Khánh Xuân không nghe được những lời đối thoại giữa Tiêu Đồng và Xuân Cường bên cầu thang
cuộn. Đứng ở quầy hàng tự chọn, cô chỉ biết đưa mắt liếc nhìn những biểu hiện trên mặt của hai người và chỉ nhận ra là cuộc nói chuyện này có vẻ kỳ lạ. Sau đó thì Xuân Cường bỏ Tiêu Đồng đứng lại đó và đi theo mấy gã thanh niên rời khỏi siêu thị. Điều này khiến cô không kịp suy nghĩ đến
chuyện vì sao Tiêu Đồng lại xuất hiện một cách đột ngột như vậy, đưa mắt ra hiệu cho các cảnh sát viên mặc thường phục đang tản mác lập tức rời
khỏi siêu thị, đi thẳng ra những chiếc xe đang đợi sẵn bên ngoài. Cô
trông thấy Xuân Cường và Trường Phát bị bọn thanh niên đưa lên hai chiếc Santana khác nhau, một trước một sau rời khỏi siêu thị.
Hai
chiếc Satana chạy với tốc độ vừa phải và giữ khoảng cách rất đều, hình
như chúng sợ mất dấu nhau. Một lát sau, tất cả đều đã đến bùng binh phía đông thành phố. Khánh Xuân và những đội viên dưới quyền ngồi trên bốn
chiếc xe bám theo sau. Dưới sự chỉ huy của Khánh Xuân, bốn chiếc xe này
liên tục hoán đổi vị trí cho nhau, lúc thì chiếc này, lúc thì chiếc khác dẫn đầu. Cách thức hoán đổi vị trí này chính là một trong những kỹ
thuật bám đuôi cơ bản nhằm đề phòng sự nghi ngờ từ phía đối phương.
Lúc này đã là ba giờ ba mươi chiều. Bùng binh thoáng đãng, xe cũng không
nhiều lắm, hai chiếc Santana như muốn giết thời gian, đi ba vòng theo
bùng binh rồi chạy thẳng lên cầu Hàng Thiên rồi dừng lại đột ngột bên
cạnh dải phân cách giữa cầu. Phía đường bên kia, hai chiếc Toyota màu
nhủ bạc cũng vừa trờ tới. Khánh Xuân trông thấy Xuân Cường và Trường
Phát chui ra khỏi xe, bị mấy gã thanh niên kẹp bên cạnh nhanh chóng vượt qua dải phân cách và chia nhau lên hai chiếc Toyota ấy. Vị sợ lộ, bốn
chiếc xe cảnh sát không dám dừng lại, viên cảnh sát lái xe lên tiếng
chửi thề. Không hề giảm tốc độ, từng chiếc từng chiếc vượt qua hai chiếc Santana. Khánh Xuân bảo một cảnh sát ghi lại số xe của hai chiếc
Toyota, ngoảnh đầu lại nhìn hai chiếc xe đang chở Xuân Cường và Trường
Phát chạy thẳng về hướng bắc.
Khánh Xuân dùng điện thoại di động
gọi về trung tâm chỉ huy. Nhận được yêu cầu theo dõi hai chiếc Toyota từ Khánh Xuân, ngay lập tức trung tâm chỉ huy thông báo cho tất cả những
chiếc xe tuần tra của cảnh sát đang làm nhiệm vụ trên toàn thành phố.
Khi Khánh Xuân chưa về đến văn phòng thì trung tâm đã gọi điện đến thông báo kết quả điều tra bốn chiếc xe nói trên. Thì ra cả bốn chiếc xe ấy
đều do hộp đêm Đế Đô đăng ký sử dụng. Khánh Xuân nhận ra rằng, lần này
Âu Dương Thiên rất thận trọng trong việc mua bán, sử dụng nhân lực cũng
như phương tiện đều là của hộp đêm Đế Đô. Nếu có xảy ra chuyện gì thì
cũng chỉ một mình Đế Đô chịu trách nhiệm, tất cả những người còn lại đều vô can!
