Mặc Trạc

Chương 72: Chương 72: Thu đàn tiểu đệ




Duy Nhược Hề quyết định không nói gì chỉ nhìn ba con vật trước mắt, quyết định xem một chút rồi mới xử lý ba đứa chúng nó sau, dù sao cô là đi làm nhiệm vụ chứ không cần não hạch của chúng. Hơn nữa trước kia cô tưởng mấy con quái vật này xâm hại địa cầu của cô.

Minh Đại Vương một bên ôm cà chua ăn ngon lành vui vẻ còn một bên kêu Minh Tiểu Vương cùng Định YY lại ăn chung, “Nha, Minh Tiểu Vương, các ngươi các ngươi lại đây ăn rau quả này đi, ngon muốn chết, mấy thứ thực vật này vô cùng tuyệt vời, đến đây nào Định YY, ngươi đừng có để ý đến em trai của ta, nhanh nào, mấy cái này ngon lắm, hương vị rất tuyệt vời.” Nói xong, Minh Đại Vương lại hái một quả dưa leo cắn lên một cái.

Minh Tiểu Vương vẻ mặt tức giận nhìn Minh Đại Vương, nuốc nước miếng, sau đó nó lại quay đầu vụng trộm ngắm Duy Nhược Hề, còn Định YY thì dùng đầu cọ cọ lên tay của cô.

Duy Nhược Hề phát hiện con Đản Đản thú kia cứ nhìn trộm cô, thậm chí cô còn nghe được thanh âm nuốt nước miếng của nó, Duy Nhược Hề khẽ cười ra tiếng, sau đó cô đi đến chỗ trồng rau hái hai quả cà chua, một quả đưa cho con Đản Đản thú trộm nhìn cô, một quả đưa cho con Định Thân thú cứ cọ cọ cô.

Minh Tiểu Vương nghi hoặc nhìn người nọ đưa cho nó một quả đỏ đỏ, nó do dự nửa ngày rốt cục vẫn tiếp nhận quả trái cây đó, sau đó mãnh liệt cắn lên. Oa oa, mùi vị thật thơm nha.

Định YY cũng dùng miệng trực tiếp nhận trái cây có màu đỏ đó, mỗi ngày nó phải ăn bùn đất rất là thống khổ nha. Nhưng mà chúng nó lại không dám tùy tiện chạy đến chỗ nhân loại tìm đồ ăn, nếu bị nhân loại nhìn thấy bọn chúng sẽ bị giết.

Duy Nhược Hề thấy bọn chúng ăn vui vẻ liền hái thêm vài trái cho chúng nó.

Minh Đại Vương vẻ mặt thỏa mãn nằm trên cỏ, vuốt vuốt cái bụng tròn vo của nó, lại còn nấc một cái vang dội nữa.

Minh Tiểu Vương nhìn vẻ mặt hèn mọn của anh mình, bọn họ là huyết mạch của hoàng tộc, thế mà khi ăn lại ợ, thật là mất mặt bộ tộc mà.

“Mấy đứa đều ăn no hết sao? “Duy Nhược Hề nhìn con Đản Đản thú trên mặt đất kia rồi lại nhìn hai con thú bên cạnh, “Các ngươi có thể hiểu lời nói của ta sao?”

“Vậy các ngươi có muốn ở chỗ này không? ở đây mỗi ngày sẽ ăn được mấy thứ này,” Duy Nhược Hề dường như cảm thấy chúng nó cũng không có ác ý gì chon nên quyết định lưu chúng nó ở trong không gian, hỗ trợ cô trồng rau quả. Người máy trí năng thì hiện tại cô không có khả năng mua nổi, mỗi ngày cứ phải gieo trồng thu hoạch rất cực nha.

Nếu thật sự có thể đem mấy con thú dễ thương này thu vào không gian thì mỗi ngày cô sẽ không vì việc gieo trồng mà phát sầu.

