Chương 02.
Chiếc nắp ly nhẹ nhàng đậy lại ly trà sứ có hoa văn xanh, phát ra một tiếng vang khe khẽ trong căn phòng yên tĩnh. La phu nhân đặt ly sang bên cạnh, ngẩng đầu nhìn đứa con trai đang đứng trước mặt mình: “Thật sự khẳng định muốn dọn ra ngoài”
“Đúng vậy.” La Thiếu Hằng đáp, lưng của chàng trai trẻ thẳng tắp, vẫn tỏ ra nho nhã lễ độ dù đang đối mặt với mẹ mình.
La phu nhân nghiêng người dựa lên chiếc ghế quý phi, móng tay xinh đẹp gõ nhẹ vài cái lên tay vịn được khắc hoa, cân nhắc một hồi mới nói: “Vậy tuỳ con, cha con cứ để mẹ nói với ông ấy là được.”
La Thiếu Hằng nghe vậy, trong mắt vút qua tia mừng rỡ, suýt chút nữa là bắt chước phim truyền hình bước lên ôm lấy bà, nũng nịu nói mấy câu như “Mẹ thật tốt” vân vân, nhưng gia giáo luôn nghiêm cẩn và lễ nghi khiến cậu từ bỏ ý nghĩ này, mà dù cho mình có làm như vậy, đổi lại cũng chỉ là một tiếng khiển trách khe khẽ của mẹ mà thôi.
Nghĩ vậy, trong lòng La Thiếu Hằng có chút mất mát, nhưng nó nhanh chóng bị cảm giác vui sướng vì được dọn ra ngoài che đậy, cậu cố kiềm xúc động, khẽ vuốt cằm, nói: “Cảm ơn mẹ, vậy con không làm phiền người nữa.”
Suy cho cùng cũng là tính cách của tuổi trẻ, tuy gương mặt kiềm chế, nhưng trong lời nói khó giấu được giọng điệu phấn khởi, La phu nhân cười cười, khoát khoát tay nói: “Xem con vui kìa, đi đi.”
Ra khỏi thư phòng, bước chân càng đi càng nhanh, nụ cười trên mặt La Thiếu Hằng cũng ngày càng rõ hơn, băng qua hành lang thật dài, chạy xuống lầu, không thèm chú ý đến ánh mắt của người giúp việc, chạy một mạch đến sân cỏ sau vườn.
Tới chỗ trống, cuối cùng cũng không kiềm nén được cảm giác vui sướng ở trong thư phòng khi mẹ đồng ý, La Thiếu Hằng vui vẻ “A” một tiếng, nằm ngả ra sân cỏ, thoải mái kéo dài giọng.
“Đúng là giống như một giấc mơ vậy.” La Thiếu Hằng giơ tay che lên mắt, mở năm ngón tay ra, ánh mắt xuyên qua khe hở nhìn ánh sáng mặt trời, khoé môi nở ra nụ cười không thể nào che giấu được.
Tuy lúc trước có đề cập đến chuyện ra ngoài ở, nhưng cũng chỉ nói một lát rồi ngưng, mẹ cũng không tỏ rõ thái độ sẽ đồng ý, hôm nay đột nhiên mẹ chủ động nhắc tới khiến cho cậu chảy cả mồ hôi, không ngờ lại đồng ý.
Kể từ giây phút được cho phép, cảm giác vui sướng trong lòng không ngừng khuếch trương, đến bây giờ giống như là đã trướng đến mức muốn sôi trào, khiến cho cậu có loại cảm giác như vừa thoát khỏi ràng buộc.
Sau khi được mẹ cho phép, La Thiếu Hằng nhờ người đến thuê một căn phòng xép nhỏ gồm hai phòng một khách ở gần trường, còn chưa khai giảng đã dời vào ở, biện hộ là đến trước để thích nghi, La phu nhân biết tâm tư của cậu, cũng không cản trở cậu, chỉ căn dặn cậu chú ý an toàn rồi mặc cậu.
Sau khi dọn qua, La Thiếu Hằng lập tức ra tay dọn dẹp phòng, một gian làm phòng ngủ, một gian làm phòng vẽ tranh, tuy phòng không lớn, nhưng được cái thoải mái. Toà nhà cậu ở mới được xây nên phải đi qua một con hẻm nhỏ dài, gần đó hay có những con mèo hoang xuất hiện, lúc đi ngang qua, thỉnh thoảng cậu sẽ tiện đường cho mèo ăn.
