Mạch Thượng Nhân Như Ngọc

Chương 19: Chương 19: Cái món đồ Này




Nếu có ai muốn hỏi rằng, tại sao Sở Hàn lại phải khổ sở chui rúc như thế, thì xin trả lời rằng, cả Sở đại thiếu của Trúc tiểu thư đây, đều là những con người thông minh và không bao giờ muốn dính vào rắc rối. Nếu để mẹ Sở mà biết giữa trưa vắng lặng, Sở Hàn trộm chui vô phòng Trúc Ngải Mạch, anh không chắc mẹ mình sẽ vẽ ra một drama dài tập gì trong đầu nữa. Mà Trúc Ngải Mạch cũng đã sớm lĩnh giáo được trình độ viết kịch bản của dì Nhu rồi. Cô cũng không dám làm liều chút nào.

Trúc Ngải Mạch đạp nhanh phần chân còn lộ ra ngoài của người kia vào dưới gầm giường, cánh cửa trước mặt cũng vừa lúc mở ra.

Cô lập tức treo lên môi một nụ cười ngọt ngào, híp mắt nói: “Dạ, dì Nhu!”

Mẹ Sở cũng vui vẻ ôm mấy bọc đồ đi vào, chẳng để ý chút gì, ném tất cả lên giường của cô. Sau đó mới hớn hở khoe: “Đồ dì đặt cho con mấy bữa trước nay về cả rồi nè, con may mở ra xem xem, nếu không thích thì dì sẽ mang đi đổi.”

Trúc Ngải Mạch đi đến bên cạnh bà, khẽ thở một hơi trăn trở: “Dì à, dì đừng tốn kém cho con như thế.”

Cứ như vậy cô cảm thấy rất ngại đó!

Nhưng mẹ Sở không cho là thế.

Bà phất tay hào phóng nói với Trúc Ngải Mạch: “Tốn kém cái gì mà tốn kém chứ? Đây đều là những việc dì mong mỏi bao lâu nay, bây giờ mới có thể thực hiện. Chỉ là mua chút đồ này, không tính là tốn kém.”

Nói đoạn, bà lại nắm lấy tay cô thân tình nói: “Mạch Mạch, đừng ngại nha! Cứ coi như là con thương dì, nhận cho dì vui có được không? Sau này đây chính là phòng của con rồi, sau này đây cũng chính là một ngôi nhà khác của con, nhất định phải trang trí theo những gì con thích, có được không? Nha~~~!”

Ánh mắt người phụ nữ lớn tuổi hơn long lanh nhìn cô gái trẻ. Trúc Ngải Mạch lập tức bị dáng vẻ này làm cho nhũn cả tim, chỉ có thể thuận theo đáp lại người kia một tiếng: “Được!”

Gương mặt Sở Nhu lập tức bừng sáng. Bà háo hức bóc mấy túi đồ ra, muốn khoe cho Trúc Ngải Mạch từng món đồ mà bà đã chọn.

Trong một đống đồ ấy, có đủ các thể loại, từ những món đồ như máy sấy tóc, máy uốn tóc, đồ trang điểm, giá nhỏ đựng đồ để bàn đến cả những thứ rất nhỏ khác như bàn chải đánh răng, bút, hoa trang trí... Đặc điểm trong của tất cả những thứ này là đều thể hiện rõ được cái sự nữ tính đang vô cùng thiếu thốn của Trúc Ngải Mạch.

Nhưng cô cũng không phản đối gì, nhìn vào cũng không thấy chán ghét, ngược lại, còn cảm thấy rất vui. Trước nay trong gia đình cô đều luôn tuân theo chủ trường độc lập từ bé, từ khi Trúc Ngải Mạch có nhận thức đều là ba mẹ đưa cô tiền, để cô lựa chọn một món đồ vừa phù hợp với sở thích vừa phù hợp với túi tiền. Khi sống cùng ông bà ngoại, cô cũng luôn theo kiểu tiêu tiền độc lập, chỉ hiếm khi lắm, bà ngoại mới tặng một món đồ riêng cho cô.

Cách giáo dục này giúp cho Trúc Ngải Mạch sớm có thể tự chủ được, nhưng đồng thời cũng khiến cho cô không có cái cảm giác được nuông chiều như hiện tại. Ở nhà, cô căn bản chỉ là tiểu công chúa của ba thôi, còn mẹ Trúc sớm đã là nữ vương rồi. Nữ vương hạ lệnh, ba cô cũng không dám nâng Trúc Ngải Mạch lên trời được.

Hiện tại thì khác, Sở Nhu thật sự coi cô như một công chúa duy nhất, đem tất cả mọi thứ đều đặt đến xung quanh cô, để cô lựa chọn. Nếu như nhìn ở mặt khách quan mà nói, thì cách giáo dục trẻ như vậy là không nên. Nhưng thỉnh thoảng mới được một lần như vậy, Trúc Ngải Mạch cũng rất hưởng thụ.

Cô sớm đã nghe mẹ mình kể về chuyện của dì Nhu. Về phần tính cách của dì, Trúc Ngải Mạch vẫn luôn cảm thấy ngưỡng mộ.

Sở Nhu năm nay nói lớn không lớn, nói nhỏ tất nhiên không thể nhỏ được, vừa vặn 39 tuổi. Dì sinh con trai đầu lòng (tức Sở Hàn) năm 21 tuổi.

