Tôi không biết mình đã ngủ được bao lâu, nhưng khi tỉnh dậy, tay chân tôi đều được băng bó một cách tỉ mỉ và cẩn thận. Thêm nữa, tôi không
nằm ở phòng tôi hay bệnh viện, mà là một căn phòng được bố trí rất hiện đại kết hợp với màu gỗ nâu sáng bóng. Những ô cửa sổ được thiết kế với sự
kếp hợp của gỗ và kính. Cửa ra vào một cánh bằng gỗ có mấy hét hoa văn
giống hình con chim phượng hoàng. Xung quanh chiếc giường hiện đại tôi
nằm là tivi, tủ đồ, bàn làm việc, thậm chí còn có cả một bức tranh phong cảnh to chả bá treo đằng sau giường. Cộng thêm chiếc đèn lồng pha chế
thêm sự hiện đại được lắp ở ngay chính giữa phòng, trên đầu tôi hiện
tại.
Đây là… nhà truyền thống sao? Tứ… tứ hợp viện á? Kiểu dạng thế á?
Nhưng mà trong phòng thì bố trí theo kiểu hiện đại, nhưng mà cửa sổ
hay cửa ra vào hay tường thì có vẻ giống với truyền thống là nhiều.
Nói chung, rốt cuộc tôi đang ở đâu?
Tôi mặc xác cái chân đang đau, đeo kính đã để sẵn ở tủ đầu giường
vào, tiến ra phía cửa sổ. Cửa kính bị dán giấy mờ, tuy nhiên vẫn đủ để
tôi nhìn thấy hình bóng ở bên ngoài. Thỉnh thoảng lại có hai ba bóng
người đi qua căn phòng.
Thật đáng sợ, tôi đang dấn thân vào chốn nào thế này?
Tôi len lén he hé cửa sổ ra. Chà, trời đã tối rồi. Trong ánh đèn sáng trưng ở bên ngoài, đập vào mặt tôi chính là một cái hành lang sàn gỗ có tay vịn, có cả một vài bậc thang đi xuống, dẫn ra ngoài sân. Sân rất
rộng, còn có cả một hồ nước, đặc biệt có tảng đá dựng đứng có nước chảy
ra từ khe hở bên trên, trông giống như thác nước vậy. Xung quanh hồ là
những bụi cỏ mọc thành từng đám từng đám trông rất đẹp.
Đối diện căn phòng của tôi chính là một cổng…. cổng người ta gọi là
gì ý nhỉ? Thủy hoa hay thùy hoa gì gì đó tôi không chắc. Hai bên chính
là bức tường kiên cố ngăn cách với bên ngoài.
Tôi thò đầu ra ngoài, nhìn cả hai bên một lần nữa. Có lẽ căn phòng
này là ở góc trong cùng, bởi vì hành lang bên phải tôi trải dài thẳng
tắp tít tận sang bên kia cơ mà.
Xem ra nhà truyền thống này đắt lắm đây.
Bỗng tôi nhìn thấy có hai người to lớn mặc toàn đồ đen, đeo quả kính
râm cộng thêm cái vết sẹo dài trên trán kia, làm tôi sợ phát khiếp, đóng ngay cửa sổ lại.
Hộc hộc, mình đang ở đâu thế này? Mấy người vừa nãy có sẹo đó.
Tôi toát mồ hôi hột, nhảy lại vào trong giường, chùm chăn kín mít. Sợ quá, theo như đọc báo, những băng đảng xã hội đen thường ở trong những
căn nhà như thế này. Có khi nào họ sẽ giết tôi không?
Xã hội đen? Vậy… vậy là nhà của Lôi Vĩ Vĩ, hay anh Khương Hạ Chính? Chị Diêu Ái Tâm chăng?
Ầy, chắc không phải đâu, trùng hợp mà thôi.
Tôi lại ngồi dậy, vươn tay uốn người cho giãn xương cốt ra. Chắc tôi nằm lâu rồi, cần phải uốn éo một tí.
Mà trời tối rồi phải không?
Á thôi chết, dì Khuê dặn phải về trước 6h.
Tôi cuống cuồng nhìn quanh ngó quất tìm đồng hồ, rồi thấy một cái đồng hồ điện tử đặt trên bàn làm việc.
22:30
…OoO. Tôi kinh ngạc căng mắt nhìn.
Cạch!
Đúng lúc này, tiếng mở cửa làm tôi giật mình. Tôi khẩn trương quay mặt ra phía đó nhìn. Có ai đến ám sát tôi sao?
“A Y Y, cô tỉnh rồi hả?”
Là…
Lôi…
Vĩ…
Vĩ.
Á á á á á! Tôi hét thầm trong bụng.
“Mặt cô sao nghệt như phỗng thế kia?”Lôi Vĩ Vĩ vào phòng, đóng cửa lại, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
“Sao… sao lại…”Tôi sốc không nói nên lời.
“Nhà tôi mà. Cô hỏi ngu thế?”Lôi Vĩ Vĩ khé nhíu mày, búng tay lên trán tôi.
“Không… ý tôi là… sao tôi… lại ở đây?”Tôi hỏi vội, tóm chặt tay Lôi Vĩ Vĩ.
Lôi Vĩ Vĩ một tay cầm cốc nước, nhìn tôi không chớp mắt. “Cô còn chưa cảm ơn tôi đâu đấy.”
“Hả?”
“Lúc tôi đang đi xử lý vài thằng thì có người gọi cho tôi, bảo cô
đang bị bắt nạt… bởi Thiên Thu.”Nói tới đây, mặt hắn tối sầm lại, giọng
gằn từng tiếng, bóp vỡ luôn cả cốc nước thủy tinh trên tay.
Ực! Thiên Thu… ai lại gọi cho Lôi Vĩ Vĩ vậy?
“Lôi… Lôi Vĩ Vĩ…”Tôi lo lắng nhìn hắn.
“Cô yên tâm. Tôi dạy cho tất cả bọn chúng một bài học rồi.”Hắn nói, ngồi phịch lên giường.
“Còn… Thiên… Thu?”Tôi mãi mới thốt ra được ba từ.
“Đừng lo. Lần này tôi thật sự không chịu nổi cô ta nữa.”Lôi Vĩ Vĩ
nói, quay nhìn tôi. “Với cả, tôi cũng không muốn cô ta vì tức tôi mà
trút giận lên người cô.”
Hóa ra… Lôi Vĩ Vĩ vẫn nghĩ cho tôi. Cậu ấy luôn…
“Hừ, tôi có chết cũng không dám nghĩ về con quỷ đó nữa.”Lôi Vĩ Vĩ ngồi xuống cạnh giường, ngửa ra đằng sau.
“Tôi tưởng cậu thích…”Tôi nói.
“Này, cấm cô ủng hộ tôi với con nhỏ đó đấy.”Lôi Vĩ Vĩ bất ngờ chồm dậy.
“Không… tôi…”
“Thế mà lúc trước cô nói cô sẽ ủng hộ con quỷ đó…”Lôi Vĩ Vĩ lèm bèm, giọng nhỏ dần.
“Đâu…”
Khoan đã, thế chẳng phải là…
Hắn nghe thấy hết những lời tôi nói trong tiết thể dục sao? Không phải hắn ngủ à?