Không hiểu sao nhưng tôi lại leo lên xe buýt chuyến về của Hàn Băng Vũ. Chuyến này ngược hẳn với chuyến của tôi, chỉ có lác đác vài người mà thôi. Hàn Băng Vũ
ngồi ghế trước tôi. Hình như chuyến này đi đến phố Việt Mĩ là điểm cuối
hay sao ý? Phố đấy toàn là biệt thự với cả tòa nhà chính trị, nổi tiếng
cả cái thành phố Mỹ Hòa này. Tôi ngồi ngay ghế đằng sau, im lặng không
dám nói câu gì. Hic hic, sao tự dưng tôi lại vác xác lên cái chuyến này
chứ?
“Sao lên đây?”Hàn Băng Vũ bất cất tiếng làm tôi suýt rụng cả tim.
“À à… tôi…”Trong thâm tâm, tôi thực sự muốn nói lời xin lỗi vì vụ cục bơ, nhưng tôi lại không có đủ dũng cảm nói ra.
“Nhà cô ở Việt Mĩ?”Hàn Băng Vũ hỏi tiếp.
“Không, nhà tôi ở thị trấn Đức Ngọc, thành phố Nhu Quả.”Tôi lắc đầu,
rồi nói toẹt ra khu phố nhà mình. Hừ, cái thị trấn Đức Ngọc đó tuy nghèo nhưng rất đẹp nha, tôi rất tự hào về việc mình lớn lên ở đó.
“Nhu Quả?”Trái với suy nghĩ của tôi, Hàn Băng Vũ lại quan tâm tới tên thành phố hơn.
“À à… một thành phố nhỏ ngay cạnh thành phố Mỹ Hòa mà.”Tôi vội giải thích.
“Xa…”
“Hả?”
“Nhà cô xa trường.”Hàn Băng Vũ cuối cùng cũng nói một câu đầy đủ khiến tôi dễ hiểu.
“À à… cũng bình thường…”
Im lặng bao trùm.
“Tôi… tôi xin lỗi.”Cuối cùng tôi cũng nói ra.
“Vì?”
“Bơ… gói bơ… là do tôi đặt…”Tôi nói lí nhí. “Tôi xin lỗi.”
“Tôi biết.”Hàn Băng Vũ lẳng lặng lên tiếng. “Không do cô.”
“Cậu biết ư?”Tôi ngạc nhiên.
“Lôi Vĩ Vĩ.”Hàn Băng Vũ đã nhắc tới cái tên này, hẳn là biết không
phải do tôi làm. Vậy chẳng lẽ…. (tôi nhớ đến đoạn trước khi lên xe buýt) cậu ấy biết từ trước rồi ư?
Ahhhh, vậy hóa ra mình là con gà ngốc à? Thế mà cứ theo cậu ta như con mèo vậy. Xấu hổ chết đi được ý!
Tôi ngượng chín mặt, cứ đập tay vào đầu.
Đúng lúc này, Hàn Băng Vũ đứng dậy. Tôi còn chưa kịp hiểu gì thì thấy cậu ta bước ra ngoài xe. Tôi giật bắn mình vội đứng dậy, theo cậu ta ra khỏi xe. Cửa xe vừa mới đóng lại thì tôi khẽ thở phào vì mình suýt nữa
thì bị kẹp chân. Và rồi tôi nhìn quanh, Hàn Băng Vũ đã đi được một đoạn
rồi. Tôi lại phân vân không biết mình có nên đuổi theo hay không nữa.
Giờ đã là 5h rồi, từ đây về nhà mà đi xe buýt chắc phải mất 1 tiếng nữa. Mà mình thậm chí còn chả biết nên đi chuyến nào cơ.
“Đi nhanh.”Hàn Băng Vũ bỗng quay lại, thấy tôi đang loay hoay thì nói.
