Mai Khôi Sứ Giả

Chương 52: Chương 52: Tuyết Sơn ác chiến




Thân Đồ Hợi vừa gật đầu, chợt lại nghĩ ra câu hỏi của Hạ Thiên Tường hình như còn có ý riêng, bèn mỉm cười hỏi :

- Hạ lão đệ, phòng tuyến thứ nhất mà lão đệ nói đây là ý thế nào?

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Tình thế hôm nay địch mạnh ta yếu, vậy nên phòng tuyến thứ nhất, cần nhất là cầu an, thứ nhì là cầu tỏa nhuệ khí của địch. Vừa rồi Hạ Thiên Tường tới đây, đã từng coi qua địa thế. Huyền Băng Nguyên, tuy là cao thật, nhưng không cheo leo hiểm trở lắm, chúng ta dù có hết sức cố thủ, e không được bền lâu. Vậy nên theo ý tôi cần phải bố trí phòng tuyến thứ nhất cho chặt chẽ, phòng xa phía ngoài Huyền Băng Nguyên có sự bất trắc, thì mình có đường lui.

Vợ chồng Thân Đồ Hợi đều nhìn chàng bằng con mắt khâm phục, vừa toan trả lời thì Tần Lạc Phố đã cười ha hả nói :

- Hạ lão đệ tính thế thật là biết mình, biết người, lo tiến lo thoái rất hợp với phép dùng binh, Thần Đồ Thần Quân thử nghĩ xem trên Huyền Băng Nguyên còn có chỗ nào hiểm yếu hơn, có thế phòng thủ được không?

Thân Đồ Hợi còn đang ngẫm nghĩ, Mai Ngọc Thanh đã mỉm cười hỏi :

- Thiên Hàn cốc thế nào?

Hạ Thiên Tường nói :

- Nếu Thiên Hàn cốc địa thế hiểm yếu thì tốt lắm, Thần quân nên lựa trong bọn đệ tử lấy năm tay hảo thủ theo chúng ta ngự địch ở phòng tuyến thứ nhất, còn bao nhiêu đệ tử và các đồ vật nặng nề, nên cho dọn cả vào Thiên Hàn cốc.

Thân Đồ Hợi gật đầu nói :

- Hạ lão đệ nói phải lắm.

Rồi ông quay lại cười nói với Lãnh Bạch Thạch :

- Lãnh huynh hãy ra bảo năm người là bọn Tam Tùng, Hổ Tuấn, Tôn Cửu Tiên, Lãnh Oánh và Lãnh Khiết ở lại cự địch với ta, còn thì cho họ về cả Thiên Hàn cốc chờ lệnh, không có lời ta, không được vọng động!

Lãnh Bạch Thạch vâng lời lui ra, Tần Lạc Phố lại nói với Thân Đồ thần quân :

- Ý tôi muốn đổi Thiên Hàn cốc thành phòng tuyến thứ ba.

Thân Đồ Hợi hỏi :

- Vậy lão tiền bối định đặt phòng tuyến thứ nhì ở đâu?

Tần Lạc Phố cười nói :

- Vừa rồi lúc tôi vừa đi vào. Quảng Hàn động phủ, thấy bên trong hình như có rất nhiều động huyệt mà hình thế những động huyệt ấy lại còn có vẻ hợp âm dương ngũ hành nữa thì phải?

Mai Ngọc Thanh nghe nói cũng thầm phục Tần Lạc Phố là người tinh tế, bèn gật đầu cười nói :

- Trong núi băng tất cả có một trăm linh tám cái động, động nọ ăn thông sang động kia, quả thật có ẩn giấu trận pháp ngũ hành bí mật, tất cả chỉ có một lối ra.

Tần Lạc Phố cười nói :

- Nếu thế thì khi nào phòng tuyến thứ nhất bị địch phá vỡ, ta có thế dụ đối phương vào trong núi băng, làm cho chúng bị lạc lối để dùng nhụt bớt nhuệ khí đi.

