Trong lúc tôi đang bối rối, căng thẳng nhất thì Vu Cảnh bỗng nắm chặt lấy cổ tay tôi, hai mắt nhìn tôi vẻ dũng cảm. “Đi thôi.”Xong, cậu ta
kéo tôi chạy đi.
Đúng, chạy thì không sao nhưng mà, Lôi Vĩ Vĩ thì…
Hic, nghĩ tới cảnh tôi bị hắn bắt treo cổ, Vu Cảnh thì bị hắn ném vào dầu sôi lửa bỏng, tôi đã rùng mình rồi.
Muốn ngăn cản Vu Cảnh lại, nhưng cổ họng tôi lại không thể nói thành
tiếng. Còn Lôi Vĩ Vĩ, hắn vẫn như một cơn lốc, vừa gào thét vừa chạy sau chúng tôi. Tôi chỉ biết ngoái đầu nhìn hắn, cho hắn ánh mắt hối lỗi.
Lôi đại ca, ngàn lần xin lỗi anh.
Nhưng thể lực của tôi không phải dồi dào, chỉ có thể chạy trong quãng đường ngắn. Ngược lại, Vu Cảnh thì rất hăng, dường như cậu ấy không mệt một chút nào. Tôi nghe nói, người ở quê làm lụng vất vả, thể lực và sức khỏe cũng tốt, ít phụ thuộc vào xe cộ đi lại. Còn người như tôi, đến đứng nguyên một chỗ
trong tàu điện ngầm còn thấy mệt nữa là.
Đúng, chính vì thế nên tôi mới nói, tôi không chạy nổi, nên phải dừng lại để thở.
“Xin lỗi nhé, Trúc Y! Bà không sao chứ?”Vu Cảnh hỏi với giọng đầy lo lắng, át đi tiếng gào thét của Lôi Vĩ Vĩ.
“À ừ… tôi mệt chút thôi!”Tôi vuốt ngực, cố gắng thở đều. “Mà sao lại
chạy? Ông có biết là… Lôi Vĩ Vĩ đó… đáng sợ tới mức nào không?”Tôi vừa
thở mệt nhọc nhưng vẫn cố cảnh báo Vu Cảnh.
“Hắn bắt nạt bà à? Trên đời sao lại có con trai đi bắt nạt con gái chứ!”Vu Cảnh bĩu môi, nói với giọng khinh bỉ.
Haiz, có thể coi là vậy nhưng mà… cũng không hẳn là vậy. Đối với tôi
bây giờ, thay vì là người bắt nạt, hay người bạn, hắn như là một… đại ca của tôi. Chỉ có thế! Là đại ca, tôi không sợ mới là lạ.
Vu Cảnh đứng cùng tôi, đợi tên bão Lôi Vĩ Vĩ đang chạy ập tới. Lúc
hắn chạy gần tới, tôi có thể thấy hắn mồ hôi đầm đìa, hơi thở hổn hển
phả ra, hai tay chống lên đầu gối. Tên này, chạy một tí thế thôi mà cũng mồ hôi như vậy sao? Mẹ ơi, sao lại còn ướt đẫm cả áo cả quần thế kia?
Trong khi Vu Cảnh thân hình nhỏ bé hơn, chạy chẳng bị làm sao, mọi hôm
Lôi Vĩ Vĩ ‘thú’ lắm cơ mà, sao hôm nay…
“Ahhh, chết tiệt! Có một bà già đổ nước vào người tôi!”Chưa gì, Lôi
Vĩ Vĩ đã ngẩng cái mặt oán hận lên nhìn trời, phẫn nộ chửi rủa. Tôi mới
chợt ngây người ra. À, hóa ra là bị đổ nước, chứ không phải mồ hôi đầm
đìa à? =_=
“Lôi… Lôi Vĩ Vĩ…”Tôi hỏi nhỏ khi thấy cậu ta kích động như vậy. “Cậu… không sao chứ?”
Lôi Vĩ Vĩ nghe vậy bỗng giật nảy mình, ba trăm sáu mươi độ từ tức
giận sang cảm kích. Đôi mắt long lanh của hắn mở to nhìn tôi không rời.
“Cô lo cho tôi à?”
“…”Tôi chảy mồ hôi hột, không biết nói gì hơn. Ừ thì, đúng là tôi không lo cho hắn như mà… vẫn phải hỏi han chứ.
“Mà cái tên khốn này…”Trước khi để Lôi Vĩ Vĩ kịp nhảy ra phía đằng
sau tôi, tẩn cho Vu Cảnh một trận thì cơ thể tôi đã nhanh chóng cản được hắn, ủn hắn sang một bên. Phù, may mà lần này tôi còn giữ ý thức được,
phản xạ nhanh.
