Mai Hoa Quái Kiệt

Chương 15: Chương 15: Mai Hoa quái kiệt - Hồi 15




Thiên Long Bát Kiếm Trần Hải nói:

− Vì sự tình này, lão phu đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, nhưng mỗi lần thi xuất kiếm chiêu, lại cảm thấy hoang phí quá nhiều sức lực, mấy chục năm rồi chẳng có đất dụng võ, nghĩ rằng trong quyển hạ nhất định giảng giải về cách biến hóa khắc chế địch nhân.

Hạ Hầu Trường Phong chỉ có quyển hạ, không nắm được căn bản kiếm thức, hẳn cũng mơ tưởng đến quyển thượng, vì biết cách biến hóa khắc chế địch nhân mà không có kiếm thức thì cũng vô dụng.

Lãnh Như Băng nói:

− Lão tiền bối vẫn còn hận Hạ Hầu Trường Phong ?

Trần Hải đáp:

− Sau lần quyết đấu ấy, hai ta đều hối hận nghĩ lại tình xưa, nhưng mấy chục năm nay chưa hề tái ngộ.

Lãnh Như Băng nói:

− Vì lẽ gì vậy ?

Trần Hải đáp:

− Hạ Hầu Trường Phong tuy có đến tìm lão phu, nhưng lão phu né tránh, sau đó đại khái y biết là lão phu vốn kiên quyết, nên cũng không miễn cưỡng đi tìm lại. Thấm thoát bao năm trôi qua, nay cả hai đã thành lão nhân tóc bạc da mồi, nghĩ đến thật là xúc động.

Lãnh Như Băng hỏi:

− Lão tiền bối đã có ý hối hận, tại sao không tương kiến với Hạ Hầu Trường Phong ?

Trần Hải nói:

− Lão phu có nỗi thống khổ chôn chặt trong lòng đã mấy chục năm, đêm nay nói ra cho hết. Hai ta lần quyết đấu sinh tử ấy tuy là do kẻ khác xúi bẩy, nhưng nguyên nhân thực sự là vì ái tình, muốn độc chiếm một nữ nhân. Cả hai ta đều biết trong lòng rằng ngoại trừ hai ta ra, nàng dù chết cũng vĩnh viễn không kết duyên với bất cứ ai. Nhưng sau trận quyết tử ấy, lão phu bỏ đi ẩn cư ở một nơi thật xa. Ba năm sau khi họ đã kết thành phu phụ, lão phu mới trở lại giang hồ.

Lãnh Như Băng thở dài nói:

− Lão tiền bối nhân nghĩa, hy sinh tình cảm của mình như vậy, thật là khả kính !

Trần Hải rầu rĩ nói:

− Hài tử, nhưng ta phải trả giá quá đắt, mấy chục năm ôm mối tương tư trong cõi lòng.

Giọng nói của lão nhân hàm ẩn một sự thê lương tột cùng.

Lãnh Như Băng định nói vài câu an ủi, nhưng không biết nên khởi đầu thế nào, lại thôi.

Trần Hải bỗng đứng dậy, lẩm bẩm:

− Qua rồi ! Qua rồi ! Cố sự như mây khói, còn nhớ đến nó làm chi !

Nói đoạn lão quay nhìn Lãnh Như Băng, nói:

− Hài tử, lại đây, lão phu truyền cho ngươi «Thiên Long Bát Kiếm».

Lãnh Như Băng y lời bước tới.

Trần Hải nói, vẻ mặt nghiêm trang:

− «Thiên Long Bát Kiếm» là kỳ học khoáng thế, người thiếu huệ căn khó bề luyện tập, đêm nay lão phu truyền thụ cho ngươi, một là để tạ ân ngươi vượt qua ngàn dặm đem linh dược đến tặng, hai là vì cảm động trước nỗi khổ tâm của lệnh đường, ba là không nỡ để tuyệt kỹ bị mai một. Ngươi không thể luyện thành, đó là do tạo hóa, còn nếu ngươi nắm được tuyệt kỹ, sẽ có thể đi bốn bể, giải khai bí mật thân thế của mình, hoặc cũng có thể sẽ như lão phu, chẳng sử dụng được tuyệt nghệ mà khắc chế địch nhân.

Lãnh Như Băng nói:

− Võ công của lão tiền bối cao siêu như vậy, mấy chục năm vẫn khó lý giải sự huyền diệu của nó, vãn bối tài năng chẳng bằng một phần nhỏ, chỉ e không đáp ứng được hy vọng.

Trần Hải nói:

− Lão phu sẽ trao cho ngươi một tín vật, ngươi sẽ đi gặp Hạ Hầu Trường Phong để y truyền thụ cho ngươi cách biến hóa khắc địch.

Lãnh Như Băng nói:

− Vãn bối xin tận tâm tận lực.

Chàng nghĩ đến lời Trần Hải vừa bảo, chàng có thể đi bốn bể giải khai bí mật thân thế của mình, một bí mật có quan hệ trọng đại tới võ lâm, tất nhiên «Thiên Long Bát Kiếm» phải là thứ võ công tuyệt thế vô song, thì tuy e ngại trọng nhiệm này, nhưng cũng không khiêm nhường nữa.

Chỉ nghe Trần Hải thở dài, nói:

− Cứ như lão phu suy đoán, Hạ Hầu Trường Phong những năm qua có hoài niệm và hối hận thâm sâu về tình bằng hữu đã mất, khi nhìn thấy tín vật, sẽ không cự tuyệt ngươi ...

Lão nhân lại ngẩng mặt lên, giọng trầm hẳn xuống:

− Đó chỉ là suy đoán của lão phu mà thôi, nhân tâm nan định. Cũng có thể ngày nay y đã quên hết tình bằng hữu năm xưa. Việc này, về phần lão phu sẽ tận lực, còn y có chịu truyền thụ cho ngươi hay không thì lão phu chẳng thể bảo chứng.

Lãnh Như Băng nói:

− Dù Hạ Hầu Trường Phong có chịu truyền thụ phần sau hay không, thịnh tình đại đức của lão tiền bối, vãn bối xin ghi lòng tạc dạ.

Trần Hải lắc đầu, cười nhạt:

− Lão phu hành sự không hề muốn ai cảm tạ, chẳng qua chỉ để cho tâm mình được an mà thôi.

Lãnh Như Băng biết lão nhân đã được mọi người tôn xưng là bậc đại nghĩa hiệp, chẳng phải người bình thường nên cũng không nói gì thêm.

Thần Phán Trần Hải đề tụ chân khí, cúi nhặt lên thanh Sâm Thương Kiếm, nghiêm trang nói:

− Hài tử lưu tâm.

Lãnh Như Băng vội gạt bỏ mọi tạp niệm, ngưng thần quan sát. Trần Hải hô:

− Kiếm đạo thượng thừa, quý ở chỗ dùng tâm điều khiển ý, dùng ý điều khiển kiếm.

Lãnh Như Băng nhìn kỹ, thấy lão nhân thong thả nhắm mắt, thái độ thành kính, khí độ trang nghiêm, khiến người ta bất giác kính nể.

Trần Hải giơ ngang thanh kiếm trước ngực, ngưng thần một chút, bỗng mở mắt nói lớn:

− Thiên long bát kiếm, kiếm thứ nhất «Tiềm long thăng thiên».

Trần đại hiệp tả thủ lĩnh kiếm quyết, đoạn kiếm trong tay hữu đưa cheo chéo chỉ thiên, búng người vọt lên cao chừng một trượng, đoản kiếm bỗng chúc mũi, người rớt xuống chỗ cũ cực nhanh.

Lãnh Như Băng từ nhỏ đã có danh sư chỉ điểm, kiếm thuật vốn cao thâm, kiếm thức này nếu người khác sẽ cho là vô cùng kỳ quái, nhưng Lãnh Như Băng thì không, chàng chú ý quan sát đoản kiếm trong tay lão nhân khi búng người lên cũng như khi rớt xuống, quan sát sự di động từ từ của bộ vị, có thế công hoặc thủ toàn diện.

Trần Hải hỏi:

− Thức này đòi hỏi phải có thân pháp khinh công tối cao mới có thể phối hợp, hài tử, ngươi có tự tin sử được thức này chăng ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Vãn bối tuy không thể theo kịp lão tiền bối, nhưng tự tin có thể làm được.

Trần Hải nói:

− Thế thì tốt, kiếm thức này vốn rất nhiều biến hóa, lão phu chưa hiểu, nhưng nếu bộ vị kiếm bất ly thân, thì dù địch nhân từ phía nào xông tới, cũng đều có thể hóa giải. Đây là một kiếm chiêu tuyệt thế, lão phu tuy chưa biết biến hóa kiếm lộ khởi nguyên, nhưng vẫn cảm thấy nó hàm chứa huyền cơ, biến hóa khôn lường.

Lãnh Như Băng nói:

− Vãn bối quan sát kiếm thế của lão tiền bối tùy theo thân hình vọt lên, bộ vị di động, phối hợp rất ăn ý ...

Trần Hải cười ha hả nói:

− Người thiên tính thông minh có khác, chỉ một câu trên của ngươi, lão phu cũng đã cảm thấy đã chọn đúng người để truyền thụ ...

Ngừng một chút, Trần Hải nghiêm giọng nói:

− Hài tử, thức thứ hai «Long du đại hải».

Lãnh Như Băng ngưng thần nhìn, thấy mũi kiếm chỉ đường, thân tùy theo kiếm mà đi, khi sang hữu, lức sang tả, đủ một vòng lại trở về chỗ cũ.

Trần Hải thu kiếm, hỏi:

− Hài tử, ngươi thấy được chỗ thần diệu của kiếm thức này ở chỗ nào chưa ?

Lãnh Như Băng trầm ngâm một lát, đáp:

− Vãn bối mới nhận ra một chút ảo diệu của thức này, có phải là ở phương vị của cước bộ chăng ?

Trần Hải gật đầu tán thưởng:

− Không sai, biến hóa căn bản của thức thứ hai là ở phương vị của cước bộ khi đi một vòng, đặt chân đúng theo ám hợp ngũ cung bát quái, đáng tiếc lão phu không biết biến hóa kiếm thế trong tay, mấy chục năm nay lão phu nghĩ mãi cách sử dụng chiêu này để chống lại sự công kích của cường địch.

Lãnh Như Băng nói:

− Đại hải mênh mông, long hành (rồng vẫy vùng) không bị cản trở, thật có ý nghĩa, lão tiền bối chắc đã có dự liệu.

Trần Hải nói:

− Trông bước đi tưởng rất giản đơn, kỳ thực bộ vị của cước bộ rất khó luyện, đêm nay ngươi chỉ cần luyện thuộc bộ pháp đã là tài trí hơn người rồi.

Lãnh Như Băng nói:

− Vãn bối nguyện toàn tâm luyện tập.

Trần Hải nói:

− Ngươi hãy đi sau ta, nhìn cước bộ mà làm theo, đã giảm được một nửa công sức rồi.

Lãnh Như Băng lập tức y lời, đặt chân theo đằng sau Trần Hải. Trông tưởng dễ, lúc tập mới khó, Lãnh Như Băng luyện chừng một giờ, đã có thể tự đi một mình.

Trần Hải ngầm tán thưởng Lãnh Như Băng. Năm xưa, khi lão nhân có được quyển thượng của kiếm phổ «Thiên Long Bát Kiếm» riêng thức «Long du đại hải» này đã phải khổ luyện lâu đến ba tháng, lắm lúc quên cả ăn, tiếp liền mấy năm sau ngày nào cũng ôn luyện mới dần dần nắm được phần tinh túy, cố nhiên là có họa đồ minh họa, khỏi cần đến dịch học nhưng Lãnh Như Băng chỉ sau một hai giờ đã nắm được đại lược cũng là hiếm thấy.

Lúc mới đầu, Lãnh Như Băng chỉ có cảm giác bước đi chưa quen, thường chuyển bước đột ngột, cước bộ không ăn khớp với lực đạo, dần dần chàng thuộc yếu quyết, hứng thú tăng lên, cứ tập liền liền hết vòng nọ đến vòng kia, không nghỉ.

Trần Hải đứng ngoài chỉ điểm, trời đã sáng rõ lúc nào không hay.

Vầng thái dương đã đỏ ối ở phương Đông, ánh dương quang rọi xuống mặt nước dưới cốc phản chiếu lên sương long lanh trên ngọn cỏ như có trăm ngàn hạt minh châu, phong cảnh thật u mỹ như trong một bức họa.

Trần Hải hít một hơi dài, nói:

− Hài tử, hôm nay chúng ta dừng ở đây, ba ngày sau, chúng ta sẽ gặp lại ở chốn này.

Đoạn giơ tay chỉ một nơi giao tiếp giữa hai đỉnh núi ở phía đông nam, nói:

− Qua ngọn đèo ấy sẽ thấy Thanh Vân Quán.

Lãnh Như Băng hỏi:

− Lão tiền bối không cùng về đó ư ?

Trần Hải đáp:

− Không.

Nói đoạn lão quay người đi về phía tây, vượt qua một đỉnh núi cao.

Lãnh Như Băng nhìn theo đến khi lão nhân khuất bóng, mới y lời chỉ dẫn mà đi.

Quả nhiên, qua ngọn đèo kia, chàng đã thấy chóp mái của Thanh Vân Quán.

Khi chàng chạy về tới quán, các đạo đồng đã thức dậy, đang quét dọn đình viện, thấy Lãnh Như Băng họ đều thi lễ, song không nói gì.

Lãnh Như Băng nhanh chóng nhập thất, đã thấy trên bàn bày sẵn mấy món điểm tâm còn nóng, hẳn vừa được mang tới.

Trong đầu chỉ chăm chăm nghĩ đến sự biến hóa của hai kiếm thức, phương vị cước bộ, sợ lãng quên, chàng vội ăn điểm tâm, rồi luyện tập lại vài lần, mới lên giường tĩnh tọa vận khí điều tức.

Ba ngày qua mau, suốt thời gian này chàng tập trung luyện tập, ngoài một đạo đồng mang đồ ăn thức uống cho chàng, không có ai tới quấy rầy, kể cả Thanh Vân Quán chủ.

Hôm nay đã tới ngày gặp lại Trần Hải, chàng đã thành thuộc hai chiêu kiếm thức, thấy thời gian còn sớm, chàng chợt nhớ đã mấy hôm chưa gặp Tiêu Dao Tử, không rõ Vương Phi Dương và Hứa Sĩ Công đã trở về hay chưa, Lý Tiểu Hổ có tin tức gì hay chăng ? Nghĩ vậy, chàng liền đi tìm Tiêu Dao Tử.