Nói tới đây chợt lắc đầu, tiếp :

- À mà không được! Dùng ngọn Băng phong đẹp đẽ thế kia làm phòng tuyến thứ nhì, tuy có thể làm cho tụi giặc lạc lối, nhưng nhở ra họ thẹn quá hóa giận, phá mất một nơi linh tú thế này thì uổng quá!

Thân Đồ Hợi xua tay cười nói :

- Lão tiền bối đừng lo, phái Chấn Thiên phá hủy tòa Quảng Hàn động phủ của tôi, tôi có thể xây lại luôn mười tòa khác nữa. Vả lại bọn họ đã vào tới đây, nếu cử động mạnh quá ngộ lỡ toàn núi băng sụp xuống chôn sống cả lũ xuống đấy, thì có phải từ nay trở đi, thiên hạ sẽ yên ổn thái bình không?

Vừa nói tới đây, chợt thấy tên đệ tử được phái ra đắp núi ở đầu Huyền Băng Nguyên hốt hoảng chạy vào báo rằng :

- Khải bẩm Thần Quân, dưới chân Huyền Băng Nguyên đã thấy rất nhiều nhân vật giang hồ xuất hiện, tựa hồ có ý muốn xông lên núi.

Tần Lạc Phố giật mình nói :

- Sao họ đến sớm như vậy? Hoặc giả lại thay đổi kế hoạch chăng?

Mai Ngọc Thanh cười nhạt nói :

- Trong bọn hung đồ có nhiều nhân vật xuất sắc, không nên khinh thường! Nhưng họ đã hứa đến đây ta cũng nên mời họ nếm thử huyền băng tích tuyết trên xem mùi vị thế nào!

Nói tới đây lại bảo Lam Bạch Thạch :

- Lãnh huynh mau ra đốc thúc bọn đệ tử dọn hết đồ vật vào Thiên Hàn cốc, bố trí phòng tuyến thứ ba. Mọi việc xong xuôi rồi thì nên ra ngay đầu Huyền Băng trợ trận.

Lãnh Bạch Thạch lĩnh mệnh lui ra Mai Ngọc Thanh lại nói với Thân Đồ Hợi :

- Tôi ra Huyền Băng Nguyên trước, để lo việc phòng bị còn phu quân nên đưa Tần lão tiền bối và Hạ lão đệ đi xem động phủ Quãng Hàn, chỉ rõ phương vị cửu cung bát quái, lối tắt, đường mê và chỗ thông phong ở các cung cho hai vị xem, rồi ra sao cũng được.

Nói xong cúi đầu chào khách, rồi rảo bước đi ngay.

Hạ Thiên Tường thấy vị Băng Phách Thần Phi, người đã thanh kỳ tuyệt tục, trong cơn nguy biến lại biết điều khiển ung dung, không hề loạn trí, trong bụng kính phục vô cùng.

Thân Đồ Hợi cũng vội đứng lên đưa bọn Tần Lạc Phố đi xem khắp động, chỉ điểm rành rọt từng chỗ từng nơi. Trong tất cả chín cung quả thấy cung nào cũng có một chỗ thông gió.

Hạ Thiên Tường hỏi :

- Dám hỏi Thần Quân những chỗ thông gió này dùng để làm gì?

Thần Đồ Thần Quân vừa đưa khách ra Huyền Băng Nguyên vừ nói.

- Những chỗ thông gió đó, đều là tự nhiên sinh thành. Mỗi ngày cứ vào giờ Tý giờ Ngọ là có một luồng âm phong rét buốt như kim châm từ trong những chỗ thông gió thổi ra vì thế mà tuyết lạnh trong Trung Cung Chủ Khiếu lại càng rét ghê rét gớm, không sao chịu nổi. Hai vợ chồng tôi tốn không biết bao nhiêu tâm lực, mới tìm được cách là cho nó tự động mở ra đóng vào được!

Tần Lạc Phố ngạc nhiên hỏi :

- Nếu vậy thì tại sao không lấp hẳn nó đi, lại còn tìm cách cho nó tự mở ra đóng vào làm gì nữa?

Thân Đồ Hợi đáp :

- Lão tiền bối không biết, phái Tuyết Sơn chúng tôi có một công lực là Tý Ngọ Âm Phong chưởng mỗi khi luyện công, tất phải nhờ có âm phong trợ lực.

Hạ Thiên Tường chợt nghĩ ra một kế, bèn cười nói :

- Vậy thì lát nữa, nếu phái Chấn Thiên uy thế quá mạnh, không thể trấn giữ được ở Huyền Băng Nguyên, ta dụ đối phương vào Quảng Hàn động phủ, rồi mở hết những chỗ thông gió Cửu Cung Phong Khiếu ra, để cho họ hưởng mùi vị Đồng Tủy Âm Phong thế nào, chả hay ư?

Thần Đồ Hợi đôi mắt long lanh, gật đầu cười nói :

- Kế ấy hay lắm! Nếu chúng ta quả không giữ nổi Huyền Băng Nguyên, tất phải theo kế của lão đệ.

Ba người ra tới gần tòa Bài lâu ở Huyền Băng Nguyên, chỉ thấy Mai Ngọc Thanh đang chú ý cúi nhìn xuống chân núi. Ba người cùng bước tới đào nguyên quả đã thấy có tới hơn mười nhân vật võ lâm đứng lố nhố ở dưới chân núi. Chỉ vì chân núi lên tới lên tới đầu núi, cách nhau tới sáu bảy chục trượng nên không trông rõ mặt người.

Thân Đồ Hợi cười nhạt nói :

- Bọn họ chọn giữa mùa hè tấn công Tuyết Sơn cho đỡ rét, nhưng có biết đâu trên Huyền Băng Nguyên quanh năm tuyết đọng, nên chắc còn đứng xa bàn tán, không dám lên vội.

Tần Lạc Phố nhì kỹ hình thế dưới chân núi Tuyết Sơn, thấy khoảng hơn bốn chục trượng về phía trước, sườn núi không lấy gì làm dốc lắm, nhưng khoảng hai chục trượng về mặt sau vách núi gần như đứng dựng hẳn lên, dù khinh công giỏi đến đâu, cũng phải lấy đà hai lần, mới nhảy lên đầu nguyên được.

Nhưng trên đầu nguyên hai bên tả hữu đã bị bọn đệ tử Tuyết Sơn vận những tản băng đen và những khối tuyết đọng trong núi, chất lên thành một tòa núi tuyết và một tòa núi băng đề phòng cự địch.

Hạ Thiên Tường nhìn hai tòa núi băng và tuyết, ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Mai Ngọc Thanh :

- Mai Thần Phi, bọn kia thương nghị xong, tất sẽ kéo nhau lên núi. Từ chân núi lên tới đây, tối thiểu chúng cũng phải đề khí ba lần, lấy đà hai lượt, rồi mới nhảy lên được. Trong khi đó chúng ta cứ để yên mặc họ, đừng có động dạng gì hết, chờ cho đối phương đề khí lần thứ hai, lấy đà nhảy lên, toàn thân lơ lửng trên không, định dựa vào vách núi lấy đà lần nữa, nhưng khi gót chân họ chưa chạm vào núi, lúc ấy ta mới kích động tập kích phòng thủ. Đánh lối đó, đối phương tránh đã khó, lại đều nhảy lên cao tới hơn mười trượng rồi, nếu bị trúng phải một tảng băng lớn, ngả xuống chân núi, thì cũng là một đò khá nặng.

Mai Ngọc Thanh luôn luôn gật đầu cười nói :

- Ý kiến của lão đệ hay lắm! Đối địch với họ, ta phải sắp sẵn chương trình, chia từng giai đoạn một, kẻo đến lúc lâm cơ lại luống cuống. Nếu chẳng may để họ vượt lên đầu nguyên, chừng đó ta phải dùng Băng Phách Ngân Quang Tán để chống cự.

Nói xong lại quay ra dặn dò năm đệ tử, cứ theo đúng kề hoạch mà làm.

Lúc này bọn Chấn Thiên quần tà quả đúng như lời Hạ Thiên Tường xét đoán đều lũ lượt kéo nhau lên núi. Tần Lạc Phố ghé lại gần Thân Đồ Hợi nói nhỏ :

- Uy lực của những tản băng tuyết này tuy không kém gì những môn ám khí, nhưng đối với những nhân vật kiệt xuất như bọn Bạch Cốt song ma sợ rằng...

Thân Đồ Hợi không đợi ông ta nói hết, bèn gật đầu cười :

- Võ học của bọn Bạch Cốt song ma quả cao hơn chúng ta thật vậy nên đối với họ, ta phải tiếp đãi một cách đặc biệt mới được.

Vừa nói vừa lấy một chiếc túi da, và một chiếc bao tay bằng da thú trắng, cười nói với Tần Lạc Phố :

- Đây là Băng Phách Thần Sa, so với Băng Phách Ngân Quang Tán còn mạnh hơn nhiều.

Lão tiền bối và Thân Đồ Hợi nên chuyên tâm đối phó với hai tên ma đầu đó, đừng để chúng lên tới đây!

Lúc này bọn Chấn Thiên đã lên hết chỗ sườn núi không dốc lắm, sắp sửa tới chỗ khó đi, đứng trên trông xuống, không những đã nhận rõ mặt từng người cả đến những tiếng cười nói của họ cũng nghe rõ mồn một.

Hạ Thiên Tường cố gắng nhìn kỹ, nhận thấy trong bọn có một Bạch Cốt Võ Sĩ, Thích Đại Chiêu, Thiết Quán đạo trưởng, Bào Tam Cô, Đông Cự, Cận Lưu Hương, Lôi Hóa, Nguyên Thông hòa thượng, ngoài ra còn hai tên lạ mặt, mặc quần áo khác kiểu, cộng tất cả mười người, không thấy có Bạch Cốt Tiên Tử.

Bọn họ lên tới chân chỗ sườn núi dốc, đều đứng xúm cả lại một chỗ. Thích Đại Chiêu cười ha hả nói với Thiết Quán đạo trưởng :

- Lão Tần Lạc Phố và thằng quỷ con Hạ Thiên Tường chắc là vận số đã hết, nên mới tự nhiên vượt hàng vạn dặm tới đây chịu chết.

Hạ Thiên Tường nghe xong chỉ rún vai, nhướng cao lông mày, liếc mắt nhìn trộm, thấy trong tay Thích Đại Chiêu vẫn cầm một côn gậy sắt, có vẽ nặng lắm, nhưng hình như mới đánh thì phải, vì đầu gậy không thấy có chín con chim bằng như côn gậy cũ.

Thiết Quán đạo trưởng cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói :

- Đã có hai tên ấy lên Huyền Băng Nguyên báo tin, tất vợ chồng Thân Đồ Hợi phải dự lực tiếp chiến chứ, sao lúc này vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả?

Bào Tam Cô cười hắc hắc một hồi, nghe như tiếng én rúc, rồi nói :

- Rất có thể họ bắt chước phái Nga Mi, im trống cuốn cờ, trốn biệt từ lâu rồi!

Thích Đại Chiêu lại cười nói với Bạch Cốt Võ Sĩ :

- Hộ pháp Bạch Cốt Tiên Tử lo xa quá, bà ấy tìm khắp núi không thấy bọn Huyền Huyền Tiên Lỗ đâu, lại cho là họ thừa cơ đánh úp Kỳ Liên, nên vội vã quay về phòng bị. Thực ra, theo ý tôi thì lực lượng phái Nga Mi có gì đâu mà dám...

Bạch Cốt Võ Sĩ cũng cười ngắt lời :

- Tam sư muội tôi lo xa như vậy, cũng không phải là thừa! Trong khi hai bên đang so tài đấu trí, thận trọng một chút vẫn là thượng sách. Vả lại chúng ta ở đây đã có ngần này người, dư sức làm cỏ phái Tuyết Sơn, dẫu chúng có thêm Tần Lạc Phố và Hạ Thiên Tường, chăng qua cũng chỉ như hai con thiêu thân đâm đầu vào lửa, có gì mà ngại?

