Chương 04.
Phòng vẽ tranh sau giờ Ngọ, ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, kéo dài những cái bóng trong phòng, vài vệt sáng in lên gò má cậu, giống như lớp áo bạch quang nhàn nhạt.
Chì đen để lại từng đường nét lưu loát trên tấm giấy trắng, di chuyển qua lại theo cổ tay, nhân vật trong giấy từ từ hiện lên rõ ràng, mái tóc ngắn đơn giản đầy sức sống, gò má hiện rõ góc cạnh, ánh mắt chăm chú nghiêm túc, hình ảnh trẻ trung của người đàn ông hiện rõ trên giấy.
La Thiếu Hằng lùi lại một chút, hài lòng gật gật đầu, gọi người đang làm việc bên cạnh: “Này, tới đây một chút.”
Thẩm Mạc Thành nghe vậy, dừng động tác trên tay, đứng dậy đi tới bên cạnh cậu, sửng sốt nhìn người trong bức tranh.
“… Vẽ anh làm gì” Thẩm Mạc Thành hỏi, trong tranh là cảnh tượng khi nãy của hắn, bức tranh được vẽ rất tỉ mỉ.
“Thấy được không” La Thiếu Hằng lại hỏi.
Nói đẹp thì giống như tự khen mình, nói không đẹp lại không đúng, Thẩm Mạc Thành quyết định không nói gì, khom lưng nhặt mấy bức tranh giấy rải rác dưới đất lên cho cậu.
“Với người học vẽ mà nói, tất cả những thứ tốt đẹp đều cần phải dùng hai tay mình thể hiện nó.” La Thiếu Hằng nhìn tư thế khom lưng của Thẩm Mạc Thành, thắt lưng lộ ra đường cong hoàn hảo khiến cậu nhìn chăm chú, bút trong tay không tự chủ bay bổng phác thảo, vẽ ra đường nét sơ lược.
Thẩm Mạc Thành sắp xếp tranh xong để sang một bên, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy La Thiếu Hằng đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt giống như loé ra ánh sáng, không nhịn được hỏi, “Em nhìn anh làm gì”
La Thiếu Hằng cười nói, “Cởi quần áo ra.”
Thẩm Mạc Thành sửng sốt, cứ tưởng là mình nghe lầm, lại nghe cậu nói: “Cởi ra lại đằng kia ngồi xuống, hôm nay phải vẽ bức cởi áo thật đẹp.”
“… Anh không đồng ý.” Thẩm Mạc Thành đứng yên.
“Hửm” La Thiếu Hằng nghiêng đầu nhìn hắn, khoé môi mang theo nụ cười, “Không phải đã nói mạng cũng là của em sao Còn ngại thân thể à.”
“…”
“Nếu anh thật sự không vui, em cũng không ép.”
“… Anh cởi.”
***
‘Rè——’
Điện thoại rung bên cạnh cắt ngang giấc mơ, những hình ảnh vô cùng tốt đẹp ấy ngừng lại.
La Thiếu Hằng đưa tay lấy điện thoại, cái tên ‘La Hào’ hiển thị trên màn hình. La Hào là con trai của anh hai anh, tuy anh cắt đứt quan hệ với người nhà vì chuyện của Thẩm Mạc Thành, nhưng vẫn liên lạc với La Hào.
“Alô.” La Thiếu Hằng nhận cuộc gọi.
La Hào nói cuối tuần có bạn mình đến làng du lịch chơi, nhờ La Thiếu Hằng sắp xếp giúp.
La Thiếu Hằng nghe xong, nói: “Hai người đúng không, được, chú sẽ sắp xếp… Ừm, cháu có thời gian cứ đến đây với Tiểu Quai, không có chuyện gì, đừng lo lắng.”
Sau khi cúp điện thoại, La Thiếu Hằng đặt lại điện thoại lên chiếc bàn thấp.
