CHƯƠNG 21 PN1 Sự dựa dẫm ngọt ngào
Sắc trời đã tối, Hác Cổ Nghị đứng ở ngoài cửa chờ đợi, “Quỳ chưa có về nhà….” Hắn thì thầm tự nói, đôi mắt trong suốt nhìn ra phương xa. Đợi đã 1 lúc lâu, trước sau vẫn ko thấy bóng dáng Quỳ đâu cả.
“Hác chủ tử, ngài đừng đứng ngoài cửa mà nuôi muỗi nữa.” Tiểu Ngân Tử nhắc nhở.
Hác Cổ Nghị trong lòng đầy lo lắng. “Ngày nào cũng vậy, đến lúc trời tối đen là Quỳ đã về nhà rồi mà.”
“Ah, chắc là.” Tiểu Ngân Tử nghĩ thầm, chủ tử khôn ngoan chắc tám phần là đã có việc gì đó chậm trễ bên ngoài rồi. Nên mới về trễ vài canh giờ. Lúc ra đi chủ tử khôn ngoan ko có dặn dò khó trách Hác chủ tử lo lắng.
“Quỳ chắc là chưa ăn cơm đâu, ta muốn đem cơm cho hắn.”
“Như vậy ah.” Tiểu Ngân Tử thấy Hác Cổ Nghị xoay người vào nhà, chạy vội đến trù phòng.
Sau một lúc lâu, Hác Cổ Nghị tay cầm 1 cái giỏ trúc, bên trong có mấy món mà Hoa Quỳ thích ăn. Chân mạnh mẽ bước ra khỏi đại môn. Tai vẫn còn nghe Tiểu Ngân Tử đang nhắc nhỡ ở phía sau.
“Hác chủ tử, ngài quên mang theo đèn rồi.”
“Ah.” Cậu ngơ ngác quay đầu lại.
Tiểu Ngân Tử lập tức mang đèn đến giao cho Hác Cổ Nghị, đồng thời dặn dò: “Hác chủ tử, ngài đi thong thả. Nói không chừng, mới đi được nữa đường đã thấy Hoa gia trở về rồi.”
“Ừh.” Cậu ngẫm nghĩ: “Quỳ sẽ đi đường nào về nhà…..Là đi qua ngõ nhỏ ……Nếu gặp được Quỳ……Quỳ có thể ăn cơm sớm 1 chút”
Hác Cổ Nghị một tay xách giỏ trúc, một tay xách đèn lòng, rời khỏi tiệm vải. Trên đường đi, ráng chú ý xem có thấy bóng Quỳ ko?
Chợ đêm ở kinh thành thật náo nhiệt, Hác Cổ Nghị vẫn theo hướng thành đông mà đi, mới vừa vào 1 con đường nhỏ, đã thấy chó dữ nhe răng thật ghê sợ.
「Bịch –」
“Áh!” Bỗng nhiên bị giật mình, thoáng chốc liền đánh rơi cái đèn. Cậu quay mình bỏ chạy.
Chó liền đuổi theo, Hác Cổ Nghị cầm chặt bữa tối của Quỳ, liên tục la lên: “Tránh ra, tránh ra, ….Ko được đánh ta.”
Tim cứ đập bình bịch, ba hồn bảy vía đều bay mất.
“Gừ!”
Chó cứ sấn tới mà nhảy lên. Hác Cổ Nghị bị nó dòn tới chân tường, hay chân run run, lúc này mới hoảng hồn phát hiện ra là cái giỏ trúc đã bị rơi mất.
“Cơm của Quỳ…..” Hai mắt cậu lưng tròng nước mắt, chó đang ăn bữa tối của Quỳ. “Chó xấu quá……” Ngẩng đầu nhìn ra đầu ngõ, tối tăm mù mịt, chỉ có ánh đèn đang soi sáng thân thể bất lực của cậu.
Một lúc lâu sau, cậu dùng sức leo lên tường. Bỗng nhiên trọng tâm ko ổn liền ngã xuống phía bên kia tường.
“Ai da….” bực mình kêu lên, Hác Cổ Nghị khó khăn lắm mới vạch cỏ ra ngoài được. Vỗ vỗ đầu đứng dậy, lau lau đôi mắt ướt nước. Mất 1 lúc phân biệt phương hướng, cậu mới thất tha thất thiểu đi về hướng phường dệt, ko ngừng mím môi nói: “Chó xấu quá hà…..”
Dọc đường, nhìn mấy người qua lại, cậu thật ko hiểu nổi sao ai cũng nhìn mình như gặp quỷ….
Liếc sơ Hác Cổ Nghị, Hoa Quỳ đầu tiên là giật mình. Mặt lập tức trầm xuống, giận dữ hỏi: “Sao mặt mũi ngươi bị bầm dập như vậy?”
“Chó thật xấu, còn cắn người nữa đó……” Hác Cổ Nghị mang hết ủy khuất nói ra, cậu thật ngây thơ ko hề quan tâm đến hai vệt máu còn đọng lại bên mũi.”Chó ăn mất cơm của Quỳ rồi, còn giỏ trúc, đèn ***g cũng rớt luôn. Chó xấu lắm……”
Hoa Quỳ kinh ngạc: “Ngươi đem cơm cho ta?”
Hác Cổ Nghị gật gật đầu, dần dần cúi đầu xuống, hờn dỗi: “Quỳ còn chưa về nhà ăn cơm nữa….”
Hoa Quỳ nâng cằm Hác Cổ Nghị lên, dùng tay áo lau đi vết máu cho cậu. Thấy trán cậu bị bầm xanh 1 mảng. “Thật là……” Mới có 1 buổi ko về đúng giờ, chuột con liền tìm đến.
Môi nhè nhẹ thổi chỗ đau, hắn thật dịu dàng hỏi. “Còn đau ko?”
“Chút chút.”
“Hôm nay ta bận quá…..Sau này nhất định về đúng giờ để ăn cơm.”
“Thật ko?”
“Đương nhiên.” Hắn luôn giữ lời với chuột con mà.
Hác Cổ Nghị liền hết lo lắng, bởi Quỳ đã hứa là sẽ về nhà đúng giờ.
Vô tình đã hình thành nên 1 lời ước hẹn. Hoa Quỳ cúi người phủi phủi xiêm y đang dính bụi bẩn cho cậu. Tiện tay kéo ống quần lên kiểm tra, “Đầu gối của ngươi bị trầy rồi, rốt cuộc là bị ngã ra làm sao hả?”
“Xoa thuốc là được rồi.” Cậu ko trả lời. Tay chân chỉ vì 1 câu hứa hẹn, liền ko cảm thấy đau nữa. Gương mặt thanh tú mỉm cười lộ ra 2 má lúm đồng tiền.
Hoa Quỳ liếc nhìn bộ dáng ngốc nghếch của chuột còn. Lòng có chút bực mình xen lẫn ngọt ngào, cùng sự thương tiếc đang dâng lên. “Hừ! ngã đến chân bị thương cũng ko kêu đau.” Quay người lại, hắn ngồi xổm trên mặt đất, quát: “Lên đi!”
Hác Cổ Nghị ngạc nhiên, nhìn tấm lưng rộng lớn. Mất vài giây mới hiểu ý, cả người liền chạy đến, nầm úp lên người Hoa Quỳ, gương mặt thanh tú gối lên vai hắn, hai tay quàng trước cổ. Miệng cậu cong cong mỉm cười.
Trong nháy mắt đã cõng cả người chuột con lên. Có hơi nhẹ 1 chút. Hắn thật thương đi.
Ko ai nói lời nào, Hoa Quỳ rời khỏi phường dệt. Dưới ánh trăng vàng ươm đang óng ánh chiếu xuống mặt đất, thật ngọt ngào mà dựa vào, hai người cứ đi dọc theo đường nhỏ — Về nhà.