Cuối cùng, tôi cũng về tới nhà an toàn, thoát khỏi sự áp bức của tên
Lôi Vĩ Vĩ bạo lực đó. May mà tôi bịa ra rằng thằng bố tôi nó bị tai nạn, như lần tôi nói với Đình Đình, nên mới vượt qua cửa ải vừa rồi. Tôi
cũng không biết tại sao Lôi Vĩ Vĩ vẫn còn có mặt ở trường.
Cả nữa, không hiểu sao tôi chưa nói với hắn địa chỉ nhà mình, thế mà Lôi Vĩ Vĩ một lèo đưa tôi thẳng về nhà.
Quay trở lại thực tại, không biết điều gì sẽ xảy ra với tôi, tôi rón ra rón rén bước vào nhà.
Cạch!
Tôi mở cửa, ngó đầu vào trong, nhìn xem có ai không. Ai ngờ trong nhà chỉ là một màu đen như mực, không lấy chút ánh sáng của một bóng đèn.
Tôi khẽ thở phào, bước vào trong rồi đóng cửa lại.
Khi cửa vừa đóng lại thì ngay lập tức, đèn trong nhà bật sáng trưng
trưng, làm tim tôi suýt thì vỡ vì đau thóp. Trước mặt tôi là một người
phụ nữ với khuôn mặt đen tới mức xì khói, đôi mắt nảy lửa hằn học nhìn
tôi. Chân phải thì dậm xuống sàn, tay trái cầm roi mây, khoanh tay trước ngực.
Ực! Dì Khuê tức rồi.
“Con…con chào… dì ạ!”Tôi cười gượng gạo, đưa tay ra chào.
………………..
Sáng hôm sau, tôi đi tàu điện đến trường. Mặc dù tàu hôm nay vắng,
nhưng mà tôi không thể ngồi được, vì cái mông đau ê ẩm bị tẩn nhừ đòn
của dì Khuê hôm qua. Hic hic, báo hại tôi tối qua ngủ phải nằm sấp, khó
ngủ như chết đi sống lại, thật là không chịu được.
Lúc tôi đến cổng trưởng, một tên nam sinh mồm to chạy hớt hải từ
trong ra, đứng giữa cổng, ngoác cái mồm ra thét. “Bảng tin trường có tin nóng. Mọi người mau vào xem!”
Tên khùng đó vừa dứt lời thì chạy vội vào trong. Bao nhiêu nam sinh
nữ sinh khác xô đẩy nhau để chạy vào. Tôi may mắn đứng nép sang một bên, không thì chắc đã bị dẫm chết. Đợi học sinh vắng đi, tôi mới dám chạy
vào trong trường, xem chuyện gì xảy ra.
Đến khu bảng tin, tôi luồn luồn lách lách mãi mới qua nổi biển người
đồng nghìn nghịt. Mãi lúc sau mới chen được vào trong thì tôi thấy Hàn
Băng Vũ đang đứng đó, mở to mắt ra đọc.
Chuyện gì mà khiến cậu ấy kinh ngạc đến vậy?
Nữ tiếp viên quán bar trường
Lam Nguyệt
Diệp Trúc Y học sinh lớp 10A5, đã bị Hàn Băng Vũ bạn học cùng lớp, tố cáo là đi làm tiếp viên quán bar ở khu trung tâm thương mại Mỹ Hòa.
Bên dưới là những tấm ảnh mà thầy hiệu trưởng đã đưa cho tôi hôm qua, cả năm tấm đều được dán đầy đủ.
Cái gì cơ? Sao chuyện này có thể lộ ra ngoài được chứ? Tôi không nghĩ thầy hiệu trưởng lại làm những công việc bê xấu học sinh như thế này.
Diệp Trúc Y là một học sinh nghèo khó, khổ sở lắm mới vào được trường Lam Nguyệt. Vậy mà bạn học sinh này dám cả gan phá vỡ luật lệ của
trường, đi làm nữ tiếp viên quán bar để kiếm tiền. Diệp Trúc Y cũng đã
thừa nhận rằng mình chính là người trong ảnh. Nhà trường đã quyết định
hết tuần này Diệp Trúc Y sẽ bị đuổi học.
Bốn chữ sẽ bị đuổi học rơi thẳng xuống đầu tôi.
Huhu, vậy là lộ hết rồi. Tôi còn mặt mũi nào nữa đâu mà nhìn bọn họ chứ, ngay cả Hàn Băng Vũ cũng vậy.
Tôi liếc nhìn Hàn Băng Vũ, không hiểu sao mặt cậu ta đen kịt lại như mây mù, hai tay nắm chặt lại tỏ vẻ giận dữ.
Haha, chắc là cậu ta không muốn mọi người biết mình là người đã tố cáo tôi chứ gì?
“Đáng đời cô ta! Ai bảo dám hại Hàn Băng Vũ cơ, lại còn đi ăn cắp nữa.”
“Đúng rồi đó. Thế mà vẫn có gan vác mặt tới trường.”
Mấy cô nữ sinh đằng sau tôi bắt đầu mỉa mai. Tôi lo sợ co rúm mình lại, hai mặt đỏ ứng, không dám ngẩng mặt lên.
Tôi bất chấp tất cả, lao đầu ra khỏi đám đông, nhưng mà một lực đẩy
rất mạnh đẩy tôi lại về phía bảng tin, làm lưng tôi đâm sầm vào bảng tin rồi ngã xuống.
“Đau…”Tôi gượng dậy, ngửa mặt lên xem đó là ai.
“Muốn chạy trốn sao? Hơ, không dễ đâu.”Giọng nói chảnh chọe này đích
thực là của Đường Thiên Thu, người luôn coi tôi là cái gai trong mắt.
“Tôi… tôi… không…”Tôi vịn vào viền của bảng tin, đứng dậy.
“Trúc Y, tôi…”Hàn Băng Vũ nhìn sang phía tôi, hình như cậu ấy muốn nói gì đó.
“Vũ, cậu không cần phải nói gì đâu.”Thiên Thu chen giọng vào. “Cái đồ rắn độc như cô ta, không cần phải giải thích gì hết.”
“Hàn Băng Vũ, cậu thật giỏi nha!”Hoa Ấn đứng sau Thiên Thu, chen lên
trước, nói với giọng khen ngợi. “Đã bắt quả tang con tiện nhân này, lại
còn nói với nhà trường nữa.”
“Cậu thật tuyệt nha. Giúp cái trường này loại bỏ một thành phần rác rưởi.”Hoa Băng cũng xen vô.
“Hơ, nếu mày là tiếp viên quán bar thì…”Thiên Thu khoanh tay trước
ngực, cười đểu nhìn tôi. “Chắc ‘cái đó’ cũng chẳng còn đâu nhỉ.”
“Hahahaha!”Tất cả các học sinh xung quanh đều cười phá lên.
“Eo ơi, thật kinh khủng.”
“Sao trường mình có thể cho cái loại nó vào học chứ?”
Từng lời lẽ sỉ nhục, mỉa mai, khinh bỉ đều lọt vào tai tôi không
thiếu từ nào. Hàn Băng Vũ thì đứng đó như người mất hồn, khuôn mặt thẫn
thờ, dường như không còn ý thức được gì nữa. Tôi đã nghĩ, Hàn Băng Vũ,
chắc cậu vui lắm, khi trông thấy tôi bị như thế này. Không ngờ rằng tôi
cũng có cái ngày này, cái ngày mà tôi tưởng chừng sẽ không bao giờ xuất
hiện, tưởng chừng nó vĩnh viễn chỉ là tưởng tượng.
Càng nghe, hai tai tôi dần trở nên ù đi. Đôi mắt như quáng gà, nhìn
mọi vật cứ mờ mờ ảo ảo. Đôi mắt sắp sửa đỏ hoe ra vì nước mắt. Cơ thể
tôi run lên bần bật như một con cún bị bỏ rơi ngoài trời tuyết.
Tôi… tôi không muốn đi học nữa.