Mai Hoa Quái Kiệt

Chương 29: Chương 29: Đạt Ma Dịch Chân Kinh




Thần Châu Tứ Đại hung nhân quen ngông cuồng tự đại không coi ai ra gì, Quách Lăng né tránh, chưởng lực tất nhiên sẽ xô thẳng tới chỗ Vương Phi Dương và Hạ Hầu Cương, kình lực xé gió phá không ào ào xô tới.

Vương Phi Dương và Hạ Hầu Cương muốn né tránh chưởng lực hoàn toàn không khó, nhưng nếu né tránh thì chưởng phong mãnh liệt kia sẽ quét các thứ ấm, chén bay tung, bàn ghế lật nhào. Tình thế cấp bách không cho phép hai người nghĩ lâu, không hẹn mà cùng giơ tay phóng ra một luồng ám kình nghênh tiếp chưởng phong của Hoàng y Nộ Quỉ.

Chưởng lực cương mảnh gặp nội kình của hai người cản lại lập tức tạo thành gió lớn thổi đất cát bay tung.

Hạ Hầu Cương cảm thấy chấn động, khí huyết nhộn nhạo, vội hít một hơi dài để điều hòa. Nhìn sang Vương Phi Dương thấy mặt y cũng hơi đỏ bất giác kinh hãi, nói nhỏ:

− Công lực của Tứ đại hung nhân quả là kinh nhân.

Chỉ nghe Lục y Ác Sát giận dữ nói lớn:

− Tiểu tử họ Quách kia, nếu hôm nay không chặt ngươi ra làm trăm mảnh thì huynh đệ của lão phu còn gì là thể diện ...

Bỗng nghe một thanh âm lạnh lẽo cắt lời Lục y Ác Sát:

− Dừng tay !

Người vừa nói là một lão nhân khôi vĩ, y phục màu vàng, tóc dài bạc phơ xõa xuống trước ngực, vẻ mặt nghiêm trang, trên vai đậu hai con quái điểu sẫm màu, trông từa tựa diều hâu.

Lục y Ác Sát «hừ» một tiếng hỏi:

− Các hạ có phải muốn nhúng tay vào chuyện này phải không ?

Khôi vĩ lão nhân lạnh lùng đáp:

− Giữa chốn đại hội quần hào dự yến, thịnh hội chưa khai há dung loạn cục, thỉnh chư vị chờ sau đại hội nếu muốn ẩu đả thì lúc ấy mặc sức, có oán báo oán, có cừu báo cừu cũng vẫn chưa muộn. Còn ai vô oán vô cừu cũng có thể giao hảo tùy thích.

Lục y Ác Sát hỏi:

− Nghe khẩu khí của các hạ có phải là Mai Hoa môn hạ ?

Khôi vĩ lão nhân đáp:

− Đúng thế, tệ chủ nhân mở yến tiệc thỉnh hội quần hào, cũng là hy vọng được quang thưởng các tuyệt kỹ của các phái võ lâm, nhưng hiện tại chưa phải lúc động thủ, những mong chư vị nhập cảnh tùy tục, tạm thời dừng tay ...

Lục y Ác Sát lạnh lùng nói:

− Tiểu tử kia giở trò giỡn xà, hại đến huynh đệ của lão phu ...

Đưa mắt về phía Bạch y Oán Hồn nói tiếp:

− Trừ phi hắn lập tức thu hồi độc xà, bằng không lão phu khó bề vâng mệnh.

Hai đạo mục quang lạnh lẽo của khôi vĩ lão nhân ngưng trú trên mặt của Xà Thần Quách Lăng, nói:

− Vị huynh đệ kia có thể nể mặt lão phu được chăng ?

Thần Xà Quách Lăng cười ha hả nói:

− Chúng ta bôn tẩu giang hồ há không biết quy củ võ lâm, chủ nhân đã xuất hiện tại hạ đương nhiên nể mặt.

Khôi vĩ lão nhân mỉm cười nói:

− Huynh đài đã nể mặt tại hạ, ngày sau chúng ta cũng có thể kết giao, dám thỉnh quí tánh đại danh ?

− Tại hạ Quách Lăng.

Khôi vĩ lão nhân thong thả quay lại, lạnh lùng nói với Lục y Ác Sát:

− Động thủ tỷ võ trên giang hồ ai có tuyệt kỹ gì vốn không hề hạn chế, vị Quách huynh thiện nghệ sử dụng độc xà, âu cũng là một loại tuyệt kỹ, nếu không phải là đại giá của tệ chủ nhân sắp tới thì lão phu cũng chẳng nhiều lời mà đi phân giải các vị như thế này.

Lục y Ác Sát ngoảnh lại, thấy Bạch y Oán Hồn đã giơ tay tả nhặt lưỡi trủy thủ, hiển nhiên không thể chịu đựng lâu hơn chuẩn bị chặt đứt cánh tay thì đành nén giận nói:

− Lão tứ hãy khoan ...

Đoạn quay sang nói với khôi vĩ lão nhân:

− Huynh đệ lão phu cũng không muốn cưỡng chế đại cuộc, nếu Thần Xà Quách Lăng chịu thu hồi độc xà khỏi tay huynh đệ lão phu thì lão phu tạm dừng tay.

Khôi vĩ lão nhân cung tay cười nói với Quách Lăng:

− Thỉnh Quách huynh thu hồi độc xà được chăng ?

Quách Lăng cung tay đáp lễ, rồi huýt một tiếng sáo chói tai dị thường. Con tiểu xà sắc tím tức thời buông tay Bạch y Oán Hồn trườn xuống đất về bên tay của Quách Lăng.

Thân con tiểu xà vừa tự gỡ ra, máu ở cổ tay Bạch y Oán Hồn lập tức chảy ướt cả ống tay áo, nhỏ giọt xuống đất.

Uy lực của con tiểu xà này phần lớn quần hào đều mục kích, ai cũng ghê sợ.

Tiểu xà trườn đến đâu, ai nấy đều vội vàng né tránh.

Hồng y Hung Thần lạnh lùng hỏi:

− Lão tứ, thương thế ra sao ?

Bạch y Oán Hồn đáp:

− Không đến nỗi nào.

Hồng y Hung Thần lấy ra hai viên đơn hoàn đưa qua nói:

− Một viên bóp nát rắc vào vết thương, một viên uống.

Bạch y Oán Hồn nhận đơn hoàn nói:

− Tiểu đệ kém tài làm mất thể diện của đại ca.

