Đời đúng là
không đẹp như mơ! Nhiều lúc tôi mơ rằng, ngày ngày có thể đến trường học vui vẻ, cùng các bạn nữ tâm sự trò chuyện, trêu đùa thân thiết với các
bạn nam, học hành luôn được điểm số cao và các bạn ngưỡng mộ. Đó là ước
mơ của tôi, một ước mơ nhỏ bé của chiếc lá rách là tôi. Vậy mà
thực tế nó không phải như vậy! Tự dưng dở hơi dở hồn, ông trời đặt quân
cờ 'Lôi Vĩ Vĩ' hiên ngang vào bàn cờ của cuộc đời tôi. Hắn đã vô tâm
chặn đường ăn vua, mà lại còn đá bay tôi ra xa hơn nữa. Và khi đang lùi
dần, ông trời đã đặt một quân cờ khác là 'Hàn Băng Vũ' có phép thuật
băng giá làm chống lưng cho tôi. Cũng may là quân cờ này giúp tôi tiến
lên phía trước để ăn được vua. Nhưng khổ nỗi đi hướng nào thì đi cũng bị quân cờ 'Lôi Vĩ Vĩ' chặn lấy. Một quân thì giúp tôi lên, một quân thì
đẩy tôi xuống, rồi dần dần hai quân nổ ra chiến tranh vì tôi. Tôi đứng ở giữa, xen vào thì chết mà không xen vào thì cũng chết. Tôi đành chấp
nhận số phận, để nó tiến hay lùi thì tùy vậy. Haiz, dù có tiến hay lùi nhưng sao mình lại bị sai vặt vậy? Mua xong chai nước khoáng y sì như của Hàn Băng Vũ, tôi đi về phía hàng đầu của khán đài. Tôi phát hiện ra rằng giờ giải lao đã kết thúc, trận bóng rổ lại tiếp tục. Cả sân vận động náo nhiệt ra trò, tiếng hò hét ầm ĩ
không có điềm dừng của lũ fan girl, tiếng đánh trống inh ỏi của hội fan
boy. Tôi đần mặt ra, không dám đối mặt với sự thật nữa. Đây gọi là chiến tranh biểu tình sao? Bỗng, tôi để ý thấy Lôi Vĩ Vĩ, người đang
cầm bóng, bị bao vây bởi lớp khác. Hàn Băng Vũ đứng xa ra hiệu, trên mặt hiện rõ chữ: 'Chuyền cho tôi'. Tôi vẫy vẫy Lôi Vĩ Vĩ, cố gắng ra hiệu
cho hắn, chỉ chỉ sang Hàn Băng Vũ. Nhưng mà hắn đâu có nhìn thấy tôi, mà kể có không nhìn thấy hay nhìn được đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ quyết
không chuyền cho Hàn Băng Vũ đâu. Phải, chính vì hắn không chuyền cho
Hàn Băng Vũ mà bị đội khác cướp bóng, rồi lớp tôi thua thảm con nhà bà
hại. Và bên trên chính là vì sao chiến tranh biểu tình diễn ra. “Nước!”Vừa nhìn thấy tôi, Lôi Vĩ Vĩ đã chìa tay ra, cười tít cả mặt lại. Tôi liền thở dài, vội đưa cho hắn chai nước. Hắn mở ra, tu vài giây hết
luôn cả một chai nước đầy. Uống xong thì không tự vứt đi mà còn đưa cho
tôi cầm, sai tôi đi vứt hộ. Tôi sốc suýt rớt quai hàm. Cái tình huống
này, rốt cuộc là sao hả? Tôi tưởng hắn sẽ giở chứng tự kỉ ôm hôn điên
cuồng chai nước của tôi chứ. “Ngốc.”Hàn Băng Vũ ngồi lau mồ hôi bên cạnh, bỗng lên tiếng gây sự. Lôi Vĩ Vĩ đương nhiên xông ra, choảng nhau một trận tơi bời với Hàn Băng
Vũ. Hai người vừa đấu võ mồm vừa đấu chân tay, không ai chịu ai. Tôi chỉ biết toát mồ hôi mà đứng nhìn cùng với những người khác. Nhưng trớ trêu một điều rằng thay vì chỉ trích họ vì tội đánh nhau, thì những học sinh khác nói xấu tôi nhiều hơn. “Hình như Lôi Vĩ Vĩ thích nó đấy!” “Cái con bé xấu như ma thế á?” “Mà cả Hàn Băng Vũ nữa hay sao ý?” Những ánh mắt hình viên đạn ngay lập tức bắt thẳng về phía tôi. Tôi trở thành bia đỡ đạn cho hai cái tên vẫn còn đang đánh nhau không biết giờ giấc
là gì kia. Cản thì đã không được, lại không thể chịu nổi tình cảnh ở
đây, tôi uất ức bỏ đi, xuyên qua đám đông để ra ngoài. Ngồi trên
ghế đá ngắm nhìn quang cảnh vắng tanh vắng ngắt của sân trường, lòng tôi bỗng trở nên nặng trĩu. Suy ra cho cùng, tôi cho dù có bị vu oan hay
minh oan đi chăng nữa, mà chỉ cần vẫn còn dính vào Hàn Băng Vũ và Lôi Vĩ Vĩ thì thôi, nghỉ đi, tôi nhất định sẽ vẫn còn bị bàn tán nhiều. Tôi nổi tiếng trong trường, không phải vì là hotgirl xinh đẹp, mà là đứa xúi quẩy xấu như ma. Từ trước giờ mỗi lần đi học, mặc dù tôi chưa có một người bạn nào mà thật
