CHƯƠNG 3
Kê Trăn (phần tiếp)
Gần đây liên tiếp vấp phải trắc trở làm ta mơ hồ cảm thấy có lẽ chỉ dựa vào thần lực của ta là vẫn chưa đủ quyết định toàn bộ.
Cho dù pháp lực của ta cường đại nhưng ta không thể hủy diệt cả trời đất, ta cũng không thể ngồi xếp bằng tại Thiên Hải sau một hồi đại chiến kịch liệt xưng vương với đất đá, cỏ cây.
Nhân tộc là chủng tộc không thích khuất phục, tất nhiên phải nghĩ cách nhưng thật sự muốn thu phục vẫn có chút khó khăn.
Cho nên thời gian này ta một mực trầm tư suy nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Huy Bích kín đáo khuyên nhủ ta vài lần, hi vọng ta bỏ cuộc.
Thậm chí y còn nói rõ ra: “Trăn, ta nhớ tới lần đầu tiên chúng ta quen biết nhau, ngươi là Thần Long kiêu ngạo, ta là Côn Bằng, không có cái gì trói buộc chúng ta, như vậy không tốt sao?”
Ta không cách nào trả lời nhưng trong lòng ta muốn nhiều hơn thế.
Trời đất rộng lớn, ngân hà xa xôi, hùng vĩ tráng lệ, đẹp không sao tả xiết, vô số Thần Ma sinh sôi, nếu có thể đi lên tầng cao nhất, nhìn xuống chư thần, quần ma dưới chân. . .
Không ai có thể ngăn cản loại hấp dẫn này, không ai.
Ta cũng không ngoại lệ.
“Nhất định phải nghĩ ra biện pháp, ta muốn làm Thiên đế.” Ta trực tiếp nói cho Huy Bích biết suy nghĩ của mình: “Hiện tại Thiên đế đã cực kỳ già, con hắn là Nhất Diệp yếu đuối vô năng, ngay cả xuất đầu lộ diện cũng không dám, trong thần tộc thiếu uy vọng. Đây là cơ hội tốt nhất, ta không muốn từ bỏ.”
Sắc mặc Huy Bích hơi trắng bệch, thấp giọng nói: “Ý ngươi là… “
“Nếu Ma Hoàng đứng ra đề cử ta làm Thiên đế kế tiếp nhiệm” Ta từ từ nói ý nghĩ của mình.
Huy Bích dường như hiểu được ý của ta nhưng vẫn muốn khuyên ta từ bỏ: “Hắn sẽ không giúp ngươi, Ma tộc vẫn luôn phòng bị Hải tộc, mặc kệ ngươi làm gì hắn sẽ không thật lòng đề cử ngươi.”
Ta thấy ánh mắt sáng ngời của y, sắc mặt y trắng bệch, bỗng nhiên cảm thấy mình rất tàn nhẫn nhưng chỉ có thể nói tiếp.
“Nếu ta là con rể của hắn, giúp ta chính là giúp người nhà. Ma Hoàng chỉ có một đứa con gái. Nếu hắn đề cử ta, con gái của hắn chắc chắn là Thiên Hậu mới.”
Huy Bích nhắm chặt mắt, môi có chút phát run nói: “Ta có chút không thoải mái. . . Có lẽ vết thương cũ tái phát, ta muốn nghỉ ngơi một chút, thực xin lỗi.”
Y và ta cùng nhau chiến đấu với chư thần, quần ma trên trời, dưới đất không biết bao nhiêu lần, toàn thân đều là vết thương sau huyết chiến. Nghiêm trọng nhất là lần ta tay không giết chết vương của Long tộc – Lôi Long Tây Phương Tích Dã, việc đó làm Long tộc điên cuồng trả thù, là y che chở cho ta rút lui.
Lần đó chúng ta suýt nữa vong mạng nhưng tình ý càng nồng nàn.
Ta cũng không che dấu với người khác, ta có ái nhân thân mật như huynh đệ, như tay chân. Nếu ta trở thành Thiên đế, y là nam nhân đương nhiên không thể làm Thiên Hậu, nhưng ta vẫn muốn chia sẻ với y tất cả vinh quang và thần quang.
Nhìn khuôn mặt thê lương của y, bỗng nhiên nhớ tới những ngày kề vai sát cánh chiến đấu khi xưa, lòng ta mềm nhũn, vội vàng hôn lên đôi môi trắng bệch của y, dịu dàng nói: “Chỉ là lấy vợ thôi, cái khác vẫn giống như trước đây.”
Y yếu ớt cười cười, gần như tự nói: “Không giống rồi. . . Sao có thể giống. . . “
Khóe miệng có máu nhỏ xuống, trong mắt mang theo thần sắc mệt mỏi, rốt cuộc chịu không được, yhơi cúi người.
Vết thương cũ của y thật sự phát tác.
Ta ôm chặt y, không ngừng nói: “Huy Bích… Huy Bích, không sao đâu. . .”
Y mơ mơ màng màng cười: “Kê Trăn, rất lâu rồi ngươi không ôm ta. Ta thật vui.”
Ta sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới mấy năm nay bởi vì sự vụ phức tạp. Thời gian này cần tất cả mọi người hợp sức lại giải quyết, ta đã thật lâu không thể an tĩnh ở chung với Huy Bích.
Y an tĩnh nằm ở trong lòng ta, thân thể run rẩy từ từ bình tĩnh một chút, một lát sau nói: “Kê Trăn, đừng lấy nữ vương Ma tộc. Ngươi muốn cái gì, ta đều nghĩ biện pháp giúp ngươi đoạt lấy.”
Ta ngưng cười, cảm động vì tình yêu sâu nặng của y, nhịn không được mà nhéo nhéo mũi y: “Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp gì. Ta cũng cảm thấy chuyện rất khó, ngươi còn có thể làm gì?”
Y bỗng nhiên mở to mắt, nghiêm mặt nói: “Ta tự có tính toán. Kê Trăn, dù ngươi muốn… mạng của Nhật Diệp ta cũng có thể cho ngươi, nhưng ngươi đừng rời khỏi ta.”
Bộ dáng y thật sự vừa đáng thương vừa đáng yêu, không lãnh đạm như bình thường, ta nhịn không được cười rộ lên.
“Huy Bích, Huy Bích của ta.” Ta cười, hôn y từng chút, từng chút một.
Nhưng ta vẫn đứng lên: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung. Ta có việc phải làm.”
Y có chút tuyệt vọng kêu một tiếng: “Kê Trăn. . .”
Ta vội vội vàng vàng hôn lên gò má lạnh lẽo của y rồi rời đi.
Nếu Huy Bích không muốn giúp ta, ta phải phải bàn bạc với các đại thần khác về chuyện cầu thân.