Trúc Ngải Mạch cùng Hứa An Kỳ ngồi dưới gốc ngân hạnh, chậm chạp ăn thử món bánh chocolate mua được ở canteen trường. Mùi vị không quá ngon, nhưng cũng không quá tệ. Vị chocolate không được thơm mùi như những món bánh mà cô hay ăn, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được.
“Chia tay rồi à?” Cô hỏi người kề bên.
Hứa An Kỳ nuốc một ngụm coca lạnh, chẹp miệng một cái, lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
“Lúc nào thế?”
“Hôm kia.”
“Lí do.”
“Nó lên giường với con khác.”
Lúc bấy giờ Trúc Ngải Mạch mới ngừng ăn nhìn cô bạn. Sau đó, cô đưa tay, bày ra vẻ mặt cảm thông đầy giả tạo vỗ lên bờ vai mảnh kia: “Thôi, không sao. Đàn ông ngoài kia thiếu gì.”
“Đồ chó ấy thì tớ cũng chẳng tiếc gì. Nhưng cứ nghĩ đến việc tự nhiên mình cao thêm mấy cm thì ôi, tớ muốn ghè cả đôi chó má đó ra.”
Hứa An Kỳ không kìm được mà tuôn một hơi. Trúc Ngải Mạch lại khúc khích cười.
“Thôi nào, chồng yêu! Có tớ ở đây rồi. Có gì tớ sẽ báo thù giúp cậu. Nghe bảo tên tiểu bạch kiểm cậu từng nuôi học lớp nghệ thuật trường mình hả?”
Hứa An Kỳ hít một hơi, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của người con gái bên cạnh, khóe môi nở nụ cười lạnh: “Ừa, vợ yêu, tiện thể thì con nhỏ kia cũng trong trường mình luôn. Vì tớ không đánh con gái bao giờ nên vẫn chưa xử lí. Đành phiền vợ nhé!”
“Một chầu thịt nướng kiêm trà sữa một tuần.”
Trúc Ngải Mạch híp mắt ra giá. Chẳng chút suy nghĩ, Hứa- đại gia- An Kỳ lập tức gật đầu cái rụp: “Chỉ cần cậu làm vừa ý tớ, sẽ có thưởng thêm.”
Hai đứa lại ngồi nhìn nhau cười mờ ám.
Nói đến quan hệ của Trúc Ngải Mạch và Hứa An Kỳ, thật sự so với từ chị em ruột thịt còn hơn rất nhiều lần.
Trúc Ngải Mạch là con một, cha mẹ dù yêu thương cưng chiều bao nhiêu, nhưng do công việc bận rộn nên cũng có lúc hơi lơ là. Hơn nữa tính cô từ nhỏ đã cứng đầu ương bướng, thích học võ thuật, trời sinh vừa đáng yêu lại giỏi giang, nên thường thường luôn đứng trên người khác mấy bậc. Như vậy cũng sinh ra một loại cô đơn. Cho đến ngày Trúc Ngải Mạch gặp Hứa An Kỳ trong trận tẩn nhau của tụi con nít hồi năm sáu tuổi gì đó.
Hứa An Kỳ là con gái của đại ca khu chợ Xuân của thành phố. Quê nội của cô nàng, vừa hay lại là quê ngoại của Trúc Ngải Mạch. Hai người phải nói là không đánh thì không quen biết.
Cái danh “đại ca” của cha Hứa khiến Hứa An Kỳ từ nhỏ đã bị cô lập và không có bạn chơi cùng. Cô bé cô đơn vì muốn tìm chút hơi ấm bạn bè mà chỉ có thể dùng vũ lực để giành lấy, đe dọa. Có một lần, vô tình lại bị cô- bé- chính- nghĩa Trúc Ngải Mạch bắt gặp, vậy là hai bé con lao vào đành nhau. Sau trận đánh, ai cũng xây xát hết cả.
Nhưng cuối cùng, Hứa An Kỳ lại phải đến xin lỗi Trúc Ngải Mạch trước. Nguyên nhân là do, ông ngoại cô chính là chủ tịch xã vô cùng oai phong.