sự thân cả, nhưng cũng chưa bao giờ để bản thân mình lâm vào hình cảnh
như thế này. Tôi chưa từng bị bắt nạt, chưa từng bị ghét bỏ. Cứ ngỡ bắt
nạt chỉ có ở trong truyện, nhưng hóa ra nó lại có thật, lại còn đang xảy ra với tôi. Cái này tôi đổ hết lên đầu Lôi Vĩ Vĩ và Hàn Băng Vũ đó. “Buồn chuyện gì vậy?”Khương Hạ Chính từ đâu bước tới, hai tay đút túi quần, ung dung mỉm cười hỏi tôi. “À...”Tôi đứng dậy, cúi đầu chào anh. “Anh... không ở sân vận động sao ạ?” “Anh chỉ tới sân vận động khi lớp mình đấu thôi. Hơn nữa, anh không có hứng
thú với thể thao.”Khương Hạ Chính nhún vai, thản nhiên cười vang. “Em cũng thế.”Tôi cười miễn cưỡng, rồi ngồi lại xuống ghế đá. Đương nhiên
là dịch ra một chút, phòng trường hợp Khương Hạ Chính muốn ngồi. “Anh nghĩ em có tâm sự đó!”Anh ngồi xuống bên cạnh tôi. “Chỉ... chỉ là... nhiều lúc em thấy sợ họ... mỗi khi họ đánh nhau!”Tôi cười một cách gượng gạo. Hai bàn tay nắm chặt lại với nhau tới chảy mồ hôi. “Hàn Băng Vũ và Lôi Vĩ Vĩ á? Xời, chuyện đó chỉ là em chưa quen thôi.”Anh
thở mạnh ra rồi cười phá lên. “Đợi thêm vài năm nữa, hai đứa nó sẽ chẳng như vậy nữa đâu.” “Bọn họ cũng đã cấp ba hết rồi mà! Lôi Vĩ Vĩ
thậm chí còn hơn tụi em một tuổi.”Tôi lí nhí nói, tự hỏi có phải Khương
Hạ Chính đang bênh họ hay không! “Hàn Băng Vũ cũng đã có Diêu Ái
Tâm. Lôi Vĩ Vĩ cũng đã có Triệu Ánh Nguyệt. Anh hi vọng họ sẽ thay đổi
hai cái đứa quỷ sứ này giúp anh và giúp thiên hạ.”Khương Hạ Chính quay
sang tôi, nở nụ cười dịu dàng có phần hài hước. Ờ góc độ này, tôi mới thấy nhan sắc của anh Chính cũng phải ngang tầm với Hàn Băng Vũ và
Lôi Vĩ Vĩ nha. Ai sinh ra trong những đại gia tộc đều là trai xinh gái
đẹp hết ý à. Người đẹp thì đã hiếm, mà lại toàn hội tụ hết ở Lam Nguyệt, đúng là ông trời vẫn chưa bỏ rơi tôi. “À... vâng.”Tôi vén mái tóc bị gió thổi bay sang bên tay, mặt hướng sang phía khác tỏ vẻ bối rối ngượng ngùng. “Anh Chính, chị Diêu Ái Tâm gọi anh đó!”Một cậu bạn cao lớn khác, mặc đồng
phục bóng rổ chạy về phía chúng tôi, gọi to. Nhìn người ướt đẫm mồ hôi
như vậy, chắc hẳn là vừa mới thi đấu xong. “À ừ!”Anh Chính đứng dậy, tạm biệt tôi rất nhanh rồi chạy theo anh bạn đó. Có mấy học sinh từng đồn đại, rằng anh Chính và chị Ái Tâm đang yêu nhau,
bởi vì họ gặp nhau rất nhiều, nói chuyện rất nhiều. Nhưng chị Ái Tâm có
hôn phu rồi, chị ấy rốt cuộc thích Hàn Băng Vũ hay Khương Hạ Chỉnh nhỉ? Mà anh Chính có nói... Haizzzzzz, sao đời mình lại thành ra như thế này? Anh Chính cứ như là nghĩ tôi
thích Hàn Băng Vũ hay Lôi Vĩ Vĩ hay sao ý, nên mới cố tình nói hôn thê
của họ ra như để xua đẩy tôi vậy. Đình Đình có lần đã kể với, cậu ấy
thích Khương Hạ Chính nhưng vẫn phải cẩn thận với anh ấy, không hiểu tại sao. Đình Đình nói, đôi khi anh ấy rất mờ ám, không thể đoán được anh
đang nghĩ gì cả. Mà khoan... bộ Khương Hạ Chính vừa nói gì cơ?
Cái... cái gì... cái gì mà... Lôi Vĩ Vĩ... đã có Triệu Ánh Nguyệt? Hớ?
Mố? Tôi có nghe nhầm không? Hơn nữa tôi bị mắc bệnh phản ứng chậm à? Sao lại thế? Còn điều gì tôi chưa biết nữa? Vậy có nghĩa là, Lôi Vĩ
Vĩ đã có vị hôn thê sao? Vậy mà hôm gặp ở câu lạc bộ kịch nghệ của chị
Ái Tâm, tôi cứ tưởng họ còn không quen biết nhau chứ! Lôi Vĩ Vĩ còn
ngang nhiên 'bày tỏ tình cảm' trước mặt Triệu Tiểu Thư nữa. Hay là...
hắn chưa biết nhỉ? Cũng có thể hắn không nói! Nhưng Triệu Ánh Nguyệt
chắc hẳn cũng biết chứ, cô ấy liệu có nổi máu ghen không? Có định nói
xấu hay giết hại tôi như Đường Thiên Thu không? Huhu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với mình vậy? >_< Đời đúng là ác mộng mà!!!