Mọi người chờ đợi đến gần tối mà vẫn không nhận được bất kỳ thông tin nào từ trung tâm chỉ huy về tung tích của hai chiếc
Toyota. Ai nấy đều cảm thấy lo lắng vô cùng, ngay cả Mã Chiếm Phúc cũng
ngồi lỳ tại văn phòng đội cảnh sát hình sự để chờ tin tức. Lúc này mọi
người mới có thời gian đoán già đoán non về nguyên nhân Tiêu Đồng xuất
hiện tại siêu thị Tam Liên và những gì anh đã trao đổi với Xuân Cường.
Một trinh sát viên từ sân bay trở về báo cáo, đúng vào lúc bốn giờ kém
tám phút, Tiêu Đồng đến sân bay và gặp Âu Dương Lan Lan ở phòng đợi.
Chiếc máy bay đi Cát Lâm đã cất cánh đúng giờ lúc năm giờ mười phút, có
lẽ lúc này bốn người họ vẫn còn đang bay trên bầu trời.
Khi trinh sát viên đang báo cáo chuyện này thì chuông điện thoại reo vang. Khánh
Xuân cầm lấy ống nghe. Vừa nghe thấy giọng nói trong máy, gương mặt
Khánh Xuân đã giãn ra, kêu lớn:
- Ông chủ Vu đấy à, lúc này ông đang ở đâu?
Xuân Cường nói, anh đang trên đường về nhà, nói với “ông chủ” đừng lo lắng,
chờ một lát nữa là sẽ gặp nhau. Lúc này, mọi người mới thở hắt ra như
vừa trút được tảng đá nặng xuống khỏi vai và đồng loạt nhìn vào những
hộp cơm nguội tanh đã bày sẵn trên bàn từ rất lâu rồi.
Đúng tám
giờ, Xuân Cường và Trường Phát mới xuất hiện tại đơn vị. Cũng đúng lúc
ấy, Cục Công an Cát Lâm gọi điện đến, nói nhóm bốn người Âu Dương Thiên
đã đến Cát Lâm và ở tại khách sạn Tùng Hoa Giang.
Đương nhiên là
Xuân Cường và Trường Phát cũng chưa hề ăn cơm tối. Khánh Xuân bảo một
cảnh sát xuống nhà ăn gọi một vài món nóng cho hai người. Không biết ai
đó đã lôi ra một chai rượu Nhị Oa Đầu, rót ra hai cốc đưa cho Xuân Cường và Trường Phát, bảo uống cho đỡ lạnh. Mã Chiếm Phúc nói, muốn uống rượu thì tất cả chúng ta cùng uống, hai người họ đâu có phải sợ hãi gì đâu,
chúng ta mới là những người toát mồ hôi trong suốt thời gian vừa rồi!
Không kịp uống rượu, không thiết ăn cơm, Khánh Xuân cùng Xuân Cường và Trường Phát vội vàng vào phòng Mã Chiếm Phúc để hội ý. Xuân Cường chưa nói gì
đến tình hình đã cảm khái nói:
- Mọi người đừng coi thường Tiêu
Đồng. Cậu nhóc này bình thường thì coi trời bằng vung, lại nghiện ngập
nhưng lần này thì chính cậu ta lại cứu tất cả chúng ta, đồng thời cũng
cứu cả vụ án. Lần trước, bọn khốn kiếp đó đã đưa cho chúng ta một loại
heroin đã pha chế để làm hàng mẫu, chúng ta đã không quan tâm đến điều
này. Nếu không có những thông báo ngầm của Tiêu Đồng và chúng tôi không
giả vờ nổi khùng khi đề cập đến chuyện này, bọn chúng nhất định sẽ nghi
ngờ chúng ta. Chiều nay chúng đã đưa chúng tôi đến một xưởng gạch ở
ngoại ô, ở đó chỉ thấy toàn gạch là gạch, không nhìn thấy đường chân
trời, công nhân đều đã tan ca, không một bóng người. Do vậy mà bọn chúng muốn thủ tiêu chúng tôi thì rất dễ dàng mà cũng chẳng ai biết.
