Mackenzie's Pleasure

Chương 11: Chương 11




Anh mặc bộ vest màu xám đậm, giày đen và nón đen. Barrie mặc màu trắng. Một bộ váy đơn giản, dài đến mắt cá chân, không tay, mang dáng vẻ cổ điển bởi nếp gấp và không trang trí nào khác. Cô buông lơi mái tóc nâu vàng của mình, và để vài lọn tóc rũ xuống tạo vẻ mềm mại cho khuôn mặt. Món nữ trang duy nhất cô đeo là đôi bông tai trân châu. Cô chuẩn bị trong phòng tắm gần phòng ngủ, còn anh thì nhà tắm ngoài phòng khách. Họ gặp nhau tại cánh cửa an thông giữa hai phòng, sẵn sàng bước những bước khiến họ trở thành chồng và vợ.

Sau lời tuyên bố thẳng thắn của cô về tình yêu cô dành cho anh, một biểu hiện thẳng thừng mãn nguyện hiên rõ trên mặt anh, và đó là lần duy nhất anh không che đậy cảm xúc của mình. “Anh không biết gì về tình yêu cả.” Anh nói, giọng anh thật quá bình thản làm cho cô điên tiết muốn lắc mạnh anh, nhưng anh tiếp. “Nhưng anh biết một điều rằng anh chưa bao giờ muốn một người đàn bà nào khác theo cái cách mà anh muốn em. Anh biết cuộc hôn nhân này là mãi mãi. Anh sẽ chăm sóc em và con cái của chúng ta, anh sẽ về nhà với em mỗi tối, và anh sẽ cố hết sức mình để làm em hạnh phúc.”

Đó không phải là lời tuyên ngôn của tình yêu, nhưng chắc chắn đó là sự hiến dâng và những giọt nước mắt đã dễ dàng tuôn rơi của cô trong những ngày vừa qua lại đang làm ướt mặt cô. Người chiến binh của cô sẽ yêu cô khi mà anh hạ thấp sự cảnh giác đủ để anh làm như vậy. Anh đã trải qua hàng năm trời khóa chặt mọi cảm xúc, khi mà anh hoạt động trong những tình huống căng thẳng giữa sự sống và cái chết, những tình huống cần đến những suy nghĩ, quyết định chính xác và điềm tĩnh. Tình yêu không tĩnh lặng và cũng không đơn giản; đó là sự hỗn loạn hay náo động, không thể tiên đoán trước được và nó khiến người ta yếu đuối. Anh sẽ đến gần với tình yêu một cách thận trọng như thể nó là một quả bom.

“Đừng khóc, cưng,” Anh mềm mỏng. “Anh hứa anh sẽ là người chồng tốt.”

“Em biết,” cô đáp và sau đó cả hai vào hai phòng tắm riêng biệt để chuẩn bị cho đám cưới của chính họ.

Họ gọi taxi để đến một nhà thờ, một trong những nhà thờ nhỏ không đông khách lắm và cũng không có dịch vụ chuyên chở đến đây. Kết hôn ở Las vegas không tốn nhiều công sức lắm, mặc dù là Zane đã sắp đặt để làm cho nó trở nên đặc biệt. Anh mua một bó hoa nho nhỏ và tặng cô một cái lắc tay bằng vàng xinh xắn, và nó được nhanh chóng đeo vào cổ tay phải của cô. Tim cô đập mạnh khi họ đứng trước bệ thờ và cái lắc có vẻ như muốn đốt cháy cổ tay cô. Zane nắm chắc lấy bàn tay trái của cô trong bàn tay phải của mình, cái nắm tay của anh thật ấm áp và dịu dàng, nhưng không thể bẻ gẫy được.

Mọi thứ bên ngoài có vẻ như rất bình thường, nhưng ngay từ phút đầu gặp gỡ, Barrie đã hòa hợp sâu sắc với anh, và cô cảm nhận được sự sở hữu nguyên thủy trong hành động của anh. Anh vốn đã chiếm được con người cô và giờ đây anh đang biến cô trở thành người của anh một cách hợp pháp. Cô cũng vốn đã mang đứa con của anh trong bụng rồi. Vẻ thỏa mãn rất đàn ông của anh hầu như có thể thấy được, nó quá mạnh mẽ. Cô cũng cảm thấy nó khi cô điềm đạm nói lên lời nguyện của mình liên kết cuộc đời họ với nhau. Trong suốt cái ngày dài, nóng nực ở Benghazi, họ đã rèn nên một mối ràng buộc vẫn nối liền, dù cho có tất nhiều những sự kiện đã buộc họ phải chia xa.

Anh còn có một ngạc nhiên khác dành cho cô. Cô đã không mong đợi có nhẫn cưới, không phải ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, nhưng trong giây phút ấy, anh thò tay vào túi áo và đưa ra cặp nhẫn vàng đơn giản, một cho cô và một cho anh. Của cô hơi rộng khi anh đeo nó vào ngón tay cô, nhưng mắt họ gặp nhau với sự thấu hiểu hoàn toàn. Cô sẽ tăng cân, và chiếc nhẫn sẽ sớm vừa thôi. Cô lấy nhẫn to bản hơn đeo vào ngón tay trái áp út của anh và cô cảm thấy nỗi xúc động của bản thân, một sự thỏa mãn ban sơ. Anh đã là của cô, dưới sự chứng nhận của Chúa trời!

