Sáng hôm sau,
chuông điện thoại báo thức đặt cho từng phòng lúc bảy giờ rưỡi vang lên
inh ỏi bên tai tôi, át hết cả tiếng chiếp chiếp bé nhỏ của những con
chim đi. Thật xui cho cái chuông báo thức, tôi vẫn còn đang mơ, mà một
khi mơ rồi thì vô cùng khó dậy. Chính vì điều này, tôi đã vô cùng cáu
giận, chùm kín chăn lại, nằm nghiêng người ra rồi cố gắng ngủ tiếp. Khổ
nỗi tiếng chuông thì cứ kêu, còn tôi thì cứ lười ra tắt, Triệu Ánh
Nguyệt thì chẳng thấy đâu cả. Tôi đành lật chăn sang một bên, lấy hai
tay che mặt khỏi ánh nắng bên ngoài rọi vào trong phòng qua tấm rèm mành trắng.
Đằng nào cũng là lúc tôi đang cảm thấy khó thở do tắc mũi nên đành với kính ở tủ đầugiường bên cạnh, đeo vào rồi từ từ ngồi dậy.
Tôi vươn người, gãi ngứa toàn thân sau một giấc ngủ dài và ngáp dài đến
chảy cả nước mắt. Sau đó, tôi mới nhìn xung quanh phòng một lượt. Lúc
này, chuông điện thoại báo thức vẫn kêu vang.
Triệu Ánh Nguyệt
ngủ rất tốt. Cho dù chuông có đang ngày một to lên thế nào, cô ấy cũng
tuyệt đối không cử động. Dáng ngủ, dáng nằm, khuôn mặt ấy của Triệu Ánh
Nguyệt, không hiểu sao làm tôi liên tưởng đến bộ phim hoạt hình 'Công
Chúa Ngủ Trong Rừng'. Còn tôi, đau đầu ngạt mũi, do đêm qua vừa tắm xong đã nằm điều hòa lạnh thấu xương mười sáu độ. Sáng sớm thì bị nước mũi
nước dãi chảy tèm lem ra gối tới mức báo động. Cơ chân cơ tay vẫn chưa
hoạt động, tôi mãi mới đi bộ được chỗ điện thoại báo thức. Vừa nhấc điện thoại lên và áp thử lên tai, ngay lập tức đầu dây bên kia vang lên một
giọng nữ bằng tiếng anh. “Wake up! Wake up!...”Chưa kịp để cho cô ta nói xong, tôi đã dập ngay máy xuống.
Hừ, biết thế tối qua để kênh điện thoại lên, sáng nay đỡ phải nghe tiếng chuông.
Thôi, đằng nào cũng tỉnh ngủ rồi, dậy đánh răng rửa mặt sớm sủa một chút thì sẽ có nhiều thời gian để ăn sáng.
Lúc tôi xong xuôi vệ sinh cá nhân thì nhìn thấy Triệu Ánh Nguyệt đang thu
dọn đồ đạc quần áo ở trong tủ, rồi xếp vào chiếc vali hàng hiệu đang mở ở trên giường. Thấy tôi, cô ấy liền tươi cười nói. “Chào buổi sáng!”
”À... ừ, chào buổi sáng!”Tôi cười gượng, rồi lết chân đi về phía giường của
mình. “Sao... cậu dọn dẹp đồ làm gì?”Lúc này tôi mới có gan để hỏi.
”Hôm nay chúng ta về rồi mà!”Triệu Ánh Nguyệt hồn nhiên trả lời.
”Cái...”Tôi suýt thì hét ầm lên.
”Ba ngày hai đêm, hôm nay chúng ta phải ra sân bay rồi!”Triệu Ánh Nguyệt
làm cho tôi nhớ lại lịch trình chuyến đi nghỉ dưỡng của trường. Tôi gãi
gãi đầu, nhăn mặt lại khó hiểu. Có lẽ buổi sáng ra đầu óc tôi vẫn chưa
hoàn toàn tỉnh táo lắm nên nắm bắt thông tin khá là chậm.
Đúng,
đã ba ngày hai đêm rồi! Trong mấy ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện mà tôi không thể tưởng tượng được rằng nó sẽ đến với tôi. Từ những chuyện
nhỏ nhặt nhất cho đến to lớn nhất, tôi vẫn không thể quên đi được thứ
gì.
Kí ức những ngày qua chợt ùa về một lượt, như thể tôi đã ngủ cả trăm năm rồi vậy.
Haiz, bây giờ về thành phố Mỹ Hòa, sau đó chưa đầy một tháng nữa đã là thi
cuối kì II rồi. Nhắc tới đây, tôi bỗng dưng thấy rất lo lắng. Tôi thuộc
dạng người học dốt, nhưng nếu chăm chỉ là có thể qua được. Nhưng vấn đề
là liệu tôi có chăm chỉ được không cơ chứ? Huhu, mà đợt này trường lại
bỏ quách cái kì thi thử đi rồi.
Chăm chỉ bù cái khôn... cái khỉ mốc!
Lúc trước khi đi thì tôi mạnh mồm, cảm thấy rất tự tin với kì thi này. Cho
đến bây giờ, nước sắp đến chân rồi mà tôi vẫn chưa sẵn sàng để nhảy thì
mới thật sự cảm thấy lo ngại. Nếu tôi mà có không qua được thì lại phải
học lại năm lớp 10 thêm một lần nữa, và lại lãng phí vào cái trường Lam
Nguyệt đầy rẫy cạm bẫy này thêm một năm nữa.
