Vừa kết thúc
thi giữa học kì hai và có điểm, tôi nhận được thông báo nhập học từ
trường Lam Nguyệt. Trong lòng tôi có chút vui sướng xen lẫn sự hồi hộp
một cách khó tả, bởi vì tôi đang lo lắng rằng không biết Đường Thiên Thu hay hội bạn của cô ta sẽ nghĩ gì về sự trở lại này của tôi, hay là phản ứng của tất cả học sinh trong trường. Khi mặc trên mình bộ đồng
phục quen thuộc của trường tôi, tôi khẽ vuốt ngực trấn tĩnh bản thân, cố gắng hít thở thật đều. Không có chuyện gì sẽ xảy ra đâu, ở trường sẽ
không còn bất kì một lời phê bình mày nữa đâu, Diệp Trúc Y. Đúng vậy,
mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa rồi! Họ cũng chẳng có lí do gì để
bắt nạt tôi cả. Đến trường, tôi thêm một lần nữa hít thở thật
sâu, đầu chí quyết liệt lắm mới chịu bước vào. Và ngay sau đó tôi đã
nhận được không ít lời bàn tán từ các học sinh khác, xì xào trằn trọc
nhìn tôi một cách khinh ghét, nhưng mà giờ nó cũng không quan trọng nữa, bởi vì tôi đã được minh oan hoàn toàn, nên tôi không có lí do gì mà
phải sợ sệt cả. Đúng, tôi cần mạnh mẽ hơn nữa! Tôi thấy
bảng tin trường đang có rất đông người đứng vây quanh nên lại gần để
xem. Mãi mới chen qua được, trong lòng tôi cứ nghĩ rằng nó lại dán cái
tin gì đó nói xấu tôi, ai ngờ hoàn toàn là một tin lành mạnh, lại còn là của trường phát xuống chứ không phải tin đồn vớ vẩn. Nó thông báo về lễ hội văn hóa của trường sắp tới trong vòng một tuần nữa. Lễ hội diễn ra
trong vòng mười ngày. Ngày đầu là đại hội thể thao của khối mười, ngày
thứ hai là của khối mười một và ngày thứ ba là dành cho học sinh cuối
cấp. Riêng thể thao đã chiếm mất ba ngày rồi. Ba ngày tiếp theo là thi
viết luận về một vấn đề xã hội, mỗi khối một ngày. Một ngày dành cho
cuộc thi giữa các câu lạc bộ trong trường. Hai ngày tiếp theo là ngày
bầu cử để chọn ra một nam một nữ được yêu thích nhất trong trường. Và
ngày cuối cùng chính là đêm dạ hội. Tôi đọc xong mà hoa hết cả
mắt. Lại là hoạt động tập thể, cái thứ mà tôi ghét nhất. Nếu Đình Đình ở đây thì tốt, ít ra tôi còn có một bạn nữ để tâm sự, để đi cùng. Mà
khoan, hình như có cuộc thi giữa các câu lạc bộ thì phải, còn tôi lại ở
câu lạc bộ kịch nghệ của chị Ái Tâm, ai da, tôi suýt thì quên điều này. Cạch! Tôi mở cửa phòng tập trung của câu lạc bộ kịch nghệ, nhẹ nhàng bước vào. Cả một gian phòng rộng lớn đang có những hoạt động náo nhiệt, sôi động. Họ mỗi người một việc, ai cũng làm một cách chăm chỉ, dường như chẳng hề
để ý gì đến sự hiện diện của tôi. Tôi chú ý sang chị Ái Tâm, thấy chị ấy đang rất tỉ mỉ dặn dò những thành viên khác. Tôi chợt nghĩ, có lẽ mình
nên đi thì hơn, ở đây vốn dĩ đã không còn chỗ cho mình rồi. Nhưng bất ngờ, ánh mắt chị Ái Tâm chuyển sang nhìn tôi trước khi tôi quay lưng lại. “Trúc Y!”Bất thình lình, chị hét lên. Chợt, cả phòng im phăng phắc không một tiếng động, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, dừng hết mọi hoạt động lại. Tôi toát mồ hôi, hai chân run run đứng không vững. Kiểu này thì... vừa mới đi học đã bị làm bia hứng đạn rồi. “Trúc Y, may quá!”Chị Ái Tâm vui vẻ tiến về phía tôi. “Câu lạc bộ của chúng
ta vừa hay đang bốc thăm chọn nhân vật cho một vở kịch cho lễ hội sắp
tới, em cũng vào bốc thăm nhé! Dù sao chúng ta đang thiếu người.” Một vở kịch sao? Là vở kịch để chị Ái Tâm đem đi thi trong lễ hội văn hóa sắp tới à? Tôi theo chị Ái Tâm vào một căn phòng nhỏ khác ở trong phòng câu lạc bộ.
