Mackenzie's Mision

Chương 2: Chương 2




Caroline có những yêu cầu chặt chẽ về quần áo, có nghĩa là đôi lúc cô mất khá nhiều thời gian cho chuyện ăn mặc. Nếu thứ gì cho cảm giác không thích hợp vào hôm đó, cô cởi nó ra và mặc thứ khác vào. Mỗi sáng trước khi rời đi làm, cô ngồi, duỗi ra, quay vòng, đưa tay ra trước và sau, rồi nâng chúng lên qua đầu để xem liệu quần áo của cô có làm da cô sưng tấy lên trong suốt cả ngày không. Cô không thể chịu đựng được chuyện bị xao lãng bởi một đường nối không thoải mái hay một bộ đồ làm cô bực mình.

Thời trang của phụ nữ đối với cô là một cái gai. Tại sao hầu hết những nhà thiết kế thời trang là đàn ông cơ chứ? Cô nghĩ chuyện một người đàn ông thiết kế trang phục phụ nữ nên bị coi là vi phạm pháp luật mới đúng. Cô đã quyết định từ khi còn là thanh niên rằng đàn ông không biết gì về những trang phục bất tiện mà phụ nữ thường mặc và cũng chẳng quan tâm, vì bản thân họ chẳng phải dành hàng giờ đứng trên những đôi giày cao gót quai ngắn, bị bọc lại trong loại hàng dệt kim ngột ngạt, bị giới hạn bởi áo ngực hay váy bó chặt đến nỗi chân họ không thể làm những công việc như nâng lên và tách ra, mà bị ép lại với nhau để tạo ra những đường cong nổi bật, tùy theo từng hoàn cảnh.

Và tại sao những bộ quần áo phụ nữ phải làm bằng chất liệu mỏng manh, trong khi nhiệt độ ở hầu hết văn phòng cùng nhà hàng lại luôn đặt ở chế độ thấp, để khiến cho đàn ông trong những bộ vét thấy thoải mái? Cô thấy điều này ngu ngốc ở hai điểm: thứ nhất, tại sao đàn ông lúc nào cũng được yêu cầu mặc áo khoác - và có thứ gì lại kỳ cục hơn cái mảnh vải trên ngực đó, cái ca vát, cái mà họ quấn quanh cổ họng mình như thòng lọng của quản ngục, cản trở những việc cơ bản như thở và nuốt - và tại sao phụ nữ lại cũng không được mặc áo khoác chứ, nếu đàn ông cảm thấy bản thân mình cũng không thể nào từ bỏ được? Thờ trang, theo ý kiến của cô, bao gồm những phần đều nhau của sự ngu ngốc và điên rồ. Trong một thế giới hợp lý, con người nên mặc những loại quần áo thiết thực, giống như quần jean, áo lạnh tay ngắn và giày lười.

Cô không thể nào thay đổi thế giới, nhưng cô có thể kiểm soát một phần nhỏ bằng cách duy trì mặc những bộ đồ thoải mái của mình. Ngày hôm nay cô chọn một chiếc váy trắng chun rộng thùng thình chấm đất, với một cái cạp váy co dãn. Cô mặc nó cùng một chiếc áo phông trắng to quá khổ và quấn hai chiếc khăn quàng cổ, một màu vàng dưa và một màu xanh nước biển vào nhau thành quanh eo thay cho thắt lưng. Giày của cô là loại đế bằng màu trắng. Cô trông điềm tĩnh, đồng bộ và thoải mái, đúng như cách mà cô muốn.

Suốt cả đêm cô đã cố gắng phân tích những gì ở Đại tá Mackenzie đã làm cho cô bối rối, những người đàn ông khác đã lao vào cô như những con cá mập đói và cô đã xoay sở để giải quyết chuyện đó, vậy tại sao cái nhận xét khá là hòa nhã của anh, đi cùng với ánh mắt chẳng hề hòa nhã chút nào, lại khiến cho cô hoảng loạn đến vậy? Chắc chắn là do cái nhìn rồi. Cô chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào giống vậy trước đây, hai viên kim cương xanh nhạt lấp lánh trên gương mặt màu đồng, chúng cho cảm giác sắc bén như thể chúng cắt ngay vào da thịt cô, và cô cảm nhận được người đàn ông đằng sau đó cũng không hề giống với bất kỳ người nào cô đã gặp.

Có vài lý do khả dĩ nữa, nhưng không có gì trong chúng cô có thể víu vào để làm lý do chủ yếu cho phản ứng của mình. Cô sẽ chỉ cần phải tự mình giải quyết nó theo cách tốt nhất có thể, đề cao cảnh giác và cố gắng chắc chắn luôn ở bên cạnh ai đó bất cứ khi nào cô có việc với đại tá. Tại sao anh không thể tới sớm hơn một chút hôm qua chứ, khi mà những người còn lại trong nhóm vẫn đang còn làm việc? Nếu đúng thế, đêm qua cô đã có thể ngủ ngon hơn.