Tôi hoàn toàn không
muốn như thế đâu a! Tôi muốn đi học đại học, mai sau có công ăn việc làm đàng hoàng hẳn hoi, rồi đền đáp lại công ơn của dì và chú những năm
tháng đã nuôi dạy tôi nên người.
Không sao, tôi vẫn còn gần một tháng nữa để ôn. Cố gắng lên, Diệp Trúc Y!
Nhưng quan trọng bây giờ không phải là ngồi lên kế hoạch cho việc ôn thi học
kì, mà là phải ngồi suy nghĩ nên phản ứng như thế nào khi gặp Lôi Vĩ Vĩ, và đương nhiên cả Hàn Băng Vũ ở dưới sảnh.
Nghĩ tới đây, tôi thậm chí còn không muốn rời khỏi phòng khách sạn nữa là...
Không hiểu sao ông thần xui cố tình không đeo bám tôi hay là do ổng ý tìm
được đối tượng khác rồi, nhưng mà từ lúc xuống sảnh tập trung tới lúc đi ra sân bay tới giờ, tôi chưa đụng mặt Lôi Vĩ Vĩ và Hàn Băng Vũ lần nào. Sau đó, tôi mới biết được nguyên nhân từ miệng của Triệu Ánh Nguyệt,
rằng hai người họ sẽ ở lại đây mà không về cùng trường. Nhưng lí do ở
lại đây là gì thì không ai biết được.
Không có họ, tôi cũng thấy
rất thoải mái, nhưng lại cô đơn quá! Vì chả ai trong trường này ngoài
Triệu Ánh Nguyệt ra thèm bắt chuyện với tôi cả. Triệu tiểu thư cũng chỉ
đứng với tôi một lúc cho đến khi thấy Cao Ngọc Ảnh đi tới thì bái bai
tôi chạy theo tiếng gọi tình thương. Chị Ái Tâm bận 'tiếp đãi' quá nhiều người, còn chả có hơi mà ra tiếp chuyện với tôi ấy chứ. Điệp tỷ tỷ thì
lại không đi. Tôi thất vọng thở dài, đời người mà không có bạn thân là
bị bỏ lại như thế này đây. Giá mà ở đây có Đình Đình thì thật tốt!
Sau khi làm thủ tục lên máy bay, tôi ngồi trong phòng chờ một mình ở sát ô
kính hướng ra phía đường bay. Tôi thấy ai ai cũng có bạn để ngồi nói
chuyện rôm rả, tôi lại tự trách bản thân mình vô dụng. Cũng tại tôi cả,
vì cái tính nhút nhát này mà chả kết thân nổi với một người bạn. Không
kể tới Mạc Đình Đình do vụ 'cái có cánh' mà ra, tôi thật sự không làm
được gì.
Tôi lấy khăn giấy ra xì mũi, rồi đứng sát ô kính nhìn
bao nhiêu cái máy bay hạ cánh rồi lại bay lên bầu trời. Tôi để ý thấy có rất nhiều thanh niên trẻ, cùng lắm chỉ bằng tuổi tôi hoặc hơn tôi một
tí, đang làm việc rất cật lực ở dưới kia. Họ vừa làm việc vừa cười đùa
vui vẻ, chả bù cho tôi, mặt lúc nào cũng méo xệch, đã thế lại còn xấu
xí. Tôi buồn bực, chả muốn về chỗ cũ để ngồi và ngắm nhìn những người
khác nói chuyện với bạn bè.
”Chị dâu!”Bỗng một giọng nói quen
quen từ đằng sau vang lên. Tôi giật thót mình, quay phắt lại nhìn thì
mới biết vừa rồi là giọng của Trần Hạo Nam, đàn em thân cận nhất của Lôi Vĩ Vĩ.
”A... chào... chào cậu!”Tôi cười trừ, vội xua tay. “Lần sau gọi tôi là Diệp Trúc Y cũng được.”
”Không được, đại ca Lôi Vĩ Vĩ đã nói thích chị rồi, sao lại gọi thẳng tên chị
được?”Trần Hạo Nam cười cười. “Mà đại ca Lôi Vĩ Vĩ có dặn em, rằng phải
nói với chị một điều cho bằng được.”
”Nói gì?”Tôi hiếu kì nhìn Trần Hạo Nam trước mặt mình.
Trần Hạo Nam ráo rác nhìn xung quanh một lúc rồi mới cúi xuống, ghé sát vào
tai tôi. “Đại ca muốn xin lỗi chị.” Cậu ta thì thầm.
”Hả?”Tôi trố mắt, kinh ngạc nhìn Trần Hạo Nam mà không thốt nên nửa lời.
Tên Lôi Vĩ Vĩ dở chứng này, sao tự dưng lại muốn xin lỗi tôi làm gì? Tôi
mới phải là người đi xin lỗi chứ? Vì căn bản, là hôm qua chính tôi đã bơ Lôi Vĩ Vĩ đi, tận hưởng ngày hạnh phúc với Hàn Băng Vũ mà kết cục lại
chả ra đâu vào đâu.
Tôi là một con ích kỉ, người xin lỗi nhất
định phải là tôi. Lôi Vĩ Vĩ, cậu ta có làm gì đâu mà lại chuyển lời xin
lỗi? Tôi thật sự không hiểu nữa.
Bỗng dưng lúc này, tôi rất muốn
tới gặp Lôi Vĩ Vĩ để hỏi cho rõ ngọn ngành mọi chuyện, và cũng muốn xin
lỗi cậu ấy về ngày hôm qua vì đã trở nên ích kỉ và hèn hạ.
Lôi Vĩ Vĩ, rốt cuộc giờ này cậu đang làm gì, và đang ở đâu?