“Hả? Tôi… tôi ấy à? Thôi, tôi… tôi phải về nhà.”Tôi xua tay, tỏ ý
không muốn. Hic, mình chả dám dính dáng gì đến giới thượng lưu đâu. Với
cả đi cùng cậu ta thì đi đâu? Nhà chắc? Ôi ôi, từ bé tới giờ con chưa
đến nhà người bạn nào cả, kể cả con gái, huống gì đến nhà con trai.
Hàn Băng vũ không hiểu sao tiến lại gần tôi, cầm cổ tay tôi, nhìn
thẳng vào tôi. “Đi.”Cậu nói chắc nịch, rồi xoay người kéo tôi đi.
Hả ả ả? Chuyện… chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tôi bị kéo đi, tâm trạng trở nên rối bờ, thật sự đầu óc không thể suy nghĩ nổi một từ. Tôi nhìn tấm lưng dài của Hàn Băng Vũ. Nhìn từ góc độ
này, trông cậu ấy rất cao. Có thể thấp hơn Lôi Vĩ Vĩ nhưng rốt cuộc thì
tôi mới là đứa lùn ở đây (hức, mình từng được gọi là cao mà)
Trong lúc mải suy nghĩ, tôi không hề nhận ra rằng mình đã đứng trước cửa nhà Hàn Băng Vũ.
Woah, to… to… to thật đó.
Trước mặt tôi là một căn biệt thự to đùng ngã ngửa, tường rào cao
ngất hương trời, lại còn có rất nhiều tên xã hội đen đeo kính râm đứng
ngoài. Họ đứng nghiêm chỉnh, không nói một câu nào. Xung quanh căn biệt
thự rộng lớn đó lại là khu vườn rộng cùng với muôn loài cây cỏ. Tôi nhìn mà choáng.
Hàn Băng Vũ bỏ tay tôi ra, đẩy cửa rồi đi vào trong. Tôi cúi chào mấy anh vệ sĩ rồi theo Hàn Băng Vũ vào.
Hic hic, vườn gì mà rộng hơn cả nhà tôi thế, cái bể bơi cũng vậy à.
Tôi theo sau Hàn Băng Vũ, mỗi bước một gần với căn biệt thự xa hoa
lộng lẫy kia. Tôi đi bộ đến mỏi cả chân thì mới vào được trong nhà.
“Mừng thiếu gia trở về.”Trước cửa là sáu cô hầu gái, mỗi bên ba cô,
cẩn thân cung kính cúi chào Hàn Băng Vũ. Tuy nhiên, cậu ta lạnh lùng,
chả thèm để ý hay ậm ừ một câu.
Thấy xấu hổ, với cả tôi cũng không quen kiểu như này, tôi lại cúi nhẹ đầu chào mấy chị hầu gái.
Vào trong nhà, tôi lẽo đẽo đi theo Hàn Băng Vũ vào từng ngõ ngách
một. Chỗ nào cũng phải gọi là đáng kinh ngạc. Đây là một cung điện thì
đúng hơn à. Phòng khách, hành lang, nhà vệ sinh, cầu thang, phòng bếp…
cái gì cũng đẹp và to gấp nhà tôi mấy chục lần.
“Giúp cô ấy sửa soạn.”Hàn Băng Vũ nói với một tốp cô hầu gái.
Hả? Sửa soạn cái gì?
Trong lúc tôi còn mải mơ màng, tôi bị câu nói đó kéo ra hiện thực.
Tôi hoảng sợ nhìn Hàn Băng Vũ rồi lại nhìn tốp cô hầu gái đó. Hàn Băng
Vũ đi vào trong phòng trước mặt, đóng sầm cửa lại.
“Hàn… Hàn… Hàn Băng Vũ…”Tôi giật mình kêu to, định tiến lại cửa phòng để đập cửa nhưng lại bị mấy cô hầu gái tóm lấy hai tay, khiêng đi.
“Oái… thả… thả tôi ra…”Tôi vùng vẫy kịch liệt nhưng không có tác dụng.
Ơ ơ ơ? Chuyện… chuyện gì đang diễn ra vậy? Đây là mơ hay hiện thực vậy?