Hồng y Hung Thần cười lạnh lùng nói:

− Thắng bại là chuyện thường, huống hồ Tứ đệ đâu có bại dưới tay người.

Lục y Ác Sát thấy con tiểu xà sắc tím đã chui tọt vào ống tay hữu của Thần Xà Quách Lăng, thì «hừ» một tiếng nói:

− Tiểu tử họ Quách kia, Thần Châu Tứ Quái có cừu tất báo, nếu ngươi có thể sống sót đến tối hôm nay thì huynh đệ lão phu không đáng gọi là Thần Châu Tứ Quái nữa.

Quách Lăng cười khẩy:

− Lão phu dù quả thật có chết đi cũng sẽ khiến cho Tứ huynh đệ các ngươi ăn mất ngon, ngủ không yên.

Khôi vĩ lão nhân nhìn các Bạch y đồng tử nói:

− Tiếp yến !

Các đồng tử từ nãy giờ đứng bất động, vừa nghe lệnh lập tức vội vã đi bưng đồ ăn tới các bàn.

Nhưng quần hào không một ai động đến đũa chén.

Khôi vĩ lão nhân đảo mắt nhìn tứ phía rồi cao giọng nói:

− Tệ chủ nhân có chút yếu sự nên đến hơi chậm trễ một chút, lệnh cho tại hạ đến thông báo cùng chư vị, thỉnh chư vị hãy dùng tiệc rượu trước ...

Lão nói mấy lần mà quần hào vẫn ngồi bất động. Lão cười nhạt nói:

− Nếu các vị e đồ ăn có độc thì tại hạ xin ăn trước để các vị khỏi nghi ngờ.

Đoạn bước tới một bàn cầm đũa gắp các thứ đồ ăn đưa lên miệng, liền uống liền ba chung rượu rồi cả cười:

− Chư vị khả dĩ an tâm rồi đấy.

Bỗng nghe một thanh âm lạnh lẽo vọng tới:

− Tiệc rượu có độc hay không tạm thời cho qua, nhưng Mai Hoa chủ nhân thỉnh quần hào tới chốn này chắc là sắp đặt những việc kinh nhân, lão phu đây ứng ước mà đến, tại sao chủ nhân lại giở thói quan cách như vậy ?

Giọng nói không lớn nhưng nghe rất chói tai.

Quần hào ngoảnh lại, thấy người vừa nói chính là Sâm Tiên Long Thiên Lộc mà giang hồ thảy đều kính sợ.

Khôi vĩ lão nhân cả cười, tiếng cười như tiếng sấm vang bên tai, một hồi rồi mới thong thả nói:

− Chư vị đã chẳng quản ngàn dặm mà đến, chẳng lẽ không thể đợi thêm một tí hay sao ?

Hạ Hầu Cương hỏi nhỏ:

− Vương huynh, Khôi vĩ lão nhân công lực thâm hậu như thế không biết là ai vậy ?

Vương Phi Dương ngưng mục nhìn lão ta, thong thả đáp:

− Người này rất ít lộ diện trên giang hồ, tại hạ nhận không ra, nhưng căn cứ vào hai con quái điểu đậu trên vai lão, chắc là Điểu Vương Trần Cao.

Đột nhiên một thanh âm dịu dàng của nữ nhân vang lên rành rọt:

− Thật là một chốn hoang lương, không biết vì cớ gì mà Mai Hoa chủ nhân lại đãi yến ở đây ?

Vương Phi Dương ngoảnh nhìn, thấy hai nữ nhân trung niên tráng kiện khiêng một chiếc võng vải tiến vào. Võng có che lọng màu vàng, ngồi trên võng là một thiếu nữ dung nhan tuyệt mỹ, ống tay áo quá ngắn để lộ hai cánh tay trắng ngần.

Quần hào bất giác bị lối trang phục kỳ dị của mỹ nữ hấp dẫn, ai nấy đều chú mục mà nhìn.

Trước hàng trăm đạo mục quang, mỹ nữ ...

(Thiếu mất hai trang và theo sách) ...tìm một chỗ khác. Chúng tại hạ còn có người chưa tới.

Bỗng có tiếng gọi to:

− Thỉnh hãy qua đây ngồi.

Thiếu nữ đầu mày cuối mắt đong đưa, yểu đà yểu điệu ngồi xuống, nói:

− Thương lượng với các vị chẳng qua để tỏ vẻ khách khí, chứ bổn cô nương không tin rằng bổn cô nương đã ngồi còn kẻ nào dám tới làm phiền.

Hạ Hầu Cương ngẩn người, hết nói nổi. Chàng nằm mơ cũng không thể nào ngờ trước mắt bao nhiêu người một thiếu nữ lại mặt dày mặt dạn đến mức ấy, chàng đâm ra thập phần lúng túng, chưa biết nên hành xử thế nào.

Thiếu nữ nhởn nhơ như không, cầm ngay chung rượu trên bàn lên nói:

− Thỉnh chư vị !

Đoạn uống cạn luôn.

Chỉ nghe một thanh âm trong trẻo nói:

− Hảo cô nương, trong rượu có độc đó !

Thiếu nữ biến sắc, hai tay ôm bụng hét lên:

− Nguy mất rồi, rượu này đúng là có độc. Ôi ! Bổn cô nương đau bụng quá trời ...

Khôi vĩ lão nhân hết nhịn nổi, phi thân đến gần, lạnh lùng hỏi:

− Cô nương có phải thực tâm đến đây phá rối hay không ?

Hai con quái điểu trên vai lão đột nhiên dang cánh, nghểnh dài cổ.

Thiếu nữ áo trắng từ từ buông hai tay đang ôm bụng, thân hình lảo đảo ngã nhào vào người khôi vĩ lão nhân.

Lão nhân cười lạnh một tiếng, nhanh như cắt bước tránh sang bên hai bước.

Tay hữu giơ ra như đao chém xéo xuống.

Thiếu nữ đang chúi về phía trước lập tức ngã hẳn người ra phía sau, hai chân từ từ khuỵu dần và lùi lại, đỡ vững thân hình không ngã, tránh đòn của khôi vĩ lão nhân một cách xảo diệu dị thường.

Vương Phi Dương, Hạ Hầu Cương lặng lẽ quan sát, thầm tán thưởng thân pháp cực kỳ linh diệu của thiếu nữ.