Cuộc hôn nhân của họ đã được chứng nhận bằng văn bản hoàn toàn, giấy đăng ký kết hôn đã được ký và làm chứng, sau đó họ gọi một chiếc taxi khác để về đến khách sạn. “Ăn tối thôi,” anh nói, hướng cô đến phòng ăn của khách sạn. “Cưng đã không ăn chút gì trên máy bay, mà bây giờ lại là quá nửa đêm giờ miền đông rồi.”

“Chúng ta có thể đặt bữa tối trên phòng.” Cô đề nghị.

Mắt anh ánh lên cái nhìn trĩu nặng. “Không, chúng ta không thể đâu cưng à.” Giọng anh rõ ràng, có chút căng cứng. Tay anh ấm áp và nóng bỏng sau lưng cô. “Cưng cần phải ăn và anh thì không tin tưởng lắm vào khả năng tự kìm chế của mình sẽ kéo dài đủ lâu, trừ phi chúng ta ở nơi công cộng.”

Có lẽ buộc cô ăn tối là mối bận tâm duy nhất của anh, hoặc có lẽ anh biết rõ hơn về việc quyến rũ hơn hầu hết đàn ông khác, cô nghĩ thầm khi họ nhìn nhau xuyên suốt quá trình của bữa ăn. Biết rằng anh sẽ làm tình với cô ngay khi họ về đến phòng, liệu trước được sức nặng của thân thể anh lên cô, những cú đâm mạnh của cái cương cứng nóng bỏng của anh trong cô, khao khát dâng lên trong cô như thể anh đang vuốt ve da thịt cô. Ngực cô nhô lên và căng phồng bên dưới thân váy. Sâu thẳm bên trong cô tràn đầy ham muốn đến nỗi cô phải đè mạnh chân với nhau để chấm dứt sự rộn ràng ấy. Anh tiếp tục nhìn chằm chặp vào ngực cô, và lại như mọi lần, cô không thể ngăn lại phản ứng của mình. Cô có thể nhận thấy ẩm ướt của chính mình, sự nặng nề trong bụng mình.

Cô chắc chắn là không nhận ra mình đang ăn cái gì - thứ gì đó thơm thơm, ngọt để làm giảm đi những cơn buồn nôn đầu thai kì. Cô chỉ uống nước. Nhưng thay vì chơi đẹp, cô nấn ná mỗi miếng trong khi cô nhìn chằm chằm vào miệng anh, hoặc nhìn trực tiếp nơi đùi anh. Cô liếm môi mình một cách khêu gợi, rùng mình thích thú khi thấy mặt anh thẫm lại và hàm anh nghiến chặt lại. Cô vuốt ve miệng ly nước bằng đầu ngón tay, lôi kéo sự chú ý của anh, khiến hơi thở anh nặng hơn và dồn dập hơn. Bên dưới gầm bàn, cô cọ cọ chân mình vào bắp chân anh.

Anh quay sang gọi bồi bàn với cái nhìn sắc bén. “Check!” Anh gầm lên và bồi bồi bàn nhanh chóng làm theo cái giọng đầy mệnh lệnh của anh. Anh viết cẩu thả số phòng và cái tên tưởng tượng lên tờ check và Barrie nhìn anh đầy sửng sốt. Thật khó tin là anh còn có thể nhớ được một số chuyện như vậy khi mà cô chỉ đủ sức để xoay xở bước đi.

Để trả đũa, khi anh kéo ghế cô ra đằng sau để cô đứng lên, cô để các khớp ngón tay chạm nhẽ qua, oh, rất nhẹ, vào bên ngoài quần anh. Anh hoàn toàn cứng lại trong chốc lát, hơi thở anh rít qua kẽ răng. Với vẻ ngây thơ vô số tội, Barrie trao cho anh cái nhìn quan tâm ngọt ngào kiểu: Có chuyện gì sai trái à!

Khuôn mặt rám nắng của anh càng thẫm hơn với sắc đỏ chạy dưới làn da nâu. Vẻ mặt của anh không đổi, tuy có lộ ra ngoài chút chút, nhưng cặp mắt anh thì sáng rực như mảnh vỡ của kim cương. Bàn tay to lớn của anh khép chặt xung quanh khuỷu tay cô. “Đi thôi,” anh nói thầm thì không thành tiếng như hồi còn ở trong căn phòng tối ở Benghazi. “Và đừng làm thế lần nữa, hoặc anh thề, anh sẽ chiếm lấy em ngay trong thang máy.”

“Thật sao, cưng.” Cô cười với anh qua vai. “Làm thế nào nhỉ... nâng lên cao.”

Một cái rùng mình yếu ớt nhưng nhìn thấy được tra tấn anh, và cái nhìn mà anh dành cho cô hứa hẹn sự trừng phạt. “Ở đây anh đang nghĩ về chuyện cưng quá ư ngọt ngào.”

“Em ngọt ngào.” Cô tuyên bố khi họ bước về phía thang máy. Nhưng em không phải người dễ bị dụ dỗ.”

“Chúng ta sẽ xem xét chuyện này. Anh định sẽ dụ dỗ cưng đấy.” Họ đứng trước cửa thang máy và anh nhấn nút thang máy nhiều lực hơn cần thiết.