Cô nhìn quanh, chắc chắn rằng mọi thứ đã được tắt, rồi vỗ vào túi chiếc váy của mình để tự mình đảm bảo rằng chìa khóa của cô có đó. Cần phải có túi, mỗi bộ đồ của cô đều có túi, bởi túi xách tay là một thứ khác cô không ưa. Tại sao phụ nữ lại bị lên án khi lôi chúng theo trong suốt trận bóng ném? Tại sao phụ nữ không thể có túi áo giống như đàn ông chứ? Bởi vì thời trang nói rằng điều đó sẽ phá hoại “quy cách” ăn mặc của họ. Bởi phụ nữ thì được cho là quá rỗng tuếch. Bởi vì đàn ông vẫn tiếp tục chi phối những món đồ của phụ nữ với cái kiểu “Cứ đặt cái này vào trong ví cô đi”, có nghĩa là “ Để cô có thể mang nó và tôi thì không phải làm vậy”. Cô nghĩ, để phụ nữ có thể thực sự được giải phóng, họ cần phải đốt ví của mình đi thay vì áo lót. Và rồi quẳng những đôi giày cao gót của họ vào đám lửa đốt rác.

Và để khỏi phải mang theo một cái túi xách, cô đã cất trong bàn làm việc của cô hôm trước những vật dụng lặt vặt cô thường cần dùng tới trong bất kỳ một ngày nào. Sau hết, không thích có xắc tay không có nghĩa là không thể dùng son môi. Cô vẫn có những chuẩn mực cá nhân để giữ gìn đấy chứ.

Cô thường là người đầu tiên tới chỗ làm, và sáng hôm đó cũng không phải ngoại lệ. Cô thích sáng sớm, và bình minh trên sa mạc là điều gì đó thật đặc biệt, với mọi vật được phác thảo bằng những đường nét hết sức rõ ràng và sinh động. Rồi cuối ngày những đợt hơi nóng sẽ xóa nhòa đi hình dáng của cảnh vật, nhưng ngay lúc này nó thật hoàn hảo. Cô ngâm nga trong lúc pha cà phê. Không quan trọng thời tiết nóng thế nào, cà phê là một điều thiết yếu ở mỗi nơi làm việc cô đã từng thấy.

Cô xé giấy bọc của một chiếc bánh nhân mật ong, đặt chiếc bánh nướng vào trong lò rồi chỉnh khoảng 10 giây. Bữa sáng lúc này đã sẵn sàng. Cô ngồi vào ghế của mình và bắt đầu đọc lại bản báo cáo về cuộc diễn tập mới nhất của hệ thống định vị trong lúc lơ đãng bẻ từng mẩu nhỏ từ chiếc bánh nướng.

Ba mươi phút sau Cal Gilchrist đi vào, trông có vẻ kinh ngạc khi anh ta nhìn thấy cô ngồi tại bàn mình.

- Cô tới sớm thế - Anh ta nói khi đi thẳng tới chỗ bình cà phê - Tôi không gặp cô tại chỗ

- Tôi đã ăn một chiếc bánh mật ong tại đây rồi.

Đã đọc xong, cô vứt bản báo cáo sang một bên. Trong ba thành viên khác của nhóm, Cal là người hòa nhã nhất. Cô công nhận, thành thực mà nói, anh ta hoà nhã hơn cả chính cô. Anh ta tốt bụng, thân thiện và có khả năng, chừng ba mươi tuổi, vẫn còn độc thân và thích cuộc sống xã hội năng động. Cô đã gặp anh ta trước đó, nhưng đây là lần đầu họ làm việc cùng nhau trong một dự án. Họ thực tế đã làm việc trong hai công ty khác nhau, công ty Quang học Boling - Wahl, nơi đã phát triển hệ thống định vị bằng laze, và Cal cùng với DataTech, công ty đã hợp thành nhóm cùng với Boling - Wahl trong chương trình máy tính giúp vận hành hệ thống trên.

- Có một cuộc kiểm tra nữa vào lúc 8 giờ - Cal nói khi anh nhấm nháp cà phê - Khi Adrian và Yates tới đây, chúng ta sẽ đi tới phòng điều khiển để có thể nghe được các chuyến bay. Đại tá Mackenzie sẽ bay ngày hôm nay. Anh ta luôn luôn quay lại phòng điều khiển sau chuyến bay, và tôi sẽ giới thiệu cô với anh ta.

- Chúng tôi đã gặp nhau rồi - cô trả lời - Anh ta ghé qua tối qua trước khi tôi về.

- Cô nghĩ thế nào về anh ta?

Cô suy nghĩ một lúc, cố gắng đưa ra một câu trả lời súc tích, và cuối cùng kết thúc với một từ:

- Đáng sợ.

Cal phá ra cười:

- Đúng, tôi sẽ không muốn cản đường anh ta. Tôi đã từng thề rằng các phi công chiến đấu không hề biết tôn trọng điều gì, nhưng họ chắc chắn như quỷ đều kính trọng anh ta, cả trên không lẫn trên mặt đất. Một trong số họ đã nói Mackenzie là phi công cừ nhất từng có trong Không lực, thời nay. Điều đó nói lên nhiều thứ, xét tới việc không ai trong bọn họ là tầm thường cả.

Hai thành viên khác của nhóm đã tới. Yates Korleski, một người đàn ông thấp, cường tráng, bắt đầu bị hói, là cấp trên cũng như là người đứng đầu nhóm. Adrian Pendley theo Caroline là con sâu làm rầu nồi canh. Anh ta cao, ưa nhìn, đã ly dị và phản đối không ngớt chuyện có Caroline trong cùng nhóm.

