Mặc Trạc

Chương 160: Chương 160: Thảo dược




Duy Nhược Hề tiến vào không gian thì lúc này bên trong không gian vẫn là làn sương mênh mông, không gian bên trong không hề phân biệt ngày và đêm, lúc nào cũng là ban ngày với làn sương dày đặc.

Vào không gian Duy Nhược Hề liền để cho Bảo Bao mang theo cô bay đến ngọn núi lần trước, ngọn núi và cô cùng với Cẩn Du tiến đến khi hai người bọn họ xuống đến thiên nhai. Duy Nhược Hề nhớ rõ ở bên trong ngọn núi kia cô gặp được rất nhiều thảo dược. Bên trong có một loại thảo dược được dùng để nấu nước tắm rất tốt cho sức khỏe, làm tăng sức đề khách chống chọi bệnh tật.

Hiện tại Duy Nhược Hề chính là muốn hái một ít trở về để cho người nhà nấu nước tắm, làm như vậy có thể hạn chế bớt nguy cơ nhiễm bệnh.

Duy Bảo Bảo mang theo Duy Nhược Hề bay khoản một lúc lâu mới đến ngọn núi kia.

Hiện tại Nhược Hề cảm thấy cô đối với không gian rất là lạ lẫm. Không gian bây giờ quá lớn, cho đến thời điểm hiện tại cô vẫn chưa tham quan hết cái không gian này.

Trước kia chỉ có vài mẫu đất thì Duy Nhược Hề còn có thể nơi nơi đi dạo chỉ chốc lát là cô đã xem xong hết rồi nhưng hiện tại không gian lớn đến dọa người làm cho cô sinh ra cảm giác lạ lẫm giống như đi tới một thế giới khác vậy.

Từ bên ngoài ngọn núi Duy Nhược Hề liền để cho Bảo Bảo dừng lại sau đó Bảo Bảo lại biến nhỏ rồi cùng Duy Nhược Hề tiến sâu vào bên trong núi.

Ngọn núi này vẫn giống như lần trước tiến vào, bên trong cây cới đều tươi tốt, có rất nhiều chủng loại mà Duy Nhược Hề không biết tên.

Một đường vừa đi vừa chặt nhánh cây cản trở cứ thế Duy Nhược Hề tiếp tục tiến lên. Nhưng mà đi không được bao lâu thì trước mắt liền xuất hiện một con rắn màu trắng làm Duy Nhược Hề bị ngốc ngay tại chỗ.

Vừa chặt ra một nhánh cây cản trở thì trước mắt cô liền xuất hiện một con rắn thật to toàn thân trắng bóng đang nằm cuộn tròn trên mặt đất.

Con rắn kia nghe được động tĩnh dường như cũng bị dọa, dừng lại một chút nhưng sau đó lại nâng đầu lên nhìn Duy Nhược Hề đang phát ngốc ra.

Nó nhìn thấy Duy Nhược Hề xong lại uốn éo trườn đến trước mặt Duy Nhược Hề rồi dừng lại ngay chân cô chần chờ một chút cúi cùng là a du a du chạy mất.

Duy Nhược Hề từ đầu đến cuối vẫn duy trì trạng thái ngốc đứng yên tại chỗ như bức tượng.

“Mụ mụ..!” Duy Bảo Bảo bay đến trước mặt Duy Nhược Hề kêu lên nhằm đánh thức Duy Nhược Hề đang trong trạng thái ngốc lăng tỉnh dậy.

Nhờ thế Duy Nhược Hề mới hồi thần rồi sau đó là “a.......aaaaaaaaaaaaaa” bắt đầu thét lên.

“A A có rắn, rắn, a......” Duy Nhược Hề bị dọa bắt đầu rớt nước mắt rồi khóc lên.

Ô ô cô sợ nhất chính là rắn.