Tôi phát hiện ra, Thiên Thu, Hoa Ấn Hoa Băng, Đặng Nhân, Cao Ngọc Ảnh,
Triệu Ánh Nguyệt, Khương Hạ Chính và Hàn Băng Vũ đều đang đứng ngồi
trong đó. Căn phòng một phía lắp bằng cửa kính khiến cho ánh sáng bên
ngoài hắt vào trông thật ấm áp. Tôi liếc mắt sang phía Hàn Băng Vũ, cậu
ấy nhoẻn miệng cười nhìn tôi rồi lại nhắm mắt lại, ung dung ngồi trên
ghế nghe nhạc. Điều này cũng đủ làm con tim tôi lâng lâng bay bổng tới
tận tầng mây rồi! Còn Đường Thiên Thu, cô ta khinh khỉnh nhìn tôi, rồi
quay phắt mặt đi. “Chúng ta sẽ diễn vở kịch Romeo & Juliet
của William Shakespeare.”Chị Ái Tâm nói. “Mặc dù nó khá cũ rồi nhưng nếu diễn lại với tình tiết độc đáo hơn thì chắc chắn sẽ lấy được lòng khán
giả. Sau đây là bốc thăm nhân vật, mời mọi người lên bốc nào!”Chị tươi
cười, đưa ra một cái hộp kín hình vuông. Tôi vốn định không bốc,
nhưng thấy mọi người đổ xô lên, thế là lại theo phong trào. Tôi vừa thọc ngoáy tay vào trong cái hộp, vừa lạy trời lạy phật cho con bốc trúng
phải cái cây, cái cây ven đường thôi, đừng bắt con bốc phải nhân vật nào có lời thoại. Lần lượt lần lượt bốc thăm xong, rồi đến lúc tất
cả mọi người cùng mở ra. Và khi mọi người đều biết kết quả rồi thì thôi, tôi không phải cần phải nói nữa, hạn hán lời luôn. Bốc kiểu gì thì
kiểu, Hàn Băng Vũ lại vào vai Romeo, còn tôi trong vai Mercutio - bạn
thân nhất của Romeo. Ai da, may mà không có nhiều cảnh của tôi nên tôi
cũng lấy làm nhẹ nhõm. Hoa Ấn Hoa Băng vừa vặn đóng bố mẹ của Juliet.
Đường Thiên Thu và Khương Hạ Chính đóng vai bố mẹ của Romeo. Chị Ái Tâm
xinh đẹp tuyệt trần vào vai Juliet, cái này hợp lý nhất. Đặng Nhân vào
vai Tybalt - anh họ của Juliet, người đã giết chết bạn thân của Romeo.
Còn Cao Ngọc Ảnh xinh gái thì lại vào vai Sư Lawrence - Bạn tri kỷ của
Romeo, một người đàn ông thông minh đã cố gắng kết đôi cho Romeo và
Juliet nhưng cuối cùng thì không đi đến đâu. Còn Triệu Ánh Nguyệt nhu mì sẽ đóng vai Paris - chồng sắp đặt của Juliet. Sao toàn gái xinh thì cứ
đóng vai ở đâu ở đẩu thế nhỉ, có mỗi chị Ái Tâm là phù hợp. Cũng may là
cái vai này hợp với tôi, thở phào nhẹ nhõm. Tôi đang nghĩ đến
cảnh giả sử tôi bốc phải Juliet, chắc Đường Thiên Thu sẽ phá vỡ cái cửa
kính kia và nhảy lầu tự vẫn, đương nhiên, sẽ không có ai thương tiếc cho cô ta. Khi chị Ái Tâm chuẩn bị lên tiếng thì bên ngoài bỗng phát ra những tiếng động hỗn loạn, thêm cả mấy tiếng người hét ầm hết cả
lên. Tất cả những người trong phòng nhỏ này đều theo phản xạ ngoái đầu
nhìn qua phía cửa ra vào. Chị Ái Tâm giận dữ đập mạnh tay xuống bàn rồi
tiến ra phía cửa, mở để đi ra ngoài. Đúng, người gây tiếng động này và
có thể làm chị ấy tức giận như vậy, không ai khác chính là tên Lôi Vĩ
Vĩ. “Tôi đến xin vào câu lạc bộ.”Chị Ái Tâm mới chỉ bước được một chân ra ngoài mà hắn đã xông tới trước mặt chị và ngoác miệng gào như
hổ vồ mồi. “Cái kiểu ở đâu vậy?”Chị Ái Tâm nhăn mặt lại. “Cậu làm loạn câu lạc bộ của tôi lên, còn không mau ra ngoài.”Chị hét ầm lên. “Lôi Vĩ Vĩ, tốt nhất là anh đừng bám theo tôi nữa, hãy tránh xa tôi
ra.”Đường Thiên Thu đã và đang đứng cạnh chị Ái Tâm từ lúc nào, khoanh
tay trước ngực và phụ họa theo, nói với giọng đầy kiêu ngạo. Nhưng dường như Lôi Vĩ Vĩ không thèm để tâm tới sự có mặt của Đường Thiên
Thua chua ngoa, hắn ta thẳng thừng gào lên với chị Ái Tâm với ánh mắt
quyết tâm chưa từng có. “Y Y tham gia thì tôi cũng phải tham gia chứ.” Bất ngờ, cả phòng câu lạc bộ trở nên im lặng như tờ, hiu hiu hắt hắt như
cánh rừng trống vắng về đêm. Ai ai cũng bị dọa một phen hú hồn, trố mắt
lên nhìn Lôi Vĩ Vĩ. Đường Thiên Thu suýt thí làm rớt quai hàm, cô ta tức giận đến dựng ngược tóc gáy. Từng ngón tay thon dài của cô ta cứ nắn
bóp nắn bóp tạo ra mấy cái tiếng 'cạch cạch' nghe phát rùng mình. Tôi
cũng không có gì đặc biệt hơn với những người khác, bộ mặt dài ra, cứ
nghệt ra như pho tượng ngàn năm. Lôi Vĩ Vĩ, cậu ta... tham gia là vì tôi hả? = ='