CHƯƠNG 32: KHẮC ẤN
Trong gương phản chiếu ra gương mặt còn thực non nớt. Nhìn thấy bày ra gương mặt xa lạ lại quen thuộc, nơi mi tâm có thêm một nhụy hoa màu tím nho nhỏ, Tiếu Mạch mê hoặc. Thần thật sư tồn tại sao? Vuốt ve nơi mi tâm hôm qua còn có không tồn tại nhụy hoa tím, tâm tư Tiếu Mạch không thể yên ổn. Nhắm mắt lại giống như còn có thể nhìn thấy buổi sáng ở thần miếu, nhìn thấy ánh mắt của bọn người kia khi hắn nhận được khắc ấn.
Kinh ngạc, nghi hoặc, không tin được, phẫn hận đủ loại ánh mắt đều hiện rõ ra khiếp sợ trong lòng bọn họ. Mười hai vị hoàng tử trừ bỏ Tiếu Mạch ra còn có đại hoàng tử Ly Khải, tam hoàng tử Ly Nhiễm, tứ hoàng tử Ly Nguyên, thập hoàng tử Ly Nhẫn, thập nhất hoàng tử Ly Hàn có được thần chi chúc phúc. Nhưng dù là thập nhất hoàng tử đang còn quấn tã cũng được thần chi chúc phúc, lại không ngờ tới khi Tiếu Mạch cũng nhận được khắc ấn lại dẫn đến kinh ngạc. Tuy Ly Hàn vẫn chỉ là trẻ mới sinh cũng không biết hắn có sức mạnh gì, nhưng có khắc ấn đã nói lên hắn có được tiềm lực. Còn Tiếu Mạch? Suốt mười năm qua cũng không thấy hắn có sức mạnh gì, nhưng cũng có được thần chi chúc phúc. Mọi người không thể tưởng tượng, cho dù là tiềm lực cũng không thể mười năm lâu như vậy còn chưa xuất hiện. Khi đó ngay cả Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch còn thấy được kich ngạc trong mắt hắn.
Bàn tay đang khẽ vuốt nhụy hoa tím trên gương biến thành xoa nắn. Tiếu Mạch xoa nắn khắc ấn tím kia trên trán, động tác càng ngày càng thô lỗ càng ngày càng nặng. Cho đến khi cái trán nóng lên sung huyết biến thành màu hồng vẫn không có ý định dừng tay.
“Tiểu gia hỏa!” Cánh tay nhỏ bé của Tiếu Mạch bị một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy, khiến hắn dừng lại hành vi tự ngược.
Ly Nhật Diệu! Trên gương có thêm một thân ảnh minh hoàng.
“Đừng xoa như thế nữa tiểu gia hỏa, bị thương đó.” Ly Nhật Diệu nhẹ giọng nói. Thuận tay ôm lấy Tiếu Mạch còn chính mình ngồi lên ghế, tái đem Tiếu Mạch ôm tới trên đùi, ôn nhu nhìn hắn.
Ta không thích, nghĩ muốn hắn biến mất. Tiếu Mạch xoay người bình tĩnh nhìn Ly Nhật Diệu. Không biết bắt đầu từ khi nào, Tiếu Mạch không còn tránh né ánh mắt Ly Nhật DIệu nữa.
“Tiểu gia hỏa không thể khiến nó biến mất, chờ ba ngày sau nó sẽ tự động tiêu tan.” Ly Nhật Diệu nói.
“Ngươi biết, ta không phải có ý này.”
“Vì cái gì?” Ly Nhật Diệu hỏi. “Khắc ấn này có bao người tha thiết mong ước cũng không thể có được.”
Nhưng ta không phải bọn họ, ta không phải hắn. Một chút cũng không!
“Vậy ngươi đến tột cùng muốn cái gì vậy? Tiểu gia hỏa!” Ôm trong lòng ngực ấm áp, Ly Nhật Diệu bất đắc dĩ cảm thán.
Ta muốn cái gì?! Ly Nhật Diệu vô tình cảm thán khiến Tiêu Mạch lâm vào trầm tư. Chính mình từng khát vọng có được hạnh phúc, mà hiện tại? A! Chính ta cũng không biết a!
“Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu phi thường không thích Tiếu Mạch ảm đạm như vậy, tình nguyện nhìn biểu tình lạnh nhạt của hắn, cũng không muốn nhìn hắn vướng vào đau thương. “Tiểu giả hỏa nếu không biết mình muốn cái gì, vậy để trẫm cho ngươi biết được thứ mình muốn?!”
Ngươi cho ta! Ngươi có thể cho ta cái gì?
“Tất cả, tất cả của trẫm đều có thể cho ngươi. Như thế ít nhất cũng có thứ giống thứ ngươi muốn đi!” Trẫm có thể cho ngươi tất cả, chỉ cần là trẫm có. Không, cho dù trẫm không có thì trẫm cũng nhất quyết tìm ra đem đến tặng cho ngươi.
Tất cả sao? Ly Nhật Diệu nói đều là thật tình sao? Lời nói chân thành của Ly Nhật Diệu làm cho tâm tư Tiếu Mạch có chút rung động. Tất cả sao? Tất cả đột nhiên Tiếu Mạch tựa hồ nghĩ đến chuyện gì khiến hắn luôn tâm niệm. Ha hả! Hắn cười gượng hai tiếng. Kia vẫn là từ bỏ đi!
“Vì cái gì? Vì cái gì không cần?” Ly Nhật Diệu tức giận. Hắn không hiểu, tiểu gia hỏa rõ ràng đã động lòng, vì cái gì? Vì cái gì lại không cần. “Tiểu gia hỏa nói cho trẫm, vì cái gì?” Áp chế lửa giận đang nổi lên trong lòng, Ly Nhật Diệu tận lực bình tĩnh hỏi.
Tất cả của ngươi cũng chính là chính là phi tử nữ nhân của ngươi sao? Tiếu Mạch sợ hãi nhìn Ly Nhật Diệu.
“Cáp! Ha ha ha ” Ly Nhật Diệu bật cười. “Tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa.” Hắn gắt gao ôm Tiếu Mạch. Ngươi thật sự là rất đáng yêu a tiểu gia hỏa, ngươi như thế nào có thể đáng yêu đến vậy. Ngươi như thế nào có ý nghĩ như vậy, thực đáng yêu.
Uy! Có cái gì buồn cười, không cần cười nữa. Tiếu Mạch trong lòng hô to, liều mạng muốn ý nghĩ này phóng tới Ly Nhật Diệu. Nhưng không biết sao Ly Nhật Diệu lúc này chỉ lo cười không nhìn tới ánh mắt của Tiếu Mạch, cũng không nghe được trong lòng hắn hò hét. Ngồi buồn bực trong lòng Ly Nhật Diệu, mặt Tiếu Mạch tựa như cây táo đỏ tưng bừng.
Tiểu gia hỏa thực là quá đáng yêu, trẫm như thế nào có thể đem này cho ngươi? Thứ này cho dù ngươi muốn trẫm cũng sẽ không cho, bởi bọn họ cũng không xứng. Chính ngươi mới là đáng giá nhất, tiểu gia hỏa! Tiếu gia hỏa của trẫm, đứa con duy nhất của trẫm!
Không biết số ta như thế nào chứ 2 chương ngồi edit cả 2 chương ngồi cười ngặt ngẽo. Thứ lỗi cho cái tội edit nham nhở của ta, nó thành bản tính rồi >”