủ khách sạn mà. Rau dưa trong không gian cô căn bản ăn không hết thì làm gì mà đi đến khách sạn ăn chứ.
“Oa, Tiểu Hề, cậu thật tố.” Cao Thanh ôm chầm lấy Duy Nhược Hề.
“Tiểu Hề, cậu làm sao mà biết được ông chủ của khách sạn kia?” Cao Thanh cũng tò mò không thôi.
Duy Nhược Hề cũng thần bí cười, “Đợi lát nữa tới khách sạn cậu sẽ biết.” Bình thường khách hàng được Duy Nhược Hề dẫn đến đều toàn bộ miễn phí.
Cẩn Du ôn nhu nhìn Duy Nhược Hề cười cũng không có nói ra Duy Nhược Hề là chủ của khách sạn còn Mặc Diễm cũng trang mặt lạnh không giải thích gì. Cao Chỉ thì ngồi một bên cười vẻ mặt sủng nịnh nhìn em gái. Trần Văn thì ngồi trên sô pha không biết đang suy nghĩ cái gì có cảm giác như anh ta đang không yên lòng cái gì đó.
“Mọi người nhanh chóng cùng đến khách sạn ăn tối nào!” Cao Thanh vô cùng hưng phấn khi sắp được ăn ngon.
“Được.”
“Tiểu Thanh....., nhớ rõ...đem...một phần....về cho tôi ....nha....!” Từ trên lầu vọng xuống thanh âm đang run rẩy của La Thịnh Duệ.
Cao Thanh nghe xong vừa buồn cười vừa tức giận. Mọi người tản ra chuẩn bị một chút rồi mới đi. Trần Văn đi vào phòng không biết là thay quần áo hay tắm rửa mà lúc đi ra là một bộ dáng sảng khoái. Mọi người đối với chứng khiết phích của anh ta quả thật hết chỗ nói rồi. Duy Nhược Hề không rõ rốt cuộc một ngày anh ta tắm tổng cộng bao nhiêu lần.
Sáu người cùng nhau đi đến Đa Cư Khách sạn, nhân viên phục vụ vừa thấy Duy Nhược Hề đi đến thì liền gật đầu chào hỏi.
Cao Thanh cảm thấy kỳ quái khi nhìn thấy các nhân viên đều gật đầu chào hỏi Nhược Hề.
Duy Nhược Hề cùng mang theo mọi người đi đến phòng nghỉ của cô, hiện tại là đúng giờ cơm tối cho nên bên ngoài căn bản không có bàn trống nào cả. Tiến vào phòng thì mọi người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đây không phải là lần đầu tiên Cẩn Du đến căn phòng này bởi vậy mà anh rất quen thuộc với mọi thứ trong phòng. Còn Mặc Diễm rõ ràng là lần đầu tiên đến nhưng lại không biết là gì mà lại làm cho mọi người nghĩ rằng anh vô cùng quen thuộc với mọi thứ ở đây.
Mọi người gọi xong thức ăn thì rất nhanh mọi thứ đã được mang lên, “Cô chủ, đồ ăn chuẩn bị sẵng sàng, chúc mọi người ngon miệng.” Nhân viên nói xong thì mỉm cười rời khỏi phòng.
Cao Thanh nghe được thì trừng mắt vẻ mặt mờ mịt nhìn Nhược Hề, “Tiểu Hề, cô nhân viên kia làm sao mà gọi cậu là cô chủ được?”
Cao Chỉ thì nhìn em gái xong lại sủng nịch nói, “Nha đầu ngốc, thì đương nhiên Nhược Hề chính là chủ của khách sạn này.”
“A, là thật sao? Tiểu Hề. Khách sạn này là của cậu thật chứ?”
Duy Nhược Hề cười gật đầu, “Là mình cùng một người nữa hùng vốn mở.”
“Nếu như vậy về sau mình càng thường xuyên đến đây ăn, nhưng mà cậu phải đánh chiếc khấu cho mình mới được.” Cao Thanh trêu ghẹo.
“Đương nhiên là được, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Mọi người náo nhiệt ăn xong bữa cơm, đến khi ra về Cao Thanh cũng không quên đem một phần về cho La Thịnh Duệ.
Đến cổng khách sạn Cao Thanh, Cao Chỉ cùng Trần Văn lên xe trước còn Cẩn Du thì đang đứng nói chuyện với Nhược Hề: “Nhược Hề, em có về nhà không? Để tôi đưa em về.” Cậu trực tiếp bỏ qua Mặc Diễm đang mặt lạnh đứng ở bên cạnh.
Duy Nhược Hề lắc đầu nói: “Tôi còn một chút chuyện cần làm rồi mới trở về. Anh cứ về trước đi, không sao đâu.” Duy Nhược Hề còn muốn tuân theo chỉ thị của Duy mẹ đưa Mặc Diễm về nhà.
“Được, nhắn với Tiểu Hạo là ngày mốt tôi sẽ đến gặp cậu ấy nhé.” Cẩn Du nói xong thì mỉm cười rời khỏi.
Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm ngồi xe trở về Mặc gia.
Khi đến cổng nhà Mặc Diễm thì Duy Nhược Hề lại mở miệng nói: “Mặc Diễm, tôi phải đi về trước, anh chào hỏi Mặc di một tiếng giúp tôi nhé.”
“Cô không vào sao?” Mặc Diễm nghe thế thì nhíu mày.
Duy Nhược Hề được hỏi thế thì ngây ngốc, vì cái gì cô phải đi vào?
“Vào nhà nhìn ba mẹ tôi một chút đi, hai người bọn họ rất nhớ cô.” Mặc Diễm quả thật không có nói sai, Mặc mẹ quả thật rất nhớ Nhược Hề, mỗi ngày đều than nhàm chán, thế nào không thấy Nhược Hề gọi cho bà.
Nhược Hề nghe xong thì cũng theo Mặc Diễm xuống xe cùng đi vào nhìn xem Mặc mẹ một lát.
Duy Nhược Hề tiến vào nhà thì thấy Mặc ba cùng Mặc mẹ đang ngồi ở phòng khách nghe tin tức. Vừa thấy Mặc Diễm dẫn theo Nhược Hề trở về thì vô cùng cao hứng.
“Tiểu Hề mới tới chơi hả con, cô nhớ con muốn chết, sau lâu quá chừng mới đến xem bà già này chứ.” Mặc mẹ tự xưng già nhưng mà giọng nói nũng nịu như như đưa trẻ đang làm nũng với Nhược Hề.
“Dì Mặc, bởi vì dịch bệnh mấy hôm trước cho nên con toàn bị nhốt tại nhà , cũng không có cách nào đi tìm dì được a.”
Mặc mẹ ghe thế thì gật đầu, quả thực Mặc Diễm có gọi cho bà biết tình hình a, bà cũng rõ ràng mấy ngày trước con trai đang ở nhà Tiểu Hề.
Ngồi nói chuyện một hồi Nhược Hề nói muốn trở về nhưng Mặc mẹ nhất định không cho, bà bảo Nhược Hề phải ở trong này ngủ một đêm sáng mai mới cho về.
Duy Nhược Hề không có biện pháp cho nên cũng đành gọi báo ở nhà biết cô không về được mà ở lại Mặc gia một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau vừa ăn xong bữa sáng Nhược Hề liền cấp tốc trở về, “Tôi về nhé!” Duy Nhược Hề nhìn thấy cổng Hào gia viên thì quay sang nói với Mặc Diễm.
Mặc Diễm gật đầu sau đó mở cửa xe giúp cô, anh nhìn thoáng qua thủ vệ sâm nghiêm của Hào gia viên thì mở miệng nói: “Cho tôi một tấm thẻ ra vào đi, như vậy về sau tôi có thể thường xuyên đến gặp mọi người.” Lúc Mặc Diễm nói những lời này thì vô cùng tự nhiên không có chút ngượng ngùng nào cả.
Nhưng còn Duy Nhược Hề khi nghe như thế thì vô cùng ngạc nhiên. Mặc Diễm thế nhưng tự mở miệng xin giấy thông hành để đến thăm nhà cô, thật sự kỳ tích nha.
Sau đó cô đi đến chỗ nhân viên an ninh làm cho Mặc Diễm một tấm thẻ. Trước khi rời đi Mặc Diễm còn nhắn lại một câu “Không được tháo chiếc nhẫn xuống.” Giọng nói của Mặc Diễm rất nhanh và nhẹ nhàng không trầm thấp như bình thường cứ giống như anh đang nói đến một chuyện gì thật vui vẻ.
Duy Nhược Hề sờ sờ chiếc nhẫn bằng ngọc trên tay nhẹ nhàng gật đầu sau đó là Mặc Diễm lại nhìn theo bóng dáng Nhược Hề tiến vào tiểu khu.
Mặc Diễm lẳng lặng đứng đó nhìn đến khi không nhìn thấy được bóng dáng của Nhược Hề mới xoay người rời đi. Tâm tình của anh thập phần tốt.
Trên đường vào nhà Duy Nhược Hề cứ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, cô không biết tại sao mà tâm tình giống như vô cùng tốt.
Lúc Duy Nhược Hề chết ở kiếp trước thì thời điểm đó cô cũng chỉ vừa 18 tuổi cho nên cô cũng chưa trải qua mối tình nào, mà thân thể ở thế giới này cũng chỉ là thầm mến một người chứ chưa trải qua chuyện tình yêu cho nên cảm giác mà cô dành cho Mặc Diễm cô cũng không biết nó là cái gì.
Duy Nhược Hề mở cửa nhà ra thì tựa hồ nghe được từ trong phòng khách truyền ra tiếng khóc của phụ nữ. Cô giật mình sau đó nhanh chóng đi vào phòng khách. ở bên trong chính là dì của cô, Tề Tiểu Mỹ đang anh anh khóc. Còn ba người Duy gia đều vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tề Tiểu Mỹ đang một bộ thương tâm.