“Anh không cần phải ấn mạnh. Vấn đề là anh có thể chỉ cần thổi vào em mà thôi.” Cô tặng anh một nụ cười ngọt ngào khác và chúm chím môi và thổi nhẹ vào ngực anh để minh họa.

Chuông gõ và cửa thang máy mở ra, họ bước lùi lại để nhường chỗ cho xe chở hành lý cho khác thoát ra. Rồi họ bước vào trong một mình, mặc dù là có vài người vẫn đang nhanh chóng từ trong thang máy bước ra để theo kịp chiếc xe điện kia, Zane không ngừng nghỉ bấm nút tầng của họ và rồi đến nút đóng cửa thang máy. Khi thang máy bắt đầu đi lên, anh quay sang cô như một con cọp nhìn miếng thịt tươi của mình.

Cô nhanh chóng lùi ra xa khỏi tầm với của anh, nhìn hàng số đang sáng lên ở bảng số. “Chúng ta gần đến nơi rồi.”

“Em đúng về chuyện đó,” anh lồng lên, đuổi theo cô. Trong khu vực chật hẹp của thang máy, cô chẳng có cơ hội để lảng tránh anh, đó không phải là điều cô muốn. Thứ cô muốn đó là làm anh điên cuồng vì cô giống như anh làm cô phát điên. Đôi bàn tay mạnh mẽ của anh khép chặt quanh eo cô, nâng cô lên; cơ thể đầy cơ bắp của anh ghim chặt cô vào tường. Hông anh thúc mạnh vào cô, cô thở hổn hển khi biết anh đã cương cứng lên như thế nào. Chân cô tự động mở ra, cho phép anh thâm nhập vào nơi xâu kín mền mại của cô. Anh ấn mạnh vào cô, hông anh chuyển động chịp nhàng, miệng anh phủ kín miệng cô, ẩm ướt, khao khát mãnh liệt.

Chuông lại kêu, thang máy hơi chao đảo khi ngừng lại. Zane vẫn chưa buông cô ra. Anh chỉ đơn giản là xoay lại với cô vẫn trong vòng tay anh và rời khỏi thang máy. Xải những bước dài, gấp gáp xuống lối đi về phòng họ. Tay Barrie vòng ôm chặt lấy cổ Zane, chân cô thì quặp lấy hông anh, cắn chặt tiếng rên rỉ nho nhỏ khi mỗi bước anh đi lại cọ sát vật nam tính căng phồng vào nơi mềm mại nhức nhối giữa hai chân cô. Khoái cảm xuyên qua cô như những tia chớp với mỗi bước anh đi, và đầu hàng, cô cảm thấy hông mình nâng lên cùng anh một cách vô thức để tìm kiếm khoái cảm sâu hơn nữa. Một tiếng nguyền rủa nho nhỏ rít qua kẽ răng nghiến chặt của anh.

Cô không biết liệu họ có đi ngang qua người nào trong hành lang hay không. Cô vùi mặt mình vào cổ anh và rơi vào trạng thái khao khát cao độ. Cô cần anh quá lâu rồi, cô nhớ anh, lo lắng muốn bệnh về anh. Và bây giờ anh ở đây, quan trọng là còn sống, bên cạnh cô với sự mãnh liệt không phức tạp như trước đây và cô chẳng thèm để ý đến gì khác nữa.

Anh đẩy cô dựa vào tường và trong một thoáng e ngại, cuồng nhiệt, cô nghĩ cô đã khiêu khích anh hơi nhiều. Thay vì vậy, anh gỡ chân cô ra khỏi eo mình và để cô trượt xuống sàn nhà. Anh thở nặng nhọc, mắt anh giãn ra với cơn đói khát tình dục mà nó không thể bị từ chối lâu hơn được nữa, nhưng ở một mức độ nào đó anh vẫn rất tự chủ. Để ngón tay lên môi ra dấu yên lặng, anh đưa tay phải vào túi áo khoác. Khi tay anh rút ra, trên tay anh là một khẩu tự động. Anh mở chốt an toàn, xử lý ổ khóa điện tử trên cánh cửa phòng họ, ấn mạnh tay cầm và trượt vào bên trong không một tiếng động. Cánh của đóng lại êm ái như lúc nó được mở ra.

Barrie đứng tê liệt ngoài lối đi, mối đe dọa thình lình xóa tan mọi ham muốn khi cô đứng chờ bên ngoài với đôi mắt khép lại và bàn tay nắm chặt lại. Tất cả sự tập trung của cô là chú ý nghe mọi thứ bên trong căn phòng. Cô không nghe thấy gì cả. Hoàn toàn không. Zane di chuyển như một con mèo nhưng những kẻ khác cũng vậy, những kẻ giống như anh, những kẻ chuyên sống trong bóng tối và có khả năng giết người một cách yên lặng giống như anh đã làm đối với gã bảo vệ nọ ở Benghazi. Những kẻ bắt cóc cô không được huấn luyện giống như vậy nhưng bất kể là ai đứng đằng sau vụ bắt cóc sẽ không sử dụng những gã Trung Đông tại đây, ngay giữa Las Vegas đầy ánh sáng sực rõ chói lọi này. Có lẽ lần này hắn sẽ thuê kẻ nào đó đáng sợ hơn hẳn, một kẻ mà muốn hoàn tất công việc hơn là đe dọa và vô hiệu hóa một phụ nữ. Bất kì một cú đấm ồn ào, hay lặng lẽ đều là dấu hiệu sự sống của Zane chấm dứt và cô nghĩ có lẽ cô sẽ bị vỡ vụn từng mảnh dưới sự căng thẳng này.

