“Cậu đang làm gì ở nhà tôi vậy?”
Trúc Ngải Mạch tay cầm ly nước ép, trên người vẫn là bộ đồng phục đi học, nghiêng đầu nhìn người vừa phát ra câu nói kia đang đứng lặng ở cửa.
Hai mắt cô to tròn, ngước lên nhìn Sở Hàn.
Không khí lắng đọng mất 3s.
“Chị Tiểu Mạch, chúng ta thử xem bộ phim này nhé!”
Một cậu nhóc choai choai với mái đầu hạt dẻ xù lên như lông cún vui vẻ nhảy chân sáo từ trên lầu xuống sà đến bên Trúc Ngải Mạch. Sở Hàn trợn mắt nhìn nụ cười đọng trên môi cậu em kém mình hai tuổi, lần đầu tiên trong đời thấy nó bày ra vẻ mặt ấy. Đột nhiên anh thấy cả người có chút ớn lạnh.
Trúc Ngải Mạch rời tầm mắt sang cậu trai bên cạnh, cũng khẽ đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng khi nhìn thấy tên đĩa phim: “Được thôi! Vừa hay chị vẫn chưa xem nó lần nào.”
Sở Vũ Triết vui vẻ gật đầu. Đến mức người đang đứng ở cửa có thể nhìn thấy cái đôi tai cún nâu giả tưởng của thằng nhóc đang dựng thẳng lên và cả cái đuôi ngắn cũn đang quẫy loạn.
Anh là đi nhầm nhà nhỉ?
Câu trả lời được đáp lại ngay khi cánh cửa phía sau mở ra. Ba Sở lạnh nhạt bước vào: “Làm gì mà đứng chắn ở cửa thế này? Không vào đi?”
Lúc này hai người trong phòng khách mới trả lại sự chú ý cần có cho người đứng ở huyền quan từ nãy tới giờ.
Sở Hàn thấy người mình bất động, nhìn Trúc Ngải Mạch hiền lành cúi đầu chào ba mình một tiếng: “Chú Sở đã đi làm về rồi ạ?”
Sở Phong nhìn thấy cô, cũng hòa ái gật đầu cười: “Ừ. Cháu đã đến lâu chưa? Mấy đứa ăn cơm rồi chứ?”
“Không phải là đợi ba và người nào đó về sao?”
Sở Vũ Triết lúc này đã quay về dáng vẻ mà Sở Hàn quen thuộc, sắc mắt liếc anh một cái, hàm ý ghét bỏ quá rõ ràng.
Nếu là mọi khi Sở Hàn cũng chẳng quan tâm đâu, vì anh em hai người vốn dĩ như nước với lửa mà. Nhưng hôm nay trong thấy cảnh cậu nhỏ nhà mình lườm mà Sở đại thiếu suýt nữa cảm động tới mức muốn khóc. Anh còn tưởng thằng nhóc này bị ai tráo mất trong mấy ngày anh bỏ nhà đi rồi chứ. Hoặc là, có thể nói quá đau lòng mà sinh ra tâm thần phân liệt. Ơn giời này vẫn ổn.
“Người nào đó hết tiền cuối cùng cũng chịu về rồi.”
Cậu út Sở như có như không nhếch lên một nụ cười nơi khóe miệng. Sở Hàn khoán tay, lôi đôi dép ở nhà của mình ra, không thèm chấp đứa trẻ con đó.
Nói ra nhà họ Sở sinh được hai đứa con đều rất khéo. Thằng con trai cả thì ngoại hình tám phần giống ba, tính cách lại trộn đều năm phần lạnh nhạt (giả giả) của ba, thêm năm phần sở thích nghệ thuật và tính cứng đầu của mẹ. Còn đứa thứ hai, đến chín phần là kiểu xinh đẹp rực rỡ của mẹ, nhưng tính tình thì lại chẳng chệch một li so với ba Sở, bên ngoài tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng, bên trong lại vừa nóng nảy vừa trẻ con.