Bởi vì khôi vĩ lão nhân đứng cách không đầy hai thước, xuất thủ giáng đòn cực nhanh vào đại huyệt yếu hại, thiếu nữ chẳng những không dùng song thủ giữ thăng bằng cơ thể mà ở tư thế ngoặt nghẻo ấy vẫn né tránh được đòn thì quả phải có thân pháp cực kỳ khinh linh.

Khôi vĩ lão nhân vừa nhìn đã biết ngay là gặp kình địch, liền cười lạnh nói:

− Giỏi lắm, cô nương quả là chân nhân bất lộ tướng, lão phu quyết muốn lãnh giáo một phen.

Thiếu nữ đứng thẳng lên nói:

− Mai Hoa chủ nhân đã tới.

Khôi vĩ lão nhân nhìn ra, thấy bốn lão nhân toàn thân hắc y, mặt che vải đen chỉ để lộ cặp mắt đang thong thả tiến vào, thành thử lão không tái động thủ với thiếu nữ, lật đật chạy ra nghênh tiếp. Đàng sau bốn hắc y lão nhân là một Thanh y lão nhân thân hình gầy gò, thấp nhỏ, tóc bạc như cước, diện mạo nghiêm lạnh.

Chỉ thấy khôi vĩ lão nhân nghênh mình nói:

− Nghênh kiến chủ nhân !

Thanh y lão nhân khoát tay nói:

− Miễn lễ !

Đoạn bước thẳng đến chiếc bàn chính giữa. Mai Hoa chủ nhân, kẻ làm rúng động cả thiên hạ cuối cùng chỉ là một người bình thường không chút quái dị, một lão nhân gầy gò trang phục giản dị, thật là vượt hẳn ra ngoài sự dự liệu của giang hồ. Hàng trăm đạo mục quang dồn tới soi mói, tuy trước đó trong lòng cảm thấy bất an nhưng lúc này đã thấy an tâm.

Hạ Hầu Cương nói nhỏ:

− Vương huynh, vị kia có phải là Mai Hoa chủ nhân, người đã ước thỉnh anh hùng thiên hạ tề tựu ở đây chăng ? Thật là kiến diện không bằng nghe danh !

Vương Phi Dương vẻ mặt đăm chiêu đáp:

− Nơi này, lúc này, tình cảnh này, Mai Hoa chủ nhân thật không nên bày trò úp mở, hư hư thực thực mới phải. Nếu bảo Thanh y lão nhân kia chính là Mai Hoa chủ nhân thì e rằng chẳng mấy người tin.

Hạ Hầu Cương hỏi:

− Vương huynh ngờ rằng kẻ đó là thế thân cho Mai Hoa chủ nhân ?

Bỗng Huyền Hoàng Giáo chủ nói:

− Có phải các vị thấy y đơn phương độc mã mà đến thì nghĩ rằng cách bày bố quá tầm thường phải không ?

Vương Phi Dương hỏi:

− Vậy ý Giáo chủ thế nào ?

Huyền Hoàng Giáo chủ nói:

− Người thông minh vốn nhận định khác với thường nhân, y cố làm ra vẻ đơn thân độc mã, bình thường mà đến, đã khiến cho quần hào hết thảy đều an tâm, buông lơi cảnh giác, thế là y đã có thể chiếm được tiên cơ !

Vương Phi Dương gật gù:

− Giáo chủ thật là cao kiến !

Hạ Hầu Cương thấy Vương Phi Dương đàm thoại với Huyền Hoàng Giáo chủ rất thân thuộc thì trong lòng rất đỗi hoài nghi, nghĩ bụng:

“Kỳ quái thật, đường đường là truyền nhân đời thứ ba của Hoàng Sơn Thế Gia, tại sao lại thân quen với người của Huyền Hoàng Giáo như vậy ?”.

Chỉ nghe Huyền Hoàng Giáo chủ nói tiếp:

− Người kia quyết không phải là kẻ thế thân của Mai Hoa chủ nhân, nhưng cũng có thể đã nhiều lần sắm vai Mai Hoa chủ nhân. Nếu ta đoán không lầm, thì Mai Hoa chủ nhân là nhân vật nào thì e rằng ngay cả thuộc hạ của y cũng ít ai biết ngoại trừ vài kẻ thân cận của y, chỉ e rằng chỉ có một vài người là biết diện mạo thật của y. Cũng có thể Thanh y lão nhân là một kẻ thế thân.

Hạ Hầu Cương nghe vậy thì chẳng phục chút nào, liền hỏi:

− Tại sao Giáo chủ biết ?

Huyền Hoàng Giáo chủ nhìn Hạ Hầu Cương rồi đáp:

− Tài năng biết người tùy theo trí huệ, tin hay không là tùy.

Hạ Hầu Cương cứng miệng, chưa nghĩ ra được lời đối đáp nên đành im lặng.

Mai Hoa chủ nhân ngồi xuống chiếc bàn trống, bốn hắc y nhân đứng ở phía sau.

Sâm Tiên Long Thiên Lộc đứng dậy trước, cung tay nói:

− Lão phu Long Thiên Lộc, các hạ có phải là Mai Hoa chủ nhân ?

Thanh y lão nhân đáp:

− Không sai, có chi chỉ giáo ?

Long Thiên Lộc nói:

− Mấy mươi năm qua, lão phu không rời Tỵ Trần Sơn Trang, mọi chuyện phiền toái trên giang hồ lão phu không muốn nghe muốn thấy. Lần này được các hạ thỉnh hội mà đến, có sự gì kinh nhân mau nói lộ ra, lò luyện đan của lão phu đang ở trong giai đoạn hỏa hầu khẩn yếu, lão phu không thể lưu lại đây lâu.

Mai Hoa chủ nhân đáp:

− Biết rồi, thỉnh Long huynh an tọa đã.

Long Thiên Lộc nói:

− Cứ theo quan sát của lão phu, anh hùng thiên hạ đều có cảm giác kiến diện không bằng nghe danh, nếu lão phu là các hạ, quyết chẳng hàm thỉnh anh hùng thiên hạ cử hành đại hội này.

Mai Hoa chủ nhân cười nhạt nói:

− Chắc là vì anh hùng thiên hạ thấy lão phu tướng mạo tầm thường, bày bố tầm thường nên mới có cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh.