Cô đã không nghe thấy tiếng của mở lần nữa. Tất cả những gì cô nghe được à lời Zane nói, “Không có gì cả,” với giọng điệu bình thản, và rồi cô lại trong vòng tay anh lần nữa. Cô không nghĩ là mình di chuyển; cô nghĩ anh đơn giản là nắm lấy cô rồi ghì chặt lấy cô trong cái ôm an toàn của anh.

“Anh xin lỗi,” Anh nói khẽ trong tóc cô khi anh bế cô vào bên trong. Anh ngưng lại khóa cửa vài gài dây khóa an toàn. “Nhưng anh không muốn mạo hiểm với sự an toàn của cưng.”

Tóc tai cô dựng ngược lên như một cơn hỏa hoạn cháy rừng. Cô ngẳng đầu lên ra khỏi vùng hõm nơi cầu vai anh và giận dữ nhìn anh. “Thế còn an toàn của anh?” cô hung tợn hỏi. “Anh có chút ý nghĩ nào về chuyện nó ảnh hưởng đến em như thế nào khi anh làm những chuyện như vậy không hả.. Có phải anh nghĩ là em không chú ý khi anh đặt mình giữa em và người khác, vì vậy nếu kẻ nào bắn em, thì anh sẽ là người với lỗ đạn trên ngực?” Cô đấm vào ngực anh bằng nắm đấm; ngạc nhiên với bản thân mình; cô chưa bao giờ tấn công ai trước đây cả. Cô đấm anh lần nữa:. “Đồ chết tiệt, em muốn anh khỏe mạnh và lành lặn nguyên vẹn. Em muốn con chúng mình có cha. Em muốn có thêm con với anh. Vì vậy điều đó có nghĩa là anh phải sống, anh có nghe em nói không hả?”

“Anh có nghe,” giọng anh vỗ về khi anh bắt lấy nắm tay đang vung lên của cô và kéo chúng áp vào ngực anh, giữ yên chúng. “Bản thân anh cũng nghĩ như vậy. Điều đó có nghĩa là anh phải làm mọi thứ cần thiết để giữ an toàn cho cưng và con trai của chúng ta.”

Cô thả lỏng dựa vào anh, đôi môi run rẩy khi cố kìm nước mắt. Cô không phải là người dễ rơi lệ; đó chỉ là do hormon của thời kì thai nghén khiến cô như vậy, nhưng dù vậy, cô vẫn không muốn khóc òa trước mặt anh. Anh đã có đủ chuyên để quan tâm mà không cần phải đối phó thêm với một người vợ mau nước mắt mỗi lần anh quay đi.

Khi cô có thể lấy lại được âm điệu vững vàng, cô nói với giọng thật nhỏ xíu, “Con trai, huh?”

Cô thấy anh thoáng cười khi anh kéo cô vào lòng. “Anh sợ là vậy,” anh tiếp khi đưa cô vào giường. “Em gái Maris của là giống cái duy nhất mà nhà Mackenzie sản sinh ra được và đó là chuyện của 29 năm trước cùng với 10 thằng nhóc trong thời gian đó.

Anh quì xuống, nhẹ nhàng đặt cô vào giường và ngồi bên cạnh cô. Khuôn mặt sẫm màu của anh mải mê tìm cai kiếm khóa của váy cô. “Bây giờ để xem liệu anh có thể đem cưng quay trở lại nơi trước khi cưng bị sợ hãi và chúng ta sẽ giới thiệu Con Trai với cha của nó nhé,” anh thì thầm.

Barrie cảm thấy hỗn loạn giữa xấu hổ và cảm giác không thoải mái khi anh kéo váy qua khỏi hông và chân cô rồi vứt nó sang một bên. Từ khi bị bọn bắt cóc lột trần với ý định đe dọa, giày xéo tâm hồn cô, cô không được thoải mái khi trần chuồng. Ngoại trừ vài giờ ẩn nấp ở căn nhà tồi tàn ở Benghazi khi Zane vỗ về cô bằng áo mình và nhanh chóng quên đi bản thân trong việc làm tình với anh thì cô nhanh chóng muốn chấm dứt sự khỏa thân cần thiết của mình như việc đi tắm, cởi quần áo càng nhanh càng tốt. Đã rất lâu rồi, cô trì hoãn việc tắm rửa, thích thú với việc xua đi cái ẩm ướt của da mình khi cô tự nuông chiều bản thân với nước hoa và kem dưỡng da. Thế nhưng 2 tháng vừa qua, nhu cầu xa xỉ ấy bị xếp đằng sau nhu cầu khẩn thiết là được che chắn.

Zane muốn cô khỏa thân.

Váy của cô đã được cởi bỏ, áo ngực viền ren đi đôi với quần lót không đủ để che chắn cô. Anh luồn ngón tay mở khóa trước của áo ngực cô một cách khéo léo, bầu áo được nới lỏng, lệch sang một bên làm lộ rõ đường cong của ngực cô ở bên trong. Barrie không thể ngăn bản thân lại; cô bắt chéo hai tay trước ngực, giữ áo ngực ở nguyên vị trí của nó.

