Mạch Thượng Thùy Gia Thiếu Niên Lang

Chương 6: Chương 6




Edit + Beta: Đường Lâm

6.

Bộc Dương lão gia rất cao hứng, nhất định phải mời được Pháp Tịnh dùng bữa ở trong đình nơi mà hôm qua y chạm mặt Bộc Dương công tử, Pháp Tịnh bây giờ mới nhìn rõ đình tên Hương Tích. Hương tích, Pháp Tịnh nghĩ thầm, tên hay. Bên trong quyển “Duy - ma - cật” có viết, ở thế giới Bà Sa, hương khí bốn phương, trong giới thập phương, có hương tích! Như Lai như tu Phật ở hương tích, vậy thì dễ dàng hơn. (Đ: Mình không hiểu lắm đoạn này, ai hiểu góp ý giúp mình nha 如来, 若修佛如在香积那般, 那便容易多了.)

Bộc Dương lão gia nhìn thấy Pháp Tịnh đứng ngoài đình dáng vẻ lưỡng lự không tiến lên, hỏi: “Tiểu sư phụ, nhìn cái gì mà xuất thần vậy, ha ha, tên đình không tệ chứ hả, là tiểu nhi đặt.”

Pháp Tịnh kinh ngạc, y nhớ việc ban nãy gặp Bộc Dương Du, cái người mà ngày hôm qua cho rằng người Thiên Trúc đều là dưỡng xà nhân, sao có thể nghĩ ra được cái tên đầy Phật ý như vậy: “Hai chữ Hương Tích này, không biết có bao nhiêu thiện ý. Không nghĩ tới công tử có tu vi như thế.”

“Tiểu sư phụ, ngài khách khí. Mời ngồi.” Bộc Dương Quảng Hoài ra hiệu mời ngồi, trên bàn đã bày đủ loại món ăn chay, Pháp Tịnh nhìn nhìn cau mày, này cũng quá thành tâm rồi. Lễ Dục Phật ở Liên tự chưa chắc đã được nhiều như vậy. Nếu như nhớ không lầm, ngày hôm nay đại khái là ngày ba tháng tư, chỉ có năm ngày, không biết có về kịp không. (Đ: Dục Phật: Lễ tắm phật, hay còn gọi là sinh nhật Phật, tổ chức vào 08/04 âm lịch, sinh nhật Thích Ca Mâu Ni phật 565 năm TCN)

“Kỳ thực Hương Tích cũng không có ý nghĩa sâu xa gì, khuyển nhi từ nhỏ đặc biệt thích hoa, mấy năm trước thời điểm xây dựng đình......” Bộc Dương Quảng Hoài dừng một chút không hề nói tiếp, “Có điều là nó thuận miệng nói.”

“Đàn hương cũng tốt, hương hoa cũng được, xung quanh đều có diệu hương, trong lòng liền cũng sẽ có diệu hương. Ta nghĩ công tử yêu hoa như vậy, nhất định trong lòng cũng là có diệu hương.” (Đ: đoạn này Đ cũng không chắc về nội dung tt^tt)

“Ha ha, chỉ mong như lời sư phụ nói.” Bộc Dương Quảng Hoài lấy trà thay tửu kính y.

Chính ngọ đầu tháng tư, mặt trời ấm áp. Đồ ăn chay cũng thơm, hoa cũng thơm, Pháp Tịnh tự cười với bản thân, chẳng lẽ đây là hương phạn sao (Đ: cơm chiên chay:3:3)? Lần này đi xa giảng kinh cũng là mãn nguyện. Trong truyền thuyết có nói nếu như được Như Lai ban cho hương phạn, cả người sẽ thơm ngát. Duy Ma Cật (Đ: Vimalakīrti) bồ tát nói ăn cơm này có thể xóa tan mọi buồn phiền. Pháp Tịnh nghĩ bây giờ mình đang có chút phiền não nhưng phiền não về chuyện gì thì y lại không biết.

“Cha!” Âm thanh này, chính là Bộc Dương Du. Hắn hỏi gia nhân mới biết cha hắn lại mời hòa thượng đi đình Hương Tích. Mặc dù hắn không kiêng kỵ có người ở đình Hương Tích, nhưng đây là lần đầu tiên có người ở nơi đó dùng bữa.

Bộc Dương Quảng Hoài ứng một câu, nói: “Du nhi ngồi xuống đây đi.”

Pháp Tịnh chắp tay gọi hắn một tiếng, chỉ thấy Bộc Dương Du cứ đứng nhìn y mãi. Buổi trưa nay vô tình thấy hắn cùng người gọi là Mai Thanh Vân cũng có vẻ mặt như vậy, nhưng bây giờ nhìn lại có một cảm giác kỳ quái.

Y nhìn gió mơn chớn mái tóc dài của Bộc Dương Du, lúc này trời nhiều mây, mặt trời cũng rời đi xa xa, mặc dù ánh mặt trời không chiếu đến đình nhưng cũng khiến mặt Pháp Tịnh nóng lên.