Chỉ thấy Tiêu Dao Tử đang tĩnh tọa trên giường, vận khí điều tức.

Lãnh Như Băng vén rèm, đã bước nửa bước vào cửa phòng, thì Tiêu Dao Tử mở mắt, xuống giường thong thả ra đón, mỉm cười nói:

− Lãnh công tử có gì chỉ giáo ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Làm phiền đạo trưởng đang tĩnh tu, tại hạ muốn biết vài điều, biết rồi xin đi liền.

Tiêu Dao Tử nói:

− Đừng ngại, bần đạo đã hành công xong rồi. Công tử cứ hỏi.

Lãnh Như Băng nói:

− Hành tung của sư đệ vãn bối thế nào, liệu có phải Lý Tiểu Hổ đi tìm Sâm Tiên Long Thiên Lộc chăng ?

Tiêu Dao Tử nói:

− Hôm qua bần đạo được phi mã về báo tin, dọc đường tới phương đó không hề phát giác hành tung của Lý Tiểu Hổ, nếu không lạc đường, hẳn là Lý Tiểu Hổ đã thay đổi chủ ý mà đi nơi khác.

Lãnh Như Băng nhíu mày, hỏi:

− Tại hạ lo rằng hắn đã gặp bất hạnh gì chăng ?

Tiêu Dao Tử nói:

− Sư đệ của công tử xem chừng không non nớt, công tử cứ an tâm.

Lãnh Như Băng thở dài nhè nhẹ, nói:

− Hắn còn nhỏ tuổi, đi một mình như thế, tại hạ thật chẳng an tâm.

Tiêu Dao Tử thong thả nói:

− Những ngày này rất hệ trọng đối với công tử, tốt nhất là hãy tạm gác lại mọi nỗi lo lắng buồn phiền, toàn tâm toàn ý luyện tập võ công, hàng trăm năm mới có cơ hội thế này, nếu bỏ lỡ thì hối hận chẳng kịp.

Mấy câu sau được nói với sắc mặt nghiêm trang.

Lãnh Như Băng vội đáp:

− Vãn bối kính lãnh giáo ngôn.

Tiêu Dao Tử nói:

− Lệnh đường phái công tử vượt ngàn dặm đem «Thiên niên Sâm hoàn» tới đây là có kỳ vọng, mong công tử đáp ứng kỳ vọng đó của mẫu thân, thời gian lúc này vô cùng quí giá, một phút là vàng, bần đạo cũng không dám quấy rầy công tử.

Lãnh Như Băng đứng thẳng người nói:

− Đa tạ giáo huấn.

Nói đoạn chàng quay mình bước đi.

Nửa tháng qua mau như trong thoáng chốc, cứ ba ngày chàng lại được Trần Hải truyền thụ «Thiên Long Bát Kiếm» một buổi. Hôm nay, khi tới chỗ hẹn, đã thấy Trần Hải ngồi đợi.

Nửa tháng qua không rõ vị đại hiệp danh chấn giang hồ này ăn nghỉ ở đâu, chỉ thấy băng quấn trên người mỗi lần một ít đi, chỉ còn bảy tám phần, thần sắc cũng đã khá hẳn. Lão nhân đang ngồi tĩnh tọa, nhắm mắt dưới gốc tùng.

Lãnh Như Băng vội bước lại nói:

− Đệ tử đến chậm, để ân sư phải đợi lâu.

Thần Phán Trần Hải từ từ mở mắt, lạnh lùng nói:

− Lão phu đã nói đi nói lại là không nhận ngươi làm đệ tử, ngươi gọi ta là ân sư thì có dụng ý gì ?

Lãnh Như Băng ngẩn người, nói:

− Vãn bối được truyền hưởng võ công, gọi người là ân sư chẳng lẽ không đúng ư ?

Trần Hải nói:

− Thu nhận đệ tử với truyền thụ võ công là hai việc khác nhau. Ngươi bất tất phải xưng hô như thế.

Lãnh Như Băng nói:

− Vãn bối nhớ rồi, lần sau sẽ không xưng hô như vậy nữa.

Trần Hải chuyển giận thành vui, mỉm cười nói:

− Đêm nay là buổi tập luyện cuối cùng, ngày mai lão phu phải đi xa, ngươi đã nhớ kỹ toàn bộ «Thiên Long Bát Kiếm» chưa ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Vãn bối nhớ kỹ rồi.

Trần Hải nói:

− Ngươi diễn cho lão phu coi.

Lãnh Như Băng y lời, rút Sâm Thương Kiếm, ngưng thần vận khí, đặt kiếm ngang trước ngực, linh động kiếm quyết, diễn liền một mạch cả tám kiếm thức.

Trần Hải khoanh tay đứng xem Lãnh Như Băng biểu diễn xong, gật đầu tán thưởng, nói:

− Ngươi đã nhớ không sai một thức.

Lãnh Như Băng cúi mình hành lễ, nói:

− Những mong lão tiền bối chỉ điểm nhiều hơn.

Trần Hải nói:

− Kiếm thức đã được lão phu chân truyền, chỉ cần tăng thêm biến hóa thành tuyệt chiêu tuyệt kỹ là vô địch, điều đó ngày sau ngươi sẽ thành tựu. Nắm chắc được phần tinh túy, thần diệu của «Thiên Long Bát Kiếm» hay không còn tùy ở sự tu dưỡng của ngươi.

Nói đoạn lão nhân lấy trong túi ra một cái thiết hạp (hộp sắt), nói:

− Hài tử, hãy cất giữ cẩn thận thiết hạp này, mang đi gặp Hạ Hầu Trường Phong, nhưng khi chưa gặp y, tuyệt đối không được tự tiện vọng động mở ra.

Lãnh Như Băng cung kính tiếp lấy thiết hạp, cất vào trong bao.

Trần Hải thở dài, nói:

− Hài tử, vật này hoàn toàn chẳng phải là phẩm vật quý báu, nhưng lão phu vô cùng trân trọng coi nó hơn cả tính mệnh. Nếu Nam Cương Nhất Kiếm còn sống, nhìn thấy vật này hẳn sẽ không cự tuyệt lời thỉnh cầu của ngươi.

Lãnh Như Băng nói:

− Ân đức của lão tiền bối quảng đại, vãn bối vô cùng cảm kích.

Trần Hải nói:

− Tuyệt kỹ đã được truyền nhân, không uổng bao lao tâm khổ tử của tiên hiền, lão phu cũng nhẹ một phần tâm sự, chúng ta cáo biệt ở đây.

Nói đoạn, Trần Hải quay mình búng người đi một cái đã mất hút.

Lúc này trăng sáng trên không, nước lấp loáng dưới cốc, phong cảnh hàn dạ u huyền khiến lòng người tiễn biệt cảm thấy nao nao. Lãnh Như Băng ngẩng đầu, hít một hơi dài, bỗng thấy một người lao tới như mũi tên bật khỏi dây cung, thoáng chốc đã đến bên cạnh chàng, chính là Thần Phán Trần Hải.

