Mãi Bên Anh

Chương 35: Chương 35: RỐT CUỘC CẬU LÀ AI?




Cuối cùng sau ‘mười năm’ chần chừ, tôi cũng đã lên tới phòng hiệu trưởng.

Cộc cộc cộc! Tôi cẩn thận gõ cửa.

“Mời vào!”Giọng thầy hiệu trưởng vọng ra từ bên trong.

Tôi nhè nhẹ đẩy cửa bước vào. Cơ thể tôi bây giờ dường như trở nên yếu liễu đào tơ, đẩy mãi mới mở được cánh cửa nặng trịch. Không hiểu là do tôi yếu cơ hay cửa nặng thật.

“Em chào thầy ạ!”Tôi cúi đầu lễ phép.

“Em là Diệp Trúc Y phải không?”Thầy hiệu trưởng đẩy gọng kính, nheo mắt nhìn tôi.

“Vâng.”

“Em ngồi đi.”Thầy hiệu trưởng chỉ vào cái ghế đối diện với thầy.

Thế là tôi hít thở thật sau, bước ra phía đó. Không hiểu có chuyện gì mà sao mặt thầy trông nghiêm trọng thế nhỉ?

“Chúng ta vào vấn đề luôn nhé.”Thầy hạ giọng, làm tôi trở nên căng thẳng, tay chân không để yên được. Thầy cúi xuống, rút từ trong ngăn bàn ra một phong bì lớn, đặt lên mặt bàn. “Đây là của thiếu gia Hàn Băng Vũ gửi tới nhà trường. Thầy nhận được nó từ tối qua. Bây giờ thầy muốn cho em xem.”Thầy hiệu trưởng vỗ nhẹ lên chiếc phong bì rồi đẩy lùi nó ra phía tôi.

Lúc nhìn chiếc phong bì, tôi có cảm giác như tử thần đang đứng ngay phía sau tôi. Trán tôi bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Tôi run run nhận lấy phong bì, rồi mở ra xem.

Đầu tiên tôi rút ra một tờ giấy nhỏ, nó có ghi: Diệp Trúc Y, lớp 10A5.

Tại sao lại có tên và lớp của tôi ở đây nhỉ? Hơn nữa lại còn do Hàn Băng Vũ gửi cho nhà trường chứ không phải tôi. Tôi và cậu ấy có gì đâu mà sao lại liên quan tới tôi nhỉ?

Tôi bất giác cúi xuống, nhìn thấy trong phong bì có vài tấm ảnh. Theo suy tính, tôi sợ hãi vội rút mấy tấm ảnh đó ra. Tổng cộng có năm cái. Ngay cái ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi chính là….

Cảnh tôi ở trong quán bar đang ngước nhìn đi đâu đó. Phía bên phải ảnh là những người đang nhảy, còn bên trái chính là quầy bar.

Chẳng phải đó là lúc tôi phát hiện ra Hàn Băng Vũ là DJ ở trong bar sao? Đúng rồi, tôi đang nhìn lên phía sân khấu.

Sao… sao lại có ảnh nhỉ?

Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang tột độ. Tôi vã mồ hôi như suối, mặt mày cau lại, tim đạp loạn nhịp. Tôi liên tiếp lật những tấm ảnh kia lên để xem. Nào thì là cảnh tôi gặp quản lý, nào thì là cảnh tôi bị đẩy vào phòng hóa trang, rồi cả gặp mấy ông dê xồm kia nữa. Nói chung toàn là ảnh chụp tôi khi tôi ở quán bar.

Không…. không thể nào! Là… là ai chụp chứ? Sao… sao lại…

Hàn Băng Vũ.

Cái ảnh đầu tiên chắc chắn là không phải cậu ấy chụp rồi. Vì đây là chụp góc độ khác. Còn những tấm ảnh sau thì….

Tôi không chắc nữa.

Tôi nắm chặt lấy những tấm ảnh như muốn vò nát chúng.

“Tối qua, quản gia nhà họ Hàn đã tận tay đưa thầy thứ này. Còn nói là người thân cận của thiếu gia Hàn đã vô tình chụp được một nữ sinh mặc đồng phục trường Lam Nguyệt. Đắn đo mãi mới quyết định đưa lên nhà trường.”Thầy hiệu trưởng nói với giọng vô cùng thất vọng. “Em có thể cho thầy lời giải thích không?”

Không được…. Hàn Băng Vũ… cậu ấy không thể nào là người… đã đem thứ này nộp cho thầy hiệu trưởng được.

“Thầy… thầy ơi… Hàn Băng Vũ… chắc là có sự nhầm lẫn.”Tôi vội vàng hỏi lại.

“Tuy thầy chưa trực tiếp hỏi thiếu gia Hàn Băng Vũ, nhưng cả email của thiếu gia cũng gửi cho thầy những ảnh này. Còn cả quản gia nhà họ Hàn, người rất thân thiết với thiếu gia, đến trình bày lại mọi việc.”Thầy hiệu trưởng nói. “Mà điều đó cũng không quan trọng. Bây giờ em có thể cho thầy lời giải thích được không?”

“Em….”

Tôi không biết nói như thế nào nữa. Nếu nói ra về cái vụ hợp đồng khỉ gió kia thì nhất định sẽ liên quan tới Lôi Vĩ Vĩ. Còn nếu nói Hàn Băng Vũ là DJ thì… mình cũng không có chứng cứ.

“Tôi không nói, cô không nói, giữ bí mật được chứ?”

Lời nói của Hàn Băng Vũ tối đó cứ vang lên liên tục trong đầu tôi.

Đúng vậy, tối hôm đó, cậu ấy còn cứu tôi khỏi đám người dê xồm, còn muốn đưa tôi về.

Tôi và cậu ấy đã từng đi chung ô. Cậu ấy đã từng đưa tôi đi dự tiệc, giúp đỡ tôi lúc đi sinh nhật Thiên Thu. Cậu ấy cũng biết tôi không phải người đặt cục bơ lên chỗ ngồi cậu ấy.

Tôi và cậu… không ai thù oán ai. Sao lại có chuyên Hàn Băng Vũ tố cáo tôi được?

Tôi không tin, không tin.

“Diệp Trúc Y, em muốn nói gì không?”Thầy hiệu trưởng hỏi lại.

“Em….em….”Tôi không biết giải thích như thế nào nữa. Vì đây đúng là tôi, tôi đã từng đứng ở chỗ đó, đã từng hóa trang thành tiếp viên quán bar, đã từng….

“Vậy có vẻ như điều này là sự thật nhỉ?”Thầy khẽ thở dài não nề. “Theo như luật của trường, em sẽ bị đuổi học.”

“….”

“Diệp Trúc Y, thầy có thể khẳng định tám mươi phần trăm đây là do Hàn Băng Vũ gửi tới. Cho nên em đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng làm to chuyện. Thầy nghĩ có lẽ….”Thầy ậm ừ vài tiếng. “Không cần hỏi lại Hàn Băng Vũ nữa. Em hãy học nốt tuần này. Thầy sẽ gọi cho bố mẹ em sau.”

Mọi thứ…. sẽ kết thúc ở đây sao?

Hàn Băng Vũ, cậu thật sự đã tố cáo tôi? Cậu ghét tôi tới vậy sao? Hay cậu ghét tôi là vì chị Ái Tâm?

Haha, tôi đúng chỉ là chiếc lá vàng rách nát, không bao giờ có thể trở lại thành một chiếc lá lành, càng không thể vươn tới cành cây cao lớn bên trên được. Tôi đã nghĩ gì vậy chứ?

Hàn Băng Vũ, rốt cuộc… cậu là ai? Là người như thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.