Tôi hít hơi thật sâu, cố quên đi cục u trên đầu. “Thực ra thì… chị Ái Tâm mời Hàn Băng Vũ đi ăn tối… nhưng không phải hôm qua, mà là.. là…
chủ nhật.”
“Chủ nhật?”Lôi Vĩ Vĩ nghi hoặc nhìn tôi. Không ngờ hắn có lúc cũng có những ánh mắt như vậy.
“Ừ… ừm!”Tôi gật lia lịa vì sợ, giấu đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Bộp!
Lôi Vĩ Vĩ vỗ mạnh vai phải tôi. “Hahaha! Làm tôi giật mình.”Hắn ta cười lớn. “Cứ tưởng cô nói dối tôi.”
Phù, cứ tưởng hắn định ném mình lên sao Hỏa. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười trừ nhìn cậu ta.
Đúng là lừa cậu ta dễ thật, như mình nghĩ à nha.
“À Y Y, tôi có việc khác muốn nhờ cô đây.”Lôi Vĩ Vĩ cười cười, xoa đầu nhìn tôi.
“Ức!”Tôi bỗng nấc lên một cái vì chột dạ. “Chuyện… chuyện gì?”Hic, tôi tưởng là xong xuôi hắn sẽ thả tôi đi chứ!
“Thứ bảy này sinh nhật Thiên Thu rồi. Tôi đề nghị cô về nhà mua cái gì đó tặng cô ấy sinh nhật.”Lôi Vĩ Vĩ nói.
“Ức!”Tôi lại nấc lên. “Sao… Sao cậu không tự đi mua? Tôi…tôi đâu có biết cô ấy thích…thích gì.”
“Này, chính vì cô là con gái nên tôi mới bảo cô đi mua nha.”Lôi Vĩ Vĩ búng nhẹ vào trán tôi. “Tôi nghĩ cô sẽ biết Thiên Thu thích gì.”Lôi Vĩ
Vĩ tự biên tự diễn, gật gật gù gù rồi quay người bước đi. “Thế nhé, tối
thứ bảy gặp nhau ở cổng trường lúc 6 giờ nha.”
Ôi ôi Lôi đại ca, cậu không cho tôi một ngày yên bình cậu không chịu được sao?
Lôi Vĩ Vĩ, tôi thật sự không biết mua gì đâu. Tôi mà không tặng vừa ý Thiên Thu, thể nào cô ấy cũng sẽ ghét tôi, rồi Lôi Vĩ Vĩ sẽ đập nát tôi mất.
Hic hic, mình chẳng lẽ sẽ mãi để mặc bản thân trôi theo dòng chảy của số phận sao?
………………..
Tối hôm đó, tôi lôi toàn bộ gia sản tôi cất trong ví tiền giấu ở
trong ngăn bàn ra. Tôi bỏ hết cả tiền bên trong ra. Đếm đi đếm lại, đếm
lại thật kĩ, hoá ra cả đời tôi chỉ đáng giá đúng tròn 300 tệ. Tôi đau
khổ, ôm số tiền vào trong lòng rồi khóc không ra nước mắt.
Chị xin lỗi. Chắc có lẽ, chị không đủ khả năng giữ các em lại.
Rồi tôi năn nỉ chú Phong cho mượn chiếc note 3, thứ được coi là báu vật của gia đình tôi, để tra mạng xem có thể mua được thứ gì. Tôi ghi tạm tất cả những
thứ vừa túi tiền ra giấy. Sau cả đêm trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng tôi
cũng biết rằng mình sẽ mua thứ gì.
………………..
Đúng 6h15′, tại cổng trường Lam Nguyệt, tôi chạy điên chạy đảo, chạy đến nỗi mệt hộc cả bơ ra.
“Này, sao cô dám đến trễ hả? Muộn 15′ rồi đây này.”Lôi Vĩ Vĩ chưa gì đã quát tháo ầm ĩ, giận dữ chỉ vào đồng hồ của hắn.
“Tôi… tôi xin lỗi.”Tôi cúi đầu hối lỗi. Dù có mệt tới cỡ nào thì tôi vẫn cố phải dặn ra cái câu này.
