Tôi chạy hớt hải, chen lấn qua đám đông xô đi xô lại, mãi tôi mới ra được chỗ Lôi Vĩ Vĩ đang ngồi.
Hộc hộc hộc, sao mình đi tìm hắn thôi mà cũng thấy mệt bở hơi tai thế này?
“Lôi… Lôi Vĩ Vĩ…”Mãi tôi mới lấy hơi gọi được tên hắn.
Lôi Vĩ Vĩ bỗng chép chép miệng, khuôn mặt lờ đờ ngẩng dậy, đôi mắt
lim dim chăm chú nhìn tôi. Rồi hắn ta dụi mắt, mở to mắt ra nhìn kĩ tôi
một lần nữa.
“Ahhhh, Y Y, con nhỏ trời đánh.”Lôi Vĩ Vĩ bất ngờ chồm dậy làm tôi
giật thót mình, nhảy tưng tưng như con thỏ ra đằng sau. “Sao giờ này cô
mới đến hả?”
“Hic… tôi… tôi không biết…”Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hối lỗi, lắc đầu như chong chóng.
“Này, đêm qua tôi vào nói với cô rồi đó.”Lôi Vĩ Vĩ giơ nắm đấm ra dọa. “Cô dám nói dối à?”
“Tôi… tưởng mơ…”Tôi lí nhí.
“Vớ vẩn.”
“Vậy sao cậu không bảo tôi từ trước?”
“Tại vì tôi ngạ… Oái, không… không phải vậy. Tại lúc đó tôi mới nhớ
ra.”Lôi Vĩ Vĩ đang nói rất bình tĩnh thì bỗng dưng mặt đỏ như cà chua,
nói với giọng bối rối.
“À…”Tôi gật đầu, giả vờ như mình hiểu.
“Mà tôi bảo cô mặc đẹp vào, sao lại ăn mặc củ chuối thế này?”Lôi Vĩ Vĩ than thở, nhìn tôi một lượt. “Đúng là người nghèo.”
Dạ, người nghèo như tôi đâu có được như anh.
“May mà thiếu gia đây thông minh, chuẩn bị sẵn cho cô bộ đồ.”Lôi Vĩ Vĩ lấy cái túi trắng bên cạnh ra, đưa cho tôi. “Mặc vào.”
Tôi cầm lấy. “Là gì vậy?”Tôi mở túi, định nhìn vào bên trong thì
‘bốp’, tên Lôi Vĩ Vĩ đập mạnh vào tay tôi. “Vào nhà vệ sinh mới được
xem.”
Hic… sao tên này thần kinh thế nhỉ? Thế thì khác gì nhau?
Nhưng mà đến khi tôi mặc đồ vào, cộng thêm đôi guốc năm phân màu
trắng, tôi mới nhớ ra một điều. Bộ váy và đôi guốc này chính là bộ mà
tôi đã thử lúc trước đi sinh nhật Thiên Thu. Bản thân tôi thấy nó rất
đẹp và hợp với tôi nhất, nhưng hôm đó Lôi Vĩ Vĩ cứ chê điên chê đảo là
xấu.
Khoan đã, tôi nhớ là Lôi Vĩ Vĩ hôm đó có bảo tôi ra ngoài trước, lẽ nào… để mua chiếc váy này sao?
Hơ hơ Diệp Trúc Y, trùng hợp mà thôi, đừng ảo tưởng nữa. Tôi vỗ vỗ vào hai bên má.
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, ngó dọc ngó ngang, thấy ít người thì
mới dám đi ra ngoài. Mặc dù vừa là váy đi chơi vừa là váy dự tiệc nhưng
mà tôi vẫn sợ sự nổi bật.
Vậy là hết Hàn Băng Vũ cho tôi cái váy đen, giờ đến Lôi Vĩ Vĩ sao?
