Mặc Trạc

Chương 100: Chương 100: Vũ khí




Cẩn Du là bạn cùng ký túc xá với Duy Hạo cũng là chiến hữu với Duy Hạo. Hai người trải qua một đoạn thời gian gần một năm ở chung thì đã trở thành bạn tốt. Lần này hai người đều được phái đi tiếp viện Bắc Lâm Thành, trong lúc làm nhiệm vụ Cẩn Du đã để ý cô gái dùng tinh thần lực khống chế phi đao kia. Thật không ngờ anh lại biết đó chính là chị của chiến hữu, liền lập tức nhờ Duy Hạo dẫn lại đây làm quen với Duy Nhược Hề. Ai biết lại nhìn thấy được tình cảnh này.

Cẩn Du vào quân đội sớm hơn Duy Hạo hai năm nhưng mà trước sau vẫn như củ chỉ là một sĩ quan nho nhỏ. Duy Hạo cũng không rõ thể thuật của Cẩn Du cao hơn cấp 10 hơn nữa tinh thần lực cũng cực cao thế nhưng hai năm kia chỉ lăn lộn ở một chức sĩ quan.

Qua gần một năm ở chung Duy Hạo mới biết được tính tình của Cẩn Du. Anh là một người vô cầu đối với chuyện gì cũng thờ ơ. Mỗi ngày Cẩn Du chỉ thích đọc tiểu thuyết và đi vòng vòng dạo chơi.

Lúc Duy Hạo mới được phân đến cùng phòng với Cẩn Du, hai người suốt 10 ngày không nói chuyện với nhau. Ở quân doanh thường là hai người một phòng , lúc đó có một người ở cùng Cẩn Du không biết vì sao lại chuyển sang phòng khác cho nên Duy Hạo mới được phân vào.

Lúc mới đến Duy Hạo thấy Cẩn Du đang nằm trên giường xem một quyển tiểu thuyết. Sau này Duy Hạo mới biết được bản tiểu thuyết kia là một bản võ hiệp đơn lẻ từ 1000 năm trước lưu lại.

Lúc đó Cẩn Du thoạt nhìn phi thường nhàn nhã không có một tia khẩn trương của quân nhân. Lúc Duy Hạo lên tiếng chào hỏi Cẩn Du nhưng mà Cẩn Du chỉ ngẩn đầu nhìn Duy Hạo một chút sau đó cái gì cũng không nói. Duy Hạo lúc đó nghĩ ở chung với người này thật không tốt sau đó suốt thời gian mười ngày Duy Hạo cũng không nói thêm câu nào với Cẩn Du nữa.

Kế đó trong lúc vô ý Duy Hạo mới nghe người khác nói bạn cùng phòng của cậu là một người câm. Duy Hạo thế mới biết vốn cậu hiểu lầm anh ta cho nên bắt đầu chậm rãi nói chuyện với Cẩn Du.

Lúc mới bắt đầu Cẩn Du chỉ là ngẩn đầu lên nhìn Duy Hạo một chút cũng không có quan tâm gì ngay cả mỉm cười cũng không thấy. Nhưng mà Duy Hạo vẫn cứ cố chấp mỗi ngày cùng Cẩn Du nói chuyện thế rồi từ từ Cẩn Du mới bắt đầu chào đón Duy Hạo, chẳng qua là dùng ngôn ngữ của người câm điếc mà thôi. Vừa mới đầu Duy Hạo cũng không hiểu thứ ngôn ngữ này nhưng mà lúc sau được Cẩn Du dạy rồi trải qua gần một năm chung sống hai người đã trở thành bạn tốt.

Trải qua một thời gian Duy Hạo cũng chậm rãi hiểu được Cẩn Du, biết anh ta đối với chuyện tình gì đều không quan tâm, anh ta tòng quân chính là được sự đồng ý của người nhà. Bởi vì không thèm quan tâm đến chuyện gì cho nên đến bây giờ Cẩn Du cũng chỉ là một sĩ quan. Duy Hạo từng hỏi qua anh nguyên nhân vì sao không thể nói chuyện thì Cẩn Du chỉ là trầm mặc không trả lời.

