Anh là mặt trời, là bầu trời của em
Nhưng giữa hai ta là khoảng cách quá lớn...
Vì thế buộc mình phải buông tay
Để anh ra đi...
Ước gì “quên” là việc dễ dàng thực hiện
Và “hết yêu” là điều em có thể làm...
Hành trình nào cũng có điểm dừng
Hiện tại chính là điểm phải dừng lại của em...
Quyết định của em luôn hướng đến lợi ích của anh
Đau khổ trước! Sau đó mới có thể cắt đứt...
Tình yêu là thứ tình cảm đáng sợ như vậy
Một khi đã vào sâu thì tìm được lối ra là vô cùng khó khăn...
Thế nên em dừng đôi chân này lại
Để anh tìm thấy lối ra cho mình
Lắng nghe tiếng mưa ngoài hiên
Cõi lòng em đượm buồn...
Nghĩ lại...
Trước khi em kịp nhận ra....
Trái tim này đã bị anh cướp mất rồi!
Em không bao giờ hối hận vì đã yêu anh
Chỉ có nuối tiếc...
Chẳng thể bước đi bên anh suốt đời
Điều tuyệt vời nhất đối với em là
Có thể gặp gỡ anh
Phiêu lưu cùng anh
Học chung trường
Được...
Anh ôm ấp
Nghe anh hát
An ủi, yêu thương, bảo vệ bởi anh...
Nhưng...
Bây giờ...
Có lẽ... là
Cái kết của hai ta...
oooOOO•••OOOoo
Khi hắn tỉnh dậy đã là buổi chiều hôm sau. Tâm trạng của hắn vô
cùng, vô cùng tệ khi biết cô đã trở về Milange Quốc một
mình!!! Oán khí ngùn ngụt toả ra tứ phía... rốt cuộc cô nghĩ
gì mà dám bỏ lại hắn cơ chứ???
Chợt một suy nghĩ loé lên trong đầu: Hình ảnh cô chấp tay lại nhìn hắn bằng ánh mắt cún con và nói
” Shiki ơi... Shiki à... Hì hì... Em biết anh là người đại cát
đại lượng! Anh sẽ bỏ qua cho em mà, phải không? Em là không muốn anh mất giấc ngủ ngàn vàng nên mới về trước thôi mà. “
Haizzz... nếu mọi chuyện diễn ra như vậy thì... một trăm phần trăm hắn
không tài nào nổi cáu được. Mọi giận dữ đều tan thành mây
khói. Sắp sửa rời đi thì ông già đáng ghét đó bảo hắn đến
gặp mặt
” Con ngồi xuống! Cố gắng nói chuyện với ta một lát đã. “
Hắn không cam lòng ngồi đối diện, nghiến răng nghiến lợi
” Ông!!! Muốn gì thì nhanh nói!!! Tôi-đang-cực-kỳ-vội. “
Đoán biết được thái độ này của hắn, ông chỉ thở dài
” Ta biết, ta biết! Thật ra gọi con đến là để nói rõ, ta sẽ
không cản trở chuyện tình duyên của con nữa. Nhưng tốt nhất...
Shiki... con không nên gặp lại con bé nó ngay!... Violet gì gì
đó.... nó không bình thường...rất khác lạ... “
Hắn nhíu mày, lập tức nổi điên lên
” Ông nghĩ mình là ai mà có thể quyết định chuyện yêu đương của tôi? Violet... em ấy
là người rất rất...tốt, cũng vô cùng khoẻ! Không có gì là
bất thường hết!!!!! “
Dù là ai... bất kì kẻ nào... dám nói xấu cô, tổn hại cô, đều làm hắn điên tiết.
” Hừm... Tại sao một
vampire tài năng, mạnh mẽ bậc nhất như con lại không nhận ra con
bé đó có điểm bất thường chứ! Đáng nhẽ từ đầu gặp mặt đã
phải.... “
Hắn ngây người trong vài giây. Gương mặt trầm xuống
” Tôi... chính là yêu
từ cái nhìn đầu tiên!... Dù lý trí bị lu mờ chăng nữa vẫn
không thành vấn đề. Có điều tôi biết rõ: Violet là người xứng
đáng có được hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên thế giới này! “
Ông cũng chẳng nói thêm điều gì nữa.
Hắn dùng tốc độ hết cỡ của dòng xe ôtô nhanh nhất Vam Quốc để trở về.... 11 giờ
tối mới đến dinh thự Abertora. Vào phòng khách thấy quản gia
Hie đứng đó, sắc mặt tái nhợt.
” Cậu Shiki cậu..... về rồi đấy à? “
Hắn cười và nói
” Vâng ạ! Hì hì! Violet đâu rồi ạ? Cháu muốn gặp cô ấy! “
Người quản gia già tỏ vẻ bất đắc dĩ, đáp lại
” Ừ...uhm... tạm
thời... bây giờ cậu kh...chưa nên gặp tiểu thư!.... À cậu chắc
mệt rồi nên về phòng nghỉ ngơi thì hơn. “
Quả thật cả ngày hôm nay hắn mệt mỏi cực độ! Nhưng chuyện gặp cô đâu có liên quan
chứ? Kiểu logic quái quỷ gì thế!?
” Cảm ơn ông đã quan tâm ạ! Cháu vẫn khoẻ mà... “
Nói xong hắn định lên tầng trên thì lại bị ông Hie chặn lại. Kì lạ! Bình thường ông đâu có cư xử như thế?
Trong đầu loé lên nghi ngờ cùng vài tia bất an. Hắn gạt tay ông ra rồi đi đến phòng ngủ của cô...
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra không chút tiếng động. Cô luôn trang trí phòng ngủ của mình đơn giản nhất với các màu trầm. Nhưng khi vào trong là không gian
đỏ tươi. Rèm cửa, thảm trải đều được thay màu đỏ, ngoài ra
xung quanh phòng còn được rải đầy những cánh hoa hồng. Giường
ngủ được che chắn bởi một dải lụa đỏ mỏng manh. Hắn có thể
nhìn thấy hai bóng người đang hôn nhau trên giường...
Bước đến xé toạt dải lụa, hắn nhìn chằm chằm vào hai người...
Cô mặc chiếc áo ngủ
ren đen ôm dáng sexy. Làn da trắng muốt, mềm mại, khuôn ngực đầy đặn. Bờ vai mảnh khảnh, xương quai xanh tinh xảo... mái tóc
bồng bềnh phủ xuống. Đúng là quyến rũ chết người! Người con
trai kia... chính là William Grance!!!!! Cậu ta mặc chiếc áo tắm
để lộ cơ thể rắn chắc của mình.
Mắt hắn đầy tơ máu tựa như con mãnh thú bị chọc giận
” Hai-người-đang-làm-gì! “
Tức giận? Đau đớn?
Oán hận? Sao lại không thể cơ chứ? Người hắn tin tưởng, trân
trọng, yêu thương nhất đang trên giường hôn lưỡi với một tên đàn
ông khác. