Hai ngày rồi Tiêu Đồng không đến ăn cơm tối ở nhà Âu Dương Lan Lan nhưng tối nay, anh lại đồng ý cùng cô đến vũ trường.
Suốt cả buổi chiều, Tiêu Đồng vùi đầu trong thư viện để đọc tài liệu, bữa
tối ăn một vài miếng lấy lệ ở nhà ăn. Đã nghỉ hè nên những sinh viên ở
các địa phương xa đều đã về nhà, trường học trở nên vắng vẻ vô cùng.
Khoa tổ chức cho một số sinh viên đi xuống phía nam để thực tế, yêu cầu
anh tham gia. Nhưng vì vụ án chưa đâu vào đâu, anh không thể rời khỏi
Bắc Kinh. May mà trong dịp hè này, trường có tổ chức những lớp bồi dưỡng tiếng Anh ngắn ngày cho mọi đối tượng do Lư Lâm Đông phụ trách nên Tiêu Đồng được nhận một chức trợ giảng. Dựa vào lý do đó, anh từ chối chuyến đi xuống phía nam. May hơn nữa là mùa hè năm nay, thư viện trường lại
mở cửa liên tục, anh muốn tranh thủ thời gian nghỉ hè để đọc một số sách nhằm bổ sung những kiến thức thiếu hụt trong thời gian nằm viện để đoạt lại vị trí đầu lớp về thành tích học tập trong năm sau.
Ăn cơm
tối xong, Tiêu Đồng trở về ký túc xá thay quần áo. Anh không biết đường
đi đến hộp đêm Đế Đô nên đã hẹn Âu Dương Lan Lan là bảy giờ ba mươi đến
đón mình. Thời gian vẫn còn thong thả lắm nhưng không ngờ rằng, thay
quần áo xong, vừa bước ra khỏi cổng ký túc xá, anh đã trông thấy Văn Yến đứng đó tự bao giờ.
Trông thấy Văn Yến, bất chợt Tiêu Đồng nhớ
ngay đến chuyện cô đến tìm Khánh Xuân và một cơn giận dữ bỗng trào lên.
Bằng một thái độ hết sức lạnh nhạt, giọng nói có phần thô lỗ, anh hỏi:
- Cô đến đây làm gì?
Trông Văn Yến có vẻ rất bình tĩnh nhưng không hề có vẻ khiếp nhược như trước đây, nói:
- Muốn tìm anh nói chuyện.
- Muốn cãi nhau thì đi ra ngoài kia, đừng đứng trong trường mà làm ầm ĩ lên với tôi. - Tiêu Đồng đanh mặt nói.
- Em không muốn cãi nhau với anh, chỉ muốn hẹn anh ra ngoài kia nói chuyện.
Tiêu Đồng xem đồng hồ, nói:
- Xin lỗi, tối nay tôi có việc. Muốn nói chuyện thì được thôi, nhưng hẹn dịp khác vậy.
- Em không dễ dàng gì mà đến được đây, anh có việc thì cứ đi đi, em ở đây chờ.
- Cô muốn nói chuyện sao không hẹn trước? - Tiêu Đồng trách móc.
- Nếu em nhắn cho anh, liệu anh có trả lời em không? Làm sao em hẹn trước được?
Cố gắng không gây to tiếng, Tiêu Đồng xẵng giọng:
- Tối nay tôi không về, cô có đợi được không?
Ánh mắt Văn Yến lóe lên những tia nhìn lạnh buốt:
- Có phải là đi tìm đứa con gái có chiếc BMW không?
Bị dồn vào thế bí, Tiêu Đồng chối quanh:
- Không phải, là một thầy giáo muốn gặp tôi, tôi đã đồng ý đến gặp ông.
Nước mắt Văn Yến đã lưng tròng, giọng đã bắt đầu nghẹn ngào:
- Tiêu Đồng, ít ra thì em cũng đã yêu anh được hai năm. Trong lòng em có
đôi điều muốn nói, lẽ nào anh lại không cho em nửa tiếng đồng hồ sao?
Lời Văn Yến vừa có tính chất van nài nhưng đồng thời cũng có tính chất ép
buộc. Tiêu Đồng rất ghét bị dồn vào tình thế bị ép buộc, cho dù đó là ép buộc bằng sức mạnh hoặc bằng nước mắt. Nói chuyện với nhau, xét về
nguyên tắc là phải được hai bên cùng tự nguyện. Việc gì mà cô không hẹn
trước mà lại chặn đường người ta đòi nói chuyện! Anh lắc đầu, kiên quyết nói:
- Tôi nói lại lần nữa, tối nay tôi có việc, muốn nói thì để dịp khác. Tối nay không thể nói được gì hết!
Nói xong anh quay người bỏ đi. Văn Yến réo tên Tiêu Đồng từ phía sau lưng
nhưng anh không hề quay đầu lại. Vừa ra khỏi cổng trường, anh đã trông
thấy chiếc BMW của Âu Dương Lan Lan đứng sẵn không biết từ bao giờ. Anh
chui vào xe, không có lấy một lời chào hỏi. Âu Dương Lan Lan hỏi, vì sao sắc mặt anh khó đăm đăm như thế, hình như có chuyện gì phải không. Anh
nói không có chuyện gì cả, em cứ cho xe chạy đi.
Hộp đêm Đế Đô
đèn màu nhấp nháy sáng trưng, xe hơi dựng san sát, chứng minh lời Âu
Dương Lan Lan nói rất đúng: Đây là nơi làm ăn đang lúc thịnh vượng.
Những vệ sĩ bảo vệ hộp đêm ăn mặc theo kiểu Ấn Độ, đầu quấn vải đỏ vừa
dày vừa nặng. Trông thấy cô thiên kim tiểu thư của ông chủ xuất hiện,
tất cả đều cúi chào biểu hiện sự cung kính. Xe của Âu Dương Lan Lan dừng ngay giữa cổng, vất chìa khóa cho một “gã Ấn Độ” rồi ngẩng cao đầu dẫn
Tiêu Đồng đi thẳng vào trong, kể cả giám đốc lẫn nhân viên phục vụ đều
thân mật lẫn cung kính chào cô, cả một đoàn người đi theo đưa cô vào một gian phòng đặc biệt giành cho khách hạng sang. Âu Dương Lan Lan bước
vào nhưng trở ra ngay lập tức, nói với giám đốc:
- Bữa nay tôi đến là để nhảy, cứ để tôi ngồi dưới vũ trường, tiết kiệm cho ông một phòng VIP, tranh thủ kiếm thêm ít tiền.
Giám đốc cười rất tươi:
- Lâu rồi cô không đến, ở đây làm ăn khá lắm, sá gì một chút tiền lẻ ấy.
Lan Lan và Tiêu Đồng chọn được hai chỗ ngồi ở vị trí tốt nhất của vũ
trường, tầm nhìn rất thoáng, lại không bị người ra kẻ vào làm ồn. Nhạc
đã bắt đầu nổi, đã có người bước ra sàn nhảy, toàn vũ trường chìm trong
ánh đèn màu lung linh huyền ảo. Tiêu Đồng đưa mắt nhìn quanh và trong
bóng tối lờ mờ, anh nhận ra rằng vũ nữ và kỹ nữ đông gấp nhiều lần so
với khách nhảy. Cô nào cũng trang điểm thật lộng lẫy kiêu sa, túm năm
tụm ba nói chuyện ồn ào, cười vang phóng túng, liếc mắt đưa tình với tất cả đàn ông trong vũ trường.
Nhạc quá to khiến Tiêu Đồng phải hét to bên tai Âu Dương Lan Lan:
- Thảo nào chỗ này làm ăn khá, không khéo các người biến hộp đêm thành kỹ viện mất thôi!
Âu Dương Lan Lan giải thích:
- Bọn họ mua vé, bọn em không thể không để cho họ vào. Có điều bọn họ vào đây rồi, bọn em cũng không để cho họ tự tung tự tác, trừ phi các ông
khách kéo họ đi đâu đó. Đã rời khỏi nơi này thì họ muốn làm gì thì làm,
bọn em không quan tâm.
- Nếu ngày nào em cũng đến đây, anh sẽ nghĩ em là Mama mất thôi! - Tiêu Đồng hạ giọng nói.
- Anh nói gì thế? - Âu Dương Lan Lan đặt tay lên vai Tiêu Đồng - Cả ngày
hôm nay anh lạnh nhạt với em chưa đủ sao, bây giờ còn tỏ ra khinh rẻ em
như vậy?
Tiêu Đồng không đấu khẩu với cô nữa vì nhận ra là mình
đã đùa hơi quá lời. Đây là lần đầu tiên Âu Dương Lan Lan chạm vào người
anh và không biết là vì để tránh bàn tay của cô hay là vì bị tiếng nhạc
kích động, anh đứng dậy đi ra sàn nhảy, tìm một chỗ trống và bắt đầu
nhảy lung tung, chẳng ra điệu ra dáng gì cả.
Âu Dương Lan Lan
cũng rời khỏi ghế bước ra sàn nhảy. Rất nhanh, sàn nhảy đã đầy ắp người, chủ yếu là đàn ông. Một buổi tối điên cuồng bắt đầu!
Vì mắt bị
bệnh, lại phải học tập nên lâu lắm rồi Tiêu Đồng không hề bước chân vào
vũ trường. Những điệu nhạc có tiết tấu mạnh khiến tinh thần anh được
kích động. Ánh đèn màu quay cuồng linh loạn khiến anh quên hết tất cả.
Anh nhảy hết điệu này đến khúc khác, uống bia thay cho Coca Cola hết
chai này đến chai khác. Nhảy đến độ mệt nhoài, mồ hôi túa ra đầy người
anh mới chịu ngồi xuống. Những điều uất ức chất chứa trong lòng hình như đã được giải tỏa rất nhiều. Lão Viên, giám đốc hộp đêm lân la đến bắt
chuyện làm quen, lại còn bảo người phục vụ chiêu đãi Tiêu Đồng một cốc
rượu đặc biệt pha chế từ rượu cà phê cùng với sữa có cái tên rất mỹ miều là “Hắc bạch thiên sứ”, đắng đến độ Tiêu Đồng không thể nào nuốt nổi.
