Mạch Thanh

Chương 56: Chương 56: Xuất Cung.




CHƯƠNG 56: XUẤT CUNG.

“Tử Y, phủ đệ Hộ bộ thượng thư ở đâu ngươi biết không?”

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Trở lại hoàng cung đã Nhiều ngày, Tiếu Mạch phát giác, cuộc sống ngày thường của y cùng với một loài sinh vật tên là trư không sai biệt lắm, mỗi ngày không phải ăn thì chính là ngủ, cả ngày không có việc gì để làm, ân, có lẽ nếu là trư thì ít nhất không cần mỗi ngày phải uống vị thuốc đông y kia, khổ muốn chết.

Kỳ thật, không phải hoàn toàn không có việc gì để làm, tuổi của Tiếu Mạch, lại là hoàng tử, vẫn còn nhiều sự vật cần học tập, chẳng qua tinh thần đã ba mươi tuổi, Tiếu Mạch không nghĩ sẽ tái học những gì cổ nhân đã dạy, nào là “chi, hồ, giả, dã…”, đối với mưu lược trị quốc càng không có hứng thú.

“Chi, hồ, giả, dã, yên, tai…” là những hư từ của tiếng Hán cổ. Nắm vững cách dùng mấy chữ này thì phần văn pháp coi như đã thông, không cần học cú pháp, văn phạm (grammar) gì cả. Vì thế các nhà nho Trung Quốc khi dạy học cách viết văn cho đúng, thường đọc hai câu sau khuyên học trò:

Chi hồ giả dã hỹ yên tai (ý nói các hư từ).

Dụng đắc thành chương hảo tú tài (dùng viết được thành văn coi như đậu tú tài).

Cho nên, Tiếu Mạch mãnh liệt yêu cầu không học, Ly Nhật Diệu cũng không phái phu tử dạy học cho Tiếu Mạch, về phần luyện võ, thôi………

Bản thân Tiếu Mạch thật ra có hứng thú rất lớn với luyện võ, chính là Ly Nhật Diệu không đồng ý, nguyên nhân không cần phải nói cũng biết, Ly Nhật Diệu sợ thân thể Tiếu Mạch chịu không được.

 “Phụ hoàng!”

Buổi sáng, Tiếu Mạch đi vào ngự thư phòng tìm Ly Nhật Diệu, thấy hắn ngồi trên ghế, Tiếu Mạch theo thói quen thực tự nhiên ngồi trên đùi Ly Nhật Diệu, không để ý thái giám trong nháy mắt đã hóa đá tại chỗ.

“Tiểu tử kia, có việc?”

Ly Nhật Diệu để tấu chương qua một bên, rồi ôm lấy Tiếu Mạch, mở miệng hỏi.

“Ân…….Ta nghĩ muốn xuất cung một chuyến.”

Do dự một chút, Tiếu Mạch nói ra yêu cầu của mình.

“Vì cái gì?”

Mắt Ly Nhật Diệu hơi hơi tối sầm lại, tuy biết lời nói này không có liên hệ, nhưng Ly Nhật Diệu không khỏi nghĩ đến buổi tối hôm đó, Tiếu Mạch từng nói đến việc rời cung.

“Là Thanh Nhi, ta nghĩ muốn đi xem nàng sống có tốt không, Thanh Nhi xuất giá không bao lâu ta liền xuất cung, ta muốn biết Thanh Nhi cùng trượng phu của nàng cùng một chỗ có vui vẻ.”

Tiếu Mạch nói, Tiếu Mạch thực sự hi vọng Thanh Nhi tìm được người thương nàng, tại thế giới này, y mong người thứ nhất đối tốt với y có thể được hạnh phúc.

“Trẫm đáp ứng ngươi, trẫm phái mấy thị vệ cùng đi với ngươi.”

Đối với việc Tiếu Mạch để ý tới Thanh Nhi, trong lòng Ly Nhật Diệu có chút chua, nhưng đây là thỉnh cầu của Tiếu Mạch, hắn không thể không đồng ý, chỉ cần không rời đi hắn là được.

“Không cần phái người theo, có Tử Y cùng Diệp Minh Hoa theo giúp ta là được rồi, ta chỉ đi nhìn xem Thanh Nhi có gì nguy hiểm không, không cần phải phô trương như vậy.”