Khánh Xuân nói:
- Khi biết chuyện này có lẽ Tiêu Đồng đã gọi điện cho chúng ta nhưng khi
trà trộn trong siêu thị để theo dõi bọn chúng, chúng ta đã phải tắt máy
nên không nhận được điện của cậu ta.
- Khi đến gặp bọn chúng, tôi không mang máy nhắn tin theo để đề phòng có ai đó gọi bất ngờ thì sẽ
phiền phức to. - Xuân Cường nói.
Sau những lời cảm khái là một
nỗi kinh sợ âm thầm nhen lên trong lòng mọi người. Mã Chiếm Phúc nói
Xuân Cường và Trường Phát gặp đại cát nên mới giữ được cái sinh mạng nhỏ bé của mình, lại nói Tiêu Đồng đúng là xuất quỷ nhập thần, trong thời
khắc quan trọng nhất lại thông minh ứng phó với tình thế nhanh đến như
vậy. Nói xong. Anh kết luận:
- Thôi vậy, chúng ta quay về chuyện chính. Xuân Cường hãy nói kết quả của việc tiếp xúc như thế nào?
Xuân Cường lôi ra một gói bột nhỏ màu trắng, nói:
- Tốt lắm. Mồng một tháng Giêng sẽ giao hàng tại Thiên Tân, mỗi gam 350
Nhân dân tệ. Đây là mẫu hàng bọn chúng mới đưa, có thể đưa đến bộ phận
hóa nghiệm kiểm tra cho chắc. Bọn chúng nói, hàm lượng heroin trong này
khoảng trên dưới chín mươi phần trăm, tôi nghĩ là lần này không còn
“rượu dỏm” nữa đâu. Tôi yêu cầu thêm số lượng, khoảng 20.000 gam, bọn
chúng đã đồng ý, điều đó cho thấy bọn chúng lúc nào cũng có đủ hàng. Như vậy, số tiền mà chúng ta cần để giao dịch lần này là khoảng bảy triệu
Nhân dân tệ. Tôi đã nói với bọn chúng, chúng tôi chỉ thay mặt người khác trong vụ làm ăn này, chủ yếu là để đưa sang châu Âu và châu Mỹ. Nếu lần làm ăn này trót lọt, lần sau chúng ta sẽ tiếp tục. Có lẽ bọn chúng cũng nghĩ chúng ta có thể là mối làm ăn lâu dài nên chấp nhận mạo hiểm một
lần với chúng ta.
Mã Chiếm Phúc gật đầu. Anh biết tất cả các đôi
mắt đều đang nhìn thẳng vào mình, trên gương mặt có một nét cười thoáng
qua có vẻ bí mật, nói:
- Cơ hội tiếp cận địch để phá án đến quá nhanh, theo tôi nghĩ, chúng ta đã có thể phá trọn vụ án này rồi.
Tuy giọng nói của Mã Chiếm Phúc không vang nhưng Khánh Xuân nghe thấy lại
có cảm giác sấm nổ bên tai mình, toàn thân cô gai ốc mọc đầy. Mã Chiếm
Phúc lại cười nói:
- Mồng một tháng Giêng! Đó là ngày chúng ta phá án để đón chào năm mới!
- Trưởng phòng à, tuy nơi phá án sẽ diễn ra ở Thiên Tân, nhưng thủ phạm
chính vẫn hiện ở Cát Lâm. - Khánh Xuân như muốn nhắc nhở Mã Chiếm Phúc - Tiêu Đồng vẫn còn nằm trong tay bọn chúng, có cần phải phái người đi
thăm dò một phen không, nếu cần chính tôi sẽ tự đi vậy.
