Mãi Không Nhắm Mắt

Chương 41: Chương 41




Bữa cơm tối 31 tháng Mười hai rất thịnh soạn nhưng Tiêu Đồng không hề cảm thấy ngon miệng, tinh thần có vẻ lo lắng bồn chồn. Anh không biết là bữa cơm này có thể được xem là bữa cơm tống tiễn năm cũ để đón năm mới giống như bữa cơm cuối cùng của năm cũ và đón tết âm lịch hay không; có phải là bữa cơm mang ý nghĩa cả nhà đoàn tụ hay không?

Anh nghĩ, chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa là mình đã bước sang tuổi hai mươi hai.

Trong bữa cơm, bố con Âu Dương Thiên đều uống rượu, liên tục cụng ly với lão Hoàng và Kiến Quân, nói những lời chúc tụng nhau: Chúc cậu sang năm mới phát tài; Chúc ông chủ năm mới làm ăn thuận lợi; Chúc tất cả mọi việc của chúng ta đều thuận buồm xuôi gió; Chúc ông chủ sống lâu trăm tuổi; Chúc cô chủ thỏa được tâm nguyện của mình... Họ cũng chúc Tiêu Đồng năm mới gặp nhiều vận may; chúc cậu ăn nhiều để mập lên một tí. Có lẽ họ cũng chẳng biết chúc Tiêu Đồng như thế nào cho thỏa đáng nên cứ nói những câu đại loại như thế, nhưng tuyệt đối không hề nhắc đến chuyện anh nghiện ma túy.

Trong hoàn cảnh ấy, Tiêu Đồng bị buộc phải chiều lòng mọi người, chiều lòng Âu Dương Lan Lan, cố gắng nói cười nhưng tâm hồn thì đang nghĩ về Khánh Xuân. Anh thầm gọi tên cô và uống một vài cốc rượu với cô và thầm chúc cô công thành danh toại, chúc cho mọi việc đều thuận lợi và bình an. Đương nhiên là anh cũng thầm chúc cho mối quan hệ giữa hai người. Trong lòng anh lúc nào cũng vương vấn với câu hỏi: Khánh Xuân, chị có nhớ chút nào về tôi không?

Anh không thể đoán được rằng, trong cái đêm ba mươi mốt giá rét ấy, Khánh Xuân đã đến Thiên Tân hay là vẫn đang ở nhà với bố; liệu Xuân Cường có đến nhà Khánh Xuân để đón năm mới hay không? Có thể là Xuân Cường sẽ lợi dụng việc anh tái nghiện mà tiếp tục tấn công Khánh Xuân, cũng có thể là Xuân Cường sẽ dựa trên ưu thế là đồng nghiệp lâu năm vói cô để chiếm thế thượng phong so với anh... Tất cả những suy nghĩ rối bời ấy cứ lẩn quẩn trong đầu khiến Tiêu Đồng đứng ngồi không yên, tâm can nhức buốt như có hàng trăm mũi kim chích vào.

Anh tự hận mình, hận vì mình đã không đủ nghị lực trước những cơn nghiện; hận mình không có bản lĩnh trước nhưng mê hoặc của Âu Dương Lan Lan mà đánh mất chính mình. Có lẽ nào anh cũng giống những người tầm thường khác, chỉ cần tiếp xúc với ma túy là hoàn toàn đánh mất ý chí để biến thành một kẻ vô liêm sỉ? Anh không yêu Âu Dương Lan Lan nhưng lại ngủ chung với cô ta, chỉ cần cô ta đụng vào người là anh không thể chế ngự được dục vọng. Anh cảm thấy xấu hổ và nhục nhã vì buổi sáng hôm ấy, anh khóc vì chuyện ấy mặc dù biết rằng, khóc than thì cũng đã muộn rồi.

Anh thấy tuyệt vọng, cảm thấy mọi việc đã vô phương cứu vãn.

