“Lôi… Lôi Vĩ Vĩ.. “Thấy Lôi Vĩ Vĩ thở hồng hộc, hai tay chống lên đầu gối, tôi vội chạy ra chỗ hắn, cúi xuống hỏi han. “Cậu…. cậu có sao
không?”
“Tôi mới là người hỏi cô câu đó đấy.”Lôi Vĩ Vĩ đứng thẳng dậy, nắm
lấy hai cổ tay tôi. “Vừa nãy cô đứng gần bánh bèo thối như thế, hắn đã
chạm vào chỗ nào? Chỗ này… hay là đây… hay là…”Lôi Vĩ Vĩ giơ hai tay tôi lên, rồi xoay người tôi, vặn vẹo đủ thứ cứ như một con cún đang ngửi
thức ăn.
Hic, thật xấu hổ.
“Không… không có…”Tôi cố gắng rút hai tay lại nhưng tên Lôi Vĩ Vĩ này, tay hắn như tay quái vật hay sao mà nắm chặt thế?
Bốp!
Một cú ‘bổ củi’ của Hàn Băng Vũ giáng thẳng lên đầu Lôi Vĩ Vĩ. Đầu
Lôi Vĩ Vĩ gập hẳn xuống, vài giây không có động tĩnh gì, rồi bỗng ngửng
phắt lên làm tôi giật mình.
“Bỏ cô ấy ra.”Hàn Băng Vũ trừng mắt nhìn.
Nhưng mà điều đó không có nghĩa là có thể hạ gục của Lôi Vĩ Vĩ. Cậu
ta như con hổ dữ, gằm gè với Hàn Băng Vũ, hai tay siết chặt cổ tay tôi
hơn. Hic, làm ơn thả ra đi mà, đừng ép tôi gia nhập ‘chiến tranh’ của
các cậu.
“Tên bánh bèo thối, mày ghen tị khi Y Y làm đàn em tao chắc?”Lôi Vĩ
Vĩ cười đắc ý, rồi khoác vai tôi, kéo tôi lại gần hắn. “Hơ hơ, bổn thiếu gia đây đã thu nhập Y Y làm đàn em trước rồi. Cỡ như mày thì đi mà bảo
Diêu Ái Tâm kiếm đàn em cho.”
“Lôi… Lôi… Vĩ Vĩ…”Tôi cười gượng nhìn Hàn Băng Vũ rồi khó chịu quay sang tên mafia đang đứng cạnh tôi. Hừ, tôi có mà bị bắt làm đàn em của cậu thì có. Bỏ tôi ra bỏ tôi ra.
Thế mà cái miệng tôi cứ mím chặt, không nói được câu nào. Bởi vì mỗi
lần đụng chạm ánh mắt của Hàn Băng Vũ, tôi thật sự không muốn lại gần
Lôi Vĩ Vĩ một chút nào.
“Trúc Y, nói chuyện với tôi.”Hàn Băng Vũ quay nhìn tôi.
“Ế?”Tôi ngạc nhiên nhìn Hàn Băng Vũ. Cậu ấy đòi nói chuyện với tôi kìa.
Nhưng mà…
“Tên bánh bèo thối chết tiệt, Y Y là đàn em của tao. Mày đừng tưởng
có thể cấu kết với cô ấy để hại tao.”Lôi Vĩ Vĩ trẻ con ngu si giơ nắm
đấm ra dọa. Hic hic, thôi cái trò ảo tưởng sức mạnh của cậu đi. Tôi mà
có dám hại cậu thì chắc cả nhà tôi đi đời mất.
“Trúc Y, tôi…”Hàn Băng Vũ cho Lôi Vĩ Vĩ ăn bơ, nói với tôi.
Dường như lúc này, tôi nhớ lại những gì bảng tin đã viết, nhớ lại cây đàn guitar hôm qua, nhớ lại mọi thứ, tôi không còn muốn đối mặt với Hàn Băng Vũ nữa, tôi thật sự không có đủ tư cách.
“Lôi… Lôi đại ca, chúng… chúng ta đi.”Tôi một mực gọi hắn là đại ca,
kéo tay Lôi Vĩ Vĩ rời khỏi đó trước khi hắn ta đánh nhau với Hàn Băng
Vũ. Chúng tôi cứ thế rời đi trước con mắt ngạc nhiên của cậu ấy. Lôi Vĩ
Vĩ ngoan ngoãn theo sau tôi như chú cún con, thỉnh thoảng còn quay đằng
sau cười trêu Hàn Băng Vũ.