Điều này khiến Hứa An Kỳ ấm ức lắm. Nhưng rồi, sau đó, mẹ Trúc lại dịu dàng quan tâm cô quá đối, khiến cho bạn nhỏ Hứa cũng có chút siêu lòng.
Kết quả, nhờ sự giúp đỡ của mẹ Trúc và ông ngoại, Trúc Ngải Mạch và Hứa An Kỳ đã trở thành bạn thân. Trúc Ngải Mạch cũng giúp Hứa An Kỳ hòa hợp với nhóm bạn trong thôn mà không cần dùng tới vũ lực.
Có một lần, cả bọn chơi trò cô dâu chú rể, run rủi thế nào, Trúc Ngải Mạch bốc vào vai cô dâu, Hứa An Kỳ trúng vai chú rể. Rồi hai đứa được mấy đám nít nhít tổ chức “đám cười” cho. Trong buổi “hôn lễ” chỉ có ít hoa xoan thả bay bay tạo hiệu ứng, cùng vị chủ hôn mới có năm tuổi khác và vài vị khách khứa nít ranh, cả hai có trao nhau một lời hứa thế này.
Hứa An Kỳ cầm tay Trúc Ngải Mạch, trịnh trọng đeo vào ngón tay ngắn cụt bé tẹo của cô một chiếc nhẫn cỏ: “Cho dù sau này có bất kì chuyện gì xảy ra, anh nhất định cũng sẽ bảo vệ và yêu thương em hết lòng.”
Trúc Ngải Mạch cẩn trọng đeo lại vào tay Hứa An Kỳ một chiếc nhẫn cỏ khác: “Cho dù vạn điều chông gai phía trước có ra sao, nguyện ý bên anh cùng đương đầu.”
Thành thật mà nói thì đó chỉ là một trò đùa nít con thuở thơ bé, nhưng thành tâm, cả hai người đều ghi nhớ lấy điều này: Dù có chuyện gì xảy ra, cũng tuyệt đối đứng về phía người kia. Bởi vì, họ là những người tri kỉ của nhau.
Cũng sau vụ “đám cưới” ấy, hai đứa bắt đầu gọi nhau là vợ- chồng. Hoàn toàn là theo kiểu thân thiết chứ chẳng phải do tính hướng hay suy nghĩ gì. Minh chứng rõ ràng nhất chính là việc Hứa An Kỳ đã thay qua mấy đời người yêu rồi kia kìa.
Còn Trúc Ngải Mạch, tuy là cô chưa từng quen ai, nhưng điều đấy cũng không có nghĩa là cô rung động vào Hứa An Kỳ. Làm ơn đi, cho dù tính hướng của cô có vấn đề thật thì đối phương tuyệt đối cũng không phải cô bạn thô lỗ lớn lên cùng từ bé đến lớn này đâu.
Lúc Trúc Ngải Mạch trở về lớp sau giờ nghỉ trưa, chào đón cô là cả chục ánh nhìn nửa kiêng dè, nửa nể phục. Dám công khai đến mức độ đó thì thật sự CMN trâu bò quá rồi chứ còn gì nữa.
Trúc Ngải Mạch lại chả quan tâm mấy cái ánh nhìn tào lao ấy, chỉ bình thản đi đến trước bàn Đại Nhất, kéo ghế ngồi đối diện cậu bạn. Khóe môi cũng nở một nụ cười dịu dàng.
Đại Nhất vốn đang chí chóe với Điềm Nhi cũng phải dừng mọi hành động lại. Cậu chàng chớp chớp mắt nhìn cái dung nhan xinh đẹp kia, trong lòng 10 phần đều là thấy sợ hãi.
Đây là người của chị đại Hứa An Kỳ đấy!
“Đại Nhất!” Trúc Ngải Mạch ngọt ngào gọi một tiếng.
Ngay lập tức Đại Nhất thấy tất cả da gà da vịt của mình đều nổi hết cả lên. Chị hai à, chị đừng dọa em.
Lục Duệ ngồi ở chỗ ngồi cũng chăm chú nhìn qua bên này, cả người cũng vô thức run nhẹ.
