Mặc Trạc

Chương 49: Chương 49: Trúng đạn.




Duy Nhược Hề nhớ lại cảm giác lúc ngủ, cô hít sâu một hơi, trong lòng từ từ bình tĩnh lại.

Duy Nhược Hề chậm rãi nhắm mắt, cô dần cảm thụ được hết thảy quang cảnh xung quanh mình, cô cố gắng không làm chính mình khẩn trương, Duy Nhược Hề cố hết sức không chịu sự ảnh hưởng của chung quanh.

Duy Nhược Hề cảm thấy giống như cô đang hòa cùng không khí xung quanh mình. Cái cảm giác này rất kỳ diệu, tựa như linh hồn đang rời khỏi thể xác của cô hòa vào cùng không khí. Rõ ràng là nhắm mắt lại nhưng lại có thể thấy được nhất cử nhất động xung quanh, cô thấy phía sau quầy nhân viên ngân hàng đang cả người phát run, còn có một người đang ngồi dưới đất ngay trên một bãi nước màu vàng. Thật sự rất thần kỳ nha.

Nếu không phải đang ở trong tình huống đặc thù thì Duy Nhược Hề thật sự muốn hoan hô thật lớn.

Duy Nhược Hề đem ý thức mở rộng ra xung quanh,trong khoảng cách 500 rất rõ ràng đều hiện lên trước mắt cô. Duy Nhược Hề không biết ý thức còn mở rộng ra phía trước được không. Điều chủ yếu bây giờ là phải rốt cuộc có tổng cộng mấy tên cướp. Còn chuyện tinh thần lực có thể mở rộng đến cái dạng gì thì chờ đến khi sống đi ra ngoài thí nghiệm cũng không muộn.

Duy Nhược Hề phát hiện trong ngân hàng tổng cộng có 28 nguời, gồm có 7 nhân viên ngân hàng và 6 tên cướp còn lại là khách hàng. Bên ngoài ngân hàng ngay tại ngã tư đường bình thường rất náo nhiệt hiện tại vô cùng vắng vẻ, không biết có phải mọi người biết được ngân hàng đang có kiếp nạn không nữa. Trừ bỏ hai người đang đứng ở cửa cầm súng phóng xạ thì vừa ra khỏi cửa ngân hàng đứng ngay chỗ rẽ cũng có hai người cầm vũ khí trên tay, vẻ mặt khẩn trương nhìn đông lại nhìn tây.

Chậm rãi mở to mắt, Duy Nhược Hề phát hiện ông chú Duy Kì đang khẩn trương nhìn cô.

Duy Nhược Hề ngẩn đầu nhìn tên đầu trọc trông giữ con tin thấy hắn đang đi tới một chỗ khác thì vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói với chú mình: “Chú, đừng lo lắng, con không sao. Bọn cướp tổng cộng có 10 người, bên trong ngân hàng thì trừ tên đầu trọc kia có 4 người đang ở kho tiền, góc chết phía bên phải có 1 người đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động ở đại sảnh. Ngay ngoài cửa lớn có hai người canh giữ, một người đứng phía sau bồn hoa còn người kia thì đứng ở bên cạnh cây cột to màu bạc. Rời khỏi ngân hàng ngay chỗ ngã tư có hai người yểm trợ. Cho nên chỉ tổng cộng có 10 tên cướp. Chú phải thật cẩn thận.”

Duy Kì cảm thấy thật bất ngờ đang há miệng chuẩn bị nói cái gì lại bị Duy Nhược Hề cắt ngang, “chú, hiện tại đừng hỏi con cái gì hết, đợi an toàn ra ngoài rồi con sẽ nói cho chú nghe.” Duy Nhược Hề không sợ người khác biết cô có tinh thần lực dị thường, bởi vì quốc gia rất coi trọng những người này, cũng coi trọng các học giả dị năng. Chẳng qua Mặc Trạc của cô là thần khí không phải dị năng cho nên cô mới không thể cho người khác biết. hơn nữa quốc gia đối với các nhân sĩ dị năng hết sức tôn kính, đa số bọn họ sẽ được quốc gia dùng số tiền lớn để mời về làm việc.

“Chú, nhanh lên nếu không bọn họ sẽ rời khỏi mất.” Duy Nhược Hề đẩy Duy Kì không biết đang ngẩn ngơ cái gì.

“Ồn ào cái gì thế.” Tên đầu trọc nghe được động tĩnh bên này liền cầm súng đi qua ngay.

Lúc này bé gái vốn đã ngừng khóc thì thấy tên đầu trọc hướng bên này đi tới, cô bé bị dọa lại lớn tiếng tiếp tục khóc. Thiếu phụ xinh đẹp thấy con mình khóc lên lại sợ tên cướp tâm tình không tốt liền hướng cô bé bắn một phát, cho nên bà mẹ trẻ cũng bị dọa sợ chết khiếp, thân mình bắt đầu run lên bần bật.

Tên đầu trọc lúc đầu nghe tiếng Duy Nhược Hề nói chuyện mới tiến lại đây, thấy đứa bé bên cạnh Duy Nhược Hề bắt đầu khóc lại hướng về bên cạnh nói: “khóc cái gì mà khóc, cmn phiền chết tao.” Hắn ta vừa nói xong liền nâng vũ khí lên hướng về phía bé gái bắn tới.

Lúc đầu Duy Nhược Hề thấy tên trọc hướng về phía cô đi tới thì trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng sau đó hắn vì tiếng khóc hấp dẫn liền quay sang bên kia làm cho tâm cô mới an tĩnh một chút. Kết quả lại thấy tên cướp hướng đứa bé bắn tới, trong lòng Duy Nhược Hề lộp bộp. Nhìn gương mặt đứa bé kia cô liền nhớ đến người bạn nhỏ trong cô nhi viện của cô, Duy Nhược Hề theo bản năng tiến ra chắn trước người đứa trẻ.

Duy Kì trong lòng còn đang kinh ngạc chuyện Duy Nhược Hề nói ra số lượng tên cướp, anh vốn định hỏi một chút nhưng thế cục hiện tại nên anh không hỏi nữa. Không ngờ tên đầu trọc vẫn nghe động tĩnh liền hướng phía này đi đến. Vốn định tìm một cơ hội xuống tay thật không ngờ lại nhìn thấy Duy Nhược Hề đứng ra chắn thương cho một đứa bé, Duy Kì sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Anh liền không kịp nghĩ ngợi,tốc độ nhanh như ảo giác đánh về phía đầu của tên trọc kia.

Đáng tiếc vẫn là chậm một bước, trước khi tên trọc kịp ngã xuống thì đã bắn một phát về phía Nhược Hề. Tuy rằng không có trúng vị trí trái tim nhưng lại trúng trên vai Duy Nhược Hề.

Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên trở thành màu đen, một cảm giác nóng rực từ trên vai lan ra khắp nơi trên thân thể. Hiện tại Duy Nhược Hề đã biết vì sao mấy người trước chỉ bị bắn trúng cánh tay mà có thể chết.

“A ~~~”

“Tiểu Hề!”

Duy Nhược Hề nghe đủ loại tiếng thét cùng tiếng kêu của chú mình, khàn khàn, run run, tuyệt không giống với thanh âm cười hì hì bình thường. Duy Nhược Hề định an ủi chú mình một chút nhưng cô chỉ kịp há miệng thở dốc, sau đó trước mắt một mảnh màu đen, Duy Nhược Hề hoàn toàn mất đi tri giác.

Trước khi Duy Nhược Hề mất đi ý thức cô chỉ cảm thấy mình không hay ho chút nào, chỉ là đi ra ngoài chơi một chuyến thế nhưng gặp phải đả kíp, còn bị thương, về sau sẽ không bao giờ đi dạo phố nữa.

“Tiểu Hề, Tiểu Hề, con không cần dọa mẹ mà, tại sao có thể như vậy. Chỉ là đi xuống phố một chuyến sao lại ra nông nỗi này.”Trong lúc mơ mơ màng màng Duy Nhược Hề tựa như nghe được tiếng khóc của mẹ.

“Chị dâu, thật xin lỗi là em không bảo vệ tốt Tiểu Hề.” Duy Kì cúi đầu, hốc mắt hồng hồng nói. Không nghĩ đến anh thế nhưng lại chậm một bước, không cứu kịp Tiểu Hề.

“Cũng không phải lỗi của em, chỉ là mệnh Tiểu Hề thật khổ ô ô ~~.” Duy mẹ khóc nức nở lại quay đầu nhìn bác sĩ đang đi tới. “Bác sĩ, vang cầu ông, làm ơn cứu Tiểu Hề với.”

Bác sĩ kiểm tra vết thương trên vai Nhược Hề rồi nói: “vết thương là do súng phóng xạ gây ra?” Vừa hỏi ông vừa ngẩn đầu nhìn một nam một nữ trước mặt.

Duy Kì gật gật đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào,:“Là súng phóng xạ, nhưng mà vết thương còn rất mới, hơn nữa cũng không trúng chổ hiểm. Bác sĩ, làm ơn cứu nó đi.” Duy Kì lại ngẩn đầu nhìn Duy nhược Hề đang nằm im trên giường bệnh, anh cảm thấy tự trách vô cùng.

“Bác sĩ, làm ơn cứu con gái tôi đi, ô ô….” Duy mẹ không biết phải làm thế nào trừ việc van cầu, bà cũng biết bị loại thương này thì không thể cứu nhưng nhìn con gái nằm in thít trên giường bệnh kia bà thật đau lòng. Hiện tại, Duy ba cùng Tiểu Hạo còn chưa đến Tề Tiểu Mẫn thật sự không biết làm sao.

Bác sĩ nhíu mày nói:” Bị súng phóng xạ làm bị thương thì còn đưa đến đây làm gì. Trực tiếp chuẩn bị hậu sự là được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.