Cửa sổ trong phòng không đóng, gió mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, anh kéo kéo cái chăn đang đắp trên đùi, nhắm mắt lại tiếp tục nằm trên ghế xích đu, miêu tả lại dáng vẻ của người kia ở trong mộng một chút, khoé môi mang theo ý cười nhợt nhạt.
Nửa năm nay anh hay mơ thấy quá khứ, nhất là sau khi trở về từ Cổ Nham Tự.
Lúc đó Thẩm Mạc Thành tỉnh lại trong bệnh viện liền phát hiện bị mất trí nhớ, bác sĩ nói đầu hắn bị thương nặng, mất trí nhớ là chuyện nằm trong dự đoán, có lẽ sẽ nhanh chóng nhớ lại, cũng có thể là sẽ mãi mãi không nhớ lại.
Không liên lạc được với người nhà của Thẩm Mạc Thành, trên người đối phương còn bị thương, La Thiếu Hằng tốn công cứu người ta về cũng không thể bỏ mặc được, cuối cùng cân nhắc mãi mới đưa Thẩm Mạc Thành về nơi ở riêng.
Nhưng ai ngờ được, vốn chỉ là không đành lòng làm ra quyết định, cuối cùng lại phát triển thành quan hệ yêu đương.
Nhớ lại trước đây mình thổ lộ với Thẩm Mạc Thành, vẻ mặt trống rỗng của Thẩm Mạc Thành, La Thiếu Hằng liền không nhịn được, khẽ nở nụ cười.
Anh lấy bàn tay đang che mắt ra, lấy sổ tay bên cạnh, bắt đầu viết cái gì đó.
Anh nuôi thói quen viết nhật kí trong thời gian ở trại an dưỡng, khi đó đè nén tâm tư quá nhiều, tâm trạng tiêu cực trộn lẫn trong lòng như vặn xoắn anh lại, giống như bị kẹt giữa bí cảnh, không tìm được lối ra, cũng không thể nào mở miệng nói với kẻ khác. Sau khi trải qua nhiều lần câu thông không có kết quả, bác sĩ chủ trị tặng anh một quyển sổ tay, để anh thử viết ra những mong muốn trong lòng, từng có thời gian tròn một năm, anh chỉ viết duy nhất ba chữ ‘Thẩm Mạc Thành’.
Sau khi rời khỏi trại an dưỡng, anh vẫn còn giữ lại thói quen này, nhưng mấy năm gần đây, số lần anh viết nhật kí cũng ít đi.
——Gần đây luôn mơ thấy anh ấy, anh ấy vẫn giữ dáng vẻ năm đó, còn tôi đã không phải là dáng vẻ mà anh ấy thích, thật sự rất sợ lần gặp nhau tiếp theo, anh ấy có thể nhận ra tôi hay không.
Ý thức được mình đang viết gì, La thiếu Hằng dừng bút.
Lần gặp nhau kế tiếp… Có lẽ là mình đã bảy tám chục tuổi rồi. Anh nở nụ cười, khẽ khép lại quyển sổ, ánh mắt vừa khéo rơi lên tràng hạt trên cổ tay. Nhìn một hồi thật lâu, anh cởi tràng hạt ra, ngón tay dừng lại chỗ được khắc chữ trên tràng hạt, nhẹ nhàng vuốt ve, cẩn thận sờ lên chữ ‘Thẩm’, trong lòng cảm thấy yên bình.
Đến cuối tuần, La Thiếu Hằng nhận được điện thoại của bạn La Hào, bên kia đã tới làng du lịch.
La Thiếu Hằng nghe La Hào nói bạn mình đi với người yêu, nhờ anh sắp xếp một căn phòng tốt, không ngờ là hai nam sinh, mà anh lại sắp xếp một căn phòng hai người xa hoa dành cho vợ chồng.
“Xin lỗi, thằng nhóc La Hào gạt anh.” La Thiếu Hằng vừa xấu hổ vừa áy náy nhìn hai chàng trai trẻ trước mắt, để ý một người đỏ tai, vội vàng nói, “Để anh đến quầy tiếp tân đổi sang phòng đúng chuẩn.”