Long Thiên Lộc lạnh lùng nói:

− Ý của lão phu là muốn thỉnh các hạ hãy nói ngay ra sự việc kinh nhân đã ghi trong bức hàm, nếu không lão phu sẽ lập tức ra về.

Mai Hoa chủ nhân nói:

− Các hạ đã không quản ngàn dặm mà đến, nay ra về tay không há chẳng uổng công sức lắm sao ?

Long Thiên Lộc nói:

− Lão phu tuy không lai vấn chuyện thị phi trong giang hồ nhưng ân oán phân minh, có oán báo oán, có ân tất đền.

Mai Hoa chủ nhân không lý đến Long Thiên Lộc nữa, nhìn Hồng y Hung Thần vừa đứng dậy, hỏi:

− Có chi chỉ giáo ?

Hồng y Hung Thần hỏi:

− Huynh đệ lão phu muốn đem vài ả a hoàn đi theo, quí chủ nhân thấy sao ?

Lục y Ác Sát tiếp lời:

− Là bốn thanh y thiếu nữ đang ngồi cùng bàn với huynh đệ lão phu đây, không biết các hạ có chịu đáp ứng ?

Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng đáp:

− Bốn vị yêu cầu quá gấp, tại hạ dù đáp ứng, nhưng chưa chắc bốn vị đã đủ khả năng đem họ đi.

Hoàng y Nộ Quỉ nói:

− Chuyện đó chủ nhân khỏi lo.

Mai Hoa chủ nhân bỗng giơ cao tay hữu xoay quanh đầu một vòng.

Không gian văng vẳng tiếng nhạc, hai đồng tử mi thanh mục tú khiêng một chiếc rương màu đen tiến đến, đặt xuống bên cạnh Mai Hoa chủ nhân.

Hai trong bốn Hắc y nhân đang đứng phía sau không đợi Mai Hoa chủ nhân phân phó, tức thời khiêng chiếc rương đặt lên bàn.

Mai Hoa chủ nhân thong thả đứng dậy, mở nắp rương cúi đầu nhìn vào một lượt, đoạn lại từ từ ngồi xuống.

Quần hào không sao nhìn thấy trong rương có vật gì, bất giác sinh lòng hiếu kỳ song vẫn ngồi bất động.

Hạ Hầu Cương ngẩng nhìn sắc trời, đã là chính Ngọ, sao chẳng thấy phụ thân tới, mà cũng chẳng thấy Lãnh Như Băng trả lại bức yếu hàm nên trong lòng rất nóng ruột, cứ đưa mắt ngó bên này bên kia. Quần hào đều bị thu hút bởi chiếc rương đen kia, chỉ có chàng là không chú ý.

Bỗng một người đứng dậy bước dài về phía chiếc rương. Một người đứng dậy, quần hào cũng đứng cả lên, thoáng chốc đã có mười mấy người dồn lại.

Đại bộ phận vì địa vị của mình tuy còn ngồi tại bàn, song đôi mục quang thì chăm chú theo dõi những người đang tiến về phía chiếc rương. Trong số này, có một hán tử tráng kiện lưng đeo «Thất hoàn đại khảm đao» và một đại hán lưng đeo «Phục hổ kim hoàn», là hai người đến nhanh nhất.

Hán tử đeo «Thất hoàn đại khảm đao» thò đầu vào ngó vào rương, định thò tay lấy vật bên trong ra thì người thứ hai cũng vừa tới từ hướng Bắc. Hán tử lập tức đóng sập nấp rương xuống nói:

− Chẳng có vật gì đáng xem, chẳng cần ngó vào.

Đại hán đeo «Phục hổ kim hoàn» còn chưa kịp nhìn rõ vật gì trong rương, nấp rương đã sập xuống thì không cam chịu, liền giơ tay mở nắp lên.

Hắn tử kia tức thời đặt tay hữu lên nấp rương nói:

− Ta đã bảo là không cần xem, ngươi có nghe rõ chăng ?

Khẩu khí tựa hồ mình là duy ngã độc tôn.

Đại hán đeo «Phục hổ kim hoàn» nổi giận:

− Ai bảo không được xem, lão tử không thể không xem !

Hán tử cười lạnh:

− Ta Phục Ngưu Nhất Hổ nhắc lại, đây là lần thứ ba, không được xem !

Đại hán kia cũng cười lạnh nói:

− Ta, Giang Nhị Gia bảo là ...

Phục Ngưu Nhất Hổ quát một tiếng, rút «Thất hoàn đại khảm đao» ra, cây đao có bảy vòng đồng kêu loong coong, chỉ xuống chiếc rương nói:

− Không tin cứ thử coi.

Đại hán bỗng đưa đao cạy nắp rương lên.

Phục Ngưu Nhất Hổ chém xuống thật mạnh, y đã sớm chuẩn bị nên chém xuống thật nhanh. Đại hán vội rụt tay lại nhưng đã không kịp, chỉ thấy máu vọt ra, hai ngón tay út và vô danh đã bị chém đứt.

Phục Ngưu Nhất Hổ cười ha hả nói:

− Không cho ngươi thấy máu là ngươi không chịu nghe lời Tôn đại gia.

Đại hán gượng nhịn đau lùi lại hai bước, xé áo buộc vết thương. Một đôi kim hoàn đã nắm trong tay, lập tức xử chiêu «Song Phương Quán Nhi» đánh ra.

Phục Ngưu Nhất Hổ đâm xéo cây «Thất hoàn đại khảm đao» lên.

Kim thiết va vào nhau loảng xoảng một hồi.

Trong khi giao đấu với đại hán, Phục Ngưu Nhất Hổ cứ đặt tay tả lên nắp rương, quyết không chịu rời. Cử chỉ quái dị của y khiến quần hào vây quanh sinh lòng nghi hoặc, chợt nghe tiếng quát lớn:

− Tiểu tử, trong rương có cái gì tại sao không chịu mở ra cho người khác xem ? Lão phu không thể không coi !

Lời chưa dứt, người đã tới. Cây nhuyễn tiên đã vụt tới tay tả của Phục Ngưu Nhất Hổ.

Hán tử buộc phải rụt tay thối lui hai bước.

Bỗng một Hắc y nhân thấp nhỏ bước đến. Người này động tác cực kỳ mau lẹ, khinh công kỳ ảo, bàn tay tả coi như không có cây nhuyễn tiên bên kia, đã mở nắp rương lên.