Minh Đại Vương sau khi nghe được lời nói của người kia thì đôi mắt tròn xoe long lanh sáng, aha nếu như vậy thì rất hợp ý với chúng nó, tuy rằng không biết đây là chỗ nào nhưng mà khẳng định có quan hệ với người kia, bởi vì nơi này có mùi của cô ây, làm cho nó nhịn không được cảm thấy thân cận với cô. Lại còn mỗi ngày có thể ăn được thực vật ngon như vậy thì vô cùng hạnh phúc. Cho nên nó ngao ô ô đứng lên đến cọ cọ vào ống quần của Duy Nhược Hề tỏ vẻ đồng ý.

Định YY cũng không muốn rời khỏi nơi này, hiện tại nó thấy Minh Đại Vương cũng đồng ý ở lại thì rất cao hứng.

Chỉ còn Minh Tiểu Vương có chút do dự cùng mâu thuẫn, cô ấy là nhân loại làm sao nó có thể thích mùi hương của cô như thế? Làm sao có thể ở nơi thuộc về cô. Nhưng mà đồ ăn ở đây rất ngon, đã rất lâu rồi chúng không được ăn ngon như vậy. Minh Tiểu Vương suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn khuất phục, quyết định ở lại chỗ này, dù sao chuyện trước kia cũng không phải do cô gái này gây nên.

Duy Nhược Hề nhìn thấy kết quả như thế thì rất cao hứng tuy rằng nhiệm vụ của cô thất bại nhưng mà cũng không có quan hệ gì, Duy Nhược Hề cũng không thật sự để ý một chút tiền nhiệm vụ kia, hiện tại có đến ba sức lao động miễn phí thật là tốt.

“Ah nếu chúng ta quyết định như thế thì xin giới thiệu một chút về đối phương, ta gọi là Duy Nhược Hề, ba cái cây ăn quả kia chính là Đào Đào,Bình Bình, Anh Anh còn gốc cây bên cạnh hồ nước , nga, dường như cổ thụ gia gia không có tên, bất quá các ngươi vẫn có thể gọi là cổ thụ gia gia, hiện tại ông đang ngủ say, chưa có tỉnh lại.”

“Ta gọi là Minh Đại Vương, là hoàng tộc của Đản Đản thú, kia chính là em trai của ta, Minh Tiểu Vương, bên cạnh nữa chính là Định Thân thú tên là Định YY.”

Minh Đại Vương, Minh Tiểu Vương, hai cái tên này thật là, sao có kẻ lại đặt tên như thế chứ!

Còn nữa, bên cạnh cô không phải là Thảo Nê Mã thú sao? Như thế nào lại biến thành Định Thân thú rồi? Duy Nhược Hề khó hiểu trong lòng nhưng cũng không có hỏi ra.

“Đây chính là Định Thân thú, không phải Thảo Nê Mã thú, Thảo Nê Mã Thú có cái đuôi còn bộ tộc Định Thân thì không có.” Chính là Minh Đại Vương giải đáp nghi vấn trong lòng Duy Nhược Hề, Minh Đại Vương phát hiện nhân loại này nghĩ cái gì trong lòng thế nhưng nó cũng biết.

“….” Duy Nhược Hề hết chỗ nói rồi.

Di, làm sao mà cô nghe hiểu được lời của nó? Duy Nhược Hề lại một lần nữa ngạc nhiên, cô có thể hiểu tiếng Ngao ô ô của nó sao, là do cô ở trong không gian sao?

“Duy Nhược Hề, vừa rồi còn một đám bạn bè cùng tộc nhân của chúng ta ở bên ngoài, cô có thể cho chúng nó cũng tiến vào đây không?” Minh Đại Vương hỏi, ở trong mắt chúng nó khi kêu tên đầy đủ chính là một loại tôn kính.