“Thật ra cũng không sai.” Cố Bách sờ sờ mũi, kiên quyết đưa tay kéo lấy cánh tay bên cạnh mình của Quý Dư, “Tuy không phải bạn gái, nhưng mà là bạn trai.”
“…” La Thiếu Hằng ngẩn người, tình huống chuyển ngoặt có hơi lớn!
La Thiếu Hằng không ngờ hai người bạn của La Hào là một đôi, càng không ngờ hai người đã được cha mẹ hai bên đồng ý, nói cách khác, tình cảm của bọn họ đã được người lớn chúc phúc và ủng hộ.
Nhìn sắc mặt thản nhiên của hai cậu thanh niên, anh kinh ngạc, nhưng cũng không khỏi nhớ tới cha mẹ mình luôn cao cao tại thượng, đối xử với ai cũng xa cách lễ độ.
Sau khi mẹ biết rõ chuyện của anh và Thẩm Mạc Thành, bà đập nát chiếc ly sứ hoa văn xanh, vứt xuống chân mình, hận rèn sắt không thành thép quở trách hành vi của anh khiến cho La gia hổ thẹn.
Ban đầu mình chọn liều lĩnh vì Thẩm Mạc Thành, rời khỏi người đã sinh thành, nhưng chưa từng nghĩ rằng cuối cùng lại rơi vào kết cục thiên nhân vĩnh cách, nhắc tới cũng đáng đời mình.
***
Làng du lịch của La Thiếu Hằng nằm ở chân núi Vân Sơn, ở Vân Sơn có hai phong cảnh nổi tiếng, một là suối nước nóng thiên nhiên; hai là thạch miếu trên đỉnh núi.
Tối ngày hôm sau, La Thiếu Hằng dẫn bọn Cố Bách lên thạch miếu trên đỉnh núi tham quan. Trên đỉnh núi ngoại trừ có thạch miếu, trên đường đi cũng có không ít người dân sống trên Vân Sơn bày sạp buôn bán một ít đặc sản và quà lưu niệm, tạo điều kiện cho các lữ khách đến chơi có thể mua về làm kỉ niệm. Đa số những món quà lưu niệm đều là những món đồ nhỏ nhỏ, đa phần làm bằng gỗ, có thẻ bài nhỏ được khắc bằng gỗ, cây lược nhỏ được khắc chữ, hoa sen nhỏ được điêu khắc thơm mùi gỗ, dù làm bằng giấy dầu cổ điển vân vân, không tính là quý trọng, nhưng được cái tinh xảo tỉ mỉ.
La Thiếu Hằng dẫn bọn họ đến thạch miếu cầu phúc, sau đó đi dạo trên đường, để hai người chọn một vài thứ mang về làm kỉ niệm.
“Hai đứa có muốn mua một cái không Mấy thứ nho nhỏ trên Vân Sơn cũng mang hàm ý chúc phúc, có thể giữ lại cho mình, cũng có thể tặng cho người yêu.” La Thiếu Hằng dừng lại trước một sạp hàng nhỏ, chỉ một vài món đồ trang sức nhỏ hỏi hai người.
“Để em xem chút.” Quý Dư nghe anh nói vậy, đứng trước sạp chọn lựa. Trên giá treo đủ loại thẻ bài bằng gỗ, phía trên có khắc đôi lời chúc phúc, ngoài ra còn bày vài tượng gỗ nhỏ, trông rất mộc mạc đáng yêu.
“Ông chủ, có thể khắc chữ khác giúp tôi không” Cố Bách sờ sờ một tấm gỗ nhỏ vẫn chưa được khắc chữ bên cạnh, hỏi chủ sạp.
“Có thể, nhưng phải hai ngày sau mới lấy được, nước sơn trên chữ cần thời gian, ngài muốn khắc gì” Chủ sạp hỏi.
Nghe nó cần hai ngày, Quý Dư hơi do dự, ngày mai cậu nhóc và Cố Bách phải về.
La Thiếu Hằng nhận ra cậu nhóc lo lắng, lên tiếng nói: “Anh lấy giúp hai em là được, La Hào thường hay về đây, để anh nhờ nó lấy cho hai em.”
Quý Dư nghĩ có khả năng, cảm ơn La Thiếu Hằng rồi chọn kiểu dáng của tấm gỗ với Cố Bách, yêu cầu chữ cần khắc với chủ sạp. Sau khi giao hết tiền, cậu nhóc vừa quay đầu lại liền thấy La Thiếu Hằng ngẩn người nhìn một tấm gỗ nhỏ, hỏi: “Anh Thiếu Hằng, anh không khắc chữ sao”
“Hửm” La Thiếu Hằng hồi thần, bỏ tấm gỗ xuống cười nói, “Anh có rồi, đã chọn xong chưa Anh dẫn hai đứa tới chỗ khác xem.”
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, La Thiếu Hằng giới thiệu một vài phong tục đặc sắc ở Vân Sơn cho bọn họ, nhìn thấy những sạp bán hàng thú vị sẽ dừng lại chọn lựa, La Thiếu Hằng đang đi đột nhiên ngừng bước, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, lại có chút không mấy tin tưởng, môi khẽ giật.
“Sao vậy” Quý Dư thấy anh đột nhiên dừng lại, lên tiếng hỏi.
“Mạc Thành… Thẩm Mạc Thành!” La Thiếu Hằng như bị cậu nhóc đánh thức, chợt kêu thành tiếng, chạy lên phía trước.
Cố Bách và Quý Dư không hiểu nguyên nhân, sau khi nhìn nhau, cũng không hiểu gì đi theo sau.
Giờ khắc này La Thiếu Hằng cảm giác như mình sắp phát điên, cảm giác này giống như là cái xác không hồn bao nhiêu năm đột nhiên phát hiện mình còn sống, người mình tâm tâm niệm niệm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình không hề báo trước, mặc dù chỉ là gò má, nhưng anh tuyệt đối không nhìn lầm.
Con đường nhỏ không rộng, lữ khách tới lui cũng không ít, chen vào đám người tới tới lui lui cũng không dễ chịu gì, nhưng anh không để ý, anh chỉ muốn chạy lên trước, kéo lấy người kia. Nhưng dưới tình hình này thì căn bản không thể chen qua một cách thuận lợi, cuối cùng rất vất vả mới đến được cuối đường, nhưng không nhìn thấy người lúc nãy đâu, xung quanh toàn là những gương mặt xa lạ, mà không hề có người yêu của anh.
Cố Bách và Quý Dư đi tới bên cạnh La Thiếu Hằng, nhận thấy vẻ mặt anh hơi ngỡ ngàng, rõ rang là người đàn ông ba mươi tuổi, bây giờ lại giống như một đứa trẻ lạc đường.
“Anh Thiếu Hằng, anh không sao chứ” Quý Dư nhỏ giọng hỏi.
La Thiếu Hằng từ từ lấy lại tinh thần, thu lại tâm tình, cười với cậu nhóc: “Không sao, chỉ là thấy được một người bạn đã rất lâu không gặp, đuổi theo nhưng không thấy ai cả.”
“Có phải là nhận lầm rồi hay không” Cố Bách hỏi.
“Có lẽ vậy.” La Thiếu Hằng nói.
Nhưng làm sao có thể nhận lầm Đó là người mình yêu mười hai năm, nhân vật mà anh vẽ chân dung nhiều nhất – là người yêu của anh, sao anh có thể nhận lầm.
Lúc này, trên một lối nhỏ xuống núi khác, bước chân của một người đàn ông chợt dừng lại, quay đầu nhìn hướng đỉnh núi.
“Boss” Người bên cạnh thấp giọng hỏi.
“Cậu có nghe không” Người đàn ông khẽ nhíu mày, “Có người gọi tên tôi”
.Hết chương 04.
Hụ… thương anh Thiếu Hằng quạ…