Lão Viên rút gói thuốc lá thơm hảo hạng ra mời, Âu Dương Lan Lan ngồi
một bên nói, cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, chưa bao giờ hút thuốc. Lão
Viên cười nói, hút thuốc là một cách tiêu khiển, một cách giải buồn, một cách làm cho tinh thần sáng suốt, có hàng trăm cái lợi mà chẳng có một
hại nào. Đàn ông mà có điếu thuốc vắt trên môi trông có vẻ phong độ, hảo hán lắm. Như được mở rộng tầm mắt trước gã giám đốc họ Viên gặp người
thì nói giọng người, gặp ma thì nói kiểu ma này, Tiêu Đồng chẳng hề do
dự tiếp lấy điếu thuốc, châm lửa và rít một hơi thật dài ra vẻ vô cùng
sành điệu khiến Âu Dương Lan Lan trợn tròn mắt. Có lẽ lão Viên nói cũng
đúng, “đàn ông không hư hỏng, đàn bà không yêu”, trong mắt của những cô
gái, con trai phải tỏ ra phóng túng một tí, ngông nghênh lãng đãng một
tí thì đáng yêu hơn.
Nhạc disco ầm ầm, điên loạn khá lâu rồi dừng lại như để cho mọi người lấy hơi. Ánh đèn sàn nhảy không nhấp nháy một
cách ma quái nữa mà đổi thành màu xanh mát dịu, âm nhạc trở nên dìu dặt, êm đềm. những đôi chân rã rời cũng bắt đầu đung đưa, uốn éo. Âu Dương
Lan Lan nắm lấy tay Tiêu Đồng:
- Chúng ta nhảy điệu này đi!
Rồi không cần để ý đến thái độ của Tiêu Đồng, cô lôi anh ra ngoài sàn nhảy và bắt đầu di động đôi chân theo tiếng nhạc du dương.
Lần này thì khó lòng tránh khỏi sự cọ xát giữa hai cơ thể. Thân hình Âu
Dương Lan Lan rất đẹp. Khi bàn tay Tiêu Đồng tiếp xúc với cơ thể cô, anh nhận ra da thịt cô vô cùng mềm mại và tươi mát, vòng eo thon thả mảnh
mai. Đôi mắt Âu Dương Lan Lan khép hờ như đang chìm trong những cảm xúc
rạo rực... Chưa kịp uống ngụm nước, điệu nhạc khác lại vang lên, Âu
Dương Lan Lan lại nắm lấy tay anh nhưng không ngờ có một cô gái đột ngột xuất hiện giữa hai người, đưa một tay ra và nói với Tiêu Đồng:
- Thưa anh, tôi có thể mời anh một điệu này không, xin hãy nể mặt!
Tiêu Đồng đứng im như trời trồng. Anh không thể ngờ là Văn Yến lại tung một chiêu tuyệt vời đến như thế!
Âu Dương Lan Lan nhạy cảm một cách lạ thường, từ những biểu hiện trên mặt
Tiêu Đồng, cô đã nhận ra tất cả. Không vội vàng và cũng chẳng có thái độ gì, lên tiếng:
- Tiêu Đồng, đây là...
Miệng thì hỏi Tiêu Đồng nhưng mắt Âu Dương Lan Lan thì chiếu thẳng vào mặt Văn Yến.
Tiêu Đồng đã bình tĩnh lại, nhìn Văn Yến và nói như một máy:
- Đây là bạn gái của tôi!
Hai tiếng “bạn gái” trên môi Tiêu Đồng vừa thoát ra, Văn Yến được an ủi đến độ trào nước mắt!
Âu Dương Lan Lan không hề thay đổi sắc mặt, đưa tay về phía Văn Yến, nói:
- Hân hạnh! Tôi là Âu Dương Lan Lan!
Văn Yến không quan tâm gì đến bàn tay ấy, nhìn thẳng vào mặt Tiêu Đồng, hỏi:
- Đây là cô giáo của anh phải không? Hai người hẹn nhau đến đây để nhảy phải không?
Sự thờ ơ có vẻ khinh miệt của Văn Yến khiến đầu Âu Dương Lan Lan như bốc
lửa. Cô không quan tâm gì đến phép lịch sự nữa, chen vào đứng giữa hai
người rồi nằm tay Tiêu Đồng dắt ra giữa sàn nhảy, nói:
- Đi, chúng ta nhảy nữa nhé!
Tiêu Đồng giật tay ra khỏi tay Âu Dương Lan Lan, đưa về phía Văn Yến nói:
- Anh mời em nhảy!
