Chương 13.
Trong lúc Thẩm Mạc Thành suy nghĩ có phải mình đã bỏ quên cái gì rồi hay không, La Thiếu Hằng không có được câu trả lời luôn kéo lấy tay áo hắn, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Anh rất muốn ở bên Thẩm Mạc Thành, dù cho đó chỉ là chút khả năng thì anh vẫn không muốn từ bỏ, sự kiên trì của anh khiến cho trái tim Thẩm Mạc Thành nhũn ra, theo ý của anh, nói: “Được.”
Nhận được câu trả lời rõ ràng, ánh mắt La Thiếu Hằng đột nhiên bừng sáng lên, buông vạt áo của hắn ra, chuyển sang nắm lấy tay hắn, nở nụ cười nói: “Đã nói rồi đấy.”
——Nói rồi thì không cho phép nuốt lời, lần sau đi công tác nhớ dẫn em theo.
Trong đầu tự dưng hiện lên những lời này, đột ngột vang lên giống như không có lửa thì không có khói, sau đó lại biến mất không thấy tăm hơi. Con ngươi Thẩm Mạc Thành trầm xuống, cẩn thận nhớ lại, nhưng không nhớ nổi là đã nghe thấy ở đâu, chỉ còn lại bộ não và con tim đau nhói, hắn khẽ nhíu mày, ném chuyện đó ra sau đầu.
Thẩm Du nhanh chóng dẫn bác sĩ vào, Thẩm Mạc Thành định nhường chỗ cho bác sĩ, nhưng La Thiếu Hằng cứ cố chấp nắm lấy tay hắn không chịu buông ra, hắn chỉ có thể nắm lấy tay anh ngồi ngay bên cạnh.
La Thiếu Hằng như có chút kháng cự bác sĩ, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra, hữu vấn tất đáp với những câu hỏi của bác sĩ.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ cho anh uống thuốc hạ sốt và truyền nước biển, vì thuốc bắt đầu có tác dụng nên La Thiếu Hằng không nhịn được cảm giác buồn ngủ, nhưng anh vẫn kiên trì kéo tay Thẩm Mạc Thành xác nhận lại lần nữa: “Anh thật sự sẽ không đi nữa sao”
Nhiệt độ của người kéo tay mình vẫn cao hơn người bình thường không ít như trước, Thẩm Mạc Thành phải thấp giọng dỗ dành: “Không đi, cậu mau ngủ đi.”
La Thiếu Hằng nhìn hắn nửa phút, giống như đang xác nhận hắn có nói dối hay không, sau đó kéo tay áo hắn hỏi: “Anh cúi xuống một chút.”
Thẩm Mạc Thành cho rằng anh có gì muốn nói với mình, cúi người xuống để sát lỗ tai vào, ngay sau đó một cái hôn mềm mại ấm áp dán lên má hắn, hắn né tránh theo phản xạ, kinh ngạc nhìn người nằm trên giường.
La Thiếu Hằng dùng ngón tay đè lên môi mình, cười giống như chú mèo mới trộm được cá, vươn ngón tay ra câu lấy ngón út của Thẩm Mạc Thành kéo vào chăn.
“… Ngủ đi.” Đủ loại tâm tình đếm không hết quấn quanh lòng Thẩm Mạc Thành, cuối cùng hắn vẫn không nỡ nặng lời, giống như bản thân mình phải cưng chìu anh như vậy.
Ý thức được suy nghĩ trong đầu mình, hắn cảm thấy có chút khó tin, khẽ nhắm mắt lại không suy nghĩ nữa.
La Thiếu Hằng chống mở mắt nhìn hắn một hồi, cuối cùng vẫn bị dược hiệu tấn công, từ từ ngủ say, nhưng vẫn kéo lấy ngón tay Thẩm Mạc Thành không buông như trước.
Thẩm Mạc Thành không lên tiếng nhìn người trước mắt, nơi được anh hôn giống như có lửa đốt, nóng hừng hực, từ trên mặt đốt thẳng vào đáy lòng hắn, dấy lên một ngọn lửa nhỏ màu đỏ trên mặt hồ lạnh như băng ở nơi đó.
Cảm giác xa lạ này rất kỳ diệu, nhưng không khiến người khác bài xích, ngược lại cảm thấy rất đặc biệt, khiến cho hắn không nhịn được vươn một bàn tay khác ra muốn sờ lên mặt La Thiếu Hằng, nhưng bàn tay vươn ra được một nửa thì đột ngột thu lại.
Thẩm Du và Thẩm Vân bên cạnh thấy như vậy, rất tự giác lùi ra sau hai bước, giả vờ như không thấy gì cả.
Thẩm Mạc Thành tốn chút thời gian mới rút ra được bàn tay bị La Thiếu Hằng kéo, hắn dém góc chăn cho anh, đi sang chỗ khác để tìm hiểu tình hình với bác sĩ.