Đúng lúc ấy, một vệt sáng xẹt tới nhanh như tia chớp lạnh đánh trúng vào tay Hắc y nhân, nắp rương vừa bật lên đã đóng sập ngay xuống.

Bỗng nhiên có tiếng cười lạnh nói:

− Hảo tiểu tử, dám dùng ám khí đánh lén huynh đệ của lão phu ...

Thanh âm chói tai hồi đáp:

− Thì sao ? Nếu chưa phục thì Kiềm Bắc Thất Sát các vị cứ kéo cả lại xem Bát Thủ Kim Cương có phải là hư danh hay không ?

Lúc này, đại bộ phận quần hào đã xúm quanh, không ít vị đã rút binh khí cầm tay, đưa mắt nhìn cục diện nhốn nháo.

Chợt một tiếng quát lớn:

− Tất cả dừng tay !

Trong tiếng hô, chưởng phong đã ập đến. Đại hán cầm «Thất hoàn đại khảm đao» đã kêu «ối» lên một tiếng, người bay xa bảy, tám thước. Vừa may khi rớt xuống đã có người giơ tay ra đỡ, y mới không thụ thương.

Quần hào ngẩng đầu, người vừa quát chính là Sâm Tiên Long Thiên Lộc.

Uy danh Sâm Tiên Long Thiên Lộc lừng lẫy, người người kinh sợ, một chưởng vừa rồi càng khiến quần hào kinh động, quả nhiên cảnh nhốn nháo ngừng bặt.

Long Thiên Lộc đảo mắt một vòng nói:

− Chư vị vung đao tuốt kiếm, định liều chết với nhau là vì lẽ gì ?

Quần hào đưa mắt nhìn nhau, không ai biết phải trả lời như thế nào. Hồi lâu mới có người cao giọng nói:

− Bát Thủ Kim Cương dùng ám khí khiêu khích huynh đệ lão phu, món nợ này há có thể bỏ qua ?

Long Thiên Lộc lạnh lùng hỏi:

− Bát Thủ Kim Cương vì lẽ gì lại dùng ám khí khiêu khích Kiềm Bắc Thất Sát các vị ?

Long Thiên Lộc vốn không bôn tẩu giang hồ nhiều, nhưng đối với các nhân vật võ lâm đều biết rất rõ.

Người vừa lên tiếng là đầu lĩnh của Kiềm Bắc Thất Sát là Tiềm Hạc Đồi Hằng, đáp:

− Quy củ của giang hồ là sát nhân thường mạng, khiếm trái hoàn tiền. Bất luận vì lẽ gì, huynh đệ lão phu có người bị họ dùng ám khí đả thương, há lại không thanh toán ?

Long Thiên Lộc nói:

− Kiềm Bắc Thất Sát các vị có đủ tự tin đủ tài tiếp nối chưởng lực của lão phu thì cứ việc thử coi.

Long Thiên Lộc đã lên tiếng tự gánh tất cả vào mình, Kiềm Bắc Thất Sát quả nhiên không dám nói gì nữa.

Lúc này quần hào vây kín xung quanh chiếc rương, nhưng không còn cảnh nhốn nháo.

Sâm Tiên Long Thiên Lộc bổng cung tay nói với Mai Hoa chủ nhân:

− Trong rương có cái gì mời các hạ hãy lấy ra coi !

Mai Hoa chủ nhân mỉm cười hỏi:

− Tại sao các hạ không tự lấy ra mà coi ?

Long Thiên Lộc đảo mắt nhìn tứ phía một lượt nói:

− Lão phu sẽ mở nắp rương, kẻ nào dám xuất thủ ngăn cản cứ việc ra tay.

Đoạn bước đến bên chiếc rương.

Phục Ngưu Nhất Hổ đột nhiên hét lớn xông tới, cây «Thất hoàn đại khảm đao» xử chiêu «Thần long xuất khí» đâm mạnh qua phía sau lưng Long Thiên Lộc.

Long Thiên Lộc phẩy tay hữu về phía sau, chỉ thấy loáng lên một đạo hào quang kèm theo một tiếng rú thê thảm, mũi đao của Phục Ngưu Nhất Hổ đã đâm ngược lại vào bụng y, máu phun thành vòi.

Người duy nhất nhìn thấy vật đựng trong rương cũng là người bỏ mạng trước tiên.

Hết thảy mọi người đều thất sắc. Long Thiên Lộc quả danh bất hư truyền, chỉ một cái phẩy tay trở ngược đã khiến cây đao của đối phương đâm chết chính chủ nhân của nó. Trong lúc quần hào còn đang chấn động tâm thần, bỗng có một thanh âm lạnh lẽo cất lên:

− Hảo thủ pháp «Thác Đao» sát nhân !

Long Thiên Lộc đưa mắt nhìn, người vừa nói chính là Lục y Ác Sát trong Thần Châu Tứ đại hung nhân. Tuy Long Thiên Lộc không e sợ Tứ đại hung nhân, nhưng cũng biết đó là những kẻ khó trị, chỉ cười lạnh một tiếng chứ không nói gì.

Lúc này mọi người đều ngưng mục nhìn Long Thiên Lộc và chiếc rương, ai cũng nghĩ:

“Không biết trong rương đựng những gì mà Phục Ngưu Nhất Hổ đã liều mạng đối đầu Long Thiên Lộc, để đến nỗi chết như vậy ?” Tính hiếu kỳ càng thêm mãnh liệt.

Long Thiên Lộc cảm thấy khó nghĩ, trước mấy trăm cặp mắt của quần hào vây quanh nhìn chằm chặp, chợt e sợ mà không hiểu vì sao. Chỉ thấy Long Thiên Lộc trầm tư hồi lâu, rồi đột nhiên cao giọng nói với Mai Hoa chủ nhân:

− Vật trong rương là sở hữu của các hạ, vậy phải do các hạ mở ra cho mọi người xem.

Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng nói:

− Sao ? Đường đường uy danh của Sâm Tiên mà cũng sợ ư ?

Đoạn cười khẩy một tiếng, lại nói:

− Nếu là vật tầm thường thì Phục Ngưu Nhất Hổ kia đã chẳng tuẫn thân.

Câu nói này chẳng khác nào châm dầu vào lửa, quần hào xung quanh đều nghĩ:

“Đúng thế ! Nếu trong rương không phải là vật cực kỳ trân quí thì Phục Ngưu Nhất Hổ quyết chẳng liều mình công kích Long Thiên Lộc.”.