“Lôi Vĩ Vĩ, tôi nghe nói cậu hay bắt nạt Trúc Y?”Vu Cảnh gan dạ hỏi ngay lập tức, khiến tôi giật thót cả mình.
“Hơ hơ, Y Y là đàn em của tôi, có việc gì không?”Lôi Vĩ Vĩ cười đắc ý, vung tay chém không khí một cái.
“Vậy có nghĩa là cậu có bắt nạt cô ấy?”Vu Cảnh hỏi lại lần nữa, nhấn
mạnh chữ ‘có’. Tôi ôm đầu đau khổ, Vu Cảnh ơi, cậu hại chết cả hai đứa
rồi đó.
“Liên quan gì tới mày hả?”Lôi Vĩ Vĩ bị câu hỏi đó làm cho nổi khùng
lên, định tiến lên tẩn cho Vu Cảnh một trận như hắn thường làm với người hắn khó chịu. Trong tình huống hoảng hốt không còn giải pháp, tôi chỉ
còn biết ôm chặt Lôi Vĩ Vĩ từ đằng sau. Hai tay sít chặt bụng hắn, tôi
kêu to hai từ ‘dừng lại’.
Rất trùng hợp, thời gian dừng lại rồi! =.=’
Tôi chỉ biết Vu Cảnh kinh ngạc nhìn tôi, dường như không tin vào sự
thật. Còn Lôi Vĩ Vĩ thì hắn không còn quay nhìn lại, chỉ cứng đờ một
chỗ, cơ thể đang định xông lên thì như bị đóng vào hộp, không thèm cử
động nữa. Bỗng, tôi cảm thấy thân nhiệt của hắn như nóng lên, làm tôi
giật mình bừng tỉnh, vội vàng bỏ hai tay ra, lùi lại ra đằng sau vài
bước.
Hơ… tôi vừa làm gì vậy? Tôi… tôi vừa ôm Lôi Vĩ Vĩ sao?
Á á á á, thánh thần thiên địa ơi, giết chết con đi! Huhu, con không thiết sống nữa rồi.
Còn Lôi Vĩ Vĩ, hắn hoàn toàn làm ngơ việc tôi mặt đỏ bừng bừng, cả
người như đang sốt bốn mươi độ, liền ngơ ngác hỏi. “Có phải cô vừa ôm
tôi?”
Mặc dù ghét thì ghét thật, sợ thì sợ thật nhưng tôi ước gì bây giờ
mình có một cơ hội dùng chân đá phăng hắn lên đỉnh núi, cho hắn tỉnh ngộ và hết đường sống luôn.
………………..
Tối hôm đó, ngồi ăn cơm chung một bàn với Lôi Vĩ Vĩ, tôi cảm thấy
không thoải mái một chút nào. Đúng vậy, tại vì cái vụ ôm chiều nay mà
tôi nhìn cũng không dám nhìn Lôi Vĩ Vĩ. Tuy nhiên, tên Lôi Vĩ Vĩ chả có
biểu hiện gì gọi là lúng túng, hắn thậm chí còn vui hơn cả ban sáng,
cười tươi nói chuyện với ông bà tôi một cách nhiệt tình. Tôi tự hỏi có
chuyện với hắn vậy? Hay là do cái gáo nước đổ vào người hắn chiều này
làm hắn điên? Hay do tôi ôm….
Ô la la, chắc không phải đâu, không phải đâu. Diệp Trúc Y, mày đừng
có nghĩ bậy bạ hay mơ mộng hão huyền như vậy chứ! Làm gì có chuyện Lôi
Vĩ Vĩ vui vì được mày ôm.
“Ê Lưu Thiên Ân, lát nữa đi ngắm sao với tôi không? Đêm nay nhiều sao lắm đó!”Đình Đình từ ngoài sân nói vọng vào trong nhà, tôi tự hỏi cô ấy mở cổng sân bằng cách nào, có thể do hàng rào thấp tới nỗi một đứa trẻ
học tiểu học cũng có thể trèo vào được, nhưng…
Dạ, Thiên Ân? Đang lúc ăn tối mà cô ấy gọi, lại còn gọi trước mặt Lôi Vĩ Vĩ, người chưa biết gì về cái tên ‘Lưu Thiên Ân’ của tôi?
“Hả? Cô có biệt danh hả Y Y?”Lôi Vĩ Vĩ mồm nhai cơm nhồm nhoàm quay sang hỏi tôi.
“Ahhhhh!”Tôi vừa hét lên trong cơn hoảng loạn, vừa đứng phắt dậy và
chạy ra phía Đình Đình. Cô bạn ngỡ ngàng, bị tôi kéo đi không thương
tiếc, bỏ lại ông bà và Lôi Vĩ Vĩ ngồi đực ra vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.