Đúng là dì Khuê nói đúng thật. Tôi nên nghe lời dì từ lúc đầu thì phải.
Đồng xu tuy có hai mặt nhưng chỉ có một mệnh giá, con người chỉ có một mặt nhưng sao lại hai lòng.
Đình Đình xa lánh tôi cũng đúng thôi. Cha mẹ thường dạy con cái phải
tránh xa những cái xấu mà. Chắc Đình Đình cũng vì biết được tin đó mà
giờ cũng ghét bỏ tôi, coi tôi như người lạ, mặc dù chúng tôi nói chuyện
với nhau không nhiều, nhưng tôi đã coi cô ấy là người bạn duy nhất của
mình trong trường.
Lần đầu tiên tôi nói chuyện với Đình Đình là ở trong nhà vệ sinh, và
lần cuối cùng tôi nói chuyện với cô ấy cũng bắt đầu từ lúc cô ấy gặp tôi trong nhà vệ sinh.
Vậy hóa ra cái nhà vệ sinh mà tôi tưởng đã giúp tôi có được một người bạn, vậy mà nó cũng nhẫn tâm cướp mất người bạn duy nhất của tôi? = =
Thôi thôi không nghĩ nữa, nghĩ làm gì nếu chỉ thêm lòng đau.
………………..
Trời mưa, mưa thật rồi.
Cửa phòng y tế vẫn đóng im ỉm. Tôi cũng tưởng hằng ngày sẽ được nói
chuyện với chị Điệp Điệp, nhưng sao mà chị ấy cứ lặn lội ở đâu đó.
Tôi che ba lô trên đầu, chạy một mạch ra phía cổng trường, rồi tạm
dừng ở đó để thở cho hết mệt. Sao mà cổng trường và tòa nhà cách nha xa
thế?
Mưa thế này thì đi bộ ra bến xe kiểu gì? Hic hic, biết thế sáng nay
đem theo cái ô. Nhưng sáng nay trời quang mây tạnh, biết làm sao được
trời sẽ mưa chứ? Mà cứ hôm nào tôi mang ô đi học là trời không mưa, còn
hôm tôi bỏ ô ở nhà là trời y rằng mưa.
“Đi ô không?”Một cái ô từ đâu bay ra giơ trên đầu tôi.
Tôi ngạc nhiên, căng mắt ra nhìn Hàn Băng Vũ, người đang cầm chiếc ô giơ lên.
Cảnh này sao mà quen thuộc thế!
“Cậu đi ô cùng tôi không?”
Đó có thể coi là lần đầu tôi mở miệng với Hàn Băng Vũ. Chỉ khác lúc
đó cậu ấy ướt nửa người, còn bây giờ tôi ướt đấm cả váy và cả lưng áo.
Lúc tôi tỉnh ngộ thì đã thấy mình đi cùng Hàn Băng Vũ, chung một
chiếc ô, ra bến xe buýt. Hai chúng tôi không nói với nhau câu nào cả,
làm tôi thật sự thấy khó xử.
Đến lúc tôi có thể nhìn thấy tuyến xe của tôi ở đằng xa, chúng tôi
vẫn câm như hến. Nhưng bất ngờ, Hàn Băng Vũ lại đưa tôi chiếc ô.
“Sao… sao đưa tôi?”Tôi ngạc nhiên nhìn chiếc ô.
“Mang về nhà, cẩn thận kẻo ướt.”Hàn Băng Vũ lạnh lùng thốt ra một câu.
“Tôi… haha… tôi không cần đầu.”Tôi lắc đầu xua tay liên tục, cười trừ.
“Không phải hôm đó cô cũng đưa tôi ô sao?”Lời nói của Hàn Băng Vũ vừa kết thúc thì một đoạn hội thoại ngắn lại hiện lên trong đầu tôi.
“Cầm ô này. Mai nhớ trả chị y tế là được.”Tôi đưa cậu ấy cái ô.
“Không cần.”