“Ngươi...... Tiểu hòa thượng, ngươi bao nhiêu tuổi?” Bộc Dương Du đột nhiên hỏi.

Bộc Dương Quảng Hoài khụ một tiếng nói: “Không được vô lễ. Pháp Tịnh sư phụ nhất định lớn tuổi hơn con.”

“Tiểu tăng năm nay hai mươi mốt.”

“Ha, thật sự lớn hơn ta. Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ có mười bảy, mười tám đây. Để đầu chọc nhìn trẻ hơn nhỉ. Ha ha”

Bộc Dương Quảng Hoài đập mạnh đũa xuống bàn: “Du nhi!”

“Cha, con có một thỉnh cầu.” Bộc Dương Du quay đầu hướng người cha đang tức giận của hắn nói.

Bộc Dương Quảng Hoài lấy làm kinh hãi, bốn năm qua, Bộc Dương Quảng Hoài chưa từng nghe hai chữ thỉnh cầu từ hắn. Ông không biết mình có nên đáp ứng hay không, chỉ là nhìn Bộc Dương Du chờ hắn mở miệng.

“Con nghe nói, Pháp...... Pháp Thanh sư phụ hôm nay trở về......”

Bộc Dương Quảng Hoài không chờ hắn nói xong liền sửa lại: “Là Pháp Tịnh”

“Nha, con muốn cha giữ Pháp Tịnh sư phụ, con muốn......” Bộc Dương Du quay đầu nhìn Pháp Tịnh một chút, chỉ một chút liền lại quay đầu lại nhìn cha hắn nói, “Con muốn y giúp con...... Trừ tâm ma.”

“Trừ tâm ma?!!” Pháp Tịnh trong lòng lấy làm kinh hãi. Hắn không có mở miệng, chỉ nghe một bên Bộc Dương lão gia cũng đặt câu hỏi: “Tâm ma gì?”

“A, cha, người sẽ không quên chuyện pháp sinh trong đình chứ? Cha có muốn con nhắc lại không?” Bộc Dương Du nhướn mày nhìn lên.

Truyện được đăng tại https://www.wattpad.com/user/Duonglam04

Bộc Dương Quảng Hoài lập tức trở nên sửng sốt, liền vội vàng nói: “Được được được, đều nghe lời con. Chỉ cần Pháp Tịnh sư phụ đáp ứng ta liền đồng ý.”

“Tiểu hòa thượng, ngươi thấy sao?” Bộc Dương Du hỏi.

Pháp Tịnh nhíu nhíu mày: “Không biết tâm ma mà công tử nói là......”

“Cái này ngươi đáp ứng lưu lại, ta sẽ nói cho ngươi biết. Nếu nói cho ngươi, ngươi vẫn không ở lại, ta há không phải thiệt thòi sao.” Bộc Dương Du cười ngồi xuống cạnh Pháp Tịnh, nữ phó đệ bên cạnh đưa lên bộ bát đũa, “Ta hiện tại chỉ cần ngươi nói, ngươi có nguyện ý lưu lại hay không.”

“Cái này......” Pháp Tịnh nhìn hắn, lại nhìn phía Bộc Dương Quảng Hoài, lông mày nhíu nhíu, “Cái này...... Tiểu tăng thực sự không biết nên trả lời thế nào cho tốt.”

“Sao lại không biết trả lời thế nào cho tốt? Môi chạm môi một lần không phải được rồi sao.”

“Tiểu tăng có thể giúp tự nhiên sẽ giúp. Nhưng mà ta không biết giúp thế nào? Tiểu tăng chỉ có thể giảng kinh, không hàng ma diệt yêu.”

“Ha ha, lại ngốc rồi ngốc nữa rồi. Chỉ cần ngươi hóa giải tích tụ trong lòng ta là được rồi.”

“Nhưng......”

“Ngươi không muốn đáp ứng thì thôi, “ Bộc Dương Du quấn lấy một lọn tóc của mình nghịch, “Đại sư ở Liên tự sao? Hóa ra là thấy chết không cứu.”

Pháp Tịnh biết hắn làm khó dễ: “Không phải như vậy. Tiểu tăng đồng ý là xong.” Xem ra, tiết Dục Phật năm nay không thể tham gia.

“Con muốn thế nào? Tại sao đột nhiên nghĩ thông?” Bộc Dương Quảng Hoài đã lâu không lên tiếng bỗng nhiên hỏi.

Bộc Dương Du không có vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ là đứng lên: “Con không muốn nương quá lo lắng. Chuyện gì nên chấm dứt cũng đã đến lúc phải chấm dứt.”

“Tốt, ha ha, “ Đáp án này Bộc Dương Quảng Hoài rất hài lòng, “Du nhi, con nghĩ thông là tốt rồi. Ta hiện tại đi nói cho mẹ con, không, trước tiên đi viết thư cho Tông Tịnh đại sư. A, Pháp Tịnh sư phụ, làm phiền ngài rồi. Ha ha......”

Bộc Dương Quảng Hoài cười đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.