Hạ Thiên Tường nghe xong mới hiểu cái cớ tại sao lại vắng mặt Bạch Cốt Tiên Tử, và Thiết Quán đạo trưởng sao lại đến sớm như vậy?

Giữa lúc ấy nghe tiếng Lôi Hóa hỏ Thiết Quán đạo trưởng :

- Sư huynh đã biết lực lượng hai bên chênh lệch như vậy, sao chúng ta không tiến lên đi, còn đứng đây chờ gì nữa?

Thiết Quán đạo trưởng chưa kịp trả lời. Thích Đại Chiêu đã cười nói :

- Lôi huynh đừng nôn nóng, tôi đang nghĩ xem có nên phái người lên trước thăm dò đối phương động tịnh ra sao không?

Lôi Hóa không do dự, lập tức trả lời :

- Lôi Hóa nguyện lên trước thăm dò.

Thích Đại Chiêu gật đầu nói :

- Lôi huynh đã muốn đi, để ta cho Đông tam đệ đi theo cho có bạn. Lôi Hóa và Đông Cự vừa toan đề khí bay lên thì Thích Đại Chiêu lại dặn :

- Các người phải nhớ sắp sẵn Cửu U Lân Hỏa và Tử Diệm thần sa đề phòng trên đầu nguyên có phục binh cản trở.

Há Thiên Tường nghe đến đây, khẽ cười nói với Thân Đồ Hợi :

- Thân Đồ thần quân, chúng ta cũng nên thay đổi kế hoạch một chút, chờ hai tên kia lên tới đây, ta sẽ xông ra bắt sống có được không? Bọn kia đứng dưới chân núi, dẫu có muốn cứu cũng không kịp!

Thân Đồ Hợi còn đang ngẫm nghĩ, Tần Lạc Phố lắc đầu cười nói :

- Lôi Hóa và Đông Cự tuy không đáng sợ, nhưng Cửu U Lân Hỏa và Tử Diệm thần sa của chúng độc lắm, chúng ta không nên mạo hiểm, chi bằng cứ theo kế cũ mà làm!

Thân Đồ Hợi biết ý Tần Lạc Phố chỉ sợ hai món ám khí của đối phương có thể làm cho bọn đệ tử Tuyết Sơn bị thương, bèn nói :

- Tần lão tiền bối cẩn thận thế cũng phải. Vậy trong khi họ hãy còn ở lưng chừng núi, Hạ lão đệ nên ra tay trước đi là hơn!

Hạ Thiên Tường cúi nhìn xuống dưới, thấy Lôi Hóa và Đông Cự đã trổ khinh công nhảy lên.

Chàng thầm tính cứ theo công lực của Lôi Hóa và Đông Cự, thì it nhất họ cũng phái ẩn thân vào vách núi lấy đà ba lần, tới lần thứ tư mới có thể tới đầu Huyền Băng Nguyên được, chàng bèn vớ lấy hai khối huyền băng rất lớn cầm sẵn trên tay lẳng lặng ngồi chờ.

Nhưng hai tên ác tặc phái Chấn Thiên cũng sợ có phục binh ở đầu nguyên, nên một người thì cầm Tử Diệm thần sa, một người thì cầm Cửu U Lân Hỏa đề phòng bất trắc.

Chỉ trông thoáng chốc Lôi Hóa va Đông Cự đã lấy đà hai lần, phi thân ba lần, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn là cho Nguyên Thông hòa thượng và hai vị ăn mặc lối ngoại bang, đều nhìn nhau gật đầu, tỏ vẻ than phục.

Trên đầu Huyền Băng Nguyên vẫn lặng lẽ như tờ.

Bạch Cốt Võ Sĩ ơ một tiếng, rồi nói với Thích Đại Chiêu :

- Quái lạ, có lẽ bọn này nghe động bỏ trốn cả rồi chắc? Tại sao họ không lợi dụng chỗ hiểm yếu này để mai phục?

Nói chưa dứt lời, chợt một giọng cười khanh khách nổi lên, vang cả bầu trời, rồi vị tiều hiệp Bắc Minh Hạ Thiên Tường thốt nhiên xuất hiện đầu nguyên Huyền Băng.

Hạ Thiên Tường vừa hiện thân, lập tức ra tay, hai khối băng đen lớn, đã bị chàng ngầm vận công lực, bóp ra từng miêng nhỏ, khối nào cũng ngưng túc Càn Thiên khí công, dùng thủ pháp đặc biệt Mãn Thiên Hoa Vũ nhắm đúng đầu hai tên hung tặc tưới xuống.

Lúc này Lôi Hóa và Đông Cự vừa đạp chân vào vách núi, toan lấy đà nhảy lên đầu nguyên đột nhiên thấy Hạ Thiên Tường hiện ra ngăn trở, thì tức giận vô cùng.

Hạ Thiên Tường đã lựa đúng lúc hạ thủ, hai tên côn đồ nhảy đã hết đà, chân còn chưa chạm vào vách, bốn mặt đều trống, không còn dựa dẫm vào đâu mà tránh được, chỉ đành gượng ném ra bổng đầu Cửu U Lân Hỏa và một nắm Tử Diệm thần sa, lại phất tay áo, toan dùng nột gia công lực đánh tan những mảnh băng vụn đang bay tới trước mặt.

Không ngờ những mảnh băng đó đứng từ trên ném xuống, uy lực đã mạnh, lại được Hạ Thiên Tường gia thêm mười thành Càn Thiên khí công, Đông Cự và Lôi Hóa trong lúc hoảng hốt, phất tay áo lên chống đỡ, thì chống làm sao?

Nhất là thứ băng đen đóng lại thành khối lâu tới hang vạn năm ở trên Huyền Băng Nguyên, chất nó đã rắn như sắt, đâu phải tầm thường? Nên khi vừa thấy hoa băng tụ vào một chỗ, là hai tiếng rú khủng khiếp nổi lên, rồi hai thân hình lực lưỡng từ trên cao năm sáu chục trượng, đồng thời rơi xuống chân núi.

Không những hai tên ác tặc thân hình bị rơi xuống núi, mà những ám khí của chúng, vì đứng ở dưới thấp ném lên cao, nếu sức không đi được xa, vừa tới đầu nguyên, bị trận gió rừng cuốn đi sạch.

Bọn Chấn Thiên thấy trên đầu nguyên quả có mai phục, hai người kia đã bị ngã xuống, vột chạy ra tiếp cứu!

Lôi Hóa và Đông Cự tuy đã luyện nội công rất tốt, nhưng vừa bị trúng phải nhiều mảnh băng của Hạ Thiên Tường ném ra, lại rơi từ năm sáu chục trượng xuống chân núi, nên khắp mình đều bị thương tích, tình trạng cực kỳ lang bối.

Thích Đại Chiêu chống mạnh cây gậy sắt xuống đất ghiến răng gầm lên :

- Hạ Thiên Tường, mi là một thằng quỷ độc ác! Đợi ta phá Huyền Băng Nguyên xong, sẽ dùng công gậy đập nát mi ra thành tương.

Nói chưa dứt lới, đã thấy trên Huyền Băng Nguyên nổi lên một trận cười ha hả, trong như tiếng rồng ngâm, phượng hót.

Tiếng cười đó chính là tiếng cười của Hạ Thiên Tường.

Thích Đại Chiêu đôi mắt nhìn té lửa, đề khí gọi to :

- Hạ Thiên Tường, mi cười gì thế?

Hạ Thiên Tường bĩu môi đáp :

- Ta cười ngươi thân đã làm tới Chưởng môn, mà hành động quá ư hạ lưu ti bỉ nói năng thì khoác lác, một tấc đến trời!

Thích Đại Chiêu giận đến phát run, ngẩn đầu lên hỏi :

- Ta nói khoác ở chỗ nào? Mi nói ta nghe!

Hạ Thiên Tường lại cười ha hả nói :

- Cây gậy Cửu Thủ Phi Bằng là một vật đã thành danh của ngươi, mà hôm trước ở đại hội Chấn Thiên, còn bị lông chim của ta cắt đứt bây giờ bằng một cây gậy sắt tầm thường như kia, ngươi định đập nát ta ra thành tương, như thế không gọi là nói khoác thì gọi là gì?

Thích Đại Chiêu giận lắm, không sao nén được, bèn cầm cây gậy sắt vung lên, đập vào vách băng, làm thành một lỗ hổng lớn.

Hạ Thiên Tường bật cười nói :

- Ngươi dẫu có sức khỏe như Hạng Bá Vương cũng không thể đánh đổ nổi tòa núi băng này đâu! Xem ra ngươi chân hỏa quá vượng, để ta tặng cho một ít băng, tắm cho nó mát mẻ một chút!

Nói xong khẽ ngưng càn nguyên khí công, nhằm đúng chân ngọn núi băng phóng ra một chưởng, lập tức có một tảng tuyết lớn, lăng không rơi xuống, bọn Chấn Thiên hốt hoảng, vội dùng khinh công xô nhau nhảy lui về phía sau né tránh.

Vợ chồng Thân Đồ Hợi và Tần Lạc Phố trông thấy cảnh tượng ấy đều bật phì cười.

Giữa lúc đó, Tần Lạc Phố chợt biến sắc mặt nói :

- Thân Đồ thần quân mau truyền lệnh cho bọn đệ tử phải chú ý, đối phương đã tiến lên núi rồi kìa!

Thân Đồ Hợi cúi xuống nhìn, quả thấy dưới chân núi đã có ba cái bóng bay lên. Chính giữa là Bạch Cốt Võ Sĩ, bên trái là Thiết Quán đạo trưởng, bên phải là Bào Tam Cô.

Thân Đồ Hợi thấy đối phương toàn những tay cao thủ, là thứ hung mãnh dị thường, bèn vội cấp tốc cắt đặt cho hai vợ chồng đứng giữa đối địch với Bạch Cốt Võ Sĩ, lại mời Tần Lạc Phố và Hạ Thiên Tường đứng bên trái đón Thiết Quán đạo trưởng, còn Bào Tam Cô ỏ rúc bên phải đã có năm đệ tử hợp lực đối phó!

Kế sách vừa định xong, ba bóng người đã nhảy lên gần tới đầu nguyên.

Vợ chồng Thân Đồ Hợi không dám sơ hốt, vội ngưng đủ mười hai thành công lực, dùng chiêu Cửu Chuyển Hoàn Thái Công song song đẩy chưởng pháp ra một luồng gió lạnh kinh hồn nhắm trúng đầu Bạch Cốt Võ Sĩ ấn xuống.

Bạch Cốt Võ Sĩ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, ống tay áo bào phất mạnh, một luồng Bạch Cốt Âm Phong hóa thành nội gia cương khí lập tức bay lên đón đỡ.

Lố đánh như thế, mạnh được yếu thua, có thể biết ngay tức khắc.

Nếu là đánh nhau ở chỗ đất bằng, thì hai vợ chồng Thân Đồ Hợi dù hợp sức vào, cũng khó lường đương nổi Bạch Cốt Võ Sĩ.

Nhưng lú này Bạch Cốt Võ Sĩ phải chịu ba điều thiệt :

Một là lão đã phải vận khí nhảy lên cao tới mười bảy mười tám trượng, chân lực tự nhiên cũng bị hao tổn ít nhiều; Hai là hắn vừa dẫm vào vách núi lấy đà lần thứ hai, cái thế vươn lên đã hết, thân hình đang lơ lửng trên không, rất khó phát triển sức mạnh; Ba là từ núi đánh lên, không thể thuận lợi bằng từ trên đánh xuống được.