Lão nhân vẻ mặt nghiêm trang nói:

− Nếu Lục Tinh Đường trang chủ không phải là Nam Cương Nhất Kiếm, ngươi hãy thay ta bảo tồn cẩn thận vật ấy, nếu ta còn sống, tiết Trung Thu năm nay ta sẽ chờ ngươi ở Thanh Vân Quán, nếu chờ một đêm không thấy ta đến, tức là ta đã chết, thì thiết hạp ấy ...

Lãnh Như Băng tiếp lời:

− Vãn bối sẽ trân trọng bảo tồn.

Trần Hải nói:

− Khỏi cần, ngươi hãy ném nó xuống giang hải, để nó làm bạn với lão phu dưới cửu tuyền.

Giọng nói vô cùng thê lương, hàm ẩn một nỗi sầu thương man mác.

Lãnh Như Băng nghĩ thầm:

“Không biết trong thiết hạp có cất giữ vật gì mà lão nhân lại trọng thị như vậy ?”.

Chỉ nghe Trần Hải thở dài, nói tiếp:

− Nếu trang chủ Lục Tinh Đường đúng là Nam Cương Nhất Kiếm, thì sau khi mở ra xem xong, ngươi hãy bảo y trừ bỏ nó đi.

Nói xong lão nhân cất tiếng cười vang, thanh âm nghe như long ngâm thám hải, hạc khiếu cửu thiên, trong tiếng cười búng mình vút đi trong ánh nguyệt quang.

Lãnh Như Băng vội trở về Thanh Vân Quán, thấy Tiêu Dao Tử cầm cây phất trần đứng ở cổng nhìn đăm đăm phía trời xa, hỏi nhỏ:

− Trần đại hiệp đi rồi ư ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Đi rồi.

Tiêu Dao Tử thở dài nhè nhẹ nói:

− Bần đạo nghe tiếng cười biệt hành của Trần đại hiệp, biết không thể kịp đến để tống biệt.

Lãnh Như Băng nói:

− Trần lão tiền bối khi đi có dặn tiết Trung Thu năm nay sẽ trở lại Thanh Vân Quán.

Tiêu Dao Tử gật đầu, nói:

− Hoàng Sơn Vương công tử và Hứa Sĩ Công đều đã trở về, đang đợi công tử trong kia, chúng ta vào thôi.

Hai người đi qua mấy đình viện, vào thẳng đơn thất của Tiêu Dao Tử. Một cây nến lớn trên cao, trên bàn bày sẵn tiệc rượu. Vương Phi Dương, Hứa Sĩ Công và Vương Thông Huệ đang ngồi đợi hai người. Vương Phi Dương đứng dậy cung tay nói:

− Thương thế của Lãnh huynh đã lành hẳn ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Chút thương thế nhỏ đã lành hẳn, chuyến đi các vị thế nào ?

Hứa Sĩ Công cạn một chung rượu, cười nói:

− Lãnh đệ không đi chuyến này thật uổng, lần này động thủ một trận thống khoái, lão hủ với Vương thế huynh và Vương cô nương đã quét sạch Đào Hoa Trang rồi ...

Lãnh Như Băng hỏi:

− Có bắt được Lục y yêu nữ không ?

Vương Phi Dương nói:

− Mấy tên thủ lĩnh đều đã đi khỏi, bọn còn lại chỉ là một lũ tầm thường, nên chúng tại hạ mới dễ dàng trừ khử.

Lãnh Như Băng chậm rãi ngồi vào bàn, nâng chung rượu, nói:

− Đệ chúc mừng thành công của ba vị !

Nói đoạn chàng uống cạn chung rượu. Vương Phi Dương nói:

− Xa nhau mới có nửa tháng, Lãnh huynh đã vui tươi hơn hẳn, không còn ưu sầu như dạo trước.

Lãnh Như Băng mỉm cười, nói:

− Ngồi một chỗ ngóng chờ mà không ra nghênh đón, đệ há lại dám làm hỏng cuộc vui.

Hứa Sĩ Công vỗ đùi, nói:

− Phải lắm, người trong võ lâm chúng ta coi trọng hào tình nghĩa khí, cứ uống cho say sưa, chẳng làm gì phải sầu khổ.

Vương Phi Dương chậm rãi đưa mắt nhìn Thanh Vân Quán chủ, hỏi:

− Trần đại hiệp đã đi rồi ư ?

Tiêu Dao Tử đáp:

− Người ấy suốt đời không thích an cư một chỗ, khó có thể ở lâu nơi nào quá mười ngày, thương thế chưa lành hẳn, đã rời Thanh Vân Quán tới chỗ khác.

Lãnh Như Băng nói:

− Phía sau Thanh Vân Quán của lão tiền bối, còn có chỗ nào là nơi cố giao của Trần đại hiệp hay không ?

Tiêu Dao Tử lắc đầu cười nói:

− Nơi giao vãng của Trần đại hiệp thì chỗ nào chẳng có, không thể biết được, công tử thấy Trần đại hiệp hẹn ở phía sau Thanh Vân Quán mà nghĩ rằng Trần đại hiệp lưu trú tại vùng phụ cận là sai. Không chừng Trần đại hiệp đến một nơi cách đây vài trăm dặm, cứ ba ngày mới gặp công tử một lần, chẳng rõ hai ngày đêm kia Trần đại hiệp rong ruổi những đâu.

Hứa Sĩ Công nói:

− Vì sao vậy ?

Tiêu Dao Tử đáp:

− Tâm tư Trần đại hiệp chứa đựng bao nỗi thống khổ, ngày đêm cứ chạy đây chạy đó cho vơi bớt nỗi niềm, cũng có thể tâm sự ấy là động lực của mọi hành vi nghĩa hiệp của Trần đại hiệp.

Lãnh Như Băng gật đầu nói:

− Lão tiền bối nói chí phải, Trần đại hiệp không màng danh lợi, đã đến tuổi cổ lai hy, bôn tẩu trong giang hồ gánh bớt nỗi sầu khổ cho người.

Vương Phi Dương thở dài nhè nhẹ, nói:

− Nếu Trần đại hiệp không bao năm hành động như vậy, thì đã chẳng lưu danh đại nghĩa hiệp chấn động võ lâm.

Hứa Sĩ Công cười ha hả, nói:

− Sinh ly tử biệt nào ai thoát khỏi, đại trượng phu sống giữa thiên địa, chỉ cần hành sự không thẹn với trời đất và lương tâm là đủ.

Vương Phi Dương mỉm cười, nói:

− Cao luận chí phải, trăng kia khi tròn khi khuyết, thế gian chẳng có ai viên mãn, hoàn thiện, Trần đại hiệp là bậc đại đức như vậy, chúng ta khỏi cần lo lắng cho tâm sự đau thương của người.

Lãnh Như Băng thở dài, định nói lại thôi.

Vương Phi Dương biết tính cách của chàng, điều gì đã không nói, thì dù truy vấn cũng vô ích, bèn lái sang đề tài khác:

− Quán chủ, Lãnh huynh, lần này tại hạ cùng xá muội và Hứa lão tiền bối trở lại Đào Hoa Trang quét sạch dư đảng của Huyền Hoàng Giáo, tuy không đáng kể lại, nhưng có phát giác một bí mật trọng đại !

Tiêu Dao Tử biết Vương Phi Dương là người khiêm hòa thận trọng, nếu nói vậy tức thị sự việc kia quyết phải trọng đại, bèn hỏi:

− Là chuyện gì vậy ?