Mã Chiếm Phúc suy nghĩ một lát rồi nói:
- Muốn bắt Âu Dương Thiên thì phải bắt ngay tại hiện trường giao hàng. Cô mà đi lúc này thì công việc chưa biết kết quả thế nào nhưng chẳng may
có chuyện gì đó diễn ra ngoài ý muốn thì trách nhiệm khó mà có ai gánh
vác. Theo ý tôi không nên đi thì hơn, có điều chúng ta cũng phải chuẩn
bị thật chu đáo. Chỉ cần ngày mồng một tết dương lịch, chúng ta thu được thắng lợi ở Thiên Tân thì sau đó chúng ta vẫn có thể bắt Âu Dương Thiên ở Cát Lâm về quy án. Công việc lúc này của mọi người là điều tra tất cả những nhân vật có thể có liên quan, hễ những ai có khả nghi thì ngay
lập tức báo cho các cơ quan địa phương khống chế, đến khi có đầy đủ
chứng cứ là bắt ngay. Chỉ cần bọn chúng giao hàng ở Thiên Tân, Âu Dương
Thiên sa lưới ở Cát Lâm thì Quan Kính Sơn ở Quế Lâm và Hồng Phát ở Quảng Châu có chạy đằng trời cũng không thoát.
Mặc dù cuộc hội ý diễn
ra nhanh chóng nhưng đạt đến nhất trí cao độ. Sau khi rời khỏi phòng Mã
Chiếm Phúc, Xuân Cường và Khánh Xuân tiếp tục hội ý phân công về mặt đại thể rồi vào phòng ăn, Xuân Cường và Trường Phát không thể tránh được
những cái cụng ly của các cảnh sát trẻ, Khánh Xuân lẳng lặng đạp xe về
nhà.
Công việc đầu tiên khi về đến nhà là cô sang phòng của bố.
Cũng như mọi ngày, ông đang xem ti vi. Cô hỏi: Bố đã cho Tiểu Hắc ăn
chưa? Bố nói đã cho ăn rồi nhưng đã khá lâu, có lẽ nên cho nó ăn thêm
một tí. Khánh Xuân cầm chiếc bình sữa lên và chăm chú cho con mèo nhỏ
ăn. Chẳng khác gì một đứa trẻ, nó vồ vập ngậm lấy đầu bình sữa, mút lấy
mút để, vừa mút vừa kêu meo meo trông thật đáng yêu. Lúc này Khánh Xuân
mới chú ý đến chiếc bình sữa, cô nói:
- Có loại bình sữa nhỏ như thế này sao? Bố vừa mới mua à?
- Tiêu Đồng đem đến đấy.
Nhắc tới Tiêu Đồng, Khánh Xuân thoáng lặng người, lâu lắm cô mói nói:
- Cậu ta đem đến từ bao giờ?
- Buổi chiều tới đây để ăn cơm đón Noel. - Hình như bố không muốn nhắc đến chuyện này nên trả lời có vẻ nhát gừng.
Cả hai đều im lặng. Trước nay không khí trong nhà chưa bao giờ nặng nề như thế này. Đôi mắt bố vẫn nhìn vào màn hình ti vi nhưng Khánh Xuân biết
là ông không để ý gì đến tiết mục trên ấy. Ông châm một điếu thuốc nhưng không hề hút, kẹp giữa các ngón tay. Khi nó cháy hết một nửa thì ông
lại dụi tắt. Cho còn mèo ăn xong, Khánh Xuân bỏ nó vào trong hộp giấy
rồi đưa một đầu ngón tay cho nó đùa. Cô nghĩ, Tiểu Hắc không hề biết lo
biết nghĩ gì, no rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, ăn xong thì chơi đùa. Con
người mà có cuộc sống đơn giản như vậy, ngoài chuyện ăn uống, yêu đương
ra thì không còn lo nghĩ gì cả, có lẽ sẽ hạnh phúc biết chừng nào.
Có lẽ bố không chịu nổi không khí nặng nề ấy nên lên tiếng:
- Khánh Xuân, mấy ngày nay con có gặp Tiêu Đồng không?
- Có gặp một lần.
- Con tìm gặp nó hay nó chủ động đến gặp con?
- Không phải là tụi con đang nhờ cậu ta giúp đỡ để phá án sao? Hai ngày trước chúng con đã có một cuộc gặp gỡ với cậu ta.
- Con cần nó giúp đỡ trong bao nhiêu lâu nữa?