Sau chuyện ngày hôm qua ở Bắc Lâm Thành, Cẩn Du liền chú ý đến Duy Nhược Hề, Duy Hạo mới nói cho anh biết người đó là chị cậu. Ai biết Cẩn Du lại vô cùng vui mừng vừa trở lại Nam Lâm THành liền bắt Duy Hạo dẫn đi gặp mặt Duy Nhược Hề. Chính vì vậy sao khi trở lại quân doanh báo danh thì hai người liền trực tiếp đi đến phòng của Duy Nhược Hề. Vừa tiến đến lại thấy được một màn này.

Duy Nhược Hề biết được người thanh niên thoạt nhìn rất thoải mái trước mắt này lại là một người câm thì hơi ngại ngùng ngẩn đầu nhìn cái người kêu là Cẩn Du kia rồi lại nhìn sang Duy Hạo, hiện tại phải giải thích như thế nào nha? Duy Nhược Hề cảm thấy thật khó xử.

“Này... Này...” Duy Nhược Hề nghẹn nửa ngày, sau đó mới nói:“Cùng nhau ngồi xuống ăn đi!”

“......”

Cẩn Du ngẩng đầu nhìn Duy Hạo, sau đó lại nhìn thoáng qua Duy Nhược Hề, thế nhưng tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, sau đó cười sáng lạn với Duy Nhược Hề sau đó làm một vài dấu hiệu của người khuyết tật.

Duy Nhược Hề mờ mịt nhìn thoáng qua Duy Hạo, chờ Duy Hạo hỗ trợ giải thích đây là ý gì.

“Anh ấy nói sẽ không khách khí, bảo chúng ta ngồi xuống cùng ăn đi.” Duy Hạo hỗ trợ giải thích.

Người này thật đúng là không khách khí!“Duy Hạo, anh ta không sợ thực vật bị ô nhiễm sao?” Duy Nhược Hề biết bình thường quân nhân không dám đụng vào mấy thứ này, bởi vì khi ăn trong cơ thể sẽ có ô nhiễm.

“Anh ấy cái gì cũng không sợ.” Duy Hạo tự nhiên rõ ràng cá tính của Cẩn Du, anh ấy tuyệt đối không quan tâm đến thức ăn này có bị ô nhiễm hay không. Hơn nữa mấy thứ này hoàn toàn không hề bị ô nhiễm. Nhưng nếu Duy Nhược Hề không tự mở miệng giải thích là thực vật này hoàn toàn sạch thì Duy Hạo cũng không cần nói thêm.

Cẩn Du nghe được thanh âm của Duy Nhược Hề, ngẩng đầu lên cười với Duy Nhược Hề một cái, sau đó không khách khí cầm lấy một con cá nướng cắn.

Cắn một ngụm đi xuống thì mắt của Cẩn Du đột nhiên sáng lên, sau đó anh giơ ngón cái lên với Duy Nhược Hề. Thật là vô cùng mỹ vị nha. Cẩn Du nhanh chóng tiêu diệt xong một con cá nướng. Ngay cả vấn đề vì sao bên trong quân doanh lại có những thứ này cũng không thèm hỏi… sau đó anh lại lấy một con cua ăn, không sai nha, mùi vị thật thơm ngon rồi lại tiếp tục ăn.

Cẩn Du liên tục giơ ngón tay cái lên đối với Duy Nhược Hề, xem ra hôm nay đến thật đung lúc, thật là có có lộc ăn. Duy Hạo thấy Cẩn Du liên tục ăn không ngừng thì lôi kéo Duy Nhược Hề đang mất phương hướng ngồi xuống cùng ăn. “Chị, nhanh đến ăn đi, nếu không nhanh lên thì một lát nữa sẽ không còn phần của chị đâu.”