Khi cô lần đầu tiên tới làm việc cho Boling-Walh anh ta đã theo đuổi cô, và anh ta chưa bao giờ tha thứ vì cô đã từ chối anh ta. Cho dù thế, anh ta làm việc giỏi, vậy nên cô đã quyết tâm làm việc cùng anh ta, cho dù nó nghĩa là lờ đi những lời chế nhạo nho nhỏ liên miên của anh ta.

Anh ta đi qua cô mà chẳng thèm nói lời nào, nhưng Yates thì dừng lại bên bàn cô:

- Cô đã ổn định chỗ ở rồi chứ?

- Vâng, cảm ơn. Tôi cũng đã gặp người tổng phụ trách tối qua.

Yates cười toe toét:

- Thế cô nghĩ gì về anh ta

- Giống như tôi đã nói với Cal, anh ta có gì đó đáng sợ.

- Chỉ cần đừng có phạm lỗi nào, không thì cô sẽ thấy là đáng sợ tới đâu.

- Không cho phép lỗi lầm của con người ấy hả?

- Không với cả người lẫn những con chim của anh ta.

Yates đi thong thả về hướng bình cà phê, và Caroline quyết định rằng có thể sự hoảng loạn đêm hôm trước của cô đã được thanh minh. Yates đã làm việc cho những hợp đồng vũ khí phòng thủ hai mươi năm rồi, cho nên nếu ông ta bị ấn tượng, thì ngài đại tá chắc chắn là một quân nhân không hề bình thường chút nào. Cô nhăn mặt trong cái trò chơi chữ về tinh thần thiếu thận trọng đó.

Vào giờ đã định họ đều di chuyển tới sân bay, nơi những chiếc máy bay được giám sát. Thẻ căn cước của họ được kiểm tra trước khi họ được phép bước vào phòng điểu khiển, nhắc nhở cô tới sự nghiêm ngặt của an ninh.. Chỗ này đầy lính gác, và cô biết rằng dự án Night Wing là dự án duy nhất trong một vài dự án đang tiến hành. Có nhiều dân thường đang làm việc tại Nellis, những người cả với khả năng giỏi nhất và mức độ an ninh cao nhất. Chỉ nội việc có mặt ở đây cũng có nghĩa rằng tiểu sử của cô đã được kiểm tra tỉ mỉ tới mức hồ sơ của cô thậm chí có cả nhãn hiệu ngũ cốc buổi sáng cô thích nhất khi còn là một đứa trẻ.

Phòng điều khiển là một nơi bận rộn, những máy móc giám sát xếp hàng và những người điều khiển chúng. Thực tế mỗi phần của máy bay kết hợp chặt chẽ với một vài thay đổi cơ bản từ thiết kế những chiếc máy bay trong quá khứ, cho nên có rất nhiều công ty khác nhau cùng với những nhà thầu vũ khí phòng thủ làm việc để chắc chắn rằng mọi thứ đều sẵn sàng hoạt động. Một nhóm những phi công đã tập hợp, một vài người mặc đồ bay và một vài người trong những bộ đồng phục quân sự thông thường Vài người huýt sáo khi họ thoáng thấy Caroline, và một phi công cười toe toét vỗ đôi tay của anh ta lên phía trái tim.

- Tôi yêu mất rồi - anh ta loan báo với cả đám đông.

- Đừng chú ý tới hắn, thưa cô - Một phi công khác nói - Đó là lần thứ ba trong tuần này, và hôm nay chỉ mới là Thứ ba thôi. Hắn ta hay thay đổi, rất hay thay đổi.

- Nhưng điển trai - Người phi công đầu tiên bào chữa cho mình - Vậy chuyện đó thì sao, người đẹp? Có muốn kết hôn, sống trong một ngôi nhà phủ đầy hoa hồng và có những đứa con xinh xắn không?

- Tôi dị ứng với hoa hồng - Cô nói.

- Và đàn ông nữa - Adrian lẩm bẩm đằng sau cô, chỉ vừa đủ lớn để mình cô nghe. Cô lờ anh ta đi.

- Quên những đóa hồng đi - Người phi công đường hoàng nói. Tấm thẻ trên áo nói anh ta là Thiếu tá Austin Deale - Tôi có thể thích ứng. Và vui vẻ. Tôi đã nói rằng chúng ta sẽ có rất nhiều niềm vui chưa nhỉ?

Một giọng nói trầm vang lên từ loa, và như thể một công tắc đã được bật, những phi công dừng ngay chuyện đùa bỡn của họ lại và quay hết về máy giám sát. Caroline mất một lúc để nhận ra rằng nó là chiếc camera trong buồng lái, cho phép họ thấy người phi công đang thấy gì và làm gì.

- Có bốn chiếc máy bay cất cánh hôm nay - Trung tá Eric Picollo nói, giải thích tình hình cho bọn họ - Hai chiếc Night Wing và hai chiếc F-22. F-22 là loại duy nhất được sản xuất có tốc độ đủ nhanh để cho những nguyên mẫu một cuộc thử nghiệm tốt. Night Wing sẽ thực hiện một vài thao tác đặc biệt khó, và rồi họ sẽ thử nghiệm hệ thống định vị.

Chất giọng trầm lại vang lên trên loa, ngắn gọn và thực tế, như thể người đàn ông không phải đang hét lên khi đang bay nhanh hơn cả tốc độ âm thanh cao phía trên sa mạc. Caroline rùng mình, và gai ốc nổi khắp cánh tay cô.