Rõ ràng lần trước đến nơi này cùng Cẩn Du thì đến một con sâu cũng không có như thế nào hôm nay không biết từ đâu toát ra một con rắn to đến như vậy lại còn có màu trắng nổi bậc nữa chứ.

Duy Nhược Hề còn nhớ rõ vừa rồi con rắn kia còn tiến tới chân cô ngửi ngửi a, thật là đáng sợ mà, ô ô.

“Mụ mụ không có việc gì chứ?” Duy Bảo Bảo còn không biết mẹ nó tại sao lại bị một con rắn làm cho sợ đến vậy. Đối với thần thú mà nói thì trên thế giới này không có gì đáng sợ cả chỉ có thứ mà nó chán ghét thôi.

“Ta không có gì, chúng ta tiếp tục tiến lên phía trước đi!” Tuy hiện tại hai chân còn run rẩy nhưng là vì mấy cây thảo dược kia Duy Nhược Hề phải tiếp tục tiến về phía trước.

Lần này rõ ràng đi chậm hơn rất nhiều vì Duy Nhược Hề sợ đụng phải một con rắn nữa cho nên càng cẩn thận dùng gậy đánh lên đám cỏ cây um tùm trước mặt một hồi rồi mới tiến lên.

Rõ ràng lần trước vào ngay cả một con muỗi cũng không có không hiểu sao từ đâu lại toát ra một con rắn cũng may dường như con rắn kia không có ác ý.

Một canh giờ sau.

Tính đến thời điểm hiện tại thì cô đã gặp được tổng cộng mười con rắn, hai mươi con thỏ, hai con heo rừng, sóc cùng gà rừng thì không đếm hết được, còn có một ít động vật mà Duy Nhược Hề căn bản không biết là giống gì.

Không hiểu tại sao ngọn núi này lại mọc ra số lượng động vật đa dạng như thế, loài ăn thịt, loài ăn cỏ, có con đáng yêu có con hung hãng, cái gì dạng động vật đều có.

Duy Nhược Hề cũng thấy được rất nhiều chủng loại thảo được nhưng là không thấy qua thứ mà lần trước cô gặp. Nhiều nhất là thảo dược mà cô không biết tên.

Duy Nhược Hề quyết định khi có thời gian cô nhất định phải bổ sung kiến thức về phương diện này. Bằng không mấy thứ thảo dược trong không gian này đều bị lãng phí.

Đi tiếp một khoản thời gian Duy Nhược Hề rốt cuộc tìm được thứ thảo dược mà cô cần. Loại thảo dược này chỉ bằng bàn tay, mỗi cây thảo dược có 8 phiến lá cây, đỉnh đầu có một đóa hoa nhỏ màu đỏ.

Loại thảo dược này không cần đào lên gốc mà chỉ cần ngắt lấy lá cùng đóa hoa màu đỏ kia là được.

Duy Nhược Hề hái xong một mảng nhỏ thảo dược đem trở về dùng từ từ.

Hái xong thảo dược Duy Nhược Hề liền đi dạo bên trong núi một hồi. Hiện tại thấy được rắn cô đã không còn sợ hãi như lúc ban đầu bởi vì uy Nhược Hê phát hiện mấy con rắn kia không hề có ác ý gì với cô. Cơ hồ mỗi loài động vật nhìn thấy cô đều nhìn cô bằng hai con mắt tròn xoe còn đám rắn thì trườn tới bên chân cô giống như là ngửi ngửi sau đó xoay đầu bỏ chạy.

Cho nên hiện tại Duy Nhược Hề thấy rắn thì vô cùng bình tĩnh đối mặt tuy nhiên lúc bọn nó trườn tới bên chân cô thì nội tâm cô vẫn còn thấy run nhưng là không sợ hãi như lúc đầu nữa.

Duy Nhược Hề tiếp tục đi dạo thêm một lúc nữa hơn nữa cô còn chung quanh tìm được rất nhiều nấm.