Sau bữa cơm, Tiêu Đồng rời khỏi khách sạn, lang thang ngoài đường để cho từng cơn gió lạnh táp vào mặt mình, đưa mắt nhìn chung quanh để thầm nhận định trong số những người chung quanh mình, ai là cảnh sát mặc thường phục. Khi chuẩn bị đến Cát Lâm, “ông chủ” của Khánh Xuân đã nói rằng, sau khi đến đó, anh không hề tác chiến một cách cô độc, chung quanh luôn có người bảo vệ, yểm trợ cho anh. Nhưng lúc này, anh không đủ khả năng để khẳng định trong số những người đang đi trên đường kia, ai sẽ là cảnh sát mặc thường phục đang theo dõi anh, bảo vệ anh. Cũng có thể, trong khi ăn tối, vị thực khách ngồi bàn bên cạnh lại là cảnh sát chăng? Cũng có thể là gã say đâm sầm vào anh lúc mọi người mới bước vào cửa. Cũng có thể là tay nhân viên phục vụ bàn...? Có thể họ là cảnh sát, cũng có thể chẳng có ai trong số họ là cảnh sát cả.

Sau khi quay về khách sạn, anh lại phải đi theo Âu Dương Thiên và mọi người ra hồ. Họ thuê một chiếc xe trượt tuyết rồi lao vào bóng đêm mông lung và lạnh lẽo trên hồ. Kiến Quân không có mặt trong chuyến chơi đêm này và điều này khiến tâm trạng Tiêu Đồng trở nên nhẹ nhõm hơn. Anh hận và ghét gã này bởi từ khi đến đây, sắc mặt gã luôn luôn tỏ ra nặng nề và cay cú đối với anh.

Chiếc xe lao vào bóng đêm trong một khoảng thời gian không lâu thì mọi người đã trông thấy ánh lửa lập lòe từ phía xa xa. Từng đốm từng đốm tạo thành một vầng sáng kỳ ảo giữa đêm tối mịt mùng. Tiêu Đồng không thể ngờ được rằng ngư dân đánh bắt cá về đêm lại tạo ra giữa đất trời một khung cảnh hùng vĩ như vậy - Trên cao, sao trời nhấp nháy, dưới mặt đất đốm lửa lập lòe. Từng nhóm ngư dân tản mát giữa lòng hồ mênh mông, đục vỡ từng tảng băng rồi quăng lưới. Mặt nước lấp lánh dưới ánh đèn, phản chiếu lấp lánh bầu trời đầy sao. Dung nhập trong không gian huyền ảo ấy là tiếng cười, tiếng nói, tiếng chửi của ngư dân tạo thành một không gian sinh hoạt đầy tự nhiên, mang đậm tính chất săn bắt giản dị đơn sơ thời nguyên thủy khiến người xem tạm thời quên những ưu phiền của cuộc sống hiện đại.

Âu Dương Thiên và lão Hoàng rời khỏi xe đi về phía những ngọn lửa để nhìn được rõ hơn cảnh bắt cá. Tiêu Đồng không đi theo họ mà anh muốn khám phá cái đẹp tổng thể của cảnh săn bắt này. Âu Dương Lan Lan đẩy nhẹ vào người anh rồi đưa đến trước mặt anh một gói nhỏ. Ban đầu anh cứ ngỡ là một chút thức ăn gì đó nhưng khi những ngón tay vừa tiếp xúc với nó, tim anh bỗng đập đồn dập. Nhờ ánh đèn của ngư dân cũng như phán chiếu của bầu trời đầy sao dưới mặt băng dày, anh nhận ra vật mình đang cầm trên tay là một xấp tiền giấy dày cộp. Anh biết, Âu Dương Lan Lan đã đồng ý đưa tiền cho anh.

Mười ngàn đô la Mỹ!

Tiêu Đồng không nói không rằng cầm lấy xấp tiền nhét vào túi áo da. Âu Dương Lan Lan vẫy vẫy tay nói: Chúng ta đi xem bắt cá nhé! Anh gật đầu, trèo xuống khỏi xe, đi theo Âu Dương Lan Lan, lặng lẽ đi về phía những ánh lửa. Anh suy tính, với số tiền này anh đã có thể đưa Khánh Xuân và bác Âu ra nước ngoài một phen, chí ít là có thể đi một vòng các nước Đông Nam Á và Hồng Kông.