- Chỉnh tới MIL.

- Đang chỉnh tới MIL - một giọng nói khác trả lời.

- Bộ điều chỉnh van tiết lưu công suất quân sự - Cal, người đang đứng ngay bên phải cô, thì thầm - Tất cả hay hơn nữa của lực đẩy được ước lượng của một động cơ

Cô gật đầu ra dấu hiểu, sự chú ý của cô tập trung vào màn hình. Tất cả những gì cô có thể thấy về Đại tá Mackenzie là đôi tay đeo găng và đôi chân dài của anh, với van tiết lưu ở giữa chúng, nhưng cô biết người cô đang nhìn chính là anh chứ không phải người phi công Night Wing còn lại. Chỉ là có gì đó trong cái cách anh chuyển động.

Những phi công điều khiển máy bay qua hàng loạt những thao tác thao diễn, và những chiếc cảm biến gắn trên vỏ máy bay gửi những số liệu về những mức độ áp suất tương ứng tác động lên khung máy bay.

- Hai mươi độ alpha - giọng nói trầm vang lên, xác nhận những thông số kỹ thuật mà màn hình máy tính đang cho họ thấy - Ba mươi... bốn mươi... năm mươi... sáu mươi.

Một trong những phi công đứng sau cô lầm bầm “Chết tiệt “ với giọng lo lắng.

- Alpha là góc tấn công - Thiếu tá Deale thì thầm, để ý tới cái nhìn bối rối của Caroline. Biểu hiện của chính anh cũng căng thẳng - Hầu hết những máy bay trình độ cao chỉ có thể thực hiện được tới hai mươi độ trước khi chúng chết máy. Chúng tôi đưa Bé cưng lên tới mức năm mươi, bởi hệ thống phản lực định hướng của nó được điều khiển tốt hơn, nhưng thậm chí cả chiếc X-29 cũng không thể điều chỉnh được mức trên bảy mươi độ.

- Bảy mươi - giọng nói bình tĩnh vang lên - Bảy mươi lăm.

Người thiếu tá trở nên tái nhợt. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào những con số thay đổi trên màn hình máy tính như thể anh ta có thể điều khiển chúng bằng sức mạnh ý chỉ.

- Bảy mươi bảy... bảy mươi chín... tám mươi... bộ điều chỉnh hơi có cảm giác không ổn. Tới giờ thế là đủ, bắt đầu trở lại phương ngang. Mad Cat thì sao? - Ai đó hỏi.

- Sáu mươi lăm - Một người khác trả lời, và cả nhóm cười khùng khục.

- Đó là hệ số alpha của anh ta, hay là hệ số nhăn nhó của anh ta vậy?

- Tôi đã toát mồ hôi ở năm mươi ấy chứ.

- Chúng ta sẽ phải lôi Mad Cat ra khỏi buồng lái thôi. Chân anh ta không còn chút sức nào nữa đâu.

- Đánh cuộc là nhịp tim của Breed còn chẳng tăng chút nào cho xem. Máu anh ta là nước lạnh mà, mọi người, nước lạnh tinh khiết.

Sau đó, chiếc máy bay kéo theo cả trọng lực âm và dương, làm dấy lên nhiều nhận xét hơn nữa khi chiếc loa phát ra âm thanh của những tiếng càu nhàu của những phi công khi họ ép buộc oxy vào não nhiều hơn và giữ mình khỏi bất tỉnh. Một phi công đã được đào tạo bình thường có thể chịu được tới sáu Gs dương trước khi trạng thái mụ mẫm bắt đầu, nhưng với những thiết bị thở chuyên dụng sức chịu đựng có thể lên tới chín Gs trong những khoảng thời gian ngắn.

Đại tá đang đưa lên tới mười Gs.

- Hạ thấp xuống, hạ xuống - người phụ trách nói thì thào.

Thiếu ra Deale đang vã mồ hôi.

- Đừng làm điều này với tôi - anh ta lẩm bẩm - Thôi nào, Breed. Đừng đẩy lên thêm nữa.

- Đang hạ xuống - một giọng nói điềm tĩnh vang lên qua radio, và cô nghe thấy một vài tiếng thở khá lớn từ vài cặp phổi.

- Tên con hoang đó thực là một tên quái vật di truyền mà - người phụ trách nói, lắc đầu - Không ai có thể chịu được mức đó. Trong bao lâu?

- Không lâu lắm - trung úy thứ hai tại máy giám sát trả lời - Anh ta thực sự đã đười trong khoảng 4/10 giây. Anh ta đã làm được điều đó trước đây rồi.

- Tôi chỉ có thể chịu được lâu đến thế. Và anh ta vẫn còn tỉnh táo khi nói chuyện! Tôi nói với anh, anh ta đúng là quái vật mà.

- Quỷ tha ma bắt, thử nghĩ xem mười năm trước anh ta đã thế nào.

- Cũng gần như bây giờ thôi - Thiếu tá Deale nói.