Câu này càng làm cho quần hào thêm kích động dũng khí, rất dễ xung đột với nhau.

Mai Hoa chủ nhân lại tiếp:

− Lão phu hàm thỉnh các vị giá lâm đến đây là có liên quan trọng đại đến vật để ở trong rương.

Long Thiên Lộc gằn giọng:

− Không cần nói úp úp mở mở nữa, cuối cùng là ở trong rương có cái gì ?

Tại sao không nói toạc ra cho anh hùng thiên hạ hỏi hồ nghi ?

Mai Hoa chủ nhân điềm nhiên cười:

− Nếu các hạ tự tin không sinh lòng tham thì chiếc rương ở cách đây không đầy hai thước, tại sao không tự mở ra mà xem ?

Long Thiên Lộc cười lạnh:

− Các hạ không cần nói khích lão phu. Các hạ thật cho rằng lão phu không dám mở chiếc rương ra xem ư ? Lão phu sẽ mở ra cho các hạ coi !

Đột nhiên lão giơ cao quái trượng, thong thả bước lên hai bước. Quái trượng chống «kịch» một tiếng xuống đất, bốn Lam y thiếu niên bảo hộ hai bên Long Thiên Lộc lập tức trường kiếm tản ra bảo vệ hai bên và phía sau lưng Long Thiên Lộc.

Bốn Hắc y nhân lưng đeo đao cũng đồng thời đeo bao tay lấy ra bốn vật màu đen hình thù như thiết sa, bảo vệ phía sau các Lam y thiếu niên.

Hành động liều chết của Phục Ngưu Nhất Hổ đã làm cho Long Thiên Lộc phải đề phòng, lão chống cây trượng xuống đất là ngầm hạ lệnh cho thuộc hạ bố trí bảo vệ.

Anh hùng thiên hạ đều biết Long Thiên Lộc y thuật quán thế, thiện nghệ về các loại dược vật, thấy bốn Hắc y nhân đều đeo bao tay và cầm thiết sa thì đều nghĩ thầm:

“Các thiết sa kia hẳn đã bôi sẵn chất kịch độc.”.

Long Thiên Lộc thấy các thuộc hạ đã bố trí xong thế trận cự địch, mới dùng quái trượng hất nấp rương lên. Long Thiên Lộc nội công thâm hậu, thần lực kinh nhân, một cái đẩy tùy tay cũng có lực nặng trăm cân, không ngờ cái nắp rương lại không hề lay động. Long Thiên Lộc thấy nóng mặt, mục quang đảo tứ phía một lượt, lạnh lùng hỏi:

− Vị nào ngầm thi triển thủ cước đối phó lão phu, thỉnh đứng ra đối đáp.

Quần hào lặng thinh, nghĩ thầm:

“Kình lực của người ấy thật ghê gớm, khiến cho Long Thiên Lộc mất cả thể diện.”.

Chỉ nghe Mai Hoa chủ nhân chậm rãi nói:

− Cái rương của lão phu cổ quái lắm, trừ phi dùng tay mở nắp, nếu dùng vật khác mà mở thì nó không có chịu.

Long Thiên Lộc nổi giận:

− Lão phu không tin chuyện đó.

Mai Hoa chủ nhân nói:

− Không tin sao không thử thêm một lần nữa xem.

Long Thiên Lộc nói:

− Được !

Lão ngầm vận nội lực dùng đầu cây trượng hất lên. Nào ngờ nắp rương như có sức nặng ngàn cân đè xuống, Long Thiên Lộc vẫn không sao mở nó ra được.

Lần này chẳng những Long Thiên Lộc cả kinh mà cả quần hào đều biến sắc.

Mai Hoa chủ nhân bỗng đứng dậy, phủi phủi bụi trên người cười hỏi:

− Các hạ chịu tin rồi chứ ?

Long Thiên Lộc lạnh lùng đáp:

− Nắp rương đã chắc như thế, thiết tưởng cả chiếc rương cũng chắc chắn lắm ?

Vút một cái, cây trượng đã đập xuống rương.

Trước mặt quần hào bị nhục như thế đã làm cho Long Thiên Lộc cả giận, cú đập này sức nặng tựa ngàn cân.

Chỉ nghe «rầm» một tiếng chấn động, chiếc rương gỗ đã vỡ tan tành.

Mai Hoa chủ nhân đưa tay vuốt chòm râu bạc, từ từ ngồi xuống.

Rương gỗ vỡ tan một góc, để lộ một cái gáy sách.

Long Thiên Lộc đang định giơ cây trượng gãy các mãnh gỗ nát, bỗng thấy một làn khói từ từ bốc lên lem lém.

Mai Hoa chủ nhân cười phá lên:

− Đáng tiếc ! Thật đáng tiếc !

Long Thiên Lộc cả giận:

− Đáng tiếc cái gì ?

Đoạn giơ quái trượng khều quyển sách ra, chỉ thấy trên bìa đề mười chữ nổi bật:

«Đạt Ma Dịch Cân Kinh, Chân Giải Thập Tam Thiên.» Long Thiên Lộc và quần hào không ngờ trong rương cuối cùng lại cất bộ «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» mà người người trong võ lâm đều coi là vật kỳ trân dị bảo, thì bất giác ngẩn cả ra.

Vật này nguyên là bảo vật của Tung Sơn Thiếu Lâm Tự, nhưng võ lâm nghe đồn đã bị người đánh cắp khỏi Tung Sơn, không rõ thực hư thế nào, người ngoài khó ai biết chân tướng sự việc.

Cuốn sách cháy lem lém cực nhanh, thoáng chốc đã biến thành một đống lửa.

Bỗng một bóng trắng phóng vụt tới.

Một là người kia thân pháp quá thần tốc, hai là bốn Hắc y nhân còn đang nuối tiếc bộ sách tổng quát võ học thiên hạ bị cháy, tai mắt kém linh mẫn, lúc sực tỉnh thì đã chậm một bước. Một trong bốn Lam y thiếu niên vung kiếm gạt ngang.

Chỉ nghe tiếng kim khí chạm nhau, trường kiếm trong tay thiếu niên đã bị gạt ra.

Long Thiên Lộc quát:

− Dừng tay !

Người kia đã giơ tay chụp xuống đống lửa.

Nội lực của chưởng thế làm cho ngọn lửa tắt phụt, tàn tro bay lên tứ tung.

