Tôi đứng trước cái phòng học trống vắng, thở dài thườn thượt như bị
thiếu ô xi. Lúc này, tôi chỉ muốn về nhà, đánh một giấc thật sâu.
“Lôi Vĩ Vĩ sau này sẽ thừa kề gia tộc Lôi quyền lực nhất thế giới ngầm Trung Quốc.”
Giọng của Đình Đình vẫn cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Tôi lắc mãi mà
không xua tan cái ý nghĩ đó đi được. Coi như là nghe chuyện này để rút
kinh nghiệm, biết ai là đối tượng nguy hiểm. Người ta nói ‘Gần mực thì
đen, gần đèn thì sáng’ quả là không sai mà. Tốt nhất tôi không nên dính
đến mấy người như thế này, đặc biệt là hội mafia. Không thì á, mình mà
làm gì sai là nó đến đập nhà cửa mình tan tành mây khói luôn. Ực, nghĩ
tới đã rùng mình rồi. Cứ tránh xa cái đen ra, tiến gần với ánh sáng là
cuộc đời mình nó bình thường ngay ấy mà.
Nhưng đúng là đời nó không như mơ. Vừa mới đặt một chân vào lớp, tôi
nhìn thấy Hàn Băng Vũ đang ngồi nghe nhạc. Tư thế ung dung, lãng tử này
khiến tôi nhìn cái là say mê.
Oái oái, Diệp Trúc Y, mày đang nghĩ gì vậy? Đừng để vẻ ngoài của cậu ta quyến rũ, không là rước họa vào thân đó.
Nhưng mà… tôi thật sự muốn hỏi cậu ấy về chiếc ô hôm qua. Không biết là cậu ta đã đem trả chưa nhỉ?
Nốt lần này thôi. Từ sau trở đi thề không dính dáng gì đến mấy người
này nữa. Chị Điệp Điệp cũng cho nghỉ luôn, không khéo là bị dính đến Lôi Vĩ Vĩ.
“Lôi Vĩ Vĩ được coi là người đáng sợ nhất trường. Đối thủ của cậu ta
là Hàn Băng Vũ. Không hiểu sao nhưng họ ghét nhau, thế thôi.”
Lời nói của Đình Đình lại vang lên trong đầu tôi, chắc là muốn cảnh cáo tôi tránh xa cuộc chiến của hai người này ra.
Tôi đánh liều tiến lại gần Hàn Băng Vũ. Tôi chạm nhẹ đầu ngón tay vào vai cậu ấy. “Hàn… Hàn Băng Vũ… cậu ơi…”
Hàn Băng Vũ khẽ mở mắt. Cậu ta không hề tháo headphones ra, mà tự dưng cúi xuống, lấy cái ô đặt ở chân bàn, đưa cho tôi. “Đây.”
“À à cảm ơn.”Rõ ràng tôi đã dặn cậu ta tự đi trả Điệp Điệp tỷ, thế mà sao lại chưa trả? Hay là cậu ấy sợ gặp mặt Lôi Vĩ Vĩ trong phòng y tế?
Hic, xem ra tình hình hai ‘quốc gia’ Lôi – Hàn đang trong tình trạng chiến tranh lạnh rồi.
Tôi chạy một lần nữa xuống tầng, tiến thẳng tới phòng y tế. Trong lòng tôi thì cầu nguyện trong phòng không có ai.
Thế là thần may mắn đã mỉm cười với Diệp Trúc Y này, đáp ứng lời cầu
nguyện của tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước vào trong phòng trống, đặt
nhẹ cái ô xuống bên cạnh chân bàn rồi lẳng lặng bỏ ra ngoài.
Thế là xong, cuộc đời mình sẽ trở về bình yên. Tôi thề từ giờ trở đi, sẽ sống ẩn sống dật trong trường, quyết tránh xa mafia, đặc biệt là Lôi Vĩ Vĩ.
“Cô làm cái trò gì đấy?”Một giọng nói quen thuộc xen ngang tư tưởng quyết tâm của tôi.
Trời ạ, đi thì mắc núi, về thì gặp sông. Số tôi gặp Khương Hạ Chính
và Hàn Băng Vũ chưa đủ mà sao Thượng đế lại bắt con gặp tên trời đánh
bạo lực Lôi Vĩ Vĩ này?????
Tôi nhìn hắn một lượt. Hắn không còn mặc đồng phục tử tế như hôm qua
nữa. Hôm nay, tên Lôi Vĩ Vĩ khoác áo sơ mi đồng phục bên ngoài, hai tay
sắn lên tới khuỷu tay, bên trong mặc chiếc áo đeo có hình đầu lâu ở
giữa, cái quần đồng phục kia thì một bên dài một bên sắn lên tới đầu
gối. Tay trái của hắn đeo cái vòng tay gai màu đen, cổ đeo cái dây
chuyền xích, cộng thêm trên đầu đeo cái băng dô bằng vải màu xanh đậm.
Tay phải xách cái cặp xẹp lép như vác bao tải.
Trông hắn đậm chất mafia, nhưng cũng phong độ ấy chứ.
“Cô nhìn gì?”Lôi Vĩ Vĩ chống nạnh, nói bằng âm lượng lớn.
Tôi tỉnh giấc, lắc nhẹ đầu xua tan ý nghĩ kinh khủng. “Xin… xin chào!”Rồi tôi cười ái ngại, ba chân bốn cẳng phóng vèo đi.
Chạy chạy chạy, tôi chạy chạy chạy, dốc toàn bộ sức chạy thật nhanh.
Ủa, sao mình chạy nhanh thế mà không di chuyển nhỉ? Mà cái cổ áo sao lại bị kéo ra đằng sau thế kia?
Má ơi, tên Lôi Vĩ Vĩ mặt hằm hằm nhìn tôi. Tay trái hắn tóm lấy cổ áo tôi một cách dễ dàng. Hic hic, hắn cao như thế chân dài phải biết (công nhận người trường Lam Nguyệt nam nữ đều rất cao à nha) Tôi có chạy năm
bước thì hắn chỉ cần bước hai bước là tóm được tôi.
“Cô cao bao nhiêu?”Lôi Vĩ Vĩ giọng lạnh đi, hỏi.
Biết mình muốn sống, nên tôi trả lời nhanh. “1m65.”
Lôi Vĩ Vĩ nhìn tôi không chớp mắt, rồi thả tôi ra. “Chà, tôi cứ tưởng cô cao có mét 55.”
“Tôi… tôi không lùn.”Tôi giơ tay lên rồi lắc, tỏ ý phản đối.
“Muốn chết hả con nhỏ này?”Lôi Vĩ Vĩ giơ nắm đấm ra. “Đối với chiều cao m85 của bổn thiếu gia, cô quá lùn.”
Hic hic, vậy chắc tôi phải cao m80 mới vừa lòng hắn nhỉ.
“À đúng rồi, cô còn nợ tôi số thứ. Mau đi theo tôi.”Lôi Vĩ Vĩ cười khẩy, xách cổ áo tôi từ đằng sau, lết tôi đi.
“Lôi… Lôi Vĩ Vĩ, buông tôi ra, tôi tự đi được mà!”Tôi vùng vẫy, đau khổ khóc không ra nước mắt.
Sao ông thần xui nỡ che ánh sáng may mắn của Thượng đế ban cho con
chứ? Huhu, sao số tôi nhọ thế! Lời thề quyết tránh xa Mafia của tôi bị
Thượng đế bỏ ngoài tai mất rồi.