Hứa Sĩ Công và Vương Thông Huệ cùng lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn Vương Phi Dương, hiển nhiên cả hai đều không biết bí mật trọng đại kia là gì.

Vương Phi Dương liếc qua Hứa Sĩ Công và tiểu muội, nói:

− Sự tình này phát sinh khi lão tiền bối và xá muội đang truy sát dư đảng Huyền Hoàng Giáo.

Hứa Sĩ Công tính nôn nóng, tròn mắt nhìn chàng, nói:

− Cuối cùng là đại sự gì, tại sao lão hủ lại không biết ?

Vương Phi Dương nói:

− Tại hạ đã định nói cho hai vị biết, nhưng nghĩ lại, sự này quá lớn, lỡ ba chúng ta không bình tĩnh, chỉ e làm rối đại cục ...

Vương Thông Huệ nói:

− Ca ca, ca ca nói nửa ngày mà chưa rõ là chuyện gì ?

Vương Phi Dương nói:

− Chuyện có liên quan tới Ngũ Độc Cung và Dã Hạc Thượng Nhân ...

Tiêu Dao Tử biến sắc, hỏi:

− Người trong Ngũ Độc Cung cũng can dự vào sự phân tranh của võ lâm ư ?

Lãnh Như Băng nghe nhắc đến bốn chữ Dã Hạc Thượng Nhân thì bất giác trong lòng máy động, giỏng tai lắng nghe.

Vương Phi Dương đưa tay khêu khêu cho ngọn nến thật sáng, thở dài nhè nhẹ, nói:

− Bọn thủ lĩnh Huyền Hoàng Giáo tiềm cư ở Đào Hoa Trang, trước khi bọn ta đến thì bọn chúng đã rút khỏi đó. Thoạt đầu tại hạ còn tưởng rằng tai mắt của bọn chúng linh mẫn, nắm được tin tức trước, đã bố trí mai phục chờ địch nhân thâm nhập, hoặc giả chúng tự biết không đương nổi nên đã né tránh đi xa để bảo toàn cơ nghiệp, nên khi ta thâm nhập, không thấy địch thủ xuất hiện, chẳng có cao thủ nào ra kháng cự, trong lòng lại phân vân bất an, ngay cả khi xá muội và Hứa lão tiền bối đả thương liền liền nhiều kẻ, vẫn không thấy cường địch xuất hiện kháng cự, mới khiến tại hạ hồ nghi. Trong lúc xá muội và Hứa lão tiền bối truy đuổi tàn địch, tại hạ một mình thâm nhập mật thất ...

Sắc mặt chàng mỗi lúc thêm nghiêm túc, nói tiếp:

− Tại hạ làm khách ở Đào Hoa Trang khá lâu, sớm đã thông thuộc nơi đó, biết ở dưới Phỉ Thúy Lâu có mật thất, nhưng chưa từng thâm nhập, cứ ngỡ cường địch ẩn nấu trong đó, tất nhiên có đề phòng nghiêm mật, nào ngờ sự tình lại khác hẳn ...

Lãnh Như Băng nói:

− Ngày nọ tại hạ bị Lục y mỹ nhân dùng mê dược bắt giữ, đã bị chúng đưa xuống mật thất, tại hạ còn nhớ dưới đó chẳng những chúng canh phòng nghiêm mật, mà thông đạo, môn hộ ngang dọc chi chít, là một công trình đồ sộ.

Vương Phi Dương nói:

− Không sai, mật thất và thông đạo phần lớn được xây bằng đá xanh, kiên cố dị thường, nếu chúng bố trí mai phục ở thông đạo, dù chỉ là hạng võ công bình thường cũng có thể ngăn cản đối phương thâm nhập, nhưng tại hạ đi mãi mà vẫn không thấy kẻ nào ra ngăn trở ...

Tiêu Dao Tử nói:

− Giang hồ hiểm trá, Vương công tử hẳn phải gặp sự việc kinh nhân ?

Vương Phi Dương kể tiếp:

− Thông đạo tối mờ mờ, giơ tay không nhìn rõ từng ngón, tại hạ đi mãi chẳng thấy có thanh âm gì lạ, tuy đã trải qua nhiều hung hiểm, nhưng lần này tại hạ càng đi vào sâu càng thấy lo ngại, không hiểu cường địch bố trí mai phục như thế nào, đang phân vân, hối hận một mình thâm nhập sâu thế này, nhưng lại nghĩ đã vào hang hổ, há chịu trở ra tay không, đành cứ tiến vào.

Hứa Sĩ Công nói:

− Vương thế huynh sao không kêu lão hủ một tiếng ?

Vương Phi Dương nói:

− Tại hạ tuy có e sợ, nhưng lại hiếu thắng, muốn biết cuối cùng thì chúng mai phục lợi hại đến mức nào, bèn không do dự nữa, cứ xông thẳng vào. May thay, nếu tại hạ đổi ý trở ra, thì làm sao có một xảo ngộ lý thú kia.

Chàng kể tới đây, mọi người đều khẩn trương, tám đạo mục quang cùng chằm chằm nhìn về phía chàng.

Vương Thông Huệ sốt ruột không nhịn được, nói:

− Ca ca nói mau đi, sao cứ úp mở mãi thế ?

Vương Phi Dương kể tiếp:

− Tại hạ chạy độ vài trượng nữa, tựa hồ đã đến cuối thông đạo, đang định trở ra, bỗng nghe một tiếng thở dài não nề vọng lại. Một tiếng thở dài đầy thống khổ, thê lương, khiến người nghe sởn tóc gáy, nhưng cũng kích thích linh trí của tại hạ, ngầm vận công lực đưa tay tống mạnh một chưởng về phía trước, quả nhiên có một thạch môn mở ra. Thạch môn vốn chỉ khép hờ, nay vừa mở ra lập tức tại hạ thấy một mùi tanh nồng xộc vào mũi.

Hứa Sĩ Công muốn bày tỏ kinh nghiệm giang hồ, liền tiếp lời:

− Vậy là có người đã đến trước chúng ta một bước, đã hạ sát nhân vật thủ lĩnh dưới mật thất chăng ?

Vương Phi Dương lắc đầu nói:

− Lão tiền bối đoán sai rồi.

Hứa Sĩ Công nói:

− Sao ? Mùi tanh nồng ấy chẳng lẽ không phải mùi máu ?

Vương Phi Dương đáp:

− Không phải.

Hứa Sĩ Công ngẩn người nói:

− Thế thì lão phu hết đoán nổi.

Vương Thông Huệ giục:

− Ca ca, mau kể tiếp đi.

Vương Phi Dương kể tiếp:

− Cùng với mùi tanh nồng ấy, có một thanh âm vô cùng yếu ớt bảo tại hạ mau né tránh. Tình thế lúc ấy khiến tại hạ không kịp suy tính gì, lập tức vung cây quạt trong tay quét nhanh một cái, chỉ nghe một tiếng kêu rin rít kỳ quái, một con quái vật lao bổ ra đã bị cây quạt của tại hạ đánh trúng, nhưng chưa chết ngay ...

Vương Thông Huệ ngạc nhiên:

− Là con gì vậy ?

Vương Phi Dương nói:

− Khi tiến vào mật thất, tại hạ vốn mang theo mấy que đóm, lúc này bèn đốt lửa lên coi, thì giật mình kinh hãi. Tại hạ bôn tẩu giang hồ, đã thấy không ít trường hợp sát nhân, nhưng chưa từng gặp thảm trạng nào kinh dị như lần này.

Mọi người chăm chú, hỏi:

− Thảm trạng thế nào ?

Vương Phi Dương nói:

− Ở trong góc mật thất, có một đại hán nằm ngang, mặt trắng nhợt, toàn thân bị một con quái xà màu hồng quấn chặt, trên đầu có một con nhện to bằng cái chung rượu. Sinh vật lao vào tấn công tại hạ vừa rồi là một con thiềm thừ, toàn thân kim quang lấp lánh, đã bị trúng thương bởi cây quạt của tại hạ, lúc này đang quằn quại, giương cặp mắt thô lố nhìn tại hạ, trông nó thập phần hung ác, nếu vừa rồi không có lời người kia báo trước, hẳn tại hạ đã bị thiềm thừ hung ác mổ trúng.

Hứa Sĩ Công nói:

− Người kia đang bị độc vật hút máu, nhịn đau mà cất tiếng báo trước cho Vương thế huynh hẳn là muốn thỉnh cầu điều gì ?

Vương Phi Dương nói:

− Lão tiền bối đoán không sai, nhưng y đã bị ba con độc vật hút gần hết máu, chỉ còn thoi thóp, song trong giang hồ thường có những đột biến khó bề tưởng tượng. Chưa rõ có phải y bị độc vật hút máu hay không, đã biết chắc y chẳng phải là chủ nhân của ba con vật ấy. Ý nghĩ này hóa ra sai lầm, chút nữa thì tại hạ lại ngộ nhận một đại sự.

Mấy người kia đều chăm chăm chú chú, không hỏi thêm nữa.

Vương Phi Dương lại kể tiếp:

− Tại hạ vừa để mắt quan sát cử động của người kia, vừa lướt qua tứ phía, chỉ thấy đây là một sảnh đường rộng lớn, ngoài y ra không còn ai khác, mới yên tâm giơ que đóm soi cao, hy vọng nhìn rõ mặt mũi người kia, nhưng quá nửa mặt của y đã bị con nhện cắn nham nhở, không thể nhận diện, đang nghĩ có nên trừ khử hai độc vật kia chăng, bỗng nghe tiếng nói phều phào của người kia, bảo tại hạ rằng:

«Hồng xà, nhện đỏ và cóc tía đều là những sinh vật tuyệt độc, nếu bị chúng mổ một cái, thì trừ giải dược của bọn y ra, không còn dược liệu nào cứu nổi.» Lời của y đã lộ thân phận, rằng y chính là chủ nhân của mấy con độc vật ấy.

Tại hạ còn đang kinh ngạc về chuyện nếu y đã là chủ nhân của chúng, tại sao lại bị chúng bội phản, thì tựa hồ y nhận ra sự hồ nghi của tại hạ, liền nói:

«Ba con độc vật này khắc chế lẫn nhau, ta chỉ cần làm cho chúng phát nộ, tự tàn sát lẫn nhau, chứ không cần mạo hiểm hạ sát chúng.» Y còn cho tại hạ biết rằng, trừ con cóc đã trúng thương, con nhện kia chỉ trong giây lát có thể giăng tơ độc khắp sảnh, rất khó đề phòng, còn con hồng xà thì khó trị dị thường, tại hạ nên dùng ám khí mà xuất thủ kích thích cùng một lúc cho cả hai con vật phát nộ. Con cóc tía trúng thương lúc này đã gần chết. Tại hạ nghĩ một chút, thấy lời người kia có lý, bèn đặt cây đóm xuống, lấy ra hai đồng tiền ngầm vận khí, vung tay búng hai đồng tiền nhắm vào hồng xà và độc nhện. Quả nhiên hai con vật bị trúng kim tiền liền phát nộ cùng nghểnh cổ lên, con hồng xà nhanh hơn mổ trúng con nhện, đồng thời búng thân đang quấn quanh người kia ra. Con nhện độc không chịu thua kém, nhưng không liều chết với hồng xà, vội búng càng rời khỏi mặt người kia mà thối lui, con hồng xà tức thời lao theo truy đuổi. Lúc ấy cây đóm kia đã tàn, tại hạ đốt thêm cây mới. Trong chớp mắt ấy, con cóc tía đang hấp hối bỗng kêu lên một tiếng «kẹt» thật to, rồi lao bổ theo con hồng xà.

Vương Thông Huệ liền hỏi xen vào:

− Còn người kia ? Có thừa cơ thoát thân chăng ?

Vương Phi Dương nói:

− Không, người đó nằm yên tại chỗ, bảo tại hạ đến gần, y có mấy lời cần nói cho tại hạ, muốn tại hạ báo lại cho đồng đạo võ lâm. Lúc ấy tại hạ suy nghĩ, tại sao y bị mấy con độc vật hành hạ mà lại không chết, y thấy tại hạ hồ nghi, bèn thở dài bảo rằng y chỉ còn thoi thóp, tại hạ khỏi cần đa nghi.

Tiêu Dao Tử hỏi:

− Công tử y lời tiến đến gần chứ ?

Vương Phi Dương gật đầu:

− Tại hạ nghe thanh âm của y, hữu khí vô lực, ánh mắt đã thất thần, rõ ràng là đang hấp hối, dù có là một đệ nhất cao thủ, cũng khó làm gì nỗi, bèn vừa vận công cảnh giới, vừa y lời tiến lại, đến sát bên y mới biết y nói thật, da mặt từ trắng nhợt đã chuyển sang màu tái xám, chất độc đã ngấm vào nội tạng, khó sống được lâu nữa. Y tựa hồ rất vội vã, không để tại hạ hỏi, đã nói luôn lai lịch của mình ...

Tiêu Dao Tử hỏi:

− Y bảo sao ?

Vương Phi Dương nhìn cây nến sắp tàn, nói:

− Y bảo y từ Ngũ Độc Cung đến, ba con độc vật kia chứng minh lời y chẳng phải hoang ngôn ...

Hứa Sĩ Công nói:

− Người sắp chết không nói dối, nếu y quả thật đang hấp hối, thì lời y nói ra rất có thể tin được !

Vương Phi Dương nói:

− Danh tiếng của Ngũ Độc Cung trên giang hồ vãn bối tựa hồ cũng từng nghe đến, nhưng mấy năm nay không hề thấy đệ tử của Ngũ Độc Cung xuất hiện trên giang hồ, thấy người kia bị ba con độc vật hành hạ thảm khốc, liền nảy tính hiếu kỳ, người kia lúc này chốc chốc người lại co giật, tựa hồ độc tính phát tác, tại hạ một là không nỡ nhìn thấy y thống khổ, hai là muốn biết nội tình ở Ngũ Độc Cung, bèn ngầm vận khí vỗ vào ba đại huyệt Thiên, Đại, Nhân của y. Người kia được chân khí của tại hạ hỗ trợ, lập tức không còn nhăn nhó đau đớn, liền kể một hơi. Y nói rằng chủ nhân của Ngũ Độc Cung vốn là một vị nho y nổi danh, tinh thông y đạo, từng cứu sống vô số bệnh nhân, tập hợp được vô số tài liệu quí giá, chỉ vì ái tử của chính mình bị chết vì độc xà mà quá bi thương, quyết nghiên cứu chế ra dược vật có thể chế ngự xà độc. Người này vô cùng uyên bác, biết rằng muốn chế được giải dược như vậy, trước hết phải lập dược điểm, thỉnh những người chuyên nghề bắt rắn về dạy cho mình cách bắt rắn, nhưng độc xà trong thiên hạ có đến mấy trăm loại, độc tính không giống nhau, càng đi sâu, càng cảm thấy không thể hoàn thành công trình trong một vài tháng, bèn quyết định dành toàn bộ cuộc đời để hoàn thành điều tâm nguyện. Mấy năm lặn lội chốn rừng thiêng nước độc, tìm được một nơi nhung nhúc các loại độc xà, nơi này thập phần âm u, là nơi sinh tồn tối ưu của độc xà, vị nho y kia bèn dốc hết gia tài, kiến trúc tại đó một tòa trạch viện hoa lệ để nuôi rắn và nghiên cứu, gọi là «Xà Trang».