Duy Nhược Hề hiểu rất rõ việc phân biệt nấm nào có độc cái nào không bởi vì thời điểm cô ở cô nhi viện thì không ít lần Duy Nhược Hề chạy lên núi hái nấm.

Duy Nhược Hề muốn ngày may làm canh nấm cho mọi người nếm thử, ở thế giới này tìm không ra nấm mọc dại thế này đâu.

Hái hoàn nấm Duy Nhược Hề liền kêu Duy Bảo Bảo mang cô trở về chỗ cổ thụ gia gia bên kia.

Nhìn sang mấy cây ăn quả thì phát hiện trái cây đang trong giai đoạn lớn, chỉ cần mấy ngày nữa là có thể ăn.

Đi ra ngoài Duy Nhược Hề phát hiện cả nhà vẫn chưa có ai ngủ hết, cô nhìn đồng hồ đúng là đã hơn 11 giờ đêm. Mọi người vẫn đang ở tại phòng khách xem TV.

Duy Nhược Hề đi ra phòng khách phát hiện mọi người vẫn đang theo dõi tình hình mới nhất về dịch bệnh.

“Ba mẹ chưa đi ngủ sao?” Duy Nhược Hề cũng ngồi xuống xau đó đem thảo dược mà cô hái từ trong không gian ra.

“Một chút nữa ba mẹ đi ngủ, ba mẹ vừa mới cùng Cẩn Du và Tiểu Hạo tán gẫu về dịch bệnh mới. Tiểu Hề mấy thứ trên bàn là cái gì vậy?” Duy mẹ nhìn thấy thảo dược trên bàn thì hỏi.

“Mẹ, cái này là thảo dược, dùng để nấu nước tắm. Lúc mọi người pha nước tắm thì bỏ cái này vào là được.”

“Thảo dược?” Duy ba nghe thế cũng cảm thấy hứng thú. “Thảo dược này có ích lợi gì?”

“Loại thảo dược này thường xuyên cho vào nước tắm sẽ giúp cơ thể gia tăng sức đề kháng chống chọi lại bệnh tật.”

“Thật có loại thảo dược thần kỳ đến vậy sao?” Nghe Duy Nhược Hề nói thì ánh mắt của Duy ba sáng ngời, hiện tại thảo dược là thứ rất hiếm. Dược phẩm đều là dùng dịch dinh dưỡng đào tạo ra, mà thảo dược được trồng như thế thì dược tính không còn tốt lắm.

Duy Nhược Hề gật đầu: “Đây là con đọc được từ một quyển sách, không nghĩ tới trong không gian lại có loại thảo dược này nên mới đem ra cho mọi người dùng.”

Duy ba cùng Duy mẹ nghe xong thì gật đầu, “ một chút nữa chúng ta liền dùng cái này phao nước tắm đi.”

Duy ba cùng Duy mẹ biết rõ dịch bệnh lần này rất đáng sợ. Vừa rồi TV đã thông báo hôm nay Khu bình dân, khu Văn Minh đều bộc phát một lượng khổng lồ người bị nhiễm bệnh.

“Mọi người tắm xong rồi sớm đi ngủ nhé. Con ngủ trước đây.”

Ngày hôm sau dậy việc đầu tiên Duy Nhược Hề làm chính là tu luyện sau đó cùng mọi người ăn sáng.

Lúc cô rời khỏi phòng thì Duy mẹ đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi.

“Tỷ, mau đến ăn sáng đi.”

Trong lúc ăn sáng Duy Nhược Hề xem sắc mặt của mọi người một chút thì thấy mọi người bình, ăn uống cũng tốt lắm, thế này cô mới an tâm. Xem ra là không có sự gì.

“Tiểu Hạo, ăn sáng xong mình sẽ trở về.” Cẩn Du cười nhìn mọi người đặc biệt lúc lướt qua gương mặt Duy Nhược Hề thì ánh mắt của anh dừng lại một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.