“Y Y!”Lôi Vĩ Vĩ đứng đằng xa, vẫy vẫy tôi. Tôi mau chóng lại gần. Có
vẻ như tôi đã quen với việc đi thể loại giày nên hơn nên bước đi của tôi có vững vàng hơn đôi chút.
“Đẹp lắm, hơ hơ! Cô mặc cái này đẹp gấp trăm lần cái váy đen dở hơi
lần trước.”Lôi Vĩ Vĩ cười khì khì, mặt hơi hơi ửng hồng, nhưng tôi nghĩ
có lẽ là do ánh nắng mặt trời chiếu vào.
“Lôi… Lôi Vĩ Vĩ… tôi… thay ra được không?”Tôi hỏi nhỏ.
“Hả? Sao lại thế?”Lôi Vĩ Vĩ đang cười vui vẻ thì ngạc nhiên nhìn tôi.
“Vì… vì… mọi người… đang nhìn tôi, lạ lắm…”Tôi ái ngại nhìn Lôi Vĩ Vĩ.
“Không sao, chỉ cần cô đẹp trong mắt tô… À à không, người ta thấy cô
đẹp thôi.”Lôi Vĩ Vĩ lại định nói gì đó nhưng thôi. Tôi tự hỏi đây là lần thứ mấy hắn nói như vậy rồi. “Chúng ta đi chơi thôi.”Lôi Vĩ Vĩ bất chợt nắm cổ tay tôi, kéo đi không thương tiếc.
………………..
“Á á á!”Tôi bỗng nghe thấy tiếng hét vang vọng lại ở không xa. Mặt
tôi bỗng tái đi, liếc nhìn quanh. Không sai, đây là nơi chuyên dành cho
những trò chơi cảm giác cực mạnh, là nơi có chết tôi cũng không dám bén
mảng tới.
“Y Y, nhìn kìa!”Lôi Vĩ Vĩ chỉ ra phía không xa.
Tôi nheo mắt, tập trung nhìn thì phát hiện ra đó là…
Mẹ ơi… là trò Fly Away, cái quay tròn mà tôi từng thấy ở trên mạng.
“Đi nó đi. Tôi chưa thử bao giờ!”Lôi Vĩ Vĩ nói, giọng đầy hưng phấn.
“Tôi sẽ đợi cậu.”Tôi nói.
“Hả? Cô đi cùng tôi, sao lại đợi?”
Kết quả là cái trò đó đã khiến tôi hồn xiêu phách tán, làm tôi sống
dở chết dở cứ như bị ma ám. Tôi thất thần phải gần nửa tiếng sau khi
chơi. Tôi là một người yếu tim, thật sự không thích hợp chút nào.
Sau đó… đến nhà ma. Tôi là cái đứa hét to nhất và sợ nhất trong tất
cả những người chơi. Tôi cứ bấu chặt lấy Lôi Vĩ Vĩ, có lần cắn mạnh vào
tay hắn, làm hắn kêu la oai oái. Rồi một làn ngã bổ nhào vào người hắn,
rồi dẫm lên chân hắn…
Hic hic, sao tôi lại đến đây nhỉ? Tôi cảm thấy rất hối hận.
“Hơ hơ Y Y, mỗi thế mà cô cũng sợ rồi sao?”Lôi Vĩ Vĩ cười lớn. Có vẻ
như hắn ta vẫn không biết sợ là gì, vẫn nhởn nhơ như lúc ban đầu.
“Tôi… tôi…”Vẫn chưa hoàng hồn, tôi không biết nên nói gì.
“Thôi được rồi. Chúng ta chơi nốt trò này thôi.”Lôi Vĩ Vĩ nói, chỉ tay về phía trước.
Tôi nhìn theo phía tay hắn chỉ, sắc mặt vẫn không khá hơn tí nào. Thậm chí khi nhìn thấy nó, mặt tôi trông còn tệ hơn.
Đó là thứ mà tôi sợ nhất trần đời này, Roller Coaster.