Họ cũng nhau xem ngư dân bắt cá, sau đó mua mấy con cá ngao hoa rất to vất lên xe, rồi lên xe, đi sâu vào giữa lòng hồ. Tiêu Đồng cảm thấy có chút kỳ lạ vì cho rằng, phía trước mặt mới là chỗ đáng xem vì nơi ấy thể hiện rất rõ nhịp sống về đêm nơi xứ tuyết. Không ngờ rằng càng đi sâu vào lòng hồ, bóng tối càng dày đặc hơn. Đi hơn mười phút lão Hoàng thì thầm mấy câu gì đó với người đánh xe. Gã này vung roi vun vút và chiếc xe rẽ ngoặt về tay phải, tiếp tục lao trong đêm tối. Sau đó họ xuống xe, lúc này bàn chân họ đã đặt trên một vùng đất mọc đầy loài cây song tử diệp, Tiêu Đồng nghĩ đây có lẽ là bờ phía bên kia của chiếc hồ. Lão Hoàng đưa tiền cho người đánh xe. Gã phấn khởi nói vài câu cám ơn rồi nhanh chóng lao xe vào màn đêm, không bao lâu sâu đã biến mất trong tầm nhìn của Tiêu Đồng. Anh kéo tay Âu Dương Lan Lan nói có vẻ lo lắng:

- Chúng ta đi đâu vậy?

Âu Dương Lan Lan cười nhẹ, hỏi lại:

- Đây là vùng đất hoang vu, trăng mờ gió thốc. Nếu bỏ anh một mình ở đây, liệu anh có sợ mà tè ra cả quần không?

- Xe đã về rồi, chúng ta làm sao quay lại? - Tiêu Đồng hỏi tiếp.

- Anh cứ đi theo mọi người, sợ gì đến chuyện lạc đường. - Âu Dương Lan Lan trông thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Đồng thì không đùa nữa, nói - Đi thôi, tối nay chúng ta lại phải đổi chỗ ở mới.

Lúc này Âu Dương Thiên và lão Hoàng đã có vẻ thành thục, người trước kẻ sau đi thẳng về phía bên phải. Trong lòng đầy nghi ngờ nhưng Tiêu Đồng vẫn đi theo sau lưng họ. Chỉ khoảng vài trăm mét đã trông thấy một con đường quanh co như một dải lụa trải dài trước mắt họ. Trên đường đã có hai chiếc Toyota chẳng khác nào hai bóng ma chờ sẵn, màu đen của chúng nổi bật trên lòng đường đầy tuyết. Nhận ra mọi người đã đến, Kiến Quân ngồi sẵn trong chiếc xe trước nhanh chóng bật đèn pha. Tiêu Đồng nghĩ, lần này những cảnh sát mặc thường phục có nhiệm vụ theo dõi anh và nhóm Âu Dương Thiên đã hoàn toàn mất dấu vết và trong thoáng chốc, anh cảm nhận được một trạng thái tinh thần bị cô lập và một nỗi sợ hãi bắt đầu hình thành trong lòng.

Hai chiếc xe đi xuyên qua cánh rừng cây song tử diệp trắng rồi leo lên đường quốc lộ. Đèn pha chỉ chiếu rọi khoảng không gian trước xe khoảng mười mét, còn chung quanh là mịt mùng đêm đen và tuyết trắng. Tiêu Đồng đã hoàn toàn mất phương hướng, không biết là họ sẽ đưa mình đến đâu.

Suốt đêm hôm ấy, họ ngủ gà ngủ gật trên xe. Đến khi trời tờ mờ sáng thì hai chiếc xe bắt đầu tiến vào một thành phố vẫn còn chưa tỉnh giấc. Từ những cột số và các bảng hiệu của các cửa hàng hai bên đường phố, Tiêu Đồng nhận ra đây chính là thành phố Trường Xuân. Họ thuê phòng tại khách sạn Nam Hồ, một khách sạn kiến trúc theo lối cổ bên cạnh công viên Nam Hồ. Sau một đêm ngồi xe, ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi bơ phờ. Âu Dương Thiên nhìn đồng hồ nói: Hãy còn sớm, mọi người tranh thủ ngủ lấy một tí, ngủ dậy thì đến nhà ăn để ăn sáng.