Hàng loạt những đợt kiểm tra kế tiếp liên quan tới định vị bằng laser, và Caroline lách lên gần hơn tới hệ thống máy giám sát. Cô cảm thấy run run một cách kỳ cục bên trong, và cô cố gắng tập trung mọi ý nghĩ lại. Khi cô đã được chọn để thay thế cho Walton trong vị trí sát hạch, cô đã thực hiện một vài nghiên cứu sơ lược về máy bay phản lực, và điều đó, kết hợp với những kiến thức chung về kỹ thuật của cô, nói chính xác cho cô biết những cuộc thao diễn đó nguy hiểm đến mức nào. Anh có thể đã mất khả năng điều khiển máy bay với những góc tấn công xa đến vậy, hay anh có thể đã bất tỉnh vì chịu đựng mức trọng lực quá lớn và không thể lấy lại được sự tỉnh táo để tránh khỏi việc lao thẳng mũi máy bay xuống sa mạc. Những phản ứng từ các phi công khác đã nói rõ điều đó.

Adrian lách lên phía trước cô, che hết toàn bộ tầm nhìn của cô một cách hiệu quả, bởi anh ta quá cao. Caroline chú tâm lại vào tình hình hiện giờ. Cô không nghi ngờ gì chuyện anh ta cố ý làm thế, và nếu cô bỏ qua cho anh ta thì anh ta sẽ chỉ khiến cho lần sau còn tệ hơn nữa mà thôi.

- Xin lỗi, Adrian - cô nói một cách lịch sự - Vì anh quá cao, hãy cho tôi đứng phía trước anh để cả hai chúng ta đều có thể quan sát được.

Yates nhìn lên và mỉm cười, không thấy hay là lựa chọn việc lờ đi biểu hiện gắt gỏng trên gương mặt của Adrian:

- Ý kiến hay đó. Đứng lên phía trước đi, Caroline.

Việc thử nghiệm hệ thống định vị diễn ra tốt đẹp. Hiện thời họ đều đang ngắm vào những mục tiêu đứng yên, và tất cả những bộ phận đều biểu hiện ở mức chấp nhận được. Những dữ liệu hiện ra dọc theo màn hình, mỗi thành viên đều nhanh chóng kiểm tra và ghi chú lại vào những danh sách copy chi tiết mà họ đều mang theo.

Bốn chiếc máy bay tiếp đất an toàn, và bầu không khí trong phòng điều khiển đột nhiên bừng lên trong cảm giác phấn chấn gần như kỳ lạ. Đội laser đứng quanh Trung tá Picollo và kiểm tra lại những kết quả cuối cùng cùng anh ta. Caroline ban đầu đã ngạc nhiên trước kiến thức của anh ta trong lĩnh vực này, rồi nhận ra rằng cô không nên phản ứng như thế. Sau hết, anh ta và những phi công khác đã làm việc trong dự án này một thời gian rồi; họ có lẽ phải có một bộ não chết nếu như không tiếp thu được chút kiến thức nào.

- Đại tá có thể có thêm câu hỏi - Cuối cùng anh ta nói - nhưng có vẻ như hiện giờ chúng ta có thể bắt đầu thử nghiệm xem nó định vị và theo dấu một mục tiêu di động như thế nào.

Một cánh tay trượt lên eo cô, và Caroline trân mình lại. Đầu cô xoay vòng quanh. Thiếu tá Deale cười nhăn nhở với cô khi tay anh ta ôm chặt hơn. Bên cạnh anh ta, cô có thể thấy những phi công khác cũng đang quan sát và cười. Trông họ đều giống những tấm áp phích cho hội nghị nha khoa. Cảm giác mất tinh thần tràn ngập cô. Chết tiệt thât, thế là nó đã bắt đầu rồi.

- Vậy, người đẹp, cô muốn đi đâu dùng bữa tối nay? - Người thiếu tá hỏi.

- Bỏ tay ra, Daffy (chỗ này biệt danh của anh thiếu tá này có nghĩa là “Dở hơi”). Một giọng nói nghe tưởng chừng êm dịu vang lên đằng sau họ - Tiến sĩ Evans sẽ đi cùng tôi tối nay.

Không thể nhầm lẫn được việc người nói là ai. Thậm chí nếu cô có không nhận ra tông giọng mượt mà, trầm trầm đó, cô cũng sẽ biết bởi cái cách trái tim cô bắt đầu đập rộn ràng và hai lá phổi của cô bất chợt co lại, khiến cho việc hít thở thật khó khăn.

Tất cả bọn họ ngay lập tức đều quay phắt lại. Mackenzie vẫn còn mặc bộ đồ bay, tay anh cầm mũ bảo hiểm. Mái tóc đen của anh ướt sũng mồ hôi và bết vào đầu anh, và đôi mắt anh vẫn còn vằn đỏ bởi tác động của trọng lực. Nét mặt anh bình tĩnh và xa cách khi anh nhìn bọn họ.

- Tôi thấy cô ấy trước - Thiếu tá Deale phản đối, nhưng rồi anh ta bỏ tay ra khỏi eo cô - Chết tiệt, Breed, anh không thể chỉ nhìn có một cái và quyết định ngay-

Có, tôi có thể - Mackenzie nói, rồi quay lại phía Picollo và bắt đầu ném những tràng câu hỏi vào anh ta.

Thiếu tá quay lại và dành cho Caroline một cái nhìn chậm rãi, đánh giá, như thể anh ta lần đầu tiên thực sự trông thấy cô, và có thể thế thật. Cho tới lúc đó cô chỉ là có một gương mặt xinh xắn kha khá, một trò trêu đùa, nhưng giờ anh ta phải nhìn cô như một con người.