Văn Yến chỉ biết đứng khóc, không hề động đậy. Tiêu Đồng bước đến nắm lấy
tay cô dắt ra sàn nhảy. Âu Dương Lan Lan cười nhạt, gọi một cốc “Hắc
bạch thiên sứ”, uống từng ngụm nhỏ mà mắt vẫn không rời khỏi Tiêu Đồng
và Văn Yến.
Nhạc du dương rền rĩ, Văn Yến bấu chặt đôi bờ vai Tiêu Đồng khóc rấm rứt. Tiêu Đồng thì thầm:
- Tôi muốn làm một việc gì đó cho cô. Sau đó cô để cho tôi được tự do!
Tôi biết cô đối xử với tôi rất tốt, kiếp sau tôi sẽ báo đền.
Văn Yến ôm chặt lấy anh nói:
- Em chỉ muốn có anh, em chỉ muốn có được cái thân xác và linh hồn hiện
tại của anh. Anh có báo đáp hay không, không quan trọng, nhưng em không
muốn anh sa vào con đường trụy lạc như thế này.
Hình như họ chẳng quan tâm gì đến việc nhảy nhót, đôi chân Văn Yến bước theo Tiêu Đồng
như một máy, hai tay vẫn ôm chặt lấy anh. Tiêu Đồng vặn vẹo để đôi tay
cô nới lỏng một tí, nói:
- Em đang hiểu lầm anh, sau này anh sẽ
có cơ hội giải thích. Em cứ tin rằng anh không hề sống trụy lạc và không cam tâm biến thành một kẻ trụy lạc đâu.
Văn Yến đưa mắt nhìn một lượt sàn nhảy:
- Anh cùng với cô ta đến nơi này, hai người đã tự biến mình thành gái điếm và khách tìm hoa, thế mà không phải là trụy lạc sao?
Sự căm hận của Văn Yến đã phát tiết đến cùng cực. Cô giãy giụa để thoát
khỏi đôi bàn tay đang bóp rất chặt cổ tay cô của Tiêu Đồng. Lúc này anh
cũng đã bị cơn giận làm cho trở nên thô bạo, hét lên:
- Ai là khách tìm hoa? Ai là gái điếm? Cô có chịu trách nhiệm về lời nói của mình không?
Văn Yến cũng gào lên:
- Anh và cô ta dắt nhau đến chốn này, anh có chịu trách nhiệm về danh dự của mình không?
Tiêu Đồng xô Văn Yến ra, gào to:
- Cô cút đi! Cô đã ghét chỗ này thì còn đến đây làm gì! Sao còn chưa đi? Cô muốn tự biến mình thành gái điếm như bọn họ hay sao?
Anh đưa tay chỉ những cô gái phấn son lòe loẹt đang ẩn mình trong những góc khuất. May mà lúc ấy, nhạc disco ầm ĩ nổi lên, những tiếng trống, tiếng bass chẳng khác nào sấm rền lấn át tiếng gào không mấy lịch sự của Tiêu Đồng, cũng lấn át nột tiếng khóc rất to không hề che đậy của Văn Yến.
Cô gào lên một câu gì đó mà Tiêu Đồng không thể nghe được, chỉ thấy cô
ôm mặt bỏ chạy, len lỏi giữa đám đông đang quay cuồng trong tiếng nhạc
và ánh đèn nhấp nháy.
Tiêu Đồng không đuổi theo mà lặng lẽ rời
khỏi sàn nhảy, trở về chỗ ngồi, cầm cốc “Hắc bạch thiên sứ” lên uống cạn một hơi. Âu Dương Lan Lan rất mẫn cảm và thông minh, không nói lấy một
lời. Cô biết rằng nếu lúc này, cô không thức thời mà mở miệng nói ra một lời công kích Văn Yến hoặc hỏi han Tiêu Đồng thì chẳng khác gì cô đang
chọc vào tổ kiến lửa mà thôi.
Trong một thoáng, Tiêu Đồng có cảm
giác mình ghét cay ghét đắng chốn này. Tiếng nhạc như sấm rền, những
điệu nhảy điên cuồng, ánh đèn chớp lóa cũng với những cô gái điếm phấn
son lòe loẹt..., tất cả đều đem lại cho người ta một cảm giác tởm lợm,
buồn nôn. Anh ngật ngưỡng rời khỏi vũ trường mà không hiểu rằng, mình
đang muốn tìm một nơi yên tĩnh hay là muốn đi tìm một cảm giác kích
thích mới.
Âu Dương Lan Lan chạy theo nói:
- Chúng ta đi chơi điện tử nhé!
- Đi! - Tiêu Đồng gật đầu đồng ý như một máy.
Cách vũ trường không xa là khu vực trò chơi điện tử. Thực ra thì Âu Dương
Lan Lan không thích trò này lắm. Có điều cô muốn cho Tiêu Đồng quên
chuyện vừa rồi. Ở đây có đủ các loại game, từ lái xe cho đến đánh nhau;
đánh nhau từ tay không cho đến đao kiếm, thậm chí còn dùng đến cả máy
bay và xe tăng. Tiêu Đồng chơi hết game này đến game khác, chăm chú một
cách kỳ lạ, Âu Dương Lan Lan ngồi bên cạnh uống Coca Cola, thi thoảng
lại kêu lên nho nhỏ đầy vẻ ham thích.