Tiếu Mạch vội vàng phản đối, y vốn định nhìn Thanh Nhi xong, sẽ hảo hảo đi shopping, dạo phố, đến thế giới này năm năm, trừ bỏ Trì Nhạc Phong, nơi nào cũng chưa đi qua, nếu thị vệ đi theo thì cũng đừng hòng đi đâu được.

“Được rồi! Vậy ngươi phải chú ý an toàn.”

Ly Nhật Diệu dặn.

“Ân! Đã biết, tạ ơn phụ hoàng!”

Tiếu Mạch hưng phấn rời đi ngự thư phòng.

“Phúc công công, truyền ý chỉ của trẫm, phái đại nội thị vệ âm thầm bảo hộ ngũ hoàng tử, nếu ngũ hoàng tử có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ đem đầu đến gặp trẫm.”

Tiếu Mạch đi rồi, Ly Nhật Diệu dùng ngữ khí lạnh lùng hướng Tổng quản thái giám Phúc công công hạ chỉ.

“Dạ! Lão nô đi truyền chỉ.”

Phúc công công vội vàng chạy đi truyền ý chỉ của Ly Nhật Diệu. Ai u! Ta phải nhanh nhanh chân, ngũ hoàng tử chính là bảo bối của hoàng thượng, nếu ta chậm chân, ngũ hoàng tử mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mạng già của ta khó có thể giữ lâu!

————————–

Hôm nay trên đường, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng hướng về một phía mà nhìn, đó là một hàng ba người, cô gái tử y, thanh niên áo xám cùng thiếu niên bạch y.

Cô gái tử y mặc dù không phải thiên tư quốc sắc nhưng cũng dịu dàng động lòng người, nhất là, nhất cử nhất động của nàng mang một khí chất mà không có người con gái nhà giàu nào có thể sánh bằng.

Thanh niên áo xám, mặc dù diện mạo chưa hoàn toàn bỏ đi tính trẻ con thời thiếu niên, nhưng trên người tản mát ra hơi thở lãnh nhiệt, làm cho người ta biết, không thể nhìn bề ngoài hắn mà khi dễ.

Trung gian là thiếu niên bạch y, nhưng thân hình lại cùng cô gái tử y tương đương, trên người toả ra mùi dược, cho thấy y bệnh tật nhiều, thảo nào y lại nhỏ gầy như vậy.

Diện mạo thiếu niên chỉ có thể xưng là thanh tú, nhưng tuổi thiếu niên không xứng với hơi thở lạnh nhạt xuất trần, so với hai vị kia thì hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.

“Tử Y, phủ đệ Hộ bộ thượng thư ở đâu ngươi biết không?”

Tiếu Mạch hỏi Tử Y, lúc này y mới nhớ tới, y căn bản không biết nhà Thanh Nhi ở đâu.

Hộ bộ thượng thư tương đương với Bộ tài chính ngày nay.

 “Đoán được là thiếu gia ngài có thể không biết, trước khi xuất môn Tử Y có hỏi riêng qua, thành nam Tiết phủ chính là phủ đệ Hộ bộ thượng thư Tiết Chi Nghiêm.”

Tử Y trả lời.

“Tiết……….Chi Nghiêm, nguyên lai trượng phu Thanh Nhi tên là Tiết Chi Nghiêm a!”

Tiếu Mạch tự nói, khi Thanh Nhi xuất giá, Tiếu Mạch chỉ gặp qua vị thượng thư kia một lần, không có ấn tượng lắm, y chỉ nhớ rõ, người nọ có điểm giống với văn nhược thư sinh được chiếu trên kịch truyền hình cổ trang.

Nghe thấy Tiếu Mạch lầm bầm lầu bầu, Tử Y cùng Diệp Minh Hoa đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Tiếu Mạch.

Ngũ hoàng tử coi trọng Thanh Nhi như vậy, ngay cả khi nàng xuất giá rồi vẫn còn quan tâm, chính là, vị hôn phu của Thanh Nhi thì ngay cả tên hoàn toàn không biết gì cả, ngũ hoàng tử hắn đến tột cùng là người trọng tình hay là vô tình?!

Hết C56.

Tội ông thái giám, làm việc cho vua mạng như chỉ mành treo chuông.

Miu Miu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.