Nó ôm xác bà cho tới khi trời ngừng mưa hẳn , luy luyến để lại xác bà rồi ra đi ( Từ nhỏ bố nó mê cờ bạc , bọn áo đen đuổi giết mẹ con nó là vì món nợ mà ông ta để lại . Bọn áo đen nói chỉ cần bán nội tạng của nó , bà sẽ được tha . Bà không làm theo nên bị chúng bắn vào bụng . Bà liều mạng đem đứa trẻ chạy đi ) Nó đi tìm họ hàng hay bạn bè của mẹ nó để xin được nhận nuôi , nhưng bọn họ đều giả như không quen biết . Nó cứ đi , đi mãi mà chẳng biết mình đang đi đâu nữa . Ngất dần vì đói khát , nó cảm giác mình đang được bế lên vậy , ấm áp vô cùng ! Sáng hôm sau ... : Cháu dậy rồi à ? Một người đàn ông ân cần hỏi nó , như nhớ ra mọi chuyện , nó chỉ gật đầu . Người đàn ông sau khi biết hết mọi chuyện rồi , bèn hỏi nó : Cháu tên gì ? Nó im lặng , anh ta hỏi tiếp : Cháu bao nhiêu tuổi ? Nó vẫn duy trì sự im lặng . Anh ta bèn nghĩ , a , đứa trẻ nào mà không thích kẹo ? : Trả lời đi rồi chú cho kẹo ! Nó vẫn không nói gì . Ai đó đang thầm nghĩ , một người không có trái tim sao ? Nó chỉ kể xong chuyện rồi xem anh như người lạ sao ? Ai da , thật là biết cách lợi dụng người khác mà :)