- Tôi chưa bao giờ thấy Breed làm thế trước đây, và tôi đã biết anh ta mười lăm năm rồi đấy - anh nói một cách tư lự.

- Tôi chẳng biết gì về anh ta cả - Caroline đáp lời với giọng gay gắt - Tôi muốn nói, tôi mới gặp anh ta tối qua. Anh ta luôn độc đoán như thế sao?

- Breed? Độc đoán ấy hả? - Thiếu tá bĩu môi.

- Chuyên quyền - Caroline thêm vào một cách hữu ích - Độc tài. Hống hách.

- Ồ, kiểu độc đoán đó. Cô muốn nói, anh ta có thói quen bắt ép phụ nữ đi ăn tối cùng không ấy hả?

- Điều đó tóm gọn mọi chuyện tuyệt đấy.

- Không. Lần đầu tiên. Thường thì anh ấy phải dùng đũa mà gạt phụ nữ ra ấy chứ. Họ yêu anh ấy tới chết. Do sức quyến rũ từ nghề nghiệp của anh ấy, cô biết đấy, sự cám dỗ hoang dã. Phụ nữ yê-ê-u-u-u những bộ đồng phục, nhưng bên dưới cái đó thì anh ta thực sự chậm hiểu và tẻ nhạt.

- Daffy... - Giọng nói bình thản có chứa cả kiên nhẫn và cảnh báo.

Người thiếu tá nhìn qua vai Caroline và nhe răng ra cười:

- Tôi chỉ ca ngợi anh thôi mà.

- Tôi đã nghe thấy rồi.

Mackenzie đứng ngay cạnh khuỷu tay cô, nhưng cô không dám nhìn lên anh. Cô đã yêu cầu anh một cách rõ ràng tối qua rằng đừng có đặc biệt chú ý tới cô dù bằng bất cứ cách nào đi nữa, nhưng ngay lần kế tiếp gặp cô anh đã treo một tấm biển ngay cổ cô đề rằng “Người phụ nữ của Mackenzie”. Cô đấu tranh để làm dịu đi thôi thúc dộng nắm tay của cô vào bụng anh. Chỉ vì một điều, bạo lực hiếm khi là câu trả lời cho điều gì. Vì lý do khác, anh ta là quản lý dự án, và đó sẽ là một hành động tiến thân cực kỳ ngu ngốc. Và chưa hết, anh trông có vẻ như làm bằng thép đã tôi luyện và chuyện đó có thể làm gãy tay cô>Cho nên cô làm chuyện khôn ngoan và tập trung vào Thiếu tá Deale:

- Daffy ư? Như trong Daffy Duck ý hả? (tên một nhân vật hoạt hình)

- Không - Mackenzie nói với nét hấp dẫn không đổi - Như trong cây dã yên thảo (petunia).

- Như trong chữ hippie - thanh niên lập dị- người phụ trách đã đứng trong nhóm quan sát máy giám sát thêm vào.

- Như trong... tên dở hơi hạng nặng - vài người khác cùng đồng thanh.

- Hoa dã yên thảo - Caroline lặp lại - Hoa. Daffy Deale. Daffydeale. Hoa thủy tiên vàng! (Daffodil) - Cô hết thúc câu nói cùng một tràng cười rộ lên. (Daffodil là một cái tên rất khác thường và hiếm gặp dành cho phụ nữ, chỗ này chắc anh chàng này bị trêu là giống phụ nữ với một cái tên rất nữ tính và hiếm có đây mà.)

Người thiếu tá bắn cho Mackenzie một cái nhìn khinh miệt:

- Tôi từng có một cái biệt hiệu rất nam tính, rất hay. Ngọn. Gợi cảm tưởng. Kích thích. “Big”. Đó là một biệt hiệu hay, phải không? Big Deale. Nó làm cho phụ nữ phải suy tư. Liệu đó chỉ là một cách chơi chữ tên của tôi, hay còn có những ý nghĩa sâu xa khác? Rồi cái...cái tên phá bĩnh này bắt đầu gọi tôi là Daffy, và rồi Petunia, và giờ tôi bị dính với cái tên đó.

Mackenzie mỉm cười. Caroline nhìn thoáng qua đó từ khóe mắt cô, và phản ứng cô đã cố gắng lờ đi lại quay lại với sức mạnh hoàn toàn. Cô cảm thấy nóng và lạnh cùng lúc. Những cơn rùng mình chạy dọc lên lưng cô, nhưng làn da cô có cảm giác đỏ bừng lên.

- Cô có thể gặp tôi trong văn phòng của tôi nửa giờ nữa không, Tiến sĩ Evans? - Lúc này đại tá mới hỏi.

Cô ghét cái cách anh ta nói điều gì đó như một câu hỏi trong tông giọng ẩn chứa trong đó khiến nó trở thành một mệnh lệnh.

Cô quay sang và mỉm cười rạng rỡ với anh ta:

- Nếu ngài yêu cầu, Đại tá.

Đôi mắt anh lóe sáng khi nhận ra cái cách cô đã bắt buộc anh phải đưa ra một mệnh lệnh thẳng thừng, nhưng anh chẳng ngại ngần:

- Tôi yêu cầu.

- Vậy thì, nửa giờ nữa.