Tôi hết chịu nổi rồi! = □ =
…………………
Tôi và Lôi Vĩ Vĩ lang thang trên hành lang vắng vẻ. Tôi đi trước, hắn đi sau mà cứ lẩm ba lẩm bẩm cái gì đó thật ngứa tai. Tôi bước nhanh hơn hai bước, hắn bước nhanh hơn mười bước (chân ảnh ý dài), cuối cùng vẫn
đi ngang hàng với tôi.
“Y Y, sao cô không nói gì với tôi về vụ này?”Lôi Vĩ Vĩ nghiêng mặt xuống nhìn tôi.
“Không… không liên quan tới cậu.”Tôi nói nhanh rồi chạy lên phía trước.
“Tôi là đại ca cô đó.”Tên Lôi Vĩ Vĩ vừa giữ cổ áo tôi vừa nói. “Nếu cô nói thật ra thì tôi có thể giúp cô.”
“…”
“Hơ hơ, một khi Lôi thiếu gia đã ra tay, chắc chắn sự công bằng sẽ về với cô.”
“Vì sao…”
“Gì?”Hắn trở nên có hứng thú, nhìn tôi chăm chú.
“Sao lại làm vậy với Thiên Thu?”Tôi hỏi nhưng mặt vẫn quay về phía trước.
“À!”Lôi Vĩ Vĩ nói. “Hôm trước sinh nhật Thiên Thu, chúng tôi có nói chuyện. Nhưng mà hôm nay tôi không thể tha cho cô ta được.”
“Không thể tha?”Tôi quay đầu lại, hỏi.
Lôi Vĩ Vĩ nhìn tôi không chớp mắt rồi vội loạng choạng lùi lại vài
bước, khua tay múa chân. “Ơ… ờ… ơ…”Trông hắn có vẻ lúng túng. “Không
liên quan tới cô.”Nói xong, hắn gãi gãi đầu rồi chạy ra đằng sau. Lúc đi ra ngã rẽ thì không quên đá vào tường một cái, nhưng xong lại ôm chân
nhảy lẫng cẫng vì đau, rồi vẫn cố đi khuất.
Tên đó bị làm sao vậy? Tôi chỉ hỏi vậy mà hắn lại có thái độ như thế à?
Nhưng mà… trông buồn cười phết! Tôi bỗng phì cười ra.
Hahaha, cảm ơn cậu, Lôi Vĩ Vĩ, mặc dù cậu suốt ngày chỉ đem họa cho người khác.
……………….
Giờ ăn trưa, tôi cầm hộp cơm đi về phía nhà ăn của trường.
Đi một vòng quanh nhà ăn đông đúc, tôi không tìm được chỗ ngồi. Tôi
mãi mới tìm được cái bàn trống, vui mừng đi về phía đó. Vừa mới đặt hộp
cơm xuống, nhóm của nàng Thiên Thu đã ngồi xuống ngay trước mặt tôi. Hoa Ấn, Hoa Băng và hai cô nàng chảnh chọe khác.
Không xong rồi! Tôi sợ hãi liếc nhìn chỗ khác.
Tôi định đi ra chỗ khác nhưng Thiên Thu lại kéo tôi lại. “Không sao. Ngồi ăn chung cho vui.”
Nhìn ánh mắt hổ dữ của Thiên Thu và giọng nói hiền như thiên sứ của cô, tôi không dám cãi lại, lặng lẽ ngồi xuống.
“Diệp Trúc Y, hôm nay cô ăn gì vậy?”Hoa Ấn nhìn lén chiếc hộp cơm nhỏ của tôi, hỏi với giọng khinh bỉ.
Nhìn đồ ăn của họ, toàn sơn hào hải vị. Vì tiền ăn trường rất đắt nên dì Khuê không đóng mà ngày nào cũng nấu cơm cho tôi mang đi học. Tôi
không dám mở hộp cơm của mình ra, sợ họ sẽ chê cười.
Rõ ràng là cố tình tiếp cận để chế giễu tôi đây mà.