Duy Nhược Hề còn chưa lấy lại Tinh thần đã bị Duy Hạo Lôi kéo ngồi xuống, sau đó Duy Hạo giúp cô gắp thức ăn bỏ vào chén. Duy Nhược Hề vẫn cứ mờ mịt ăn đồ ăn, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Vạn nhất người này hỏi đến thì phải làm sao? Cho dù anh ta không hỏi thì chắc cũng cảm thấy chuyện này kì quái đi. Duy Nhược Hề trong lòng lộn xộn cho nên vốn dĩ đồ ăn rất ngon cũng cảm thấy giống như ăn sáp.

Ăn xong cơm Cẩn Du lại cầm lên một quả táo cắn lấy, còn lộ ra tươi cười với Duy Nhược Hề. Duy Hạo bất đắc dĩ nhìn chiến hữu của mình một cái mở miệng nói:” Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

“Um chỉ là có chút tò mò nhưng mà đây là bí mật của chị cậu nếu cô ấy nói thì tôi sẽ nghe.” Cẩn Du dùng tay làm một số động tác.

Duy Hạo bất đắc dĩ thở dài,“Anh thật là!”

“Tiểu Hạo. Anh ta nói cái gì?” Duy Nhược Hề hoàn toàn không hiểu Cẩn Du đang muốn nói điều gì.

“Cẩn Du nói nếu như chị muốn nói thì anh ấy sẽ chăm chú lắng nghe.” Duy Hạo biết người bạn này của cậu không phải là người nhiều chuyện, tuy rằng anh ấy không hỏi chị cậu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nhưng vẫn có chút tò mò.

Duy Nhược Hề tự nhiên sẽ không nói với một người vừa mới biết không bao lâu chuyện của cô tuy rằng anh ta là bằng hữu của em trai cô nhưng mà cô không biết anh ta cho nên sẽ không mở miệng.

Cẩn Du không sao cả nhún vai. Dù sao có ăn là được còn về phần tại sao trong quân doanh có những thứ này và hương vị tốt hơn rất nhiều ở bên ngoài, tuy rằng anh rất tò mò nhưng mà không biết thì cũng không sao. Tính cách của Cẩn Du chính là như vậy, đối với chuyện gì cũng thờ ơ.

Duy Nhược Hề ngồi đó không nói lời nào với Cẩn Du cùng Duy Hạo. Nếu trong này chỉ có một mình Duy Hạo thì Duy Nhược Hề sẽ có đủ chuyện để nói nhưng mà trong này lại thêm một người con trai không quen biết thì đúng là không thích hợp để tâm sự.

Duy Nhược Hề trầm mặc nhìn Cẩn Du ngồi ở đối diện, hiện tại người này đang ăn anh đào mà cô lấy từ không gian ra. Không có một tia ngượng ngùng, cũng không có một tia mất tự nhiên, giống như Duy Nhược Hề là người nhà của anh.

Duy Nhược Hề rốt cục nhịn không được mở miệng,“Anh ăn nhiều như vậy không sợ lúc đến thơi điểm kiểm tra độc bị kiểm tra ra ô nhiễm sao?”

Trong quân đội cứ mỗi tháng là có một cuộc kiểm tra thân thể của quân nhân một lần bao gồm kiểm tra độc chất. Nếu kiểm tra ra cơ thể không phù hợp với yêu cầu sẽ bị khai trừ quân tịch. Còn nếu kiểm tra ra ô nhiễm thì phải đến phòng giải độc thanh trừ. Nếu những thứ Cẩn Du ăn là đồ ăn đang bán trên thị trường khẳng định sẽ bị xếp vào mức ô nhiễm nghiêm trọng.

Cẩn Du cười cười, làm một vài động tác.

Duy Hạo hỗ trợ giải thích,“Anh ta nói không sợ!” Duy Hạo có chút xấu hổ, sau đó tiếp tục giải thích,“Chị. Mức độ ô nhiễm nghiêm trọng đối với anh ta mà nói là không đáng kể chút nào, anh ta quả thực vốn không có cảm giác đau đớn!”