Tiêu Đồng và Âu Dương Lan Lan đi về phòng. Âu Dương Lan Lan ngáp mấy tiếng rõ to, riêng Tiêu Đồng không cảm thấy buồn ngủ tí nào. Anh làm ra vẻ hết sức tự nhiên hỏi cô:

- Tại sao chúng ta phải rời Thiên Tân một cách lét lút như vậy? Anh vẫn còn có nhiều đồ đạc vất lại ở khách sạn mà.

Âu Dương Lan Lan đã quá buồn ngủ, nói trong mơ mơ hồ hồ:

- Sáng nay lão Viên sẽ giao hàng cho ông chủ Vu của anh. Bố em sợ rằng có chuyện không lành xảy ra với phía lão Viên, chúng ta cũng sẽ bị chộp. Nếu mọi chuyện ở Thiên Tân đều diễn ra thuận lợi, chúng ta sẽ quay về khách sạn Tùng Hoa để lấy hành lý. Nếu có chuyện gì chẳng lành xảy ra, chúng ta sẽ không còn có cơ hội để quay lại đó nữa.

Âu Dương Lan Lan đang định nằm xuống giường thì bị Tiêu Đồng chộp tay kéo dậy,nói:

- Nếu có chuyện gì đó xảy ra, bố em sẽ giết anh vì ông chủ Vu vốn là do anh giới thiệu, đúng không?

Âu Dương Lan Lan áp má mình vào má Tiêu Đồng, nói:

- Họ đều biết quan hệ giữa chúng ta, lẽ nào anh lại cố tình hại em, đúng không? Ông chủ Vu lại là người mà anh gặp ngoài đường thôi. Vả lại, lão Viên cũng đã nghiên cứu và phân tích kỹ mới lao vào vụ làm ăn này. Nếu có chuyện gì xảy ra không nhất định phải là từ phía ông chủ Vu, không chừng ông ấy cũng đã bị công an khống chế rồi cũng nên. Chuyện này không thể nói trước được.

Tiêu Đồng thở ra một hơi dài, hỏi tiếp:

- Lão Viên ở tận Thiên Tân, tại sao mọi người ở đây có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra?

- Bọn họ đã ước định với nhau là sáng nay sẽ giao nhận hàng. - Đưa tay lên xem đồng hồ, cô nói tiếp - Có lẽ lúc này họ đang giao nhận hàng rồi cũng nên, giao hàng xong bọn họ sẽ gọi di động cho lão Hoàng.

Hầu như Âu Dương Lan Lan không hề ngần ngại đem tất cả những gì mà cô biết ra nói với Tiêu Đồng. Chính Tiêu Đồng cũng biết hoàn cảnh của mình lúc này là như thế này, có thể chỉ khoảng vài mươi phút nữa bọn chúng sẽ biết bọn lão Viên đã bị sa lưới ở Thiên Tân và tất nhiên là tất cả những mối nghi ngờ sẽ dồn vào cho anh. Âu Dương Lan Lan đã từng cho anh biết là, bọn người này toàn là những kẻ có máu lạnh, sống ngày nào biết ngày ấy, tâm địa rất ác độc và không có chuyện gì chúng không thể làm. Tiêu Đồng cảm thấy lồng ngực mình co thắt, tim anh đập thình thịch loạn nhịp, đứng ngồi không yên. Theo kế hoạch đã định thì ở Thiên Tân, khi nhìn thấy hàng là sẽ thông báo cho Cát Lâm bắt Âu Dương Thiên khẩn cấp. Có ai ngờ được là đúng vào nửa đêm, Âu Dương Thiên lại ngụy trang bằng việc đi xem câu cá và chạy một mạch đến Trường Xuân. Nửa đêm trên hồ Tùng Hoa, cả chục cây số không có một bóng người, công an Thiên Tân có muốn lần theo dấu vết của họ còn khó hơn mò kim đáy bể!