Zane ngưng lại, mặt anh bất động khi anh từ từ nhìn vào mặt cô, xem xét vẻ xấu hổ, bơ vơ trên mặt cô. Cô không cần giải thích. Anh cũng ở đó; anh hiểu. “Cưng vẫn còn nghĩ về cái áo đó hả?” anh hỏi cô một cách nhẹ ngàng, chú ý đến cái cách cô níu lấy quần áo anh một cách dữ dội.

Anh bật đèn. Cô lộ lõ dưới vòng sáng nhỏ, còn anh vẫn chìm trong bóng tối. Cô liếm môi, gật đầu đủ để anh biết chuyện.

“Chúng ta không thể xóa đi những chuyện đã xảy ra” anh nói, khuôn mặt và giọng anh đều nghiêm chỉnh. dùng một ngón tay, anh vuốt ve đường cong của bộ ngực cô, chỗ bị phồng lên vì tay cô. “Chúng ta có thể để chúng lại đằng sau và tiếp tục tiến về phía trước, nhưng ta không thể xóa bỏ chúng. Chúng là một phần trong ta, thay đổi chúng ta từ bên trong, nhưng khi có chuyện khác xảy ra, chúng ta tiếp tục thay đổi. Anh vẫn còn nhớ khuôn mặt của gã đàn ông đầu tiên anh giết. Anh không hối tiếc vì đã làm như vậy, vì hắn là một quả bom - mảnh hạnh phúc cặn bã, kẻ đã để lại danh thiếp trên một con tàu du lịch, giết chết 9 mạng người già cả, những người đang tận hưởng trong chuyến nghỉ hưu của họ. Rồi sau đó hắn cũng cố gắng điên cuồng để giết anh... nhưng anh đã luôn luôn mang theo hình ảnh khuôn mặt hắn bên mình, tận sâu thẳm bên trong.”

Anh ngừng lại, suy nghĩ và nhớ lại. “Hắn là một phần của anh bây giờ bởi vì việc giết hắn đã thay đổi anh. Hắn làm anh mạnh mẽ hơn. Anh biết rằng anh sẽ làm mọi thứ thể công việc được hoàn tất và anh cũng biết làm thế nào để tiếp tục sống. Anh giết những kẻ khác.” Anh nói một cách bình thản như anh đang nói chuyện về thời tiết vậy, “nhưng anh lại không nhớ mặt những kẻ sau. Anh chỉ nhớ mặt hắn. Và anh mừng là anh đã chiến thắng.”

Barrie chăm chú nhìn anh, bóng tối làm rõ đường nét trên khuôn mặt ảm đạm của anh, làm đôi mắt anh như già giặn hơn. Tận sâu thẳm lòng mình, cô đã hiểu, nhận thức ấy đi thẳng vào trung tâm của bản năng. Việc bị bắt cóc đã thay đổi cô; cô đã đối mặt với điều đó trước khi Zane giải cứu cô. Cô đã mạnh mẽ, kiên quyết hơn và sãn sàng hành động hơn. Khi anh xuất hiện buổi trưa hôm ấy, cô đã chuẩn bị cho các phương án đặc biệt để tự vệ và đứa con cô đang mang bằng cách biến mất khỏi cuộc sống thoải mái mà cô có. Cô đã từng khỏa thân trước Zane trước đây - và cô thích vậy. Cô cũng sẽ lại lần nữa tận hưởng nó.

Chậm rãi, cô đưa tay vuốt ve đường nét rõ ràng của vết thẹo trên gò má trái anh. Anh quay đầu sang và cọ má vào những ngón tay cô.

“Cởi quần áo anh ra đi.” cô đề nghị nhẹ nhàng. Rất công bằng. Cô khỏa thân thì anh cũng vậy, cô sẽ thấy thoải mái hơn.

Anh nhướng mày lên vẻ trêu cợt. “Được thôi, cưng.”

Cô không phải giải thích gì, nhưng rồi cô biết cô không cần phải giải thích. Cô nằm trên giường, nhìn anh cởi bỏ áo khoác, rồi đến bao súng đeo vai thứ chứa đựng vật có khả năng giết người. Món cuối cùng này được đặt cẩn thận trên tủ đầu giường, trong tầm với. Rồi đến áo sơ mi được cởi ra, và anh vứt nó trên sàn, bên cạnh váy cô và áo khoác của anh.

Vết sẹo mới nơi bụng dưới anh vẫn còn đỏ, nhăn nhúm và bị cắt ngang bởi vết sẹo phẫu thuật dài, nơi mà những bác sĩ trên tàu cắt ra để ngăn máu chảy ra và cứu sống anh. Cô đã thấy vết thẹo này lúc trước, khi anh cởi áo để đi tắm, nhưng lúc đó cô đã bị ra lệnh không được chạm vào anh vì sau đó sẽ khiến anh quên đi những chuyện phải làm trước tiên. Còn bây giờ thì không có gì ngăn cản được cô.

Những ngón tay cô lướt lên bề mặt vết sẹo, cảm thấy được hơi nóng và sức sống của người đàn ông này và cô nghĩ hơi nóng này, sức sống này đã gần như thật dễ dàng bị thổi tắt làm sao. Cô gần như đã mất anh...

“Đừng nghĩ về nó.” Anh thì thầm, nắm lấy tay cô và đưa lên môi. “Nó đã không xảy ra.”

“ Nó cũng có thể xảy ra.”