Bên ngoài? Duy Nhược Hề có chút lo lắng, dù sao chúng nó cũng là quái vật, trước kia từng xâm chiếm địa cầu, hiện tại ở trong này chỉ có 3 con nhưng bên ngoài kia là một đoàn, Duy Nhược Hề cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

“Trước kia tại sao các ngươi lại muốn xâm chiếm địa cầu của chúng tôi?”

Duy Nhược Hề vừa dứt lời thì ba con thú đều tức giận, hai con Đản Đản thú nhảy đến trước mặt cô còn Định YY thì vẻ mặt ủy khuất cùng cừu hận.

“Hừ hừ, chúng ta căn bản không muốn xâm lược địa cầu, rõ ràng là người địa cầu các ngươi động thủ trước.” Minh Đại Vương vẻ mặt giận dữ.

Di, không lẽ là có hiểu lầm gì sao? Duy Nhược Hề tiếp tục nghe bọn chúng trình bày.

“Nơi chúng ta ở trước kia chính là U Điềm Tinh Cầu, tinh cầu của chúng ta trước đó cũng giống như trái đất có rất nhiều thực vật ăn ngon cùng cảnh quang núi sông xinh đẹp. Nhưng mà sao đó không biết vì cái gì mà hoàn cảnh ngày càng kém, không có biện pháp nào khác, bộ tộc của chúng ta phải đi tìm một tinh cầu mới để ở.

Sau đó bộ tộc của chúng ta đi khắp các tinh cầu tìm nơi ở thích hợp, lại vô tình phát hiện địa cầu là nơi thích hợp nhất. khi đó người địa cầu đối với chúng ta rất khách khí, rất tốt cho nên chúng ta cứ nghĩ người địa cầu hiền lành, liền quyết định di chuyển đến trái đất ở. Không nghĩ đến khi chúng ta tiến đến địa cầu thì nhân loại các người liền đem chúng ta trở thành quái vật, sau đó sát hại rất nhiều đồng bào của chúng ta ô…ô. Đồng bào của chúng ta lại chỉ có thể chạy đến nơi hoang vu không người ẩn núp, nhưng mà nhân loại các người cũng không buôn tha cho chúng ta, mỗi ngày cứ tìm kiếm chúng ta để lấy não hạch.”

Duy Nhược Hề há miệng rõ to. Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện lại là như vậy, cô cảm giác được các sinh vật này rất đơn thuần. Đản Đản thú rất đáng yêu, con người thấy được có thể đem chúng nó trở thành sủng vật, nhưng đột nhiên lại có một số lượng lớn chạy đến địa cầu như vậy cho nên mới bị xem như quái vật xâm chiếm trái đất?

Minh Đại Vương nước mắt lưng tròng tiếp tục nói:” Hiện tại, chúng ta muốn tìm một nơi ở an toàn thôi, cho nên, Duy Nhược Hề cô có thể cho bạn bè của chúng ta vào đây ở được không, chúng nó rất đáng thương, mỗi ngày chỉ có thể ăn bùn đất.”

“Cô yên tâm, khi chúng nó đến đây tôi sẽ làm cho chúng nó ngoan ngoãn nghe lời, chuyện gì chúng nó cũng có thể làm được.” Minh Đại Vương thấy Duy Nhược Hề còn có chút u buồn thì vội vàng cam đoan.

“Được, nơi này là không gian của ta, nếu các ngươi không nghe lời ta liền đem các ngươi trả về bên ngoài.” Dù sao có nhiều con thú làm tiểu đệ cũng tốt, dù sao bọn chúng cũng không phải thật sự là quái vật, chỉ là sinh vật ở tinh cầu khác mà thôi.

“Tốt tốt, vậy chúng ta đang đứng là chỗ nào a? Làm sao cho bọn kia vào đây được?”

Duy Nhược Hề lôi kéo Minh Đại Vương nghĩ đến chuyện đi ra ngoài thì trong nháy mắt đã cùng Minh Đại Vương đứng ở bên ngoài rồi.

