Băng cười , cô gái này thật thú vị . Anh lấy tay áo mình lau sạch nước mắt cô , nhẹ nhàng cười : Cô ấy ở trên kia không muốn nhùn thấy em thế này đâu , để anh dẫn em đi chơi nhé ! Vi Vi ngẫm lại rồi gật đầu cười : Ưm Băng nắm tay cô đi khắp thành phố , dẫn cô đi ăn kem hay chơi những trò chơi thú vị , đi chụp ảnh , đi uống trà sữa ,... loáng cái đã hết ngày . Anh thấy như bị hút vào đôi mắt đen lay láy , hồn nhiên ấy . Ở chốn xã hội thượng lưu chỉ có tranh chấp quyền chức , vật chất chứ mấy khi được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên như vậy ? Có lẽ anh yêu cái sự dễ thương của ai kia rồi , mặt anh thoáng đỏ . Đứng giữa công viên lớn vào buổi tối nhộn nhịp , một chàng trai cầm một bó hoa quỳ dưới chân một cô gái , phải , đó là Băng : Lục Vi , cho anh một cơ hội thay Ly chăm sóc em có được không ? Cô sững sỡ giữa những tiếng hô , tiếng vỗ tay của mọi người : Đồng ý đi ... đồng ý đi !