- Nhanh thôi, không mấy ngày nữa đâu.
Bố suy nghĩ một lát, lại rút ra một điếu thuốc, đốt lên rồi nói:
- Ý kiến của bố thế này, sau khi vụ án này kết thúc, giữa con và Tiêu
Đồng không nên gặp nhau nữa, vương vấn không dứt được thì chẳng có gì
tốt đẹp cho cả hai đứa đâu.
Khánh Xuân đứng dậy đến trước mặt bố
và ngồi xuống nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn về phía Tiểu Hắc. Nó cũng đang
mở tròn mắt nhìn cô vì tiếc một trò vui bị ngắt quãng giữa chừng. Khánh
Xuân nói:
- Sau chuyện này Tiêu Đồng vẫn phải đi cai nghiện.
- Con đưa nó đến trại cai nghiện, lần này thì để nó ở trong đó lâu một tí, thời gian ngắn quá không cai nghiện nổi đâu.
Khánh Xuân cúi đầu không nói.
- Khánh Xuân, con phải thực lòng nói cho bố biết, con đối với nó phải
chăng đã có ý định gì? Bây giờ, con là người thân duy nhất của bố, con
phải nói thực lòng. - Bố nói.
Khánh Xuân vẫn im lặng, không biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Bố thở dài nói tiếp:
- Không phải là bố muốn can thiệp đến chuyện riêng của con. Trước đây có
biết bao nhiêu đứa theo đuổi con, trong đó không ít đứa có điều kiện rất tốt nhưng con vẫn cứ chọn lấy Hồ Tân Dân, bố không hề phản đối. Cho dù
con và Tân Dân chưa thành vợ thành chồng, nhưng chỉ cần con muốn là bố
không hề phản đối. Nhưng tình hình của Tiêu Đồng thì không giống như
vậy. Nó nhỏ thua con năm sáu tuổi, điều này không quan trọng lắm cho dù
vấn đề cũng không đơn giản tí nào. Thông thường người đàn ông phải lớn
hơn vợ một tí, năm sáu tuổi thậm chí là mười tuổi vẫn không có gì để
nói. Nếu vợ mà lớn hơn chồng nhiều đến như vậy thì e rằng khó mà được
mọi người xem là bình thường. Bây giờ thì chưa có vấn đề gì xảy ra cả
đâu, nhưng trong tương lai thì chuyện sinh lý sẽ thay đổi, về mặt suy
nghĩ cũng rất khó tìm thấy điểm tâm đầu ý hợp. Nhưng cho dù là như vậy,
nếu chỉ là vấn đề tuổi tác, sự chênh lệch về kinh nghiệm sống thì đó
chẳng qua cũng chỉ là những vấn đề mà bố nhắc nhở để con suy nghĩ mà
thôi, bố tuyệt đối không can thiệp. Vấn đề quan trọng chính là, nó đã
từng và đang nghiện ma túy. Trước đây, khi nó chưa đến nhà ta, bố vẫn
không hiểu gì lắm về những vấn đề liên quan đến ma túy. Thời gian gần
đây bố đọc không biết bao nhiêu sách vở và tài liệu, bố mới hiểu ra
nhiều chuyện. Trong số một nghìn người nghiện ma túy thì chỉ có một
người là có thể cai nghiện được một cách đúng nghĩa. Đây là kết luận có
đầy đủ chứng cứ khoa học. Con sống với nó, e rằng chúng ta sẽ khuynh gia bại sản, thậm chí là còn có thể cửa mất nhà tan là đằng khác. Bố không
nói quá tí nào đâu, hàng vạn tấm gương đã sờ sờ hiện ra trong các tài
liệu đấy thôi. Hơn nữa, kẻ nghiện ma túy còn mang nhiều bệnh khác, tuyệt đại bộ phận sẽ có cuộc sống rất thất thường, tâm lý bị biến dạng, nhân
cách tồi tệ, đạo đức suy bại... hầu hết đều trở thành những kẻ thừa thãi của xã hội này, thậm chí là ngoài việc hút xách ra, bọn chúng còn có
thể làm bao nhiêu chuyện đồi bại khác. Không có tiền thì đi lừa người,
lừa không được thì sinh ra ăn trộm, không trộm được thì cướp của giết
người. Bây giờ, không ít các vụ án hình sự đều có liên quan đến ma túy
đó sao? Bố biết, Tiêu Đồng vốn là một thanh niên tốt. Nó cũng rất yêu
con nhưng có điều, lúc này nó có thành thực với con chút nào không hay
là chỉ nói những lời ngoài cửa miệng?