Đã có lúc, ý nghĩ bỏ trốn đã lóe lên trong đầu Tiêu Đồng nhưng anh lập tức dập tắt ngay ý nghĩ ấy. Chẳng may ở Thiên Tân, hai bên lại đẩy lùi thời gian giao hàng mà ở đây, Tiêu Đồng bỏ trốn thì tất nhiên Âu Dương Thiên sẽ sinh nghi và như thế, mọi thắng lợi của kế hoạch tưởng như nằm trong tầm tay ngay lập tức sẽ bị phá sản hoàn toàn. Lúc ấy anh còn mặt mũi nào mà nhìn Khánh Xuân và “ông chủ” của cô? Anh nghĩ, cho dù phải chết mình cũng không thể làm như vậy. Nếu lần này anh chết, nhất định Khánh Xuân sẽ đau khổ vô cùng và cô sẽ khóc vì cái chết của anh. Nghĩ đến chuyện này, nước mắt Tiêu Đồng chực trào ra và trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương.

Có lẽ vì không thể chiếm được tình cảm trọn vẹn của Khánh Xuân nên Tiêu Đồng thường tưởng tượng đến một chết vô cùng oanh liệt để khiến cô phải nhìn nhận lại những gì đã đánh giá cũng như cảm tình của cô giành cho mình. Không dưới một lần Tiêu Đồng đã nghĩ đến mình chết như thế nào và từ đó, anh tưởng tượng ra nỗi đau tương ứng của Khánh Xuân đối với cái chết của anh.

Âu Dương Lan Lan đã ngủ ngon lành trên giường. Nhìn Âu Dương Lan Lan, Tiêu Đồng nghĩ lúc này người bảo vệ anh chỉ còn mỗi một mình cô. Anh nhìn gương mặt mệt mỏi bơ phờ của cô và thầm thừa nhận, đây cũng là một cô gái lãng mạn và đa tình. Có điều sự lãng mạn và đa tình ấy của cô lại khiến cả nhà cô, bố cô phải bị hủy diệt, đồng thời nó cũng hủy diệt nốt lối sống không hề có một quan niệm sống, thậm chí là vô tri vô giác của chính cô. Trong những năm gần đây, không chỉ những cô tiểu thư đài các như Âu Dương Lan Lan mà kể cả một số sinh viên trong các trường đại học cũng không phải là không có kiểu sống không phân biệt thị phi, chỉ nghĩ đến mình mà hủy hoại đạo đức truyền thống như thế.

Âu Dương Lan Lan chỉ ngủ một lát rồi tỉnh dậy, gọi Tiêu Đồng đến ngồi bên cạnh. Anh không muốn tỏ ra quá thân mật với cô nhưng chạnh nghĩ đến hoàn cảnh hiểm nghèo của mình lúc này bèn ra vẻ vui vẻ nghe lời, ngồi xuống bên cạnh để cho cô âu yếm mình. Âu Dương Lan Lan nhắm mắt thì thầm, Tiêu Đồng à, anh không mệt sao, tại sao anh không ngã lưng một tí?

Tiêu Đồng chọn lựa từng chữ trước khi mở miệng, giọng anh nhẹ nhàng và thân thiết hơn:

- Anh cầu mong cho ông chủ Vu không xảy ra chuyện gì. Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định sẽ liên lụy đến lão Viên. Bố em không hận anh mới là chuyện lạ. Lúc ấy hai chúng ta muốn sống gần bên nhau cũng không còn cơ hội nữa.

Âu Dương Lan Lan mở mắt ra, nói:

- Sao lại như thế được chứ? Chuyện gì sẽ xảy ra với bọn họ có quan hệ gì đến chúng ta? Anh chỉ là người giới thiệu cho hai bên gặp nhau thôi mà.