Khi cô và những người khác đi bộ về văn phòng của họ, Adrian dừng lại bên cạnh cô:

- Hành động khôn ngoan đó - anh ta nói, thái độ thù địch của anh ta thật rõ ràng - Tiếp cận với người đứng đầu và nếu cô có làm việc kém cỏi thì cũng chẳng hề gì.

Cô giữ cho ánh mắt mình nhìn thẳng:

- Tôi không kém cỏi trong công việc.

Vì chẳng có ích gì trong việc chối cãi rằng cô chẳng hề có bất kỳ kiểu quan hệ nào với Mackenzie, cho nên cô chẳng hao tốn nỗ lực làm gì.

Cal liếc nhìn ra sau, thấy Adrian đang bước bên cô, và anh bước chậm lại để hai người họ bắt kịp anh:

- Vấn đề phức tạp bắt đầu cùng những mục tiêu di động, nhưng sau đó thì chương trình sẽ không còn nhiều vấn đề nữa. Những cuộc thử nghiễm diễn ra tốt đẹp một cách gần như đáng sợ.

Adrian bước lên trước mà không nói gì, và Cal huýt sáo khe khẽ qua kẽ răng:

- Anh ta không phải chủ tịch câu lạc bộ fan hâm mộ của cô, phải không? Khi chúng tôi nghe chuyện cô sẽ là người thay thế anh ta đã có vài nhận xét cạnh khóe, nhưng tôi đã không cho đó là một cuộc chiến công khai. Có chuyện gì vậy?

- Xung đột cá nhân thôi - Caroline trả lời. Cố gắng để cải chính lời buộc tội là một chuyện vô ích khác.

Trông anh ta đầy lo âu:

- Chúng ta phải kết hợp tốt cùng nhau như một đội, nếu không Đại tá Mackenzie sẽ thay thế toàn bộ chúng ta, và điều đó không tốt cho bản lý lịch của chúng ta đâu. Họ có hạn chót cho những thử nghiệm này. Họ muốn có thứ gì tốt để trình lên Quốc hội và đưa ra cho các phương tiện truyền thông đại chúng khi việc bỏ phiếu cho vấn đề cấp vốn đang tới gần, tôi nghĩ chỉ trong vài tuần nữa thôi.

- Tôi có thể lờ Adrian đi - cô trấn an anh.

- Tôi hi vọng thế. Tôi sẽ cố gắng là người trung gian khi tôi có thể, nhưng trong vài trường hợp hai người sẽ phải làm việc cùng nhau.

- Khi liên quan tới công việc, tôi nghĩ cả hai người bọn tôi đều chuyên nghiệp đủ để gác lại những khác biệt giữa hai bên. Nhưng cảm ơn vì anh đã có nhã ý.

Cal gật đầu, rồi nhe răng cười với cô:

- Vậy, ngài đại tá tuyệt vời có hứng thú phải không. Anh ta tuyên bố nó khá là rõ ràng đấy nhỉ?

- Chẳng có lý do gì cả - cô nói dứt khoát.

- Có thể là cô nghĩ thế, chứ anh ta thì không.

Làm vậy là ngu ngốc, nhưng cô bắt đầu trông ngóng việc gặp gỡ với Đại tá Mackenzie trong văn phòng riêng của anh. Cái thằng cha quản lý dự án đáng nguyền rủa, cô sẽ nói với anh ta vài điều. Vào giờ hẹn, cô nhận được chỉ dẫn tới chính khu trại lính (nhà bằng tôn tháo lắp được) và bước dọc theo mặt đường nhựa với cơn giận tăng dần theo mỗi bước chân.

Chiếc bàn bên ngoài được chiếm giữ bởi trung sĩ Vrska, một thanh niên trẻ lực lưỡng, người nhìn thích hợp khi ở trong một đội bóng đá ch nghiệp hơn bên cạnh một chiếc bàn, nhưng anh ta chào Caroline một cách vui mừng và dẫn cô vào trong văn phòng riêng của đại tá.

Mackenzie đã tắm và đã thay sang bộ quân phục mùa hè của anh, màu xanh của chất vải chỉ càng làm cho màu xanh nhạt trong mắt anh mãnh liệt hơn. Anh ngả người ra sau ghế và nhìn cô một cách điềm tĩnh, như thể chờ đợi sự bùng nổ của cô.

Caroline cân nhắc tới việc bùng nổ, cho dù rõ ràng anh ta đang trông chờ chuyện đó. Vì một lẽ, nó sẽ giải tỏa được phần lớn sự căng thẳng. Tuy nhiên, mất kiểm soát bản thân sẽ chỉ khiến anh ta có lợi. Không có lời mời ngồi nào, nhưng cô vẫn cứ làm thế, rồi vắt chéo chân cô lại và ngả ra sau, cung cách của cô nói rõ rằng anh là người đi nước cờ khai cuộc.

- Tôi đã đọc hồ sơ của cô - anh nói - Những thành tích rất ấn tượng. Cô luôn luôn dẫn đầu trong nhóm tuổi của cô ở trường, bắt đầu học đại học lúc mười sáu, nhận bằng Cử nhân khoa học lúc mười tám, Thạc sĩ lúc mười chín, và nhận học vị tiến sĩ của mình lúc hai mươi mốt. Boling-Wahl đánh giá cô là một trong những nhà vật lý tài năng nhất trong nước, nếu không muốn nói là trên thế giới.