“Nó đã không xảy ra.” Giọng anh thật dứt khoát khi anh cúi xuống để tháo giày. Chúng rơi xuống trên sàn nhà đánh uỵch, rồi anh đứng dậy tháo khóa quần.

Anh đúng. Nó đã không xảy ra. Tự khích lệ mình, học hỏi vài thứ và tiếp tục tiến bước. Chuyện xảy ra đã ở trong quá khứ. Còn tương lai là hôn nhân và con cái họ. Hiện tại là bây giờ, ngay khi Zane lột bỏ những món quần áo còn lại một cách nhanh chóng, và gấp gáp hơn rất nhiều.

Anh ngồi lại bên cô, thoải mái để da trần. Một làn da tuyệt vời, cô nghĩ thầm với chút mơ màng, vươn tay vuốt ve đôi vai sáng bóng, bộ ngực rậm lông và day nhẹ vào núm vú nhỏ ẩn nấp sau đám lông cho đến khi chúng cương cứng lên. Cô biết cô đang mời gọi anh đáp lại, cô nín thở khi chờ anh đồng ý.

Anh không chút chậm trễ. Anh gạt hai cái bầu của áo ngực của cô ra, anh nhìn cô vào mắt cô. “Sẵn sàng chưa, cưng?” anh hỏi với nụ cười nhẹ nở trên môi.

Cô không trả lời chỉ nhún vai cho bên ngực phơi ra, và đó là câu trả lời đầy đủ nhất.

Anh nhìn xuống khi kéo một bên kia áo ngực qua một bên, cô thấy đồng tử anh sáng rực với ham muốn khi anh nhìn cô. Hơi thở anh rít qua đôi môi khẽ mở. “Anh thấy con chúng ta ở đây,” anh thì thầm, nhẹ nhàng chạm vào một núm vú bằng đầu ngón tay anh. “Cưng chưa lên một kí lô nào cả, bụng cưng vẫn bằng phẳng lắm, nhưng thằng nhóc khiến cưng thay đổi ở đây. Núm vú cưng thẫm hơn và sưng tấy đây này.” Chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy, anh vẽ những vòng tròn quanh quầng vú, làm nó sít lại và dựng lên thẳng đứng. Barrie rên rỉ vì ham muốn, sự nhoi nhói quen thuộc dội thẳng từ ngực đến thắt lưng cô.

Anh day nhẹ ngón tay vào nụ hoa, rồi dịu dàng khum tay dưới bầu ngực cô, nâng chúng lên để chúng tròn trĩnh trong lòng bàn tay mình. “Chúng nhạy cảm hơn đến mức nào?” anh hỏi, mà không cần nhìn lên để biết thêm chi tiết mới về cơ thể cô.

“Đôi - đôi khi em không chịu được sự đụng chạm của áo ngực.” cô thở mạnh.

“Các tĩnh mạch của cưng cũng xanh hơn đây này,” anh thì thầm. “Chúng giống như những dòng sông chảy dưới lớp sa tanh trắng.” Anh cúi xuống hôn cô, cướp lấy miệng cô trong khi tiếp tục vuốt ve ngực cô với sự quan tâm dịu nhẹ. Cô tan chảy với tiếng rên rỉ vì khoái cảm, tự nâng mình lên để có thể nếm trải anh một cách sâu sắc hơn. Môi anh vừa nóng bỏng, vừa thô bạo như cô nhớ và cũng ngon lành nữa. Anh cứ từ từ. Nụ hôn chậm và sâu, lưỡi anh dò dẫm. Bộ ngực có bầu, nhạy cảm của cô đau nhức vì được khiêu khích, thắt lưng cô trở nên ấm áp và ẩm ướt.

Anh đặt cô nằm trên gối, bàn tay anh trượt khắp cơ thể cô, cởi áo ngực cô ra hoàn toàn, rồi chuyển sang quần lót. Mắt anh nóng bỏng khi anh cúi xuống cô. “Anh sẽ làm mọi chuyện mà trước đây anh không thể làm được với cưng,” Anh thì thầm. “Chúng ta sẽ không phải lo lắng về an toàn, hay gây ồn ào, hay mấy giờ. Anh sẽ ăn sống em, Tóc Đỏ bé bỏng ạ.”

Cô đáng ra nên hoảng sợ mới phải, bởi vẻ mặt của anh quá mãnh liệt và đói khát đến nỗi cô hầu như có thể chiếm lấy anh theo đúng nghĩa đen. Thay vì vậy, cô lại với tới anh, gần như điên cuồng với nhu cầu được cảm thấy anh bao phủ trên cô, chiếm trọn lấy cô.

Anh lại có những ý tưởng khác. Anh chụp lấy tay cô và ấn chúng xuống giường như cô đã có lần làm với anh. Anh đã tin tưởng trao cho cô sự chủ động, và giờ là lúc cô trao lại quà tặng cho anh ấy, uốn cong người cô vì bất kể điều gì có thể thỏa mãn niềm khao khát của anh.

Niềm khao khát của anh là bộ ngực cô, với những đổi thay mê hoặc của chúng. Anh ngậm một bên núm vú căng phồng, cẩn trọng, nhẹ nhàng. Điều đó khiến cô rên rỉ, không phải vì đau đớn; cảm giác gai người mãnh liệt đến khó tả. Lưỡi anh búng nhẹ lên núm vú cô, xoáy tròn xung quanh nó, rồi ấn mạnh nó lên vòm miệng khi anh bắt đầu nút mạnh.