Một đêm hoan lạc đầy những
chiến công cuối cùng cũng kết thúc, Âu Dương Lan Lan là người chứng
kiến, đồng thời cũng là người tham gia nhiệt tình đến độ chân tay rã
rời. Khi Âu Dương Lan Lan đưa Tiêu Đồng về đến trường thì đã quá nửa
đêm. Không thèm tắm rửa, không thay quần áo, Tiêu Đồng leo lên giường
ngủ vùi một giấc, kết quả là bỏ dỡ buổi trợ giảng tiếng Anh hôm sau.
Buổi trưa, Lư Lâm Đông đến tìm anh, hỏi tối hôm qua đi đâu. Người quản lý ký túc xá nói đến nửa đêm cậu vẫn chưa về để đến nỗi sáng nay không lên
lớp và hậu quả là tôi phải gánh chịu, học sinh gào lên rằng phải trả lại tiền học phí. Tiêu Đồng vẫn còn ngái ngủ, nói trong mơ màng: Cùng với
bạn bè đi chơi.
- Bạn như thế nào?
- Bạn là bạn chứ như thế nào nữa!
- Tiêu Đồng ơi là Tiêu Đồng, cậu tài mạo song toàn, thông minh tuyệt
đỉnh, đừng có mà tự hủy hoại cuộc đời! - Lư Lâm Đông than thở.
- Em biết!
Nói vậy nhưng đến tối, Tiêu Đồng lại theo chân Âu Dương Lan Lan đến Đế Đô.
Anh không đến vũ trường mà lại đến khu chơi game, tự biến mình thành một đứa trẻ, hồ hởi, nhiệt tình. Đối diện với màn hình đầy màu sắc, bên tai lúc nào cũng vang lên tiếng phanh xe rin rít chói tai và những tiếng nổ ầm ầm, Tiêu Đồng như quên hết tất cả, hoàn toàn nhập thân vào “chiến
trường”. Những vui buồn hờn giận của anh sao mà đơn giản, tự nhiên. Có
thể nói, từ những trò chơi này, anh đã quay về với bản ngã của mình về
mặt tâm sinh lý.
Người đầu tiên không chịu nổi những sở thích của anh chính là người đã tạo điều kiện cho anh quay về với “bản chất trẻ
thơ” - Âu Dương Lan Lan. Mấy đêm liền, Tiêu Đồng vùi đầu trước máy tính, ngoài việc nhờ cô đi đổi tiền lẻ ra, không có bất kỳ một câu trao đổi
giữa hai người. Cô uống no, ngồi mỏi, cùng hoan hô vì thắng lợi của anh
mãi rồi cũng chán nên đến một đêm nọ, sau khi ăn cơm tối tại biệt thự
xong, cô từ chối đưa anh đến Đế Đô.
Âu Dương Lan Lan mệt mỏi nói:
- Tối nay em không khỏe lắm, anh ở nhà với em một lát được không?
Không còn cách nào khác, Tiêu Đồng nói:
- Thế cũng được. - Nói xong thì nheo mắt hỏi - Trong nhà em có trò chơi không?
Âu Dương Lan Lan có phần tức giận, nói:
- Anh cũng đã quá hai mươi, không chơi điện tử một ngày không được sao?
- Được thôi, chẳng qua là hỏi cho biết thế thôi. - Tiêu Đồng lấp liếm.
Đây có thể xem là lần đầu tiên Tiêu Đồng cúi đầu thỏa hiệp trước Âu Dương
Lan Lan khiến thái độ của cô lập tức chuyển từ tức giận sang vui vẻ. Vẻ
mệt mỏi lập tức biến mất, cô đề nghị:
- Chúng ta uống một tí rượu, đồng ý không?
Cảm thấy cứ ngồi im lặng mãi bên cạnh Âu Dương Lan Lan là rất vô vị nên Tiêu Đồng lạnh nhạt nói:
- Cũng được thôi!
Âu Dương Lan Lan mở tủ rượu. Thật phong phú, đủ các loại rượu tây hảo
hạng, nào là Henessy, Luis 13, Whisky... Âu Dương Lan Lan hỏi Tiêu Đồng
thích loại nào. Anh nói loại nào cũng được, dù sao thì anh cũng chưa
từng uống rượu nên chắc mùi vị của chúng đại loại cũng giống nhau mà
thôi. Âu Dương Lan Lan nói, Thôi thì đừng mở chai Luis 13 làm gì, đắt
lắm, uống không biết thưởng thức thì lãng phí vô cùng.
Một chai
Henessy được mở ra. Chén thủy tinh cụng nhau nghe lanh canh, họ dùng
rượu để trợ hứng, rượu vào lời ra huyên thuyên hết chuyện đông sang
chuyện tây.Tiêu Đồng thấy đã khuya nhưng vẫn không thấy Âu Dương Thiên
về nhà, bèn hỏi:
- Bác đi đâu?
- Ông có chuyện gặp gỡ làm ăn, tối nay không về đâu.
Tiêu Đồng liếc nhìn đồng hồ, nói:
- Không còn sớm nữa, tôi phải về thôi.
Có lẽ uống hơi nhiều nên mặt Âu Dương Lan Lan đã đỏ rần, thấy Tiêu Đồng muốn về thì vội vàng nói:
- Có rất nhiều game độc đáo trong máy tính, anh có muốn chơi một lát không?
Tiêu Đồng đứng ngẩn người một lát, định nói lời chối từ nhưng đột nhiên anh
nghĩ đến chiếc máy tính trong thư phòng của Âu Dương Thiên ở trên lầu mà trong lần gặp gỡ đầu tiên. Chính nó và căn thư phòng cổ lổ sĩ ấy đã để
lại cho anh nhiều ấn tượng. Do vậy anh không do dự nữa, gật đầu.
- Hay quá, thế thì chúng ta cùng chơi với nhau vậy.
Quả nhiên là Âu Dương Lan Lan đưa anh lên lầu, dùng chìa khóa riêng để mở
cánh cửa vừa dày vừa nặng chẳng khác nào một cánh cửa sắt. Trong phòng
tối om, mùi gỗ và mùi mốc vì lâu ngày không có ánh sáng mặt trời chiếu
vào quyện lẫn vào nhau xộc thẳng vào mũi Tiêu Đồng. Lan Lan không bật
đèn tường mà chỉ ấn nhẹ vào công tắc của chiếc đèn đọc sách trên bàn.
Ánh sáng yếu ớt càng làm cho căn phòng trở nên thần bí hơn, rất khó xác
định là nó có phong vị lãng mạn hay là khủng bố. Cô mở máy và tìm trò
chơi, kéo thêm một chiếc ghế nữa và lên tiếng gọi Tiêu Đồng:
- Đến đây đi!
Tiêu Đồng ngồi xuống ghế và quan sát chiếc bàn viết thật nhanh. Những tờ
giấy viết chi chít cùng với những văn kiện đánh máy nằm lẫn lộn với nhau trên bàn, hình như là những tài liệu về một công trình nào đó và bản
thuyết minh về tính năng của một sản phẩm nào đó cũng với những đoạn ghi chép ngắn rất lộn xộn. Âu Dương Lan Lan rót một cốc nước khoáng đưa cho anh rồi ngồi xuống bên cạnh. Anh vờ chăm chú tìm game “Máy bay tiêm
kích” khi nhận ra rằng, thân thể Âu Dương Lan Lan đang từng bước từng
bước ép sát vào mình, đôi tay bấu chặt lấy vai anh, khuôn ngực mềm mại
như vô tình, thi thoảng lại chạm nhẹ vào lưng anh. Anh không hề động
đậy, tập trung tinh thần vào màn hình bắn hạ từng chiếc máy bay liều
chết của “địch”. Âu Dương Lan Lan càng lúc càng bạo dạn hơn, ép chặt
khuôn ngực vào lưng anh hơn, mười đầu ngón tay lùa vào tóc anh ve vuốt
rối chuyển dần qua vành tai, xuống đến cổ. Tiêu Đồng quay đầu lại tránh
đôi tay của cô, nói:
- Em đem rượu lên đây, anh muốn uống vài ly nữa.
- Được thôi.
Âu Dương Lan Lan nói xong thì quày quả đi xuống lầu, trong thư phòng chỉ
còn một mình Tiêu Đồng. Đôi mắt anh rời khỏi màn hình chuyển sang bàn
viết, chăm chú đọc những dòng chữ có tính chất tiêu đề bằng Anh văn
trong những văn kiện ấy, vừa đọc vừa thầm dịch. Ánh mắt anh dừng lại khá lâu trên một dòng có nghĩa là “Hiện kim”. Anh điều chỉnh máy tính về
phần “Danh mục”, ấn phím đánh hai chữ “hiện kim”. Trên màn hình hiện lên một loạt những con số cũng như những dòng chữ mà anh không tài nào hiểu nổi. Không kịp suy nghĩ gì thêm vì cầu thang đã vang lên bước chân của
Âu Dương Lan Lan, anh vội vã điều chỉnh màn hình về phần trò chơi, tiếp
tục cuộc bắn giết của mình.
Âu Dương Lan Lan rót rượu ra và đưa
cho Tiêu Đồng. Anh cầm lấy nốc một hơi mà không hề có ý thức là mình
đang uống thứ nước gì. Âu Dương Lan Lan nói, quá khuya rồi, đêm nay chắc là anh phải ngủ ở đây thôi. Do dự một lát, Tiêu Đồng gật đầu bằng lòng.
Âu Dương Lan Lan bố trí chỗ ngủ cho anh. Đó là một căn phòng khoảng mười
mét vuông nằm sát bên cạnh phòng của cô. Âu Dương Lan Lan bảo người giúp việc trải ra mới, chăn mới rồi bảo Tiêu Đồng đến thăm phòng ngủ của cô. Đúng là một phòng ngủ được trang hoàng quá sức hoa lệ, hoa lệ đến độ
Tiêu Đồng có cảm giác nó trở nên thừa thãi đối với một người con gái.
Anh quan sát một cách đối phó, phát biểu một vài lời bình luận chung
chung. Khi anh dợm chân rời khỏi phòng thì Âu Dương Lan Lan nhanh chóng
đóng cửa lại và ôm chầm lấy anh.
Hành động đột ngột của Âu Dương
Lan Lan khiến trai tim Tiêu Đồng như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cho dù
anh đã dự đoán rằng, chuyện phiền toái này sớm muộn gì cũng đến. Anh hờ
hững để cho cô ôm lấy mình, để mặc cho cô vùi đầu vào ngực mình. Một lát sau, anh đẩy nhẹ vai Âu Dương Lan Lan, nói:
- Được rồi, đi ngủ đi.
Âu Dương Lan Lan ngước đầu nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ trách móc lẫn nghi ngờ:
- Có phải là anh không thích em tí nào, đúng không? Nếu đúng, anh phải
nói thẳng ra. Thời gian cũng đã khá lâu rồi, em vẫn cứ chờ đợi ở anh một tấm lòng. Em là con gái, không thể lúc nào cũng chủ động được. Anh phải nói cho em biết, có phải là em quá đa tình?
Tiêu Đồng bị truy
hỏi dồn ập, không biết phải trả lời như thế nào, chỉ biết ấp úng giây
lâu để tìm cách ứng phó. Cuối cùng, anh ôm nhẹ Âu Dương Lan Lan vào lòng và dịu dàng nhưng cương quyết nói:
- Lan Lan, em đã biết rằng
anh không phải là một thằng con trai quá phóng túng. Làm một thằng con
trai phóng túng thì quá dễ, nhưng anh tin rằng, em không bao giờ thích
loại người như vậy. Mai này, khi quan hệ bạn bè giữa hai ta phát triển
đến độ thông cảm và sâu sắc, anh vẫn hy vọng là sự phát triển ấy được
xây dựng trên tình cảm mà không phải là cái gì khác. Tình cảm thì phải
có một qua trình tích lũy. Tình yêu sét đánh chưa chắc đã có thể tồn tại đến đầu bạc răng long...
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Lan Lan
nghe thấy những lời dịu dàng, chân tình và rất đường hoàng đĩnh đạc của
Tiêu Đồng khiến cô cảm động và tin rằng, đó là những lời chân thật xuất
phát từ tận đáy lòng anh. Cô gật đầu nói:
- Được rồi, anh có lý
riêng, em cũng đành phải nghe theo vậy. Dù sao tình cảm của em giành cho anh thế nào, anh cũng đã biết. Em tin rằng sự chân thành của em không
thể không lay động được trái tim sắt đá của anh. Anh không coi thường em là được rồi.
Tất cả những nỗi nghi ngờ và xung đột tạm thời lắng xuống, cả hai chúc nhau ngủ ngon rồi Tiêu Đồng trở về phòng, khóa cửa,
cởi quần áo, tắt đèn và cố gắng tĩnh tâm để suy xét tất cả những gì mình đã làm trong tối nay. Trước sự tấn công của Âu Dương Lan Lan, anh đã ôm cô vào lòng, liệu đó có phải là một hành động nông nổi? Nếu không có
hình bóng Khánh Xuân, liệu đêm nay anh đã đến với Âu Dương Lan Lan? Thân hình cô ta cũng khá hấp dẫn, da dẻ cô ta cũng rất mịn màng. Khi bầu
ngực phập phồng của cô ta áp vào lưng anh, anh vẫn bị một cảm giác kích
thích đơn thuần về mặt sinh lý xuất hiện và chiếm lĩnh con người anh.
Thực sự mỏi mệt nhưng Tiêu Đồng không thể ngủ được. Những suy nghĩ không hề
logic cứ quay cuồng trong đầu khiến anh không thể nào chợp mắt cho đến
hai giờ đêm, anh nhẹ nhàng rời khỏi giường, mặc quần áo, dò dẫm đi ra
khỏi phòng. Căn biệt thự đang chìm trong giấc ngủ mê mệt. Anh dựa vào
một luồng ánh sáng mong manh không biết xuất phát từ đâu lần ra đến
phòng khách rồi nhẹ nhàng từng bước một theo từng bậc tam cấp đi lên
tầng hai. Tầng hai càng tối tăm hơn. Bằng cảm giác, anh lần tìm nắm đấm
cánh cửa, bất thình lình một tiếng “meo” thật lớn vang lên khiến tay
chân anh rụng rời, mồ hôi lạnh túa ra dọc theo sống lưng. Trong bóng đêm anh nhận ra có hai đốm sáng xanh lè, lúc này hồn vía mới quay về với
thân xác anh. Thì ra đó là Tiểu Hoàng, cặp mắt bất động của nó đang nhìn anh chăm chú khiến anh nghi ngờ: Có phải là loài mèo cũng có bản năng
giữ nhà?