Sau đó đám còn lại mắt to mắt nhỏ nhìn qua đây, không biết tại sao Duy Nhược Hề cùng Minh Đại Vương đột nhiên xuất hiện.

“Hi , mọi người có muốn cùng ta đi đến một nơi rất tốt hay không?” Minh Đại Vương một bộ tự nhận là rất tuấn tú nhìn đám sinh vật còn lại, nói thẳng chủ đề.

Đám sinh vật lại bắt đầu ồn ào lên.

“Minh Đại Vương, ngươi đi đâu vậy, hại chúng ta lo lắng muốn chết. Tại sao lại không thấy Minh Tiểu Vương đâu hết?”

“Đúng vậy, Minh Đại Vương, vừa rồi sao đột nhiên cậu biến mất?”

“Minh Đại Vương, tại sao cậu cùng một chỗ với nhân loại vậy? Nhân loại đều là người xấu, ngươi quên người nhà của chúng ta chết như thế nào sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy…” Một đám quái vật phụ họa.

Duy Nhược Hề hiện tại chỉ thấy một đám sinh vật màu trắng ngao ngao kêu, ngay cả Minh Đại Vương cũng là ngao ngao ngao. Xem ra chỉ khi ở trong không gian cô mới có thể nghe bọn chúng nói chuyện.

“Trước kia cùng nhân loại chiến tranh không có liên quan đến người này. Hơn nữa trong không gian của cô ấy có thực vật ăn rất ngon. Không lẽ các ngươi muốn tiếp tục ở đây ngốc, mỗi ngày chỉ có thể ăn bùn đất sao?” Minh Đại Vương xem đám sinh vật trước mắt rồi chậm rãi nói.

“Đương nhiên là không muốn, hơn nữa cô ấy là nhân loại khác với chúng ta, làm sao có thể tin tưởng được?”

“Cô ấy có thể cho chúng ta cuộc sống giống như trước đây. Có thể cho chúng ta cuộc sống không cần lo lắng bị người khác giết hại, không sợ bị chết đói, vì sao chúng ta lại không muốn? Đã nói chiến tranh trước đây không liên quan đến cô ấy.”

“Ngươi muốn chúng ta tin tưởng nhân loại bằng cách nào? Ai biết cô ấy bắt chúng ta đến chỗ ấy rồi giết chúng ta thì sao? Còn có, ngươi bảo cô ấy đem thực vật ra cho chúng ta xem một chút như thế chúng ta mới tin tưởng được.”

“Phải đó, làm cho cô ấy lấy ra một chút thực vật cho chúng ta xem…”

“Phải phải…” một đám sinh vật khác cũng phụ họa theo.

Minh Đại Vương trong lòng sỉ vả, hứ không phải là muốn ăn một chút sao.

Sau đó Minh Đại Vương liền xoay người nói với Duy Nhược Hề:” cô đem thực vật lấy ra cho chúng nó xem một chút, chúng nó sẽ tin.”

Duy Nhược Hề nhìn một đám quái vật trước mắt cứ ngao ngao ngao kêu, sau đó cô lại thấy Minh Đại Vương xoay người cũng ngao ngao với cô.

“Các ngươi nói cái gì? ở bên ngoài ta nghe không có hiểu?”

Minh Đại Vương nhìn thấy Duy Nhược Hề một bộ dáng không hiểu gì hết thì vẽ một cái viên tròn tròn cùng một cái gì đó dài dài mà nó vừa ăn khi nãy.

Duy Nhược Hề gặp hình ảnh Minh Đại Vương vẽ thì thử hỏi: “Ngươi muốn thực vật sao?”

Ngao ô ô, Minh Đại Vương gật đầu nhìn Duy Nhược Hề.

Sau đó Duy Nhược Hề liền đi vào không gian đem một đống lớn rau quả đi ra, sau đó đám sinh vật từng thứ ăn hết, mới đồng ý đi theo cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.