- Nói thì nói như vậy, nhưng họ vẫn có thể hoài nghi anh. Em xem Kiến Quân đó thì biết, trước sau anh ta không bao giờ muốn anh và em ở bên nhau.

- Kiến Quân? - Giọng Âu Dương Lan Lan có vẻ coi thường - Anh ta cứ đối xử với anh như vậy thì có lúc, anh ta nhất định sẽ hối hận.

Đúng lúc ấy lão Hoàng gõ cửa và gọi hai người xuống ăn sáng. Họ đi theo lão xuống quán cà phê phía dưới lầu, Âu Dương Thiên và Kiến Quân đang chờ. Gương mặt Âu Dương Thiên trầm trọng một cách khác thường. Tiêu Đồng thấy hai chiếc điện thoại di động đang nằm trên bàn. Lão Hoàng hỏi:

- Đã gọi đến chưa?

Âu Dương Thiên không lên tiếng, Kiến Quân cau mặt nói:

- Vẫn chưa.

Âu Dương Lan Lan kéo Tiêu Đồng đến quầy thức ăn tự chọn. Vừa chọn thức ăn, Tiêu Đồng vừa dỏng tai nghe ngóng động tĩnh từ phía bàn Âu Dương Thiên, chỉ thấy lão Hoàng và Kiến Quân đang chụm đầu vào phía Âu Dương Thiên và bàn luận chuyện gì đó. Âu Dương Thiên liên tục nhìn đồng hồ, thần sắc của cả ba đều lộ vẻ hoang mang lo lắng tột độ. Cuối cùng Âu Dương Thiên nói gì đó và lão Hoàng cầm chiếc điện thoại trên bàn lên gọi đi đâu đó. Tim Tiêu Đồng đập thình thịch, nhưng động tác gắp thức ăn của anh trở nên vụng về luống cuống. Anh đang dùng toàn lực để quan sát sắc mặt của lão Hoàng khi gọi điện thoại. Hình như điện thoại đã nối nhưng lão Hoàng chỉ nói được một vài câu rồi bị cắt đứt giữa chừng. Lão quay sang nói gì đó với Âu Dương Thiên, sắc mặt lộ vẻ hoảng sợ và âm thanh có vẻ đứt nối. Sắc mặt Âu Dương Thiên trở nên bạc thếch. Lão Hoàng tiếp tục gọi điện và có lẽ tình hình cũng không khác gì cú điện thoại trước. Tiêu Đồng nghĩ thầm, có lẽ người của Khánh Xuân đang ra tay ở Thiên Tân. Ngay sau đó, anh thấy Âu Dương Thiên đứng dậy đi ra ngoài. Lão Hoàng và Kiến Quân mang sắc mặt nặng nề đi chọn thức ăn. Bên cạnh một quầy thức ăn, lão Hoàng kéo Âu Dương Lan Lan lại và nói nhỏ gì đó vào tai cô. Âu Dương Lan Lan chạy đến bên Tiêu Đồng đưa đĩa thức ăn cho anh, nói:

- Bố em có chuyện gấp muốn gặp em. Anh mang đĩa thức ăn về bàn cho em, em trở lại ngay lập tức.

Tiêu Đồng gật đầu. Anh nghĩ, trong nhà ăn rất đông người, bọn Kiến Quân có muốn giết anh thì cũng không thể hạ thủ ngay tại đây. Do vậy anh bình tĩnh mang hai đĩa thức ăn quay về bàn, điềm nhiên ăn uống, vừa ăn vừa nghĩ cách liên lạc với Khánh Xuân như thế nào. Anh đã nghĩ đến chuyện là chạy ra ngoài phố, gặp bất kỳ viên cảnh sát nào đó và nói với họ rằng, ở đây có mấy tên tội phạm nguy hiểm, liệu họ có tin anh không?

Lão Hoàng và Kiến Quân mỗi người mỗi bên kẹp Tiêu Đồng vào giữa. Cả ba cúi đầu ăn, không trao đổi với nhau bất kỳ câu gì. Tiêu Đồng không biết là lúc này, có phải là lão Hoàng và Kiến Quân đang giám sát mình hay không. Anh suy nghĩ thật kỹ rồi cuối cùng làm ra vẻ rất tự nhiên, hỏi:

- Hình như ông chủ không được khỏe nên không muốn ăn sáng phải không?