Khánh Xuân cũng nói với bố bằng một giọng điệu hết sức nghiêm trang:
- Bố cũng biết là Tiêu Đồng đã vì con mới trở thành kẻ nghiện ngập. Cậu
ấy bị người ta lừa hút khi đang tham gia vào vụ án của chúng con, chính
vì vậy mà bị nhà trường đuổi học. Bên cạnh cậu ta lúc này không có lấy
một người thân, bố nói đi, con có thể không quan tâm đến chuyện này sao? Con không thể giúp cậu ta cai nghiện sao? Con có thể không yêu Tiêu
Đồng nhưng con không thể không giúp đỡ cậu ta!
Sắc mặt bố càng trở nên nặng nề hơn:
- Cai nghiện về sinh lý thì đơn giản nhưng cái khó là cai nghiện về mặt tâm lý. Con định giúp đỡ nó suốt cả cuộc đời sao?
- Bố cũng biết là con đã gắn với việc bài trừ ma túy bao nhiêu năm nay,
con không thể không biết tác hại của ma túy đối với con người. Muốn cai
nghiện về mặt tâm lý, chủ yếu là phải dựa vào sự giúp đỡ, sự quan tâm
chăm sóc của người thân khiến người nghiện có một niềm hy vọng vào cuộc
sống; cần phải dựa vào một gia đình để anh ta cảm thấy mình đang sống
trong hạnh phúc. Nếu trong cuộc sống, anh ta không tìm thấy được những
điều ấy, nếu trong lúc anh ta thất vọng, đau khổ mà không có người an
ủi, không có người thông cảm, đương nhiên anh ta không thể nào cai
nghiện được.
- Trước đây, khi nó ở trong nhà này, nó không có
người quan tâm, không có người an ủi sao? Nó không tìm thấy được một
chút hạnh phúc nào trong ngôi nhà này sao? Không có gì hết cả sao? Tại
sao nó lại không cai nghiện được?
Bố đã bắt đầu cao giọng, Khánh Xuân cũng không nhượng bộ, to tiếng ngắt lời ông:
- Nhưng còn cần phải có thời gian!
Có lẽ tiếng nói to của cô đã áp đảo khiến bố nín lặng nhưng sự bực bội vẫn thể hiện rõ trên gương mặt ông. Khánh Xuân hơi ân hận, hạ giọng nói như van xin:
- Vả lại, chúng ta cũng cần có lòng nhẫn nại!
Hình như bố không chấp nhận được lý luận của cô nên lập bập nói:
- Bố không muốn cãi nhau với con. Bao nhiêu năm nay, trong nhà này chưa
hề có tiếng cãi vã, bây giờ... Bây giờ con đã trở thành người lớn rồi,
bố không có quyền ép buộc con phải nghe theo cách nghĩ của bố nữa. Cũng
như vậy, con cũng không có quyền ép bố phải nghe theo cách nghĩ của con. Nói gì thì nói, ngôi nhà này vẫn là hai ngôi nhà riêng!