Cuối cùng thì anh cũng lần ra nắm đấm. Vừa rồi, khi rời
khỏi phòng, anh đã cố ý không khóa bên trong. Anh đẩy cửa thật nhẹ nhàng và nhón chân đi về phía bàn viết, bật đèn và bật máy vi tính, tìm những dữ liệu bảo tồn trong phần “Danh mục”, dùng cái vốn Anh văn không nhiều lắm của mình đọc lướt qua một lượt những đoạn văn tự không hề dễ đọc
chút nào ấy. May mà chúng không nhiều lắm, chỉ khoảng vài ba trang, lúc
này Tiêu Đồng đã hoàn toàn bình tĩnh, nhìn thấy bên cạnh máy tính có một máy in, anh quyết định in những trang văn kiện này. Trong gian mật thất hoàn toàn cách ly với thế giới này, anh hoàn toàn không biết những gì
đang diễn ra bên ngoài nên tất nhiên cũng không thể biết được rằng Âu
Dương Thiên đã quay về và chiếc xe của ông ta đã vào đến sân.
Tiếng máy in kêu xè xè, mấy trang văn kiện chạy ra. Không biết là dây thần
kinh số mấy đã hoạt động hay quỷ ma mách lối mà anh lại đi ra cửa, kéo
cánh cửa nặng trình trịch mở hé ra một tí để xem động tĩnh bên ngoài.
Anh nghe thấy tiếng cánh cửa phòng khách được kéo mạnh ra, có người bước vào, không bật đèn, đi thẳng về phía cầu thang. Tiêu Đồng kinh sợ đến
độ tức thở, chạy vội về phía máy tính, chụp lấy mấy tờ giấy vừa in ra,
tắt máy rồi lẻn ra khỏi phòng. Lúc này Âu Dương Thiên đã lên gần tới lầu hai, nếu Tiêu Đồng chạy xuống cầu thang thì hai người sẽ chạm mặt nhau. Không còn cách nào khác, anh chỉ biết lùi về phía cuối hành lang, ẩn
thân vào trong bóng tối.
Âu Dương Thiên lên lầu, lục túi tìm chìa khóa rồi tra vào ổ khóa một cách thuần thục. Cửa không khóa! Hình như
ông ta thoáng một chút nghi ngờ, đứng lặng trước cửa phòng một lát rồi
đẩy cửa bước vào. Ánh đèn từ trong phòng hắt ra khỏi cánh cửa khép hờ
làm chiếu sáng phân nửa hành lang, Tiêu Đồng nghe thấy tiếng bước chân
của Âu Dương Thiên tiến về phía bàn viết, bèn quyết định: Lúc này mà
không chạy xuống lầu thì còn phải đợi đến bao giờ! Anh cúi người thật
thấp, nhẹ nhàng chạy từng bước một xuống cầu thang. Về đến phòng anh mới thực sự tin là mình đã thoát hiểm, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Anh nhanh chóng cởi quần áo, nằm im trên giường giả vờ ngủ nhưng lại dỏng
tai nghe ngóng tiếng bước chân của Âu Dương Thiên bước xuống cầu thang,
đến phòng bên cạnh và gõ cửa. Âu Dương Lan Lan mở cửa, giọng hãy còn
ngái ngủ:
- Sao bố lại quay về?
- Tối nay con ở nhà đấy chứ?
- Vâng, có chuyện gì vậy bố?
- Có người vào thư phòng của bố không?
- Sao bố lại hỏi vậy?
- Ai đó đã mở máy tính của bố.
- À, tối qua con và Tiêu Đồng đã mở ra để chơi game đấy.
- Tiêu Đồng?
- À, anh ấy không về, chơi quá say sưa nên anh ấy phải ngủ lại đây.
Giọng của Âu Dương Thiên đã có vẻ bớt lo lắng:
- Con với nó ngủ với nhau đấy à?
- Không, anh ấy ngủ bên phòng ấy. Sao bố lại nghi ngờ con chuyện này chứ?
Tiếng đối thoại của hai bố con họ vang lên một cách rõ ràng giữa đêm khuya
vắng lặng. Tiếp theo là tiếng khóa cửa, tiếng bước chân và cuối cùng là
sự yên tĩnh đến tuyệt đối. Nằm cuộn trong chăn, Tiêu Đồng nhẹ nhàng thở
ra một hơi dài.
Cả đêm đó anh không hề ngủ, đến gần sáng mới
thiếp đi một lát thì đã giật mình tỉnh dậy. Sáu giờ ba mươi anh rời khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân rồi rời khỏi phòng. Âu Dương Thiên đã ngồi
trước bàn ăn đọc báo và uống trà, ngước đầu lên nhìn Tiêu Đồng một lát
rồi cất giọng khàn khàn:
- Đêm qua cậu ngủ có ngon không?