«Xà Trang» ấy chính là tiền thân của Ngũ Độc Cung. Trang chủ xuất thân nho y, không lai vãng với các nhân vật võ lâm, cho nên người trong giang hồ không biết danh tiếng Ngũ Độc Cung là vì thế.

Tiêu Dao Tử nói:

− Thì ra là có một uẩn khúc ban đầu như vậy, không ngờ một người am hiểu võ công, có tâm cứu thế, chỉ định nghiên cứu mà cuối cùng lại sáng lập ra một nơi đáng sợ, khủng khiếp như vậy.

Vương Phi Dương thở dài nhè nhẹ, nói:

− Từng nghe Trần đại hiệp đã kể về Ngũ Độc Cung, tại hạ còn nhớ rất kỹ, đó là một nơi đầy những bí mật ác độc, sợ người kia không nói hết đã tắt thở, bèn tiếp tục truyền chân khí cho y tỉnh táo mà nói nốt.

Vương Thông Huệ nói:

− Cũng còn tác dụng để y nói cho minh bạch !

Vương Phi Dương kể tiếp:

− Vị nho y kia đưa toàn bộ gia nhân cùng mười hai tay thợ bắt rắn đến Xà Trang. Ở đây đã không ít các loại độc xà, lại còn bắt thêm ở nơi khác mang về, thành thử Xà Trang thực sự trở thành một đại trang viện nuôi đủ loại độc xà.

Người ở Xà Trang tuy ai cũng giỏi nghề bắt rắn, nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, chưa đến hai năm kể từ buổi theo vị nho y đến Xà Trang, sáu trong số mười hai thợ bắt rắn đã bị độc xà cắn chết. Lúc này vị nho y vẫn chưa chế ra được một giải dược toàn năng khả dĩ chế ngự xà độc, nhưng đã phát minh được một phương pháp dĩ độc trị độc, do đó lại bắt đầu dùng thiềm thừ trị xà độc, cứ theo đà đó triển khai mãi, sau mấy năm Xà Trang đã trở thành «Ngũ Độc Trang». Vị nho y ở lâu tại Ngũ Độc Trang cũng không tránh khỏi thụ thương vì độc, nhưng nhờ lợi dụng phép tương khắc của năm loại độc, uống ngũ độc hoàn giải mà sống; song thê tử, a hoàn thì hết chịu đựng nổi kiểu sinh hoạt đó, bèn rủ nhau đào tẩu. Ôi, tứ bề đều đầy rẫy độc vật, chạy đâu cho thoát, hết thảy những người đào tẩu đều tử thương ... Người kia kể đến đây, tại hạ tuy không tiếc chân khí, dùng nội công hỗ trợ cho y, nhưng y trúng độc quá nặng, trong lúc lâm chung còn cố lắp bắp vài câu cuối cùng rồi mới nhắm mắt tắt thở.

Tiêu Dao Tử hỏi:

− Vương thế huynh hiểu được y nói gì không ?

Vương Phi Dương đáp:

− Tại hạ cố hiểu đại ý, tựa hồ y nói rằng sau đó có một nữ nhân đến Ngũ Độc Trang, nữ nhân ấy thọ trọng thương, được nho y cứu sống, rồi ...

Vương Thông Huệ hỏi:

− Rồi sau thế nào ? Nói mau đi !

Vương Phi Dương nói:

− Rồi y đột nhiên bảo rằng, y muốn tại hạ báo cho đồng đạo võ lâm biết, sớm mà ...

Vương Thông Huệ giục:

− Ca ca, sớm mà làm sao, đã kể thì kể luôn đi ...

Vương Phi Dương đáp:

− Hai chữ sớm mà vừa nói xong thì y tắt thở rồi còn đâu.

Hứa Sĩ Công nói:

− Nghe khẩu khí của hắn mà đoán, hắn muốn bảo công tử sớm đi thỉnh đồng đạo võ lâm mau kéo tới Ngũ Độc Cung mà quét sạch nó đi, trừ cho võ lâm một đại họa.

Vương Thông Huệ nói:

− Nữ nhân thụ trọng thương đến Ngũ Độc Cung hẳn là một nhân vật võ lâm, nếu không, hẳn đã bị độc xà cắn chết từ sớm rồi.

Tiêu Dao Tử nói:

− Ngũ Độc Cung, nghe đồn từ người này qua người khác, là một nơi thần bí, người giang hồ chưa ai tới đó, nay Vương thế huynh được nghe chính người của Ngũ Độc Cung kể lại, giả dụ hắn chết chậm đi một lúc nữa, có phải chúng ta đỡ tốn công sức phỏng đoán biết bao nhiêu.

Vương Phi Dương bỗng nghiêm trang nói:

− Do đó, vãn bối muốn đi Ngũ Độc Cung một chuyến để xác minh sự thực.

Lãnh Như Băng tiếp lời luôn:

− Tại hạ cũng định như vậy, tiếc rằng sư đệ Lý Tiểu Hổ đi mất tăm đã lâu, nên tại hạ không thể cùng các vị tới Ngũ Độc Cung.

Hứa Sĩ Công nói:

− Lão hủ có một kế lưỡng toàn.

Lãnh Như Băng hỏi:

− Là kế gì vậy ?

Hứa Sĩ Công nói:

− Dã Hạc Thượng Nhân đi Ngũ Độc Cung, nghe nói là vì đồng đạo võ lâm thiên hạ, sự tình này giang hồ ít ai biết, nhưng nhìn phong thái bi tráng của đạo trưởng lúc khởi trình, tựa hồ là có ý đơn phương độc mã phát giác bí mật, chúng ta cũng nên đi Ngũ Độc Cung một chuyến. Sự việc tuy trọng đại, song cũng không gấp. Chi bằng chúng ta hãy cùng Lãnh đệ đi tìm sư đệ trước, rồi hãy tới Ngũ Độc Cung cũng được !

Vương Phi Dương mỉm cười nói:

− Biện pháp này rất hay, có Hứa lão tiền bối kiến văn quảng bác cùng đi thì hay lắm.

Lãnh Như Băng không nói, nghĩ thầm:

“Trần Hải đã truyền «Thiên Long Bát Kiếm» cho ta, muốn ta đi gặp Nam Cương Nhất Kiếm Hạ Hầu Trường Phong cầu học pháp môn thực dụng, dù trang chủ Lục Tinh Đường có phải là Hạ Hầu Trường Phong hay không cũng phải tới đó một chuyến, nhưng không tiện để mấy người này đi cùng. Mấy người đã có hảo ý không quản đường xa ngàn dặm đi theo mình, nếu từ chối e có phần khiếm nhã.” Chàng đang phân vân khó xử, thì nghe Vương Thông Huệ nói:

− Các vị đã định đi Ngũ Độc Cung thám hiểm, tiểu nữ cũng xin tháp tùng với các vị được chăng ?