Đúng là ra ngoài cái sẽ biết ngay là con ai, khỏi sợ bị nhầm lần gì cả.
Ba Sở khẽ chẹp miệng nạt đứa con nhỏ hơn, sau đó đưa tay lùa tất cả đi vào: “Mẹ con đâu rồi? Giờ thì đi ăn thôi!”
Sở Vũ Triết khẽ hừ ra thêm một tiếng nữa với ông anh trai của mình, sau đó thản nhiên nói: “Mẹ đang tắm một chút ạ. Vừa nãy đun đồ ăn hơi bị dính mỡ.”
“Vậy ba cũng lên thay quần áo ở nhà ra đã. Tiểu Trúc đợi hai ông bà già chú một lát nhé!”
Ba Sở nghe vậy, kéo đôi dép lê đi về phía cầu thang lên tầng hai. Trước đó còn không quên mỉm cười với Trúc Ngải Mạch.
Cô cũng vui vẻ đáp lại: “Không sao đâu ạ.”
Lúc này Sở Hàn đã bước hẳn vào phòng khách rồi. Nếu không phải có cái bảng tên trước ngực Trúc Ngải Mạch, có lẽ anh còn cho rằng người trước mặt là chị em sinh đôi gì đó của cô chứ.
Bởi vì từ lúc trở về đến giờ, anh chẳng còn thấy một con nhóc bạo lực mình quen đầu cả, từ đầu tới cuối chỉ thấy một bé học sinh e ấp mỉm cười.
Thế giới này cũng quá đáng sợ rồi!
“Vậy rốt cuộc thì cậu đang làm gì ở nhà tôi?”
Đợi khi ba Sở đã khuất bóng, Sở Hàn mới nhìn thẳng vào phía người con gái trước mặt, hai bên mày nhíu chặt.
Sở Vũ Triết cũng hơi nhăn mày lại, vô thức thế nào lại hơi nhích lên chắn trước mặt Trúc Ngải Mạch.
Người Trúc Ngải Mạch vốn dĩ đã nhỏ nhắn, mà Sở Vũ Triết từ nhỏ đã đam mê thể thao, cơ thể phát triển rất rắn ròi, so ra còn cơ bắp hơn anh trai nó là anh đây mấy phần. Đương nhiên thằng nhóc có thể dễ dàng che kín người phía sau.
Hai mày Sở Hàn đan càng chặt.
Hành động của cậu em trai lại anh có chút sững sờ. Dù trước nay hai người hay dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn nhau, nhưng gương mặt khó chịu thật sự như hiện tại thì là lần đầu tiên anh thấy.
Nó đây là... đang bảo vệ con nhóc kia đó à?
“Câu hỏi của anh hơi bất lịch sự rồi đấy!” Sở Vũ Triết không vui lên tiếng.
Đúng là cách hỏi đường đột và thẳng thắn đến mức có phần sỗ sàng đó không phải là phong cách của Sở Hàn. Nhưng điều ấy đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Hai anh em đứng lặng nhìn đối phương, cả hai đều toát lên khí thế bức ép. Dường như đang cảnh cáo kẻ kia về sự quá giới hạn của đối phương hay không hài lòng của bản thân. Trong không khí chờn vờn một mối nguy hiểm kì lạ.
Trúc Ngải Mạch đứng sau lưng Sở Vũ Triết nhàm chán khoanh một tay trước ngực, một tay kia thản nhiên cầm ly nước ép lên hút rộp một cái.
Rõ ràng tiếng rộp này đã phá hỏng bầu không khí đi ít nhiều.
Đoạn, cô đứng chếch người ra, nhìn thẳng về phía Sở Hàn, nở nụ cười nhàn nhạt, thông báo một tin sét đánh: “Thật trùng hợp, vậy là chúng ta sẽ chung nhà rồi.”