Long Thiên Lộc chưa kịp phản ứng, quyển sách cháy dở chỉ còn hai, ba phần mười đã nằm trong tay người kia. Long Thiên Lộc cười lạnh:

− Thì ra là Giới Tham đại sư, chẳng trách đã không thèm để mắt đến Long Thiên Lộc này.

Vẻ mặt Giới Tham đại sư rất đau khổ hối tiếc, ngơ ngẩn nhìn quyển cháy dở, tựa hồ như không nghe thấy Long Thiên Lộc nói gì.

Bỗng một thanh âm trong trẻo nói:

− Đạo huynh đã trúng quỉ kế của người ta, thử hỏi nếu «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» thật đã bị rơi vào tay kẻ khác thì không khi nào người đó chịu đem đốt đi.

Quần hào ngẩng nhìn, thấy người vừa nói là Thanh Hạc Thanh Diệp Tử, một trong Tam Hạc của phái Võ Đương.

Thanh danh của Tam Hạc phái Võ Đương trong võ lâm vẫn lẫy lừng, một lời nặng tựa Thái Sơn, quần hào nghe câu vừa nói đều nghĩ:

“Quả không sai, «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» đã quí như thế thì Mai Hoa chủ nhân đâu lại chịu đem đốt đi như vậy ? Chỉ e đó là vật giả.”.

Chỉ nghe Giới Tham đại sư thở dài não nuột, hai tay ôm lấy quyển sách cháy dỡ ngây ngây dại dại, không thốt nên lời. Lúc này, nếu Long Thiên Lộc động thủ, chỉ một đòn sẽ khiến Giới Tham đại sư chết tức thời, nhưng Thiếu Lâm Tự uy danh quá lớn, Giới Tham đại sư lại có thân phận cực cao, nếu đoạt mạng đại sư ắt sẽ kết đại cừu với Thiếu Lâm Tự, hỏi ai dám tự tiện động thủ.

Ba vị cao tăng hộ pháp đã ngầm vận công lực chuẩn bị xuất thủ, nhưng bị bốn Hắc y nhân ngăn cản ở vòng ngoài cách xa một trượng. Ba vị cao tăng thấy Giới Tham đại sư ngơ ngẩn xuất thần cũng chưa dám tùy tiện động thủ, chỉ sợ sẽ làm cho Long Thiên Lộc nổi giận sát hại đại sư.

Thanh Hạc Thanh Diệp Tử có mối giao tình sâu nặng với Giới Tham đại sư, thấy đại sư ngơ ngẩn như vậy mới cao giọng nói:

− Long trang chủ, có thể để tại hạ đến nói vài lời với Giới Tham đại sư được không ?

Nguyên thuộc hạ của Long Thiên Lộc đã ổn định phương vị, thủ thế nghênh địch không cho ai được đến gần. Long Thiên Lộc thấy thần thái của Giới Tham đại sư quả có phần bất ổn bèn gật đầu:

− Đạo huynh cứ tới.

Bốn Hắc y nhân lập tức lui ra nhường đường.

Thanh Hạc Thanh Diệp Tử sải bước đến bên cạnh Giới Tham đại sư đưa tay vỗ nhẹ vào huyệt «Mệnh môn» của đại sư.

Giới Tham đại sư vừa rồi gần như mê hoảng mất cả thần trí, nay liền sực tỉnh.

Thanh Hạc Thanh Diệp Tử nói:

− Đạo huynh, «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» kia là chân hay giả ?

Giới Tham đại sư run run tay, rầu rĩ đáp:

− Là chân bổn ...

Đột nhiên song mục phóng ra hai đạo hàn quang quét tứ bề quần hào một lượt, rồi cao giọng nói:

− Hôm nay muốn tuyên bố một sự thực, «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải Thập Tam Thiên» của Thiếu Lâm Tự quả đã bị đánh cắp, giang hồ đồn đại đã nhiều nhưng không ai biết rõ nội tình.

Trong Thiếu Lâm Tự, Giới Tham đại sư chủ trì «Đạt Ma Viện», thân phận gần ngang với Phương trượng Chưởng môn, lời nói của đại sư có đủ trọng nhiệm nên quần hào ngưng thần lắng nghe.

Nào ngờ Giới Tham đại sư đột nhiên ngừng bặt, tựa hồ như đang nhớ đến việc trọng đại nên không tiện nói tiếp.

Chỉ nghe một thanh âm lạnh lẽo cất lên:

− Đại sư ấp a ấp úng chẳng có khí phách trượng phu gì cả, sao không chịu nói nốt đi ?

Giới Tham đại sư ngẩng nhìn, thấy người vừa nói mặc áo choàng xanh, râu bạc phơ rủ dài xuống ngực, thần thái thập phần uy mãnh, nhưng diện mạo không quen biết nên chau mày đáp:

− Vị thí chủ vừa rồi nói không sai, bần tăng đã nói thì phải nói cho minh bạch. Bần tăng có thể báo để các vị biết rằng quyển «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải Thập Tam Thiên» này là chân bổn mà tệ tự đã bị đánh cắp.

Lời này vừa nói ra, quần hào chấn động, ai nấy xôn xao, ồn ào bàn luận.

Long Thiên Lộc đột nhiên hét to:

− Thỉnh chư vị yên lặng nghe lão hủ nói vài lời.

Quần hào quả nhiên im lặng trở lại.

Long Thiên Lộc chằm chằm nhìn mặt Giới Tham đại sư hỏi lại:

− «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» của quí tự là bảo vật của Tung Sơn, vậy thì phải truy vấn ai là kẻ đánh cắp ?

Mai Hoa chủ nhân chợt xen vào:

− «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» nằm nguyên vẹn trong chiếc rương kia, kẻ nào đập rương làm cháy «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» mới chính là thủ phạm đầu tiên phải đền tội.

Long Thiên Lộc lạnh lùng nói:

− Nếu trong rương không tàng giấu cơ quan, dù lão phu có đập thêm vài lần nữa cũng không thể tự bốc cháy.

Mai Hoa chủ nhân lắc đầu:

− Nếu các hạ không dùng cây trượng đập phá, thì quyển sách tổng quát võ học trong thiên hạ sẽ còn nguyên vẹn trong rương.

Giới Tham đại sư đột nhiên quay sang cung tay nói với Mai Hoa chủ nhân:

− Bần tăng có vài lời muốn hỏi lão thí chủ có được không ?

Mai Hoa chủ nhân nói:

− Không biết có điều gì chỉ giáo.