Cô không biết mình trông mong điều gì, nhưng chắc chắn không phải là một danh sách những thành tựu của cô. Cô ném cho anh một cái nhìn cảnh giác.

- Cô chưa bao giờ hẹn hò - anh nói tiếp.

Nỗi lo sợ bắn xuyên qua cô, và cô ngồi thẳng dậy, những ý nghĩ của cô nhanh như tên bắn khi cô cố gắng liệu trước anh ta sẽ đi tới đâu trong:

- Không trong trường trung học, điều phần nào có thể hiểu được, nếu cân nhắc tới độ tuổi và khối lượng học tập của cô, nhưng cũng không ở trường đại học và cao học. Cô chưa từng có bạn trai, cả hiện nay. Nói ngắn gọn, Tiến sĩ Evans, cô không hề có kinh nghiệm chút nào trong việc đối phó với cả một bọn hay phá rối như người của tôi. Việc thiếu tá Deale đặt tay anh ta lên eo cô khiến cô bối rối và lo ngại.

Cô không nói gì, vẫn tiếp tục quan sát anh.

- Tất cả chúng ta đều sẽ phải làm việc cùng nhau, bởi chúng ta có nhiều việc phải làm và chẳng còn nhiều thời gian cho lắm. Tôi không muốn thấy đạo đức bị phá hoại bởi sự thù địch, và tôi không muốn cô phải chịu đựng hành vi khiến cô không thoải mái từ người của tôi. Họ hoang dã và kiêu căng, và họ cần phải xả hơi, điển hình là với rượu chè và đàn bà và những trò chơi ngu xuẩn. Một cách để ngăn họ khỏi chuyện làm tổn thương cô là biến chuyện này căn bản thành một vùng chiến sự, với mọi người không ưa cô và không hợp tác với cô, cái làm cho công việc không được hoàn thành. Cách khác là để mọi người nghĩ cô là của tôi.

Cô không thích cách nói của anh ta:

- Cách đó xưa như trái đất rồi. Y như từ thời đồ đá ý.

- Họ sẽ không làm phiền cô nữa - anh nói tiếp, lờ đi nhận xét của cô hực tế họ sẽ quay lại che chở bảo vệ cô.

Cô đứng lên bắt đầu đi lại trong văn phòng anh:

- Tôi chỉ muốn được để yên để có thể làm việc. Có phải đòi hỏi chuyện đó là quá nhiều không? Tại sao tôi phải trốn tránh đằng sau một mối quan hệ giả mạo chứ?

- Vì một điều, họ đều cho rằng cô có những kinh nghiệm thông thường của một người đàn bà ở vào lứa tuổi của cô.

Cô quắc mắt với anh, không thích cái cách anh ta đặt câu. “Lứa tuổi” của cô gì chứ! Anh ta nói nghe như thể cô gần như đã sẵn sàng được cho vào diện nhận Phúc lợi xã hội rồi ấy.

- Chuyện những hành động của họ thực sự làm cô hoảng sợ chẳng là gì với họ - anh nói tiếp - Cũng có khả năng rằng một trong số họ trêu chọc với thái độ không hề vô tư đâu, một vài trong số họ có thể còn thực sự theo đuổi cô và có thể trở nên thô lỗ khi cô từ chối thẳng thừng bọn họ. Tôi không thể chịu được chuyện nội bộ lục đục với chương trình nếu tôi phải áp dụng kỷ luật với bất cứ người nào của tôi. Tôi cần họ, và tôi cũng cần cô. Thậm chí nếu họ có biết cô không có kinh nghiệm, nó cũng chẳng ngăn họ khỏi mò vào quần cô đâu. Nếu bất kỳ điều gì, biết rằng cô còn là trinh nữ chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi. Điều tốt nhất là khoanh vùng cô lại với họ bằng việc giả vờ rằng cô có quan hệ với người khác, và người duy nhất ở căn cứ này họ sẽ không dám xâm phạm vào là tôi. Vậy nên từ giờ trở đi, đúng như việc họ cho là thế, cô là của tôi. Tất cả những gì cô phải làm là cư xử ra vẻ thân thiện với tôi trước mặt bọn họ, hơn là việc nhìn trừng trừng vào tôi như thể cô muốn chặt đầu tôi rồi bỏ lên đ như thế.

- Cùng một quả táo nhồi vào miệng anh - cô lẩm bẩm.

Và rồi chi tiết những gì anh vừa mới nói đánh vào cô và cô nhìn anh chằm chằm trong sự xấu hổ, mắt cô mở to và màu sắc đốt cháy hai má cô. Chết tiệt, tại sao cô không phá lên cười khi anh ta nói về chuyện cô còn là một trinh nữ chứ? Giờ thì đã quá muộn để phủ nhận điều đó.

Joe vẫn đang quan sát cô với biểu hiện điềm tĩnh, xa cách đó, nhưng đôi mắt anh đã nheo lại và mãnh liệt một cách lạ lùng.

Cô không tiếp nhận nổi cái nhìn sắc sảo đó. Nỗi tủi hổ của cô gần như không thể chịu đựng nổi. Cô dồn hết chút bình tĩnh cuối cùng và nói:

- Được thôi.

Rồi, lần thứ hai trong chưa tới hai mươi tư giờ, cô chịu thua nỗi thôi thúc mạnh mẽ chạy trốn khỏi anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.