Bác sĩ này là bác sĩ chủ trị của Thẩm gia ở phân bộ Thuỵ Sĩ, có mấy chục năm tuổi nghề, am hiểu cả trung y lẫn tây y, ông ấy mở đơn bệnh ra, nói tình trạng của La Thiếu Hằng.
Bệnh lần này của La Thiếu Hằng có sự đe doạ, tuy nói là do cảm lạnh gây ra, nhưng nguồn gốc là từ tâm bệnh.
“Tâm bệnh Có ý gì” Thẩm Mạc Thành bất ngờ hỏi, hắn cho rằng chỉ là bệnh thông thường mà thôi.
“Tâm trạng bệnh nhân tích tụ, mạch tượng hỗn loạn, giống như có khúc mắc không thể giải đáp, cậu ấy có thói quen dùng thuốc an thần trong thời gian dài, tác dụng phụ của thứ này rất lớn.” Bác sĩ cân nhắc một chút, nói tình hình xem mạch chẩn đoán, “Tuy thuốc có thể trị bệnh, nhưng không thể chữa tâm bệnh, nếu cứ tiếp tục lâu dài…” Nói đến đây ông ngừng lại, không biết Thẩm Mạc Thành và La Thiếu Hằng có quan hệ gì, lời tiếp theo nên nói hay không nên nói.
“Sẽ thế nào” Thẩm Mạc Thành hỏi.
“Chết sớm.” Bác sĩ nghiêm túc, đây không phải chuyện để đùa.
Chết sớm
Vừa nghe hai chữ này, mọi người đều ngẩn ngơ, trông La Thiếu Hằng chỉ mới ba mươi tuổi, vậy mà có khả năng sẽ chết sớm Vì sao tâm trạng tích tụ, mạch tượng hỗn loạn
Hai chữ chết sớm nói ra rất dễ dàng, nhưng lại giống như tảng đá khổng lồ nặng ngàn vạn lần đè lên ngực Thẩm Mạc Thành, khiến cho hắn không thể đè nén nỗi đau chỗ đó mà đứng dậy, phản xạ có điều kiện quay đầu về phía phòng ngủ, nhìn La Thiếu Hằng đang nằm trên giường truyền nước biển.
Nhớ lại dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc nắm lấy tay hắn của La Thiếu Hằng, cả khi La Thiếu Hằng lén hôn hắn, hắn không thể nói là vì sao, nhưng trong tiềm thức hắn rất muốn kháng cự lại khả năng mà bác sĩ nói.
Giờ phút này Thẩm Mạc Thành không để ý sắc mặt mình kém biết bao nhiêu, nhưng những người khác lại biết rất rõ, đứng thẳng sống lưng, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám.
“Có cách nào giải quyết không” Thẩm Mạc Thành thấp giọng hỏi.
“Tâm bệnh cần tâm dược, phải biết rõ tim cậu ấy thắt nút ở đâu mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, đương nhiên mấu chốt cũng phải xem tâm nguyện của riêng người bệnh. Trước mắt, quan trọng nhất là ổn định bệnh tình của cậu ấy.” Bác sĩ không biết tình hình cụ thể nên cũng đành bó tay, chỉ có thể giải quyết vấn đề trước mắt.
Thẩm Mạc Thành hiểu ý của bác sĩ nên cũng không làm khó ông ấy, gật đầu để Thẩm Vân tiếp tục nói chuyện với bác sĩ, còn mình thì quay về phòng ngủ.
Trong phòng, La Thiếu Hằng đang ngủ say, bởi vì đã uống thuốc hạ sốt và được chích, nên mặt của anh trông không còn đỏ nữa, chỉ có cơ thể vẫn có vẻ yếu ớt như trước.
Thẩm Mạc Thành ngồi bên mép giường, đưa tay sờ lên trán anh, nhiệt độ chỗ đó vẫn không thay đổi bao nhiêu.
Ngẩng đầu nhìn nước biển đang nhỏ giọt, hắn rút tay về, bỏ vào trong chăn, vừa đụng vào tay La Thiếu Hằng liền bị anh cầm lấy, hắn tưởng La Thiếu Hằng tỉnh lại, nhìn sang mới phát hiện chẳng qua chỉ là nắm tay hắn theo bản năng mà thôi.
Câu bệnh tới như núi đổ cũng chẳng sai, trận bệnh này của La Thiếu Hằng tới nặng đi gấp, cả hai ngày tới tới lui lui vẫn không thấy khá, đến ngày thứ ba mới bắt đầu yên ổn.
Như lời bác sĩ nói, lần này anh ngoại trừ bị cảm lạnh thì tâm bệnh lại nặng hơn, lúc đầu anh không thể nào quên được cái chết của Thẩm Mạc Thành, nỗi lòng tích tụ nhiều năm, bây giờ đột nhiên phát hiện người đó còn sống, nên khó tránh khỏi quá xúc động, trong lúc nhất thời không thể nào thừa nhận tâm trạng thay đổi quá nhanh, hơn nữa còn đứng trước cửa phòng Thẩm Mạc Thành rất lâu nên bị lạnh, cả hai cùng bùng phát nên xảy ra vấn đề.
Mùi vị bị bệnh cũng không dễ chịu gì, nhưng anh lại cảm thấy hai ngày này là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong mười năm nay, vì không có cái xác lạnh như băng, không có mộ bia lồi lõm, người yêu xa cách nhiều năm một lần nữa trở về bên cạnh anh.
La Thiếu Hằng mở mi mắt nặng nề ra, có lẽ do ngủ quá lâu nên trước mắt có hơi lờ mờ, anh giơ tay lên xoa xoa mi tâm, xoa vài cái đột nhiên dừng lại, động tác quá lớn khiến cho cái đầu vốn nặng nề của anh càng trở nên ảm đạm hơn, nhưng anh không rảnh rỗi để ý nó, anh vén chăn xuống giường, ngay cả giày cũng không thèm mang liền đi ra ngoài.
Đúng lúc Thẩm Du từ bên ngoài đi vào, hai người đụng vào nhau, La Thiếu Hằng nằm hai ngày nên thân thể yếu ớt, bị Thẩm Du đụng một cái liền lảo đảo hai bước suýt ngã xuống đất, Thẩm Du nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy anh.
“La tiên sinh cẩn thận!” Thẩm Du dìu anh đứng thẳng lại, “Ngài có sao không Xin lỗi, tôi không để ý ngài đi ra.”
“Không, do tôi không chú ý đụng vào người cậu, xin lỗi.” La Thiếu Hằng cũng xin lỗi, anh vội vàng đi ra ngoài, không chú ý có người vào.
“Ngài đừng nói vậy.” Thẩm Du vội vàng nói, thấy anh chân không mang giày vẻ mặt vội vàng liền nói, “Ngài chờ tôi lấy đôi giày cho ngài.”
“Không cần.” La Thiếu Hằng gọi lại, “Chỉ có một mình cậu ở đây sao Những người khác đâu”
Thẩm Du biết anh muốn hỏi ai, liền nói: “Trước tiên ngài vào trong mang giày, thân thể ngài vẫn chưa khoẻ, đừng để bị cảm lạnh nữa.”
Biết đối phương muốn tốt cho mình, La Thiếu Hằng cùng trở về phòng mang giày, vừa mang giày vào liền hỏi: “Những người khác đâu Tôi ngủ bao lâu rồi”
“Ngài đã ngủ hai ngày.” Thẩm Du vừa nói vừa rót một ly nước ấm từ trong bình thuỷ đưa cho anh, “Uống nước, lát nữa tôi gọi người đưa cháo lên cho ngài.”
Tuy La Thiếu Hằng trong lòng vội vàng muốn biết Thẩm Mạc Thành đâu, nhưng cũng không tiện từ chối ý tốt của đối phương, chỉ có thể cảm ơn Thẩm Du, nhận nước uống nửa ly rồi để lại lên bàn: “Bọn người Thẩm Mạc Thành đâu”
“Boss có việc gấp về nước trước…”
“Cậu nói gì” La Thiếu Hằng như không nghe thấy, vẻ mặt trống rỗng vài giây.
“Boss bọn họ đã về nước.” Thẩm Du nói.
“Lúc nào” La Thiếu Hằng vội hỏi.
“Chuyến bay sáng hôm nay…” Thẩm Du còn chưa nói hết, La Thiếu Hằng đã xoay người đi, Thẩm Du vội vàng tiến lên cản anh lại: “La tiên sinh, bây giờ thân thể ngài còn rất…”
“Tránh ra.” La Thiếu Hằng cắt lời, giọng nói lạnh lùng, rõ ràng là thân thể yếu ớt, cũng không cao như Thẩm Du, nhưng cơ thể lại đột nhiên phát sinh ra loại khí thế khiến cho không ai có thể kháng cự.
Thẩm Du đã từng thấy một La Thiếu Hằng nho nhã lễ độ, cũng đã từng thấy dáng vẻ yếu ớt rơi nước mắt của anh, nhưng chưa từng thấy khí thế bức người như thế này, lúc Thẩm Du hơi run rẩy, La Thiếu Hằng đã đi vòng qua người Thẩm Du ra khỏi phòng, Thẩm Du vội vàng đuổi theo, một lần nữa cản anh lại: “Bây giờ ngài có đi cũng không được, máy bay đã cất cánh hai tiếng rồi.”
La Thiếu Hằng nghe vậy sống lưng cứng đờ, gương mặt trắng bệch, nắm tay buông lỏng chợt nắm chặt lại, trên mu bàn tay trắng nõn lộ ra gân xanh do dùng sức quá độ.
… Không phải rõ ràng đã nói là sẽ không bỏ đi sao
.Hết chương 13.