Giới Tham đại sư hỏi:

− «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» không biết có phải do thí chủ lấy đi khỏi Thiếu Lâm Tự hay không ?

Đại sư không dùng hai chữ «đánh cắp» chứng tỏ nhà sư tế nhị vô cùng.

Mai Hoa chủ nhân lắc đầu cười đáp:

− Không phải !

Giới Tham đại sư lại hỏi:

− Đã không phải do thí chủ lấy đi thì tại sao nó lại được đem đến đây ?

Những mong thí chủ nói cho bần tăng được rõ.

Mai Hoa chủ nhân điềm nhiên cười đáp:

− «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» đã bị thiêu hủy, nhắc lại chuyện đó chỉ vô bổ, ý lão phu là hãy nói sang chuyện khác là hơn.

Giới Tham đại sư nói:

− Bần tăng được lệnh của Chưởng môn phái tới tham gia đại hội anh hùng này hoàn toàn không có tâm tranh hùng cùng anh hùng thiên hạ. Nhưng «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» có quan hệ trọng đại với tệ tự, nếu lão thí chủ không trình bày minh bạch thì bần tăng bắt buộc phải tham gia vào chuyện thị phi.

Mai Hoa chủ nhân ngồi bất động, thần sắc như thường, tựa hồ như đối với uy danh lừng lẫy của vị cao tăng kia chẳng coi vào đâu, chỉ thong thả nói:

− Ý của đại sư có phải nhất định đòi lão phu phải hoàn trả lại «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» ?

Giới Tham đại sư nói:

− Thiếu Lâm Tự thanh qui nghiêm ngặt, xưa nay không hề ỷ thế hiếp người, nếu «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» không phải do thí chủ lấy đi thì xin cứ nói ra kẻ đã lấy đi. Nếu thí chủ không chịu nói ra kẻ đã lấy cắp thì bần tăng bắt buộc phải thỉnh thí chủ về Thiếu Lâm Tự.

Mai Hoa chủ nhân cười nói:

− Tại hạ nghe danh Trung Nhạc đã lâu lòng vốn ngưỡng mộ, nếu đại sư đã thỉnh tại hạ sẵn sàng đến Trung Nhạc một chuyến, nhưng hãy để sau chuyện này rồi chúng ta sẽ cùng khởi hành.

Tuy lão ta chưa trực tiếp nói ra, nhưng ngôn ngữ đã ngầm lấp lửng rằng chưa hề tới Trung Nhạc, dĩ nhiên kẻ đánh cắp «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» không phải là lão.

Long Thiên Lộc lạnh lùng nói:

− «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» đã bị hỏa thiêu quả là một việc kinh nhân, lão phu thấy không còn việc nào hệ trọng hơn nữa ...

Đưa mắt nhìn quần hào vây quanh một lượt nữa, nói:

− Đã không còn gì lão phu xin cáo biệt !

Mai Hoa chủ nhân lạnh lùng nói:

− Tùy ý.

Đoạn quay sang nói với Giới Tham đại sư:

− Đại sư kiến văn quảng bác hẳn biết trên đời này còn có một vật hệ trọng hơn cả «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» nữa chứ ?

Long Thiên Lộc đã cất bước, đột nhiên dừng lại.

Mai Hoa chủ nhân chậm rãi đưa tay xuống dưới lòng ghế lấy ra một hộp màu xanh, nói:

− Đại sư có biết chiếc hộp này không ?

Đoạn đặt xuống đầu bàn.

Do «Đạt Ma Dịch Cân Kinh Chân Giải» còn lưu lại ký ức và sự hấp dẫn quá mạnh đối với quần hào, nên khi Mai Hoa chủ nhân vừa đặt chiếc hộp xuống bàn, mọi người lại ồn ào vây quanh đó mà kéo tới gần.

Tám thuộc hạ của Long Thiên Lộc dĩ nhiên cũng tản ra các phía ngăn cản không cho ai tới gần. Hồng y Hung Thần quát lớn, phóng ra một chưởng.

Hắc y đại hán trấn thủ phía Nam, trong tay cầm một nắm độc sa chưa kịp tung ra, chưởng lực của Hồng y Hung Thần đã ập tới. Âm kình mãnh liệt như phong ba cuồn cuộn, Hắc y đại hán thầm biết nếu lúc này tung ra độc sa nhất định sẽ bị chưởng lực quật ngược trở lại mà chết tức khắc, đành lách vai chuẩn bị hứng chịu một đòn, không dám tung độc sa.

Trong khoảnh khắc chỉ bằng nửa cái chớp mắt ấy, Long Thiên Lộc đột ngột vung tay hữu phóng ra một chưởng.

Sau khi Hồng y Hung Thần phóng ra một chưởng, người y cũng dấn lên theo chưởng thế, tay định chộp lấy Hắc y đại hán, bỗng cảm thấy tiềm lực phản hồi, chưởng lực ào ào dồn lên bị ngăn trở dội lại, lập tức lão ta bèn ứng biến, thân hình đang dấn lên vội thoái lui ba bước.

Chỉ thấy bụi tung mù mịt, hai phách không chưởng lực đập vào nhau tạo thành một trận cuồng phong.

Long Thiên Lộc phóng ra một chưởng cứu thuộc hạ nhưng thấy cũng không thể đối địch với hết thảy quần hào, bèn quát:

− Không cần ngăn trở !

Hắc y đại hán sau khi thoát chết đang định tung nắm độc sa ra, chợt nghe tiếng quát của Long Thiên Lộc bèn trở lui ngay. Các thuộc hạ khác cũng làm theo, quần hào liền ùa lên vây thành vòng kín xung quanh Mai Hoa chủ nhân, chỉ cần giơ tay là có thể với tới hộp ngọc trên bàn.

Giới Tham đại sư và Thanh Hạc Thanh Diệp Tử bị quần hào dồn tới sát bàn.

Long Thiên Lộc thì vẫn đứng nguyên, bởi lẽ người người trong võ lâm đều biết tính cách của lão, không ai muốn đụng chạm lão nên ai cũng né tránh thành thử cuối cùng lão lại ở vòng ngoài, khoảng cách năm thước từ chỗ đang đứng tới chiếc bàn kia đã đầy người chiếm chỗ.

Kỳ quái là tuy quần hào đứng ngay gần bàn, nhưng chẳng một ai dám đưa tay cầm lấy hộp ngọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.