“Không sao. Chuyến sau chắc lâu mới tới.”Tôi suy nghĩ vớ vẩn rồi cứ tuột ra khỏi miệng. Tôi dúi vào tay cậu ta cái ô. “Cầm đi.”
Ngày hôm đó, tôi tưởng chỉ có mình tôi nhớ, hóa ra là Hàn Băng Vũ vẫn còn nhớ như in. Cậu ấy vẫn nhớ, vẫn nhớ cuộc trò chuyện đầu tiên của
chúng tôi.
Tôi bất giác đưa tay nhận lấy chiếc ô, khuôn mặt vẫn như người mất
hồn, tâm trí thì vẫn không thể tin được. Đến khi lên xe buýt, tôi ngoái
nhìn lại, cậu ấy cũng đang nhìn theo xe buýt của tôi. Tôi vẫn nhìn, vẫn
nhìn cho tới khi không thể nhìn được nữa.
“Không phải do tôi làm.”Hàn Băng Vũ nói dứt khoát.
…
“Anh nghĩ là có uẩn khúc gì trong vụ này.”
Từng lời nói một vang lên trong đầu tôi. Hàn Băng Vũ một mực muốn nói chuyện với tôi. Còn anh Chính thì nói có uẩn khúc.
Mọi thứ như vậy nghĩa là sao? Tôi nên tin ai? Hàn Băng Vũ có thật sự
là người tố cáo tôi hay không? Mà kể cả không phải là cậu ấy, tôi cũng
sẽ bị đuổi học mà thôi.
Về tới nhà, tôi đặt chiếc ô ở cạnh tủ giày. Cũng nhờ có ô của Hàn
Băng Vũ mà tôi thoát kiếp nạn ‘tắm mưa’. Không như lần trước, mưa ở thị
trấn Đức Ngọc này còn to hơn cả ở thành phố Mỹ Hòa.
“Dạ vâng. Tôi là dì của học sinh Diệp Trúc Y.”Tiếng dì Khuê từ trong
phòng khách vọng ra ngoài. Sao dì Khuê lại nhắc tới tên tôi nhỉ?
Tôi nấp sau bức tường ngăn cách giữa phòng khác và lối ra vào, nghe lén cuộc nói chuyện của dì.
“Mai đến rút học bạ ạ…. vâng vâng, cảm ơn thầy nhắc nhở… vâng vâng tôi sẽ để ý cháu nhiều hơn ạ… dạ, chào thầy.”
Ô la la, thầy nào gọi điện về kia? Đừng bảo là ông hiệu trưởng nhá!
Nhưng mà ông ta bắt rằng mai phải đến rút học bạ rồi sao? Vậy là hai
chữ ‘Lam Nguyệt’ thực sự sẽ không còn tồn tại trong cuộc đời của tôi
nữa?
“Trúc Y, con vào đây, không phải trốn nữa.”Dì Khuê gọi tôi vào rồi khẽ thở dài. Chắc dì thất vọng lắm đây.
“Con… chào dì.”Tôi đứng bên cạnh dì, rụt rè chào.
“Học nốt tuần này, tuần sau ở nhà tĩnh tâm. Tuần sau nữa sẽ học lại ở trường Nhu Quả.”Dì Khuê nói. “Bây giờ con phải về nhà trước sáu giờ cho dì. Nếu muộn kể cả một phút dì cũng cho đứng ngoài, rõ chưa?”Giọng dì
vô cùng nghiêm nghị. “Con làm dì thật sự không còn mặt mũi nào để mai đi rút học bạ đây này.”Nói xong, dì đứng dậy, đi ra gian bếp.
Hic, đây là lần đầu tiên trong đời dì nặng lời với tôi như vậy. Kể cả sau khi mẹ tôi mất, hay quãng thời gian tôi sống ở đây, dì chưa bao giờ nói những câu nói như vậy cả.
Dì ơi dì ơi, con thật sự xin lỗi! Những điều này chỉ là ngoài ý muốn, bản thân con cũng chưa bao giờ muốn nó xảy ra.