Gặp được Thẩm Mạc Thành là một lần ngoài ý muốn. Đêm đó, La Thiếu Hằng mua thức ăn mèo và chân giò hun khói định cho mèo ăn, xung quanh con hẻm sạch sẽ, lúc đi vào, đột nhiên cậu bị thứ gì đó cản chân, lảo đảo hai bước mới ổn định được cơ thể, dùng đèn pin trong điện thoại chiếu quanh mới nhận ra thứ cản chân cậu là một người đang co rúc ngồi trong xó tường.
Cảm thấy nghi ngờ khi đã tối mà còn có người nằm ở đây, La Thiếu Hằng đến gần, lên tiếng hỏi: “Này, anh có ổn không”
Đối phương không trả lời, La Thiếu Hằng khom lưng vỗ nhẹ hắn một cái: “Anh nhậu say sao Nhà anh ở đâu Tôi liên lạc giúp anh…” Còn chưa nói hết, người kia đưa tay bắt lấy tay cậu, nương theo ánh sáng của điện thoại, cậu nhìn thấy ánh mắt đỏ hồng của người kia đang dõi theo cậu, không hề che giấu sự lạnh lẽo và hung ác.
La Thiếu Hằng bị nhìn như vậy càng sợ hơn, theo phản xạ hất tay ra rồi lùi về sau hai bước, tay của người kia bị cậu hất văng lên bức tường bên cạnh, vô lực rũ xuống.
Cánh tay bị nắm có cảm giác dính dính, La Thiếu Hằng không được tự nhiên xoa xoa ngón tay một chút, cúi đầu xem, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Chất lỏng trên tay là máu, đến từ cánh tay bắt lấy cậu lúc nãy của người kia.
Người kia bị thương. Ý thức được vấn đề này, La Thiếu Hằng lập tức hiểu ra, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt người kia để xem hắn bị thương ở đâu, nhưng người kia mặc quần áo đen, cậu không thấy rõ lắm, đành phải chụp lấy hắn hỏi lần nữa: “Anh có ổn không Tôi đưa anh tới bệnh viện”
Người kia không có phản ứng giống như đã ngất, La Thiếu Hằng cũng không gọi hắn nữa, mở bàn phím điện thoại di động lên định bấm 120, nhưng điện thoại không liên lạc được, đèn pin trong điện thoại hướng xuống dưới, vừa khéo chiếu lên phần bụng của người kia, trên bàn tay đang che lấy bụng của người kia cũng nhuộm máu.
Ngón tay La Thiếu Hằng dừng trên màn hình, chuyển ánh sáng trên tay lên mặt hắn, phát hiện nửa khuôn mặt của hắn đều bị máu nhuộm đỏ, không nhìn rõ ngũ quan, ánh mắt khép chặt, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
“Meo meo…” một con mèo hoang không biết khi nào đã tới bên chân cậu, lấy đầu cọ cọ La Thiếu Hằng.
La Thiếu Hằng cúi đầu nhìn nó, cậu nhóc kia vẫn kêu, hiện tại La Thiếu Hằng không có tâm trạng dư thừa để quan tâm nó, đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy người kia: “Anh có ổn không” Thấy đối phương không có phản ứng gì, cậu quyết định cởi áo sơ mi trên người mình ra, trùm lên vết thương trên trán của người kia, sau đó đưa lưng qua khiêng người kia lên lưng mình.
Chỗ này là cổng sau trường học, lối đi tương đối hẹp, gọi 120 rồi chờ người ta đến còn không nhanh bằng tự mình đưa đến bệnh viện lân cận.
Người đã hôn mê khá nặng, người kia còn cao hơn mình, La Thiếu Hằng cắn răng đỡ người kia ra khỏi hẻm, đón taxi tới bệnh viện.
Người mà La Thiếu Hằng cứu ngoại trừ có vết thương ở đầu, trên eo còn có một khe hở lớn, giống như do dao sắc tạo ra, lúc ra khỏi phòng phẫu thuật vẫn hôn mê như trước, cần phải vượt qua giai đoạn nguy hiểm trong vòng 48 tiếng. Trên người đối phương không có giấy tờ cũng không có điện thoại, La Thiếu Hằng không liên lạc được với người nhà của hắn, cũng không thể mặc kệ hắn, chỉ có thể giữ một mình ở bệnh viện.