Bố nói
như vậy nhưng cuộc đấu khẩu vừa rồi chẳng khác gì cãi nhau. Khánh Xuân
thấy đau khổ vô cùng. Cô đứng dậy, ôm chiếc thùng giấy có con mèo nhỏ
lên, đi ra khỏi phòng bố. Ông cũng không hề chúc con gái ngủ ngon, thậm
chí cũng không hề mở miệng hỏi cô định ôm con mèo đi đâu. Cô trở về nhà
mình, đặt chiếc thùng giấy xuống giường và đứng nhìn một cách vô hồn,
tâm trạng hướng về một chuyện khác. Cô biết, chuyện tình yêu giữa cô và
Tiêu Đồng sao mà xa vời, khó lòng nắm bắt. Nó cũng như đóa hoa hồng mà
cô ép trong sổ tay, vẫn đẹp lộng lẫy nhưng chỉ là cái đẹp khô khốc, vô
hồn. Nói cách khác, nó chỉ còn là bộ hài cốt của cái đẹp thực tế ở ngoài cuộc đời.
Đêm đó, cô thức dậy đến mấy lần, bật đèn quan sát Tiểu Hắc. Nếu nói rằng, cô nhìn con mèo nhỏ mà nhớ đến Tiêu Đồng thì có vẻ
đáng tức cười nhưng quả thật là nhìn nó ngủ một cách ngon lành, không
hiểu vì sao nước mắt cô lại trào ra.
Sáng sớm, cô qua bên nhà bố. Không giống như mọi ngày, sáng nay ông không dậy sớm để làm cơm sáng
cho cô, cửa phòng ông vẫn đóng im ỉm. Cô hâm lại một ít thức ăn, hấp mấy chiếc bánh bao, rán vài quả trứng rồi đặt lên bàn, kiếm tờ giấy viết
vội một hàng chữ: “Bố đừng quên ăn sáng. Ăn sáng xong thì nhớ cho Tiểu
Hắc ăn”.
Trọn buổi sáng hôm ấy, Khánh Xuân chụm đầu với Xuân
Cường, Trường Phát nghiên cứu tất cả các tình tiết hành động trong ngày
mồng một Tết Dương lịch ấy. Nguyên tắc và phương án hành động này đã
được Mã Chiếm Phúc báo cáo lên Cục và đã được Cục báo với Bộ. Bộ cũng đã phê chuẩn. Bộ cũng đã đứng ra liên hệ với ngân hàng mượn bảy triệu Nhân dân tệ tiền mặt, số tiền này sẽ do ngân hàng Thiên Tân xuất. Tổ công
tác thứ nhất sẽ dự định đến Thiên Tân vào ngày 30 tháng Mười hai, liên
hệ với công an ở đây để nhận tiền và chuẩn bị các thủ tục để nhận hàng.
Tổ công tác này sẽ do Khánh Xuân dẫn đầu, chiều 30 lên tàu cao tốc Bắc
Kinh - Thiên Tân. Xuân Cường và Trường Phát sẽ ở lại Bắc Kinh để chờ
điện thoại của đối phương báo thời gian giao hàng cũng như địa điểm cụ
thể.
Trước khi lên đường, buổi trưa hôm ấy Khánh Xuân tranh thủ
ghé qua nhà. Bố đã trở nên bình tĩnh hơn nhưng vẫn im lặng không nói gì. Ông biết Khánh Xuân sắp đi xa nên nhanh chóng làm cho cô bát miến.
Trong lúc ăn, Khánh Xuân báo cho ông biết là có thể cô sẽ không đón Tết
Dương lịch ở nhà và hỏi, bố có cảm thấy buồn khi chỉ có một mình ở nhà
đón tết không? Ông lắc đầu nói một cách lạnh nhạt: Con lo công việc của
con, bố có công việc của bố, đừng quan tâm. Khánh Xuân có vẻ không yên
tâm lắm, nói: Hay là để con tìm mấy người bạn thân của bố, mời họ đến
nhà cùng bố đánh mạt chược, hay là bố đến nhà họ cũng được. Bố nói, Bố
đã bảo là đừng có quan tâm cơ mà, Tết Dương lịch chứ có phải là Tết Âm
lịch đâu, thế nào mà chả được, tốt nhất là con đừng bỏ nhà mà đi trong
ngày Tết Âm lịch là được rồi.
Lâu nay Khánh Xuân không hề nghĩ
đến chuyện là bố có thể tìm một người bạn để nương tựa vào nhau trong
giai đoạn xế chiều này. Do vậy cô không hề chủ động đề cập đến chuyện
này, một phần là vì cô ngại sẽ có một người không quen biết đột nhiên
xuất hiện trong ngôi nhà của mình, lúc ấy cuộc sống sẽ như thế này.
Nhưng mỗi lần cô đi công tác vắng để bố ở nhà một mình, cô lại có cảm
giác là mình đang nợ bố. Tết Âm lịch năm ngoái, đội cảnh sát hình sự phá một vụ án làm tiền giả, đúng ba mươi tết cô vẫn bôn ba trên chiếc xe
khách đường dài đến Tứ Xuyên mà tâm trí vẫn cứ nghĩ về bố đang đơn độc
đón Tết trong ngôi nhà hiu quạnh, tự ăn tự uống, đối diện chỉ có cái
bóng của chính mình mà cảm thấy chạnh lòng.
Trung và hiếu không
thể vẹn toàn cả đôi bề, cô cũng không có cách nào hơn. Ăn xong bữa trưa, cô thu dọn đồ đạc và chuẩn bị lên đường. Bố đưa cô xuống đến tận cầu
thang. Cô nói, Chỉ có mấy ngày là con sẽ quay lại, bố đưa tiễn làm gì.
Bố nói, Thì bố cũng đang muốn ra ngoài đi bộ một lát, trời hôm nay không có gió. Xe đã đón Khánh Xuân đã đỗ ngay trước cửa chung cư. Khánh Xuân
nói lời tạm biệt bố, ông do dự một lát rồi nói:
- Qua năm, con
trở về, hãy đưa Tiêu Đồng đến trại cai nghiện. Nếu nó tự nguyện, cai
nghiện xong, đưa nó đến nhà mình, bố sẽ chăm sóc cho nó.
Khánh
Xuân mỉm cười và mặc dù biết những cảnh sát ngồi trong xe sẽ trông thấy
nhưng cô cũng nhón chân hôn một thật trìu mến vào má bố. Bố cũng cười
nhưng nụ cười của ông sao mà khổ, trông chẳng có gì vui vẻ.
Sau
khi đến Thiên Tân, những công việc chuẩn bị tiến triển vô cùng thuận
lợi. Khi gọi điện báo cáo tình hình đến Mã Chiếm Phúc, anh còn cho cô
biết là tình hình của Tiêu Đồng ở Cát Lâm hoàn toàn bình thường. Căn cứ
vào tin tức do công an thành phố Cát Lâm cung cấp, Tiêu Đồng đã cùng với bố con Âu Dương Thiên đã giành gần một buổi sáng để đến tham quan di
chỉ thời đại đồ đá mới Tao Đạt Câu và Văn Miếu; buổi trưa trả phòng và
đến khu trượt tuyết hồ Tùng Hoa và có thể họ sẽ ở lại đây để đón Tết
Dương lịch.
Những lo lắng tạm vơi thì một nỗi nghi ngờ lại âm
thầm trỗi dậy trong lòng Khánh Xuân. Cô không thể đoán được tâm trạng
của Tiêu Đồng lúc này. Trong hoàn cảnh này mà anh lại đi chơi một cách
ung dung nhàn nhã như những tin tức do công an Cát Lâm cung cấp hay
không?
Ngày 31 tháng Mười hai, Xuân Cường, Trường Phát và trưởng
phòng Mã Chiếm Phúc lần lượt đến Thiên Tân. Trước đó, Xuân Cường đã nhận điện thoại của lão Viên. Lão yêu cầu được gặp anh vào tối 31 tại khách
sạn Lợi Thuận Đức. Sau khi đến Thiên Tân, họ tổ chức một cuộc họp nhanh
với đội tiền trạm cho Khánh Xuân dẫn đầu, sau đó lại tiếp tục một cuộc
họp với công an Thiên Tân. Cuộc họp đã quyết định, để tăng cường lực
lượng yểm hộ cho nhau, Khánh Xuân sẽ vào vai vợ ông chủ Vu cùng nhau đến khách sạn Lợi Thuận Đức.