Thông báo!!!: Chap này hứa hẹn sẽ có tình tiết bất ngờ xảy ra O.O
Shock dã man con ngan luôn! @@ Au nói trước để các bạn chuẩn bị
sẵn sàng tâm lý :P
*** 0 *** 0 ***
Đến ngang cửa đã thấy hắn đứng đó, cô hơi chột dạ. Không phải hắn biết hết rồi chứ??? Ông trời ơi! Lần này con khó sống rồi,
ông cứu con với!!! T^T
” Rốt cuộc em đã đi đâu? Khai nhanh! “
Hơ...hơ...
” Oh..ah... chẳng qua em đi lấy súng thôi... c...có gì đ...đâu ạ!? “
” Anh không tin! Đã xảy ra chuyện gì mau nói cho anh đi. Nhìn mặt em không có một chút huyết sắc nào!!! “
Cô thật là khó nói. Người đứng trước mắt cô đây, hắn thuộc
chủng tộc mà cô phải tiêu diệt. Nhưng... cô hoàn toàn quên đi
điều đó! Ở bên hắn, khái niệm thù hận dường như tan biến...
Tình cảm quả đáng sợ, che mờ cả lý trí, hận thù cá nhân. Có lẽ, cô vẫn cần thời gian để suy ngẫm...
” Thật không có mà! Chắc hôm nay em chưa thể đến Vam Quốc được. Uh... em hơi mệt nên cần nghĩ ngơi một lát. “
Nói rồi cô cười gượng, nụ cười này càng tôn lên vẻ xanh xao, mệt mỏi của cô.
” Vậy em đi nghĩ đi xế chiều rồi. Cần gì cứ gọi anh....nhé! “
” Vâng! “
”
Rầm!!! “ Cánh cửa phòng bị đóng mạnh không thương tiếc. Ném
chiếc hộp vào tủ áo quần, cô mệt mỏi thả người lên chiếc
giường tiện nghi. Chăn êm nệm ấm, không gian yên tĩnh, ánh sáng
nhẹ, vừa phải,... thế nhưng cô chẳng thể chợp mắt được.
Cốc...cốc...cốc...
” Tiểu thư, lão là Hie xin phép được vào... “
Dán mắt lên trần gỗ, cô nói
” Vào đi! “
Cánh cửa mở ra, vị quản gia già bước vào. Một tay để trước bụng,
tay kia cung kính đặt sau lưng, lão cúi chào rồi từ tốn ngẩng
đầu lên
” Tiểu thư... Bạn của người, ngài Will trước khi đi có nhờ thần đưa cho người cuộn băng này. “
Cô gắng gượng ngồi dậy, nhìn cô xanh xao, đôi mắt thâm quần, mặt mày hốc hác như người vừa trải qua bạo bệnh.
” Ừ, ông cứ để trên bàn rồi ra ngoài. “
Lão lập tức tuân lệnh, nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Cô mệt mỏi
lấy cuộn băng, trên đó có một mẩu giấy ghi “ Bá tước từ từ
xem, hehe, đừng đột quỵ à nha! Báo trước shock cực!!!! “
Kéo rèm cửa lại, văn phòng tối đen như mực. Để cuộn băng vào bật
TV lên, ánh sáng tỏa ra soi rõ gương mặt vô cảm của cô. Cảnh
hiện ra đó là vào thời điểm cô vừa chạy đi lấy súng, vậy là
sự kiện chiều nay! Tên biến thái Will khúc khích cười, vội
vàng đóng cửa lại. Sau đó, đi đến chỗ hắn
” Aish... Con nhỏ ngốc đó đi rồi... Em có chuyện muốn nói với anh nè... “
Hắn liếc mắt về phía phát ra tiếng nói, điệu bộ thay lời nói “ Tôi nghe rồi “ hay “ Nói đi “
Will cười
khúc khích cứ như mấy cô học trò lần đầu biết yêu còn giả vờ cúi đầu xuống thẹn thùng, trông mà... buồn nôn quá ....
oẹ...oẹ...oẹ...
” Anh định đùa giỡn với cô ngốc đó bao lâu? “
” Ý ngươi là gì? “ Hắn hỏi mà mặt vẫn lạnh như băng
” Ay da.... thì ý
người ta là khi nào anh mới đá con nhỏ đó. Em thừa biết anh
chỉ đùa cợt với nó tí cho vui thôi mà. Chứ con gái gì nhìn
cái mặt ngu ngu, ăn mặc lỗi thời thấy ớn, vòng một lại.... e
hèm.... như TV màn hình mỏng, tinh thể lỏng thế kia... đâu có
thuộc gu của anh chứ!!! “
Wtf!!!!! Đồ đầu lợn
thối tha, đồ não phẳng không chất xám, đồ khốn nạn hay gato
kia!!!! Dám nói xấu trắng trợn sau lưng cô >”