Ở bệnh viện giữ hai ngày, cuối cùng người trên giường cũng phát ra âm thanh yếu ớt, La Thiếu Hằng có phần ngạc nhiên hỏi: “Anh tỉnh rồi sao”
Cậu nhanh chóng nhận ra đối phương nói sảng vì khó chịu, vốn vẫn chưa tỉnh, bây giờ lông mày đang nhíu chặt, cho dù trên trán đã có túi đá vẫn đổ mồ hôi mỏng, do bị sốt, sắc mặt không còn đáng sợ như lúc đầu.
Còn cho là mình đã cứu người thành công, không ngờ lại toi công vui vẻ một hồi. La Thiếu Hằng liếc mắt, xé vài mảnh khăn giấy lau mồ hôi giúp hắn, vừa mới đụng vào mặt, tay lập tức bị bắt lấy, người đang hôn mê siết chặt lấy cổ tay cậu.
“Bị thương thành như vậy mà vẫn không thành thật” Nhớ lại người này hù mình lúc còn trong con hẻm, La Thiếu Hằng thổ tào một câu, ngăn lấy tay hắn, lau mồ mồ hôi cho hắn.
Lúc lau mồ hôi, người kia vô thức nỉ non cái gì đó, âm thanh rất nhỏ nghe không rõ, La Thiếu Hằng tò mò cúi đầu xuống lại gần hắn.
“…Mẹ.”
“…” Sau khi nghe rõ, La Thiếu Hằng vui vẻ, nhéo mặt hắn nói, “Con trai ngoan, ba ở đây, tuy không biết con là ai, nhưng nếu tỉnh con cũng đừng lấy oán trả ơn.”
Đến ngày thứ ba, La Thiếu Hằng nhịn hai đêm rốt cuộc cũng không chịu nổi, ngủ thiếp bên mép giường, chờ đến khi tỉnh lại, cậu lập tức nhìn thấy người vốn hôn mê suốt hai ngày đã tỉnh dậy, đang nghiêng đầu nhìn cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau, giọng người kia khàn khàn hỏi: “… Cậu là ai”
“Tôi á” La Thiếu Hằng chỉ mình, cười nói, “Tôi là La Thiếu Hằng.”
“…Thẩm Mạc Thành.”
***
“Thẩm Mạc Thành…”
La Thiếu Hằng vô thức nói mơ, đầu lệch sang một bên mất đi trọng lực, hơi hơi mở mắt ra, theo bản năng quay đầu nhìn quanh.
Đáng tiếc ở đây không phải bệnh viện mà là nghĩa trang ngoại ô, chung quanh cũng không có người mà anh thương nhớ.
“Ra là mơ.” La Thiếu Hằng lắc đầu bật cười, “Không hề lấy oán trả ơn, ngược lại còn lấy thân báo đáp.”
Anh ngồi thẳng người, giật giật bờ vai đã hơi cứng đờ vì giữ một tư thế quá lâu, ánh mắt chuyển qua Thẩm Mạc Thành trong hình, khoé mắt cong lại thành một nụ cười, nói với hắn: “Ở bên anh ngủ rất yên tâm, nhưng em phải về.”
Anh nói rồi đứng lên, đứng trước mộ một hồi mới nói: “Lần sau em lại đến thăm anh.” Rồi xoay người đi.
Bước chân của anh không có chút chần chờ, nhưng không ai nhìn thấy trong lòng anh rất không muốn.
Vì thường xuyên đến đây, La Thiếu Hằng vừa tới cổng nghĩa trang, bảo vệ canh giữ chào anh. La Thiếu Hằng cười cười, đưa thuốc đã chuẩn bị sẵn cho người kia, trò chuyện vài câu rồi xuống núi.
Bảo vệ mở bao thuốc lá ra ngửi, sau đó quý trọng bỏ thuốc vào túi áo, ánh mắt chuyển lên người La Thiếu Hằng đang đi xuống chân núi.
Qua nhiều năm như vậy, vẫn nhớ rõ vẻ mặt của La Thiếu Hằng năm đó khi hỏi ông nghĩa trang còn bảo vệ trực hay không, vẻ mặt như kí gửi tất cả ước nguyện vào trong vấn đề đó, chỉ cần một tiếng “không” là có thể ép vỡ anh.
Nghĩ đến đây, trên gương mặt tang thương lạ thường của người bảo vệ canh giữ nghĩa trang đã lâu không nén nổi thổn thức.
.Hết chương 02.