Câu chuyện cuộc đời của dì Nhu thì đúng là phải nói là y như trong ngôn tình.

Sở Nhu vốn là đại tiểu thư nhà họ Sở_ một gia tộc cực kì có danh tiếng với chuỗi nhà hàng khách sạn rải rác khắp cả nước, đặc biệt là khách sạn The King ở thành phố H.

Vì năm đó là bị sinh non nên thể chất của Sở Nhu từ bé đến lớn yếu ớt, lại là cô con gái độc nhất trong nhà, hiển nhiên Sở Nhu rất mực được cưng chiều. Trước sau vẫn luôn được nâng niu như viên minh châu của nhà họ Sở. Cũng vì những điều ấy, lại thêm lợi thế xinh đẹp đáng yêu, đến tuổi đôi mươi, bà tất nhiên được hàng tá người săn đón. Trong số ấy, người thật lòng thì chưa biết có bao nhiêu, nhưng người có bụng dạ đen tốt tuyệt không ít.

Còn Sở Phong_ tức là ba Sở, lại chính là con trai nuôi của nhà họ Sở. Ba mẹ ông vốn là bạn bè của ba mẹ Sở Nhu, sau đó, bất ngờ qua đời vì một vụ tai nạn giao thông, nhà họ Sở đón Sở Phong về nuôi, cũng đổi sang họ Sở luôn.

Sau đấy chính là một màn tình cảm lâm li bi đát của hai anh em nuôi, giấu diếm, dằn vặt, cuối cùng cũng về được bên nhau.

Trúc Ngải Mạch nhớ lúc mẹ mình kể lại, còn vô cùng sinh động miêu tả dáng vẻ của dì Nhu lúc hai người mới gặp nhau. Hôm đó là lần dì Nhu cãi nhau với ông ngoại của Sở Hàn vì ông ấy muốn sắp xếp cho ba Sở tổ chức đám cưới liên doanh với một cô gái khác thì phải. Mẹ Trúc khuôn mặt mười phần ghét bỏ, kể lại dáng vẻ bạn tốt khuôn mặt đỏ ửng, lấm lem nước mắt, khóc ngất dưới gốc ngân hạnh phủ đầy tuyết trắng. Bà còn chậc lưỡi nói, cả đời chưa thấy ai rắc rối như Sở Nhu, cả đời chắc cũng chỉ có Sở Phong chiều được mà thôi.

Đó cũng là lí do mẹ Trúc lấy ra để răn dạy Trúc Ngải Mạch rằng, dù có chuyện gì cũng cần phải tự trưởng thành. Trên đời này, chẳng có mấy cô gái có thể như dì Nhu tìm thấy được một chú Sở như vậy đâu.

“Mạch Mạch, con xem, dì còn mua cả đồ ngủ cho con nè! Là đồ đôi với dì nha! Cho mẹ con nhìn thấy tức chết luôn.”

Trúc Ngải Mạch nhìn người dì đưa một bộ đồ ngủ hình gấu lên vui vẻ khoe khoang, mà thấy có chút buồn cười.

Sở Nhu lại tiếp tục mở chiếc túi khác ra. Lúc này, gương mặt bà đột nhiên chuyển sang vẻ thần thần bí bí nhìn cô cười cười. Trúc Ngải Mạch còn chưa hiểu bà mua cái gì, đã thấy người kia làm rơi túi đồ đến cái bịch xuống đất.

Sở Nhu ui lên một tiếng, gập người muốn cúi xuống nhặt lên.

Gương mặt đang bình thản của Trúc Ngải Mạch lập tức căng cứng lại. Cô vội vã bắt lấy tay của người kia, hét lên một tiếng: “Dì!”

Sở Nhu giật nảy mình.

Mà Sở Hàn nằm dưới gầm giường cũng giật nảy mình.

Anh nhìn món đồ màu hồng phấn rơi gần ngay trước mắt, chẳng hiểu đầu óc hỏng hóc chỗ nào, lại vươn tay, khẽ chạm vào nó.

“Để con nhặt! Để con nhặt là được rồi!”

Nếu giờ này để dì Nhu của cô phát hiện ra con trai bà ấy nằm dưới gần giường phòng cô, thì dù có nhảy xuống biển Trúc Ngải Mạch cũng không rửa sạch oan được.

Cô ngồi thụp xuống một cái, vừa thò tay vào vừa cúi đầu hơi ghé vào gần giường tìm món đồ.

Trong lúc đó, muốn tranh thủ truyền một ánh mặt cảnh cáo cho Sở Hàn. Ai ngờ, lúc mắt hai người chạm nhau, cũng vừa hay tay Trúc Ngải Mạch cũng sờ được món đồ kia. Thậm chí, cách một lớp vải mềm, cô còn có thể cảm nhận được bàn tay thon dài của người con trai.

Bụp một cái, khuôn mặt cả hai người đều đỏ bừng lên!

Cái... cái món đồ này!

Tai của Trúc Ngải Mạch muốn nhỏ cả ra máu rồi đây này!

“Ai, đấy là kiểu đồ lót mới nhất của thiết kế Ngân Phong. Dì xem qua cảm thấy có lẽ rất hợp với con nên mua về đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.