Trúc Ngải Mạch chẳng quan tâm đến ánh mắt sợ hãi của người đối diện, chậm rãi đặt lên bàn cậu ta một hộp sữa ngô cô ưu thích, híp đôi mắt đẹp: “Lát nữa, cậu có thể dẫn tôi đi gặp Du Tử Nhiên không?”
Đại Nhất suýt nữa sặc nước bọt của chính mình, cậu ta càng nhìn nụ cười dịu dàng bên môi người đối diện càng thấy sợ, lắp bắp hỏi lại: “Du... Tử Nhiên? Cậu muốn gặp cậu ta?”
Trúc Ngải Mạch khẽ gật đầu.
Mọi người trong lớp đều sợ hãi hít vào một hơi. Đây là đang chơi trò gì vậy?
Người đến sau lại đến đánh ghen ngược kẻ tới trước? Hay là chính thất ra uy với “vợ nhỏ”?
Nhìn cái khí thế của mĩ nhân lớp bọn họ, lại nhớ lại dáng vẻ muốn đội “vợ” lên đầu của chị Kỳ, tất cả đều hít vào một hơi. Trong lòng có chút mặc niệm cho cậu bạn lớp nghệ thuật.
Đại Nhất sợ hãi không biết làm thế nào. Sao tự nhiên lại kéo cậu ta vào giữa cuộc tình oan trái thế này?
Lục Duệ ngược lại, nghe Trúc Ngải Mạch nói thế thì cực kì hào hứng. Cậu chàng đứng bật dậy, rồi sấn tới ngồi bên cạnh cô, tay còn rất tự nhiên choàng lên vai người con gái: “Chị Mạch, nó không đưa chị đi, để em. Tiện thể em cũng biết cả Lạc Di ở lớp nào luôn.”
Cậu ta nháy nháy mắt với người bên cạnh. Thế nhưng Trúc Ngải Mạch chỉ lạnh nhạt kéo dài một câu: “Vậy sao?”
Cánh tay đang khoác lên vai cô của Lục Duệ lập tức co rúm lại, cười giả lả: “Tất nhiên, tất nhiên. Em sẽ đưa chị đi gặp từng người một luôn.”
Chết tiệt, từ khi nào Lục Duệ cậu lại yếu đuối như thế? Chỉ vì một cái liếc mắt của một đứa con gái mà lại sợ thành ra cái dạng này? Đúng là không có tiền đồ!
Lục Duệ tự mắng mình như thế. Nhưng đến khi người bên cạnh khẽ mỉm cười nhìn cậu ta, Lục Duệ lại không dám ho he gì nữa.
Trúc Ngải Mạch đứng dậy khỏi vị trí, lấy hộp sữa ngô vốn định đưa Đại Nhất ra, nhét vào tay Lục Duệ, nói: “Cảm ơn trước nhé!”
Xong, cô thản nhiên trở lại vị trí của mình.
Trong lòng mọi người đều suýt xoa, quả nhiên là người của chị Kỳ.
Sở Hàn thì chẳng cho rằng thế. Đã đi đánh đấm lại còn chẳng chút kiêng dè khua chiêng gióng trống, thực chẳng ra làm sao.
Tiết học tiếp theo trôi qua trong nhàm chán. Trúc Ngải Mạch và bạn học phía trên cô vẫn cặm cụi ngồi làm bài tập Lí.
Có một bài tập mà Trúc Ngải Mạch nghĩ mãi vẫn không làm được. Dù cô có thử công thức nào đi chăng nữa. Trong lòng bạn học Trúc đang rất khó chịu, bất chợt, có một cây thước gõ nhẹ lên đầu cô. Đến khi Trúc Ngải Mạch ngước lên, đã bắt gặp ngay “nụ cười thân thiện” của thầy giáo già dạy văn.
Thầy đẩy gọng kính lão, cái chất văn ngấm sâu, khiến cho thầy vẫn lịch sự ngay cả khi đang bực bội nhất: “Mời hai em ra ngoài hành lang đứng cho tôi.”
Hai em ở đây, là còn có cả bạn học Sở nữa.
Trước ánh mắt kiên quyết của thầy, Trúc Ngải Mạch chỉ có thể lặng lẽ trộm cầm một tờ nháp và một cái bút cuộn giấu vào ống tay áo rồi đi ra. Sở Hàn cũng lặng lẽ đứng ngoài hành lang. Hai người đứng cách nhau vừa vặn có ba bước chân.