Duy Hạo nói người này không có cảm giác đau đớn thì hơi chút khoa trương, Duy Hạo nhớ rõ từ lúc quen thuộc với Cẩn Du mỗi tháng hai người đều cùng đi kiểm tra độc chất. Cứ mỗi lần như vậy Cẩn Du đều là trọng độ ô nhiễm rồi sau đó anh sẽ bị tiến hành thanh độc. Chuyện này cũng không tính là gì mà là khi tiến hành thanh độc ai cũng kêu la đau đớn không ngừng còn Cẩn Du lại là vẻ mặt vân đạm phong khinh. Có lúc còn cười với Duy Hạo khi đang bị thanh độc.

Cái bộ dáng đó quả thực làm cho Duy Hạo nhịn không được cảm thấy quá trình thanh độc căn bản không có gì đáng sợ. Mỗi lần xong Duy Hạo đều hỏi Cẩn Du là thanh độc không có đau sao? Mỗi lần như thế Cẩn Du đều trả lời hoàn hảo.

Duy Hạo cũng từng hỏi qua tại sao Cẩn Du có thể chịu được loại đau đớn như thế nhưng mà Cẩn Du cũng không có nói gì.

Duy Nhược Hề nghe Duy Hạo nói như vậy thì cũng bắt đầu tò mò đối với người này. Không biết tại sao anh ta có thể chịu được loại tra tấn như vậy.

Cẩn Du bắt gặp Duy Nhược Hề nhìn anh thì làm cái thủ thế, Duy Hạo hỗ trợ phiên dịch:“Chị, ảnh nói, mấy thứ đồ ăn của chị mùi vị thật thơm!”

Duy Nhược Hề cười gật gật đầu với Cẩn Du, không nói gì.

Bởi vì Cẩn Du không nói cho nên Duy Hạo cũng không biết xấu hổ mà tám chuyện với Duy Nhược Hề liền chuẩn bị trở về. Duy Nhược Hề cũng chỉ nói chuyện với Duy Hạo vài câu sau đó thì Duy Hạo liền mang theo Cẩn Du đi khỏi.

Sáng sớm ngày hôm sau Duy Hạo đến gõ cửa phòng của Duy Nhược Hề đương nhiên còn dẫn theo Cẩn Du. Cẩn Du sau khi biết được Duy Hạo đến chỗ Duy Nhược Hề thì cũng xin đi theo.

Duy Nhược Hề cũng rời giường sớm đem hoàn thành xong buổi tập luyện vào lúc sáng cũng ở trong không gian chuẩn bị bữa ăn.

Nghe được tiếng đập cửa, Duy Nhược Hề liền mở cửa ra ở bên ngoài cửa chính là Duy Hạo cùng Cẩn Du. Duy Nhược Hề lần này nhìn thấy Cẩn Du thì cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, trực tiếp né qua một bên cho hai người bọn họ đi vào xong lại trực tiếp đem cửa khóa lại.

Duy Hạo cùng Cẩn Du nhìn đến bữa sáng trên bàn cũng không khách khí. Trực tiếp ngồi xuống ăn. Một đống đồ ăn đều bị ăn sạch. Duy Nhược Hề chỉ ăn một chén nhỏ, còn lại đều bị Duy Hạo cùng Cẩn Du giải quyết.

“Thật là thoải mái!” Duy Hạo còn đánh một cái nấc. Cẩn Du cũng ăn được rất nhiều đang ngồi ở chỗ kia không muốn nhúc nhích.

“Chị, đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài chơi một chút đi!” Duy Hạo đề nghị nói,“Mấy ngày trước đã bị phái ra Bắc Lâm Thành. Hôm nay cần phải đi ra ngoài chơi một chút mới được!”

“Được!” Dù sao luôn ở bên trong quân doanh ngốc cũng quá nhàm chán cho nên Duy Nhược Hề cũng tính cùng Duy Hạo đi ra ngoài tham quan một chút.

Đem bát đĩa trên bàn đều thu thập tốt Duy Nhược Hề liền trực tiếp cùng Duy Hạo đi ra ngoài, đương nhiên Cẩn Du cũng đi theo bọn họ.

Nơi đến chính là nơi phồn hoa nhất của Nam Lâm Thành. Dọc theo đường đi Cẩn Du luôn đi sau Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo. Duy Nhược Hề cũng không nói gì dù sao người này thoạt nhìn rất thoải mái thì cùng đi chung vậy.

Duy Nhược Hề đối với trang phục cũng không phải thực hứng thú, bởi vậy nơi bọn họ đi vào đều là những chỗ bán một chút đồ cổ quái. Còn Duy Hạo cùng Cẩn Du đều là con trai cho nên đối với trang phục cũng không cảm thấy hứng thú.

Duy Nhược Hề dừng lại trước cửa một cửa hàng binh khí. Duy Nhược Hề nhìn có chút tò mò, cô không biết bên trong sẽ có bán loại vũ khí gì. Nơi đây là thời hiện đại cho nên một cửa hàng như thế này là vô cùng hiếm.

Hơn nữa, Duy Hạo cùng Cẩn Du đối với cửa hàng này cũng phi thường hứng thú thế là cả ba người cùng tiến vào bên trong.

Duy Nhược Hề đi vào liền phát hiện, cửa hàng này trang trí theo phong cách rất xa xưa, nhưng thật ra cùng với các mặt hàng đang bày trí thì nhìn lại rất xứng đôi. Bên trong trưng bày một ít binh khí như phi đao, bảo kiếm, đại đao, roi sắt, kích….rất nhiều thứ. Những thứ này đều là vũ khí mà Duy Nhược Hề thấy trong phim kiếm hiệp từ 1000 năm trước.

Duy Nhược Hề kinh ngạc, không nghĩ tới ở ngàn năm sau thế nhưng có thể thấy được những vật từ rất xa xưa kia.

Duy Hạo cùng Cẩn Du vừa tiến vào liền trực tiếp lật xem các loại binh khí, ngay cả Duy Hạo là người có hứng thú với vũ khí hiện đại cũng thấy yêu thích không thôi với các binh khí này.

“Hoang nghênh quý khách.” Một âm thanh già nua vang lên bên tai ba người.

Ba liền quay đầu lại thì nhìn thấy một ông lão vẻ mặt đầy nếp nhăn đang đứng phía sau bọn họ. Ông lão thoạt nhìn rất lớn tuổi nhưng còn rất minh mẫn.

“Mọi người cứ tùy tiện xem, nơi này bình thường rất ít người đến. Niên kỉ bây giờ sợ là rất ít thích loại vũ khí như thế này.” Lão nhân mang theo một chút mất mát, giống như là nhớ lại chuyện gì đó.

Duy Nhược Hề cũng không biết rõ là có phải thích mấy thứ này không chỉ là muốn mua ít vũ khí phòng thân. Cô đối với mấy loại vũ khí năng lượng này nọ không hề có hứng thú hơn nữa nếu không phải là quân nhân cùng cảnh sát thì không thể mang theo súng năng lượng.

Cẩn Du thì cười cười với ông lão sau đó lại khoa tay múa chân một chút. Duy Hạo bất đắc dĩ nhìn chiến hữu của mình một cái rồi lại phiên dịch, “Ông lão à, bạn của con rất thích mấy vũ khí này.” Người bạn này của cậu hoàn toàn không vì anh ta là người khuyết tật mà tự ti.

Ông lão lại cười cười với Cẩn Du cùng Duy Hạo, “Thích là tốt rồi. Mọi người cứ thoải mái nhìn và lựa chọn.”

Duy Nhược Hề đánh giá một cái phi đao trên tay mở miệng nói:” Ông lão, mấy thứ vũ khí này là hơn ngàn năm trước sao?” Duy Nhược Hề rất ngạc nhiên không biết mấy thứ này có phải có từ xa xưa không.

Ông lão cười cười nói:“Đương nhiên không phải, mấy thứ này đều do chính tay ta tạo nên, được căn cứ từ các bản võ hiệp lưu lại mà tạo thành.”

Tiểu thuyết từ ngàn năm trước sau? Đừng nói là tiểu thuyết kiếm hiệp nha. Duy Nhược Hề ngạc nhiên không thôi, không ngờ trải qua 1000 năm mà còn tồn tại loại tiểu thuyết này.

“Ông lão, ông nói là sách võ hiệp từ ngàn năm trước sau? Giống như là bộ Tiểu Lí Phi Đao sao?”

Ông lão nghe đến Tiểu Lí Phi Đao tựa hồ ngẩn người, ngay cả Cẩn Du cũng ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Duy Nhược Hề.

“Tiểu Lí Phi Đao a! Đây chính là cổ tịch từ ngàn năm trước. Hiện tại khả năng tìm ra một bản đơn lẻ cũng không thấy!” Ông lão vẻ mặt mất mát,“Không nghĩ tới cô gái trẻ thế nhưng còn biết loại sách này, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người căn bản không biết cô gái đang nói cái gì nha!”

Duy Nhược Hề cười cười, có chút chột dạ, cô vốn là người của ngàn năm trước nha đương nhiên sẽ biết mấy cái tiểu thuyết võ hiệp này. Nhớ năm đó cô rất mê Kim Dung, mỗi lần ra một tiểu thuyết mới cô đều phải xem qua.

“Trước kia từng xem qua một quyển sách cổ nên mới thấy được.” Duy Nhược Hề lại nối dối.

“Cô gái còn biết một ít sách cổ sao?” Ông lão dường như rất rất thích mấy thứ như thế.

“Ha, con cũng chỉ nhìn qua một quyển thôi. Cũng không biết nhiều lắm.” Duy Nhược Hề cũng không dám nói cho ông lão biết cô biết rất nhiều bộ sách thể loại này.

“Ai, thật sự là đáng tiếc. Nếu không phải bởi vì cuộc chiến mấy trăm trước thì đã có thể bảo tồn được nội dung các quyển sách kia.” Ông lão thở dài nói.

Ông lão nói đến chính là cuộc chiến tranh của nhân loại cùng sinh vật của U Điềm tinh cầu. cuộc chiến tranh là cho địa cầu tê liệt, có rất nhiều thứ bị mất trong cuộc chiến kia bao gồm mấy quyển sách kiếm hiệp.

Duy Nhược Hề cũng trầm mặc không ở nói chuyện.

Cẩn Du kỳ quái nhìn Duy Nhược Hề một cái, anh thật không ngờ người con gái này cũng biết bộ sách kia, Cẩn Du là người phi thường thích các tiểu thuyết võ hiệp. Anh bỏ ra một số tiền rất lớn để tìm mua các bản tiểu thuyết đơn lẻ.

Duy Hạo đối phương diện này thì không có nghiên cứu gì, chỉ là tùy ý lật xem mấy thứ binh khí.

Duy Nhược Hề tuyển ba cái phi đao vừa rồi nhìn trúng, cô rất thích loại phi đao này hơn nữa còn có thể dùng để phòng thân. Hôm qua ở Bắc Lâm Thành cô chỉ có thể dùng mấy con dao gọt trái cây làm vũ khí.

Cẩn Du cuối cùng cũng tuyển được hai thanh phi đao, nhưng mà hình thức có chút khác với phi đao của Duy Nhược Hề, thân đao cũng lớn hơn không ít. Ngay cả Duy Hạo cuối cùng cũng chọn lựa một phen.

Đều chọn lựa được thứ mình vừa lòng mọi người liền tính tiền rời khỏi. Ông lão bởi vì họ là những người trẻ mà thích những thứ này liền giảm giá còn nhắn nhủ Duy Nhược Hề lần sau có rảnh thì đến đây chơi.

Ba người lại tiếp tục đi dạo ở vùng phụ cận hồi lâu mới trở lại quân doanh của quân khu 4.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.