Hôm nay hắn ăn mặc rất đẹp. Hắn mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển cùng chiếc cà vạt màu xanh đậm hơn. Chiếc quần đen có những dây xích
nhỏ treo trên thắt lưng đung đưa xuống. Hắn vẫn đeo chiếc vòng gai như
bình thường. Mỗi tội kiểu tóc hắn hôm nay là được hất lên.
Đúng là đi sinh nhật bạn gái có khác. Trông hắn lúc này cứ như một chàng hoàng tử vậy.
“Cô cho tôi số điện thoại vào đây.”Lôi Vĩ Vĩ chìa cái điện thoại ra. “Chả liên lạc được với cô, tôi tức điên lên mất.”
Tôi nhìn chiếc điện thoại của hắn rồi kinh ngạc, suýt thì hét lên.
Hic hic, chiếc iphone 6s mà nhà tôi hay mơ đến đây mà. Tôi xúc động, run run định chạm vào vì muốn sờ thử một cái.
Xoẹt!
Khoan, nếu tôi cầm lấy nghĩa là tôi chấp nhận đưa hắn số điện thoại. Mà thực tế thì…
Tôi không có điện thoại.
“Sao vậy?”Lôi Vĩ Vĩ cúi xuống nhìn tôi. “Mau đánh số cô vào đây.”
Hic hic, nói ra mình không có điện thoại thì chắc tôi ngượng chín cả mặt mất.
“Tôi… tôi không nhớ…”Tôi ủn nhẹ chiếc điện thoại ra.
“Vậy đưa tôi điện thoại cô.”Lôi Vĩ Vĩ chìa tay còn lại ra.
“Tôi không mang…”
Quác quác quác!
Sự im lặng đến đáng sợ khiến tôi nghe thấy cả tiếng của mấy con quạ kêu. Tôi khẽ nuốt nước bọt, liếc liếc nhìn Lôi Vĩ Vĩ.
“Tôi lạy cô đó.”Lôi Vĩ Vĩ nhéo mạnh má tôi một cái. “Đừng bảo cô không có điện thoại nhé?”
Bị nói trúng tim đen, tôi lạnh toát sống lưng.
Huhu, kiểu này có nhảy xuống địa ngục thì tôi cũng không hết xấu hổ. Tôi thoáng đỏ mặt, quay mặt đi nhìn ra chỗ khác.
“Còn nữa, cô ăn mặc kiểu gì đây?”Lôi Vĩ Vĩ nhìn tôi từ đầu xuống chân rồi gào lên.
Tôi cũng nhìn xuống. Hóa ra tôi mặc chiếc áo phông màu ghi không hình cùng với chiếc quần ngố dài qua đầu gối. Nhưng rồi tôi nhìn xuống chân
thì thấy mình đang đi chiếc dép lê ở nhà.
Á á, trong lúc vội, tôi cứ thế chạy thẳng ra ngoài, quên không thay dép.
Tôi ngồi thụp xuống, che chân đi. “Xin… xin lỗi…”Tôi cúi mặt xuống,
che đi khuôn mặt đỏ ửng. Dù sao thì hôm nay tôi chỉ đến đưa hắn quà, chứ có đi đâu.
“Quà Thiên Thu đâu?”Lôi Vĩ Vĩ chả quan tâm tới việc tôi có xấu hổ hay không, xách cổ áo tôi kéo đứng lên.
“Đây.”Tôi đưa hắn một cái túi nhỏ.
Lôi Vĩ Vĩ tò mò mở chiếc hộp nhỏ trong cái túi ra.
“Đây là khuyên tai? Bằng bạc?”Lôi Vĩ Vĩ nhíu mày nhìn tôi.
“Ừ.”Tôi gật đầu. Đúng vậy, tôi đã chọn cái khuyên tai đúng tròn 300
tệ của tôi, hại tôi không còn một đồng nào trong ví cả. Biết rằng nếu
mua đồ rẻ thì thể nào cũng bị Lôi Vĩ Vĩ thắt cổ.
“Tạm thời chấp nhận.”Lôi Vĩ Vĩ đưa chiếc hộp ra cho tên vệ sĩ mặt sẹo đứng đằng sau cầm rồi chỉ ra chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng kia. “Đi
thôi.”
Ơ…
Hai mắt tôi tròn xoe nhìn Lôi Vĩ Vĩ, ngạc nhiên một cách sợ hãi.
Tôi… tôi cũng phải đi sao?