Sau khi xác nhận thầy giáo dạy Văn hoàn toàn chìm đắm vào mạch giảng và bỏ rơi người đang chịu phạt là mình rồi, Trúc Ngải Mạch mới cẩn thận cầm giấy bút ra, tiếp tục công cuộc chiến đấu của mình. Nhưng thật sự cô chẳng thể nào tìm được cách để bứt mấy cái con số trong bài mạch điện chết tiệt này. Đang tập trung, bỗng nhiên Trúc Ngải Mạch giật thót.
Chẳng biết từ bao giờ Sở Hàn đã đến bên cạnh cô, lạnh nhạt chỉ vào một công thức trong hằng hà sa số những thứ bạn học Trúc viết lên tờ giấy nháp: “Sai dấu rồi.”
Trúc Ngải Mạch liếc nhìn người kia, có chút không vui: “Ai bảo cậu là...” sai?
Hình như sai dấu thật này!
Trúc Ngải Mạch hắng giọng, lại lườm người bên cạnh: “Ai cần cậu quản.”
Nói đoạn, lập tức gập tờ giấy nháp nhét vào túi.
Sở Hàn nhíu mày nhìn hành động của người bên cạnh. Anh hắng giọng, muốn mở lời lại không biết phải nói làm sao. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm thế, Sở thiếu hẳn nhiên có chút bối rối.
Trúc Ngải Mạch nhìn Sở Hàn cứ ho mãi, giống hệt như bị cúm gà á. Vì thế bạn học Trúc cẩn thận dịch ra một chút. Nhưng Trúc Ngải Mạch vừa dịch ra, Sở Hàn lại lập tức sấn tới.
Dịch mãi, dịch mãi. Dịch tới tận mép cửa trước rồi. Cuối cùng Trúc Ngải Mạch cũng nhăn mày hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”
Sở Hàn khịt mũi: “Cái đó... Cậu... Cái tờ giấy nháp còn dùng nữa không. Nếu không cho mượn chút đi.”
Anh cũng có bài tập đang làm dở, lại không nhanh tay được như người nào đó, không cầm theo được cái gì cả. Hiện tại lại bất chợt nghĩ ra được vài điều, muốn nháp thử, chỉ có thể hỏi mượn người kia.
Trúc Ngải Mạch híp mắt đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới. Được rồi, vì cô là một người rất tốt bụng, nên cho dù cô có cực kì chán ghét cái tên này thì Trúc Ngải Mạch vẫn làm theo cách ứng xử của một người tốt bụng. Cô rút tờ giấy vẫn còn trắng một mặt ra đưa cho Sở Hàn.
Người kia nhận lấy, híp mắt lại hỏi: “Không cho mượn bút à?”
Trúc Ngải Mạch phùng má. Cái tên khốn dở người này, đây là thái độ dùng để đi mượn đồ người khác hả? Hả?
Dường như cũng nhận ra thái độ của mình có chút không ổn, Sở đại thiếu cũng lập tức sửa lời: “Cậu có thể cho tôi mượn cây bút của cậu luôn được không?”
Trúc Ngải Mạch thở ra một hơi, cố nín nhịn cảm giác muốn ngoạm luôn cái đầu cậu ta. Cô mạnh tay nhét cái bút vào tay Sở Hàn.
Cậu bạn họ Sở lấy được bút, lại hí hoáy viết lên tờ nháp.
Trúc Ngải Mạch nhíu mày, giậm chân xuống sàn nhà một cái, môi hơi mím lại: “Bỏ xuống.”
“Gì cơ.” Vẫn không ló mặt khỏi tờ giấy.
“Hạ thấp xuống đi.” Cố kiên nhẫn.
“Tại sao chứ?” Vẫn không tập trung vào cuộc trò chuyện nhiều.
Trúc Ngải Mạch nghiến răng, đưa chân đạp một cái vào ống khuyển của Sở Hàn, nghiến răng: “Tôi bảo cậu hạ thấp cái tờ giấy đó xuống.”