Vương Phi Dương vui mừng nói:

− Muội muội đồng hành thì càng hay !

Nguyên Vương Thông Huệ không dấn thân vào chốn giang hồ, quanh năm chỉ ở Hoàng Sơn, mỗi khi Vương Phi Dương gặp sự nan giải trên giang hồ mới thỉnh nàng gấp đến tương trợ, xong việc là nàng lại lập tức trở về Hoàng Sơn. Lần này nàng tự đề xuất, muốn cùng mấy người này viễn du giang hồ một chuyến, Vương Phi Dương rất bất ngờ, nhưng thập phần hoan hỉ.

Vương Thông Huệ nói:

− Nếu tiểu nữ không đi cùng, dĩ nhiên các vị cũng đủ khả năng tiếp nhập Ngũ Độc Cung, chỉ e phải tốn rất nhiều công sức đối phó với loài độc vật như độc xà, nhện độc ...

Vương Phi Dương nói:

− Không sai, hai thứ «Tịch Độc Chu» và «Anh Hoàng Đảm» của muội muội có thể khắc chế ngũ độc, khi vào Ngũ Độc Cung sẽ tránh khỏi rất nhiều phiền toái.

Hứa Sĩ Công đứng dậy, cười nói:

− Khuya rồi, chúng ta nên đi nghĩ thôi. Lão hủ hay nôn nóng, việc đã quyết định, nói làm là làm, ngày mai chúng ta sẽ sớm khởi trình ...

Nói đoạn lão quay sang Tiêu Dao Tử nói:

− Còn có việc muốn phiền đến Quán chủ.

Tiêu Dao Tử nói:

− Nếu có khả năng, bần đạo nguyện vâng mệnh.

Hứa Sĩ Công nói:

− Sau khi bọn này lên đường, vạn nhất vị sư đệ của Lãnh công tử có trở về Thanh Vân Quán, thỉnh Quán chủ lưu hắn lại vài ngày ...

Vương Thông Huệ mỉm cười nói:

− Khỏi cần, con Tuyết Mỵ của tiểu nữ thông linh dị thường, một ngày có thể bay ngàn dặm, dù chúng ta ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần thả Tuyết Mỵ ra, thì chỉ trong một hai ngày sẽ biết được tin tức ở Thanh Vân Quán.

Hứa Sĩ Công nói:

− Linh cầm của cô nương thật là kỳ diệu !

Vương Thông Huệ đứng dậy nói:

− Sớm mai, chúng ta tập hợp ở ngoài cổng để đăng trình.

Nói đoạn nàng bước ra trước.

Tiêu Dao Tử đứng lên, cười nói:

− Một là bần đạo còn ở đây đợi người, hai là từ khi quy y ít bôn tẩu giang hồ, nên không thể phụng bồi các vị.

Hứa Sĩ Công nói:

− Lão hủ cáo biệt ở đây, sớm mai thứ cho tái biệt.

Nói xong lão liền cung tay thi lễ, bước ra khỏi phòng.

Đêm qua nhanh, trời chưa sáng, Lãnh Như Băng đã vội ra khỏi cổng Thanh Vân Quán, muốn tìm một chỗ ôn luyện lại «Thiên Long Bát Kiếm», bởi nghĩ rằng trong chuyến đi này khó có cơ hội để tập luyện riêng. Nào ngờ ở bên ngoài đã có người ra sớm hơn chàng. Đó là một hồng y thiếu nữ, nàng đột nhiên vọt lên một khối đại nham thạch, gió thổi phần phật vào y phục của nàng.

Lãnh Như Băng chỉ thấy bộ y phục màu hồng đập ngay vào mắt, chàng không nhìn kỹ dung mạo đã lập tức quay trở vào, nhưng đã nghe một thanh âm dịu dàng ở ngay phía sau:

− Lãnh huynh hãy dừng bước.

Lãnh Như Băng quay lại, cảm thấy một làn hương thơm tràn tớn, hồng y thiếu nữ đã ở ngay trước mặt, chàng bất giác nghĩ thầm:

“Thiếu nữ này có thân pháp quả thật thần tốc.” Nghĩ vậy, chàng bèn hỏi:

− Vương cô nương có gì chỉ giáo ?

Thì ra Hồng y thiếu nữ chính là Vương Thông Huệ của Hoàng Sơn Thế Gia.

Vương Thông Huệ bị chàng hỏi thì ngây ra, nghĩ thầm:

“Người này nói năng cũng lạnh lùng như diện mạo.” Tính nàng vốn cao ngạo, nhưng thấy Lãnh Như Băng đứng đó cúi đầu, phong thái khiêm nhường, không dám ngẩng mặt lên, thì bớt giận, mỉm cười nói:

− Tiểu nữ vừa tiễn vị biểu muội nóng nảy hồi gia, Lãnh huynh sao dậy sớm vậy ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Cô nương cũng dậy sớm đó thôi.

Vương Thông Huệ nghĩ bụng:

“Người này xem chừng diện mạo lạnh lùng, phong độ nghiêm túc, cử động, ngôn ngữ đều như một thư sinh ngốc tử, chỉ nói một câu đã ngừng lời.” Trong nhất thời Vương Thông Huệ cũng chưa biết nói gì, hồi lâu mới cất tiếng:

− Gia huynh luôn tán dương võ công của Lãnh huynh, trong lòng thập phần kính phục ...

Lãnh Như Băng đáp:

− Nói hay, nói hay ! Đó chẳng qua là lệnh huynh khen quá lời.

Vương Thông Huệ mỉm cười nói:

− Gia huynh là người ngoại hòa nội cương, không bao giờ quá lời, nếu võ công của Lãnh huynh đã khiến gia huynh kính phục, thì quyết chẳng phải chuyện bình thường.

Lãnh Như Băng nói:

− Tại hạ làm sao theo kịp một phần nhỏ Hoàng Sơn Thế Gia.

Đôi bên đối đáp một hồi mà Lãnh Như Băng vẫn chưa ngẩng mặt lên.

Vương Thông Huệ bỗng sinh ra hiếu kỳ, nghĩ thầm:

“Người này khiêm nhường thật sự hay là giả bộ, hôm nay phải thử chàng ta mới được.” Nghĩ đoạn, nàng bèn cười nói:

− Nghe gia huynh tán dương nhiều, nhưng tiểu muội trong lòng chưa phục.

Nàng sinh trưởng trong một đệ nhất thế gia của võ lâm, kiến văn, giao du tuy chưa bằng Vương Phi Dương, nhưng cũng hơn hẳn thường nhân, lâu dần cũng trở nên tự nhiên, cởi mở. Lãnh Như Băng nói:

− Vương huynh chỉ có ý tán dương, cô nương không tin càng hay.

Vương Thông Huệ thấy chàng không nổi nóng, lại càng hiếu kỳ, bèn nói:

− Gia huynh không hề hoang ngôn, do đó tiểu muội chẳng thể không tin.

Lãnh Như Băng hé môi định nói lại thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.