Tiếng kêu cô khản đặc, hoang dại. Hơi thở của cô như sắp làm nổ tung phổi cô vậy, và dường như cô không thể thở nổi. Ôi Chúa ơi, cô không nhận ra rằng ngực cô đã quá nhạy cảm đến như vậy, rằng anh đã quá thô bạo đẩy cả khoái cảm lẫn đau đớn vào chung một lĩnh vực quá non nớt và đầy sức mạnh khiến cô không thể chịu đựng được. Cô vùng vẫy để vươn mình lên, còn anh lại kiểm soát hành động, giữ cô nằm xuống, chuyển miệng anh sang núm vú bên kia, chăm sóc nó một cách dịu dàng và đầy cám dỗ, và rồi thình lình ấn mạnh một cách cố ý khiến cô hét lên lền nữa.

Anh không chịu ngưng lại, cô la hét, nài nỉ anh và anh vẫn không chịu ngưng lại. Cô nghe thấy giọng mình, điên cuồng, cầu xin: “Zane - làm ơn đi. Ôi Chúa ơi, làm ơn. Đừng - nữa, nhiều thêm nữa.” Và rồi cô thổn thức, “Mạnh hơn đi!”

Và cô nhân ra là cô không phải đang nài xin anh ngưng lại, mà đang nài xin anh tiếp tục. Cô quằn quại trong tay anh khi anh đẩy cô cao hơn rồi cao hơn nữa, mạnh hơn rồi lại mạnh hơn, miệng anh ngấu nghiến ngực cô và thình lình, các giác quan của cô liên kết thành một cú va chạm mạnh, xuyên thẳng vào thắt lưng, cô như bị xé thành từng mảnh với khoái cảm trực trào.

Khi cô có thể thở được, nghĩ được, thì chân tay cô đã trở nên yếu ớt, rã rời. Cô nằm rũ rượt trên giường, mắt nhắm lại, tự hỏi làm sao cô có thể sống sót qua sự bùng nổ vừa rồi.

“Chỉ vì anh mút lấy ngực cưng thôi à?” anh thì thào một cách hoài nghi khi anh hôn dần xuống bụng cô. “Ôi quỉ thật, chúng ta sẽ có trò vui vẻ cho bảy tháng tiếp theo cho coi!”

“Zane... chờ đã.,” cô thì thào, nâng một tay lên đầu anh. Đó là cử động duy nhất mà cô có đủ sức lực để làm. “Em không thể - em cần nghỉ ngơi.”

Anh trượt vào giữa hai chân cô và kéo đùi cô để lên vai anh. “Cưng không cần làm gì cả,” anh hứa với cô, giọng gợi tình không chịu nổi. “Tất cả những gì cưng phải làm là nằm đây.” Rồi anh hôn cô, chậm rãi, kỹ càng, và cơ thể nhức nhối khi tất cả trào dâng lần nữa, anh bắt đầu cho cô thấy những điều trước kia anh đã không thể làm với cô.

Anh khiến cô đạt khoái cảm thêm lần nữa trước khi anh chồm người tới len hông vào giữa hai đùi cô. Cô rên rỉ mỗi lần anh ngập trong cô với những cú thúc mạnh mẽ, ngọt ngào. Cô run rẩy bên dưới anh, bị shock bởi sự đầy dặn và chiều dài phần nam tính của anh. Làm thế nào mà cô có thể quên? Sự khó chịu ngọt ngào này chiếm lấy cô khi cô còn chưa nhận biết, và cô níu lấy anh khi cô cố điều chỉnh và chấp nhận nó. Anh làm cô dịu đi, thì thầm những lời nóng bỏng êm ái bên tai cô, vuốt ve da thịt cô, lúc này quá nhạy cảm đến nỗi khăn trải giường mềm mại bên dưới cũng khiến cô cảm thấy bị trầy xước.

Nhưng trời ơi, cô muốn điều này. Điều này. Không chỉ là khoái cảm, mà còn là cảm giác được kết nối với nhau, mối liên kết mật thiết, sâu sắc giữa hai cơ thể. Chuyện này khơi trong cô mong muốn rằng những cao điểm anh dành cho cô không bắt đầu bằng dụng chạm, vuốt ve. Cô muốn mọi thứ ở anh, muốn anh vào sâu trong cô đến nỗi anh có thể chạm đến tử cung cô, làm cô nóng bỏng bằng những hạt giống của anh. Anh cố điều chế những cú đâm mạnh đã đưa cô lên đỉnh của cơn khoái cảm khác. Nhưng cô bấm móng tay vào lưng anh, không lời đòi hỏi mọi thứ anh phải trao ra.

Anh rùng mình cùng với tiếng grừ sâu trong họng, trao cho cô cái cô yêu cầu.

Cô ngủ ngay sau đó. Đã quá nửa đêm từ rất lâu giờ miền đông vả lại cô cũng kiệt sức rồi. Cô bị quấy rầy bởi sự có mặt của người đàn ông cơ bắp, to lớn nằm bên cạnh cô, mặc dù hơi nóng cơ thể anh tỏa ra như một cái lò sưởi, vẫn khiến cô ngủ lơ mơ một cách trăn trở.