Vì vợ chồng Thân Đồ Hợi chiếm được ba lợi thế đó, nên khi đôi bên dốc toàn lực vung đánh thành ra ngang sức, không phân thắng phụ và kết quả là cả ba người, đều lùi lại phía sau nửa bước.

Bạch Cốt Võ Sĩ toàn thân đang lơ lững trên không, đã bị đẩy lùi, tất phải rơi xuống chân núi, nhờ được thân pháp lão rất nhẹ nhàng nên không hề bị thương tổn gì cả.

Thế là phòng tuyến giữa nguy hiểm nhất đả được vợ chồng Thân Đồ Hợi may mắn đuổi được quân địch, nhưng phòng tuyến bên trái lúc này chợt nỗi lên một chuỗi cười đắc ý.

Đó là tiếng cười của Hạ Thiên Tường, vì Thiết Quán đạo trưởng Phó chưởng môn phái Chấn Thiên đã chẳng may bị trúng một chưởng.

Thì ra Hạ Thiên Tường đã tiến được một bước khá dài, có thế ngang sức với Thiết Quán đạo trưởng.

Nếu hai bên chiến đấu ở chỗ đất bằng, đối phương cũng khó lòng hạ nổi chàng, huống hồ lúc này chàng lại được lợi thế đứng trên đánh xuống, nên chàng đã ngưng tụ Càn Thiên khí công chờ sẵn, giữa lúc vợ chồng Thân Đồ Hợi hợp sức chống đối Bạch Cốt Võ Sĩ, thì ở đằng này chàng cũng nhằm đầu Thiết Quán đạo trưởng đánh tới.

Một bên dốc hết toàn lực tấn công, một bên phụ trách việc phòng thủ, Tần Lạc Phố khi nào chịu đứng yên, bèn cũng chiến thẳng đối phương phóng thêm một chưởng Ban Thiền chưởng lực.

Thiết Quán đạo trưởng thân còn lơ lửng trên không, chống đỡ đã khó, huống chi lại còn bợ luôn hai chưởng toàn là tuyệt thế thần công giáng thẳng xuống đầu, thì làm sao mà tránh nổi?

Vì thế chỉ nghe đánh bực một tiếng, cái thân hình đồ sộ của lão bay ra ngoài năm sáu thước, rồi rơi xuống chân vách núi.

Thích Đại Chiêu thấy thế thét lên một tiếng, cắm chiếc gậy sắt xuống đất, xòe rộng tay áo, rồi như một con chim đại bàng lăng không bay lên.

Vừa bay lên mấy trượng, đã đón được Thiết Quán đạo trưởng, lão lấy tay ấn nhè nhẹ vào sườn Thiết Quán đạo trưởng một cái.

Thiết Quán đạo trưởng được người giúp sức, cố chịu cơn đau, giữ vững được thân hình, để cho Thích Đại Chiêu dìu xuống mặt đất.

Nhưng khi vừa xuống tới mặt đất, lão chợt thấy hai mắt hoa lên rồi thổ ra một đống huyết tươi.

Bạch Cốt Võ Sĩ cũng đã nhảy xuống tới đất bèn lấy viên linh đan cho vào miệng Thiết Quán đạo trưởng, bảo lão nuốt đi.

Hạ Thiên Tường đã báo được cái thù bị Thiết Quán đạo trưởng đánh một ống tay áo vào ngực ở Bộ Hư đạo quan ngày trước trong bụng lấy làm hả hê vui sướng lại buông tiếng cười ha hả như người điên.

Nhưng giữa lúc chàng đang cười vui thú, thì trên Huyền Băng Nguyên đã gây thành một cảnh hỗn loạn.

Số là phòng tuyến giữa và phòng tuyến bên trai đã được bọn Thân Đồ Hợi và bọn Tần Lạc Phố đối phó xong xuôi, còn mé phải, cho năm tên đệ tử phái Tuyết Sơn chống giữ Bào Tam Cô, chung qui không giữ được để mụ phá phòng tuyến vượt lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.