CHƯƠNG 6
Diệp (phần tiếp)
Sau khi Kê Trăn chết, thanh thế Hải quốc xuống dốc không phanh. Ma tộc bởi vì Đại công chúa đã gả đến Hải quốc làm vương phi còn giữ vài phần khách khí, còn các tộc khác thì vô cùng ngang ngược. Không chỉ Địa Tiên và Tinh Linh mà ngay cả Hồ Tộc nhỏ yếu nhất cũng có chút xem thường Hải quốc, thường xuyên khởi binh xâm phạm biên giới.
Cũng may, mỗi lần ta đều nghĩ ra biện pháp giải quyết. Mặc kệ bao nhiêu gian khổ, ta cũng chịu được, ta chỉ không muốn rời khỏi hắn.
Nhưng. . . Ta không thể không đối mặt với người đó, thê tử Kê Trăn – Hạ Cơ.
Có đôi khi ta không khỏi suy nghĩ ở trong thân thể nữ nhân nhỏ bé nhu nhược này cất giấu một linh hồn ngoan cường đáng sợ đến cỡ nào. Mặc kệ ta nghĩ mọi cách đuổi nàng ta đi, nàng ta vẫn nhịn xuống, im lặng ở lại Hải quốc, dựa vào bản lĩnh giao thiệp và hư tình giả ý, quan tâm dịu dàng từ từ chiếm lấy lòng người.
Thoạt đầu, nàng là điềm xấu bị người người oán hận. Hiện tại, con dân Hải quốc đã cam tâm tình nguyện kêu nàng là vương hậu.
Tuy ta ở Mặc Vân Hải rất lâu, cùng vào sinh ra tử với Kê Trăn nhiều năm nhưng ta không phải người giỏi lôi kéo lòng người, trong mắt ta và cả trong lòng ta lúc nào cũng chỉ có Kê Trăn.
Nữ nhân này thì khác, ta có cảm giác nàng ta đang từng bước, từng bước một xâm chiếm quyền lực của Hải quốc.
Có lẽ, Kê Trăn chết đi mới là kết quả tốt nhất với nàng.
Buồn cười thay, Kê Trăn còn muốn kết minh Ma tộc, nhất thống thiên địa. Với điệu bộ hiện tại, chỉ sợ là Ma tộc muốn mượn Đại công chúa kiên nhẫn thông minh này từ từ khiến Hải quốc rơi xuống.
Mặc kệ nàng ta có mưu toan gì, chỉ cần có ta ở đây, Ma tộc đừng hòng có ý đồ gì với Hải quốc.
Chủ nhân Mặc Vân Hải vĩnh viễn chỉ có một, chính là Kê Trăn, tuyệt đối không thể là kẻ khác.
Nhưng. . . Kê Trăn đã chết. Ta yêu thương hắn như vậy, hắn lại chết trong tay ta vì Huyết Chú Long tộc.
Tưởng niệm như điên cuồng lại không thể gặp được. Mỗi một gốc cây, một cỏ khi xưa từng trải qua cùng nhau ta đều nhớ rõ nhưng hiện tại phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy đau lòng.
Không ngờ, ta lại tưởng nhớ hắn như vậy.
Không thể giải sầu, đành phải hàng đêm ở lại băng động.
Tuy hắn đã qua đời, nhưng may mắn thân thể còn ở đây, ta thấy hắn nằm trong quan tài thủy tinh, hơi hơi an tâm một chút. Kê Trăn vẫn ở đây, hắn không hề rời khỏi ta, không hề.
Đến chết, trong mắt hắn chỉ nhìn ta vẫn không nhìn Đại công chúa Ma tộc kia.
Không thể giải được nỗi sầu cùng tưởng niệm và mê luyến của ta, ta đã làm một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Mỗi đêm, ta dùng kết giới phong ấn băng động rồi mới dịu dàng ôm thân thể trong quan tài thủy tinh ra, thật cẩn thận hôn môi âu yếm mỗi chỗ trên người hắn.
Lần đầu tiên khi hắn hóa thân thành Thần Long cùng ta bay lượn giữa Ngân hà rộng lớn, ta đã muốn làm như thế, ta khát khao gần gũi hắn. Nhưng bởi vì thái độ cố chấp từ trước đến nay của hắn, ta không đành lòng làm hắn thất vọng cũng chỉ có thể chịu đựng, chấp nhận đòi hỏi của hắn, đem toàn bộ của ta cho hắn.
Ta tận lực kiềm chế không có nghĩa là trong lòng không muốn. Huống chi mọi chuyện đã đến mức tuyệt vọng như vậy.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, ta không thể kiềm chế, mỗi đêm đều ôm lấy thân thể băng lãnh của hắn mới có thể đi vào giấc ngủ.
Sau này, ta thậm chí không ngại hắn toàn thân rét lạnh, nhịn không được muốn vuốt ve hắn, âu yếm hắn, làm những chuyện khi hắn còn sống đã làm với ta.
Đến cuối cùng, ta chiếm đoạt hắn. Điều đó vượt xa toàn bộ tưởng tượng trước giờ của ta.
Ta say đắm hắn, say đắm thân thể đã từng mạnh mẽ hữu lực của hắn, say đắm hơi thở chứa ánh mặt trời của hắn cũng như hương gió biển nhàn nhạt trên người hắn.
Nếu Kê Trăn biết, nhất định cực kỳ kinh hãi, hắn sẽ không bao giờ nghĩ tới ta có một mặt đáng sợ như vậy. Mà ta đã sớm không quản được chính mình. Đối với khối thân thể này, ta đã làm ra tội ác vượt trên toàn bộ tưởng tượng của mình.
Lửa tình điên cuồng như vậy, ta nghĩ ta điên thật rồi. . .
Không biết Hạ Cơ rốt cuộc nhìn ra bao nhiêu, ta cuối cùng cảm thấy được ánh mắt nàng có chút kỳ quái.
Nữ nhân này vậy mà có chút thương xót ta.
Thương xót con trai của Thiên đế, Nhật Diệp. Đây là mộ chuyện hết sức buồn cười.
Nàng ta dựa vào cái gì? Chỉ bởi vì nàng ta là thê tử chưa qua cửa của Kê Trăn mới có thể làm ra dáng vẻ như vậy thật là buồn cười.