Anh chắc phải ngủ như một con mèo, cô nghĩ vậy, bởi vì mỗi lần cô thức giấc, đổi tư thế thì anh cũng thức luôn. Cuối cùng, anh kéo cô nằm lên người, để mặt cô dụi vào cổ anh, chân cô thì dạng qua hông anh “Có lẽ bây giờ cưng có thể nghỉ ngơi rồi,” anh thì thào, hôn lên tóc cô “Cưng cũng ngủ kiểu này hồi ở Benghazi.

Cô có nhớ, nhớ về một ngày dài làm tình, nhớ làm thế nào mà đôi khi anh ở trên, đôi lúc là cô khi họ cùng lơ mơ ngủ. Hay có lẽ chỉ có cô là ngủ mơ màng trong khi anh vẫn còn tỉnh.

“Em chưa bao giờ ngủ với một người đàn ông nào trước đây,” cô giải thích khẽ khi còn buồn ngủ, nép sát vào anh. “Ngủ, thực sự ngủ ấy.”

“Anh biết. Anh là người đầu tiên của cưng trong cả hai trường hợp.”

Căn phòng chìm trong bóng tối vì anh tắt đèn lúc nào cô không nhớ nữa. Bức rèm nặng nề đã che chắn ánh đèn đêm của Las Vegas, chỉ còn những vệt mỏng ánh sáng suyên qua mép rèm. Điều này khiến cô thoáng nhớ lại căn phòng tồi tàn ở Benghazie, trước khi Zane giải cứu cô nhưng rồi cô gạt nó ra khỏi bộ nhớ. Chuyện đó không còn sức mạnh để khiến cô sợ hãi nữa. Giờ Zane là chồng cô và sự ê ẩm đầy thỏa mãn của cơ thể cô nói cho cô biết cuộc hôn nhân này tốt đẹp và hoàn toàn tuyệt diệu.

“Nói cho em nghe về gia đình anh đi,” cô hỏi và ngáp dưới cổ anh.

“Ngay bây giờ?”

“Mnn. Thì cả hai ta đều tỉnh rồi, thì anh nói giờ là hợp lí nhất.”

Một cái bấu nhẹ vào mé đùi non của cô. “Anh có thể nghĩ chuyện khác để làm,” anh làu bàu.

“Em không loại trừ bất kỳ điều gì cả.” Cô vặn hông và được thưởng thêm với chuyển động mạnh mẽ. “Nhưng anh cũng có thể trò chuyện mà. Kể cho em nghe về đại gia đình Mackenzie đi.”

Cô có thể cảm thấy anh nhún vai. “Cha anh lai Anh điêng, mẹ anh là giáo viên. Họ sống trên một ngọn núi ngoài tỉnh Ruth, Wyoming. Cha anh nuôi nấng và huấn luyên lũ ngựa. Ông là người giỏi nhất mà anh từng gặp, ngoại trừ em gái anh. Maris có phép thuật với mấy con ngựa.”

“Vậy thì ngựa thực sự là việc kinh doanh gia đình.”

“Đúng vậy. Tụi anh được nuôi dưỡng lớn lên trên lưng ngựa, nhưng Maris là người duy nhất theo con đường huấn luyện bài bản. Joe học ở Học Viện Không Quân và trở thành phi công phản lực, Mike thì là người chăn nuôi gia súc, Josh lái phản lực trong Hải quân, Chance và anh thì học tại học viện Hải quân và tụi anh nhận được phao tập bơi của mình. Cả anh và Chance đều lái được nhiều loại máy bay khác nhau, nhưng bay có nghĩa là chỉ bay đến nơi bọn anh cần đến, không gì khác. Chane rời cục tình báo Hải quân vài năm trước đây.”

Khả năng nhớ tên của Barrie được đánh thức. Cô nâng đầu lên, cơn buồn ngủ biến sạch khi cô luớt qua danh sách các cái tên trong đầu mình. Cô tập trung vào một cái tên và đặt các chi tiết liên hệ với nhau, rồi há hốc miệng. “Anh trai anh là Tướng Joe Mackenzie của Bộ tham mưu quân đội?” Ôi, dĩ nhiên là phải rồi. Có bao nhiêu Joe Mackenzie là tướng trong binh chủng không quân cơ chứ?

“Một và chỉ một trên đời.”

“Sao, em đã gặp mặt ảnh và vợ ảnh. Em nghĩ là vào năm ngoái tại buổi lễ của hội từ thiện ở Washington. Tên cổ là Caroline.”

“Cưng đánh trúng mục tiêu rồi đấy.” Anh xê dịch một chút, và cô cảm thấy một cú thúc giữa hai chân mình. Cô nuốt vào khi anh trượt vào trong cô. Nói về chuyện đánh trúng mục tiêu.

“Joe và Caroline có 5 thằng con trai, Michael và Shea có 2 thằng, Josh và Loren có 3 thằng nhóc,” Anh thì thầm, nhẹ đâm vào cô. “Con trai chúng ta sẽ là thằng cháu thứ 11.”

Barrie chìm đắm trong anh, sức tập trung của cô vỡ tan tành khi mà mỗi cái di chuyển của hông anh làm tăng khoái cảm trong cô. “Đừng nói chuyện nữa,” cô nói, và nghe thấy anh cười khẽ khi anh lăn qua để cô bên dưới anh... ngay nơi cô muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.