Lão Hoàng và Kiến Quân đưa mắt nhìn nhau, lão Hoàng lên tiếng:

- À, có lẽ là do đêm qua ngồi xe nên mệt đấy thôi.

Tiêu Đồng giả vờ không hiểu gì cả, nói:

- Tôi không hiểu tại sao nửa đêm mà mọi người lại phi thẳng đến đây, phải chăng là ông chủ có chuyện gấp ở đây trong hôm nay?

Lão Hoàng gật đầu lấp liếm:

- Có thể là như vậy.

Kiến Quân ngậm tăm không nói, lão Hoàng thì rất tiết kiệm lời, cả ba tiếp tục cúi đầu ăn. Tiêu Đồng suy nghĩ rất lâu và cho rằng, nếu mình mở miệng ra nói thẳng vào vấn đề chính thì cũng là điều rất bình thường, có khi lại hay hơn việc cố tình tránh né nó nên ra vẻ vô cùng tự nhiên, hỏi:

- Công việc của ông Viên và ông chủ Vu của tôi ra sao rồi, chắc là thành công rồi phải không?

Anh nhận ra lão Hoàng và Kiến Quân ngầm đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng thì lão Hoàng vẫn là người lên tiếng:

- Ông Vu và cậu quan hệ như thế nào?

Tiêu Đồng nghĩ là lúc này mình nhất thiết không để lộ bất kỳ một thái độ không tự nhiên nào nên rất tự tin, nói:

- Rất tốt. Quan hệ giữa chúng tôi chẳng có gì đáng phàn nàn.

- Làm sao mà cậu và ông Vu quen biết nhau? - Kiến Quân nói chen vào.

Tiêu Đồng ra vẻ khó nói, nhưng cuối cùng thì cũng lên tiếng:

- Ông ấy cho tôi thuốc để hút. Ông ấy là người tốt, trước đó không quen không biết gì mà lại cho tôi nhiều thuốc để dùng trong mấy tháng liền. - Nói đến đây anh nở một nụ cười ra vẻ tự đắc - Vợ ông ấy rất thích tôi, đã nhận tôi làm em kết nghĩa.

Xem ra câu chuyện do Tiêu Đồng bịa ra cũng rất hợp tình hợp lý khiến Kiến Quân không còn gì để hỏi thêm nữa. Lão Hoàng nhíu mày ra chiều suy nghĩ.

Ăn sáng xong bố con Âu Dương Thiên vẫn không thấy xuất hiện, lão Hoàng đứng dậy tính tiền rồi cả ba kéo nhau lên lầu. Lão Hoàng mượn cớ là chìa khóa gửi ở chỗ lễ tân nên bảo Kiến Quân vào phòng Tiêu Đồng ngồi tạm để lão đi lấy chìa khóa. Tiêu Đồng biết là lão đi tìm Âu Dương Thiên và cố ý để Kiến Quân giám sát anh. Biết vậy nên Tiêu Đồng không hề có thái độ nào, vẫn từ tốn mời Kiến Quân vào phòng. Anh ta ngồi trên salon hút thuốc, Tiêu Đồng mở tivi xem, không ai quan tâm đến ai. Năm phút sau, Âu Dương Lan Lan trở về phòng, đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc. Cô nói, Anh Kiến Quân hãy đi đi, bố tôi gọi anh. Kiến Quân do dự giây lát rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

Âu Dương Lan Lan vào buồng vệ sinh, vặn nước thấm khăn thật ướt lau mặt. Tiêu Đồng đi theo cô và đứng ở ngoài của, hỏi:

- Sao thế? Có phải là bố đã mắng em hay không?

Âu Dương Lan Lan vẫn còn ấm ức, nói:

- Ông yêu cầu em bỏ anh và theo mọi người rời khỏi nơi đây.

Những dự đoán tình hình của Tiêu Đồng là có vẻ chính xác qua lời nói của Âu Dương Lan Lan. Không hiểu vì sao lúc này anh lại diễn kịch hay đến như vậy, giả vờ ngốc nghếch nói:

- Em thấy đó, cho đến bây giờ mà bố em vẫn không chấp nhận anh, anh đã sớm biết được chuyện này. - Dừng lại một lát, anh hỏi một cách đột ngột - Hay là lão Viên đã xảy ra chuyện gì?

Âu Dương Lan Lan gật đầu nói:

- Đã có chuyện rồi. Lão Viên không gọi điện đến. Khi lão Hoàng gọi vào máy lão thì người cầm máy lại là một người khác không hề quen biết. Bố nói, lão Viên chắc chắn đã bị bắt, ông còn nói nếu ông chủ Vu của anh nếu không bị bắt trong chuyến này thì nhất định ông ấy phải là cảnh sát. Ông bảo em nhất định phải bỏ anh, nếu không mọi người đều không thể an toàn. Em không đồng ý bỏ anh, ông đã đánh em... Từ trước đến nay bố có bao giờ đánh em đâu...

Âu Dương Lan Lan gục đầu vào ngực Tiêu Đồng khóc nức nỡ. Anh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, cố gắng để cho giọng nói của mình thật dịu dàng:

- Lan Lan, anh biết là em không thể xa rời anh, nhưng anh cũng không muốn vì anh mà em lại bất hiếu với bố. Bố em đã nghi ngờ anh, nếu anh có đi theo em và ông nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh phải đi thôi, anh không muốn đem lại phiền phức cho mọi người nữa.

Âu Dương Lan Lan ôm chặt lấy Tiêu Đồng:

- Anh đi đâu? Cảnh sát nhất định sẽ bắt anh. Em không để cho anh đi đâu cả.

- Anh không đi thì bố em cũng giết anh thôi.

- Ông dám làm như thế không? Em đã nói với bố rằng, nếu ông muốn đuổi anh, em sẽ đi với anh. Nếu ông muốn giết anh thì trước tiên phải giết em cái đã.

Tiêu Đồng cảm thấy một chút lúng túng hoảng loạn. Tình yêu chân thành đến độ điên cuồng và những lời thề non hẹn biển của Âu Dương Lan Lan khiến anh chợt nhớ đến ý đồ muốn giết cô lâu nay của mình. Anh không thể xác định được tình cảm của mình lúc này nữa. Anh cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ rối bời, hỏi:

- Liệu bố em có đồng ý cho chúng ta cùng rời khỏi ông hay không? Hoặc là ông có đồng ý cho chúng ta chết cùng nhau hay không?

Âu Dương Lan Lan lau nước mắt, nói:

- Ông đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, cũng đã đồng ý không buộc anh phải đi nữa. Có điều ông yêu cầu em giám sát anh, không rời anh nửa bước. Ông sợ rằng anh sẽ gọi điện cho người thân và lúc ấy, anh sẽ vô ý bán đứng mọi người. Nhất định lúc này, công an đang đi tìm những người quen biết của anh, nếu có bất kỳ tin tức nào của anh thì họ sẵn sàng báo với công an. - Âu Dương Lan Lan ngước mắt nhìn anh - Vậy thì em sẽ giám sát anh, em không rời anh nửa bước, anh sẽ không làm phiền em chứ?

Tiêu Đồng ấp úng nói:

- Không, không có đâu.

Âu Dương Lan Lan cười nhẹ. Từ trong nụ cười của cô, Tiêu Đồng biết là anh đã vượt qua cửa ải giữa sự sống và cái chết. Anh thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Xem ra mọi người đã chuẩn bị bắt đầu cho một lộ trình mới. Anh không biết Âu Dương Thiên sẽ đưa anh tới đâu và có lẽ anh phải tiếp tục ngụy trang là một kẻ vô hại, ngụy trang trong tình yêu và sẽ tiếp tục đối mặt với những nguy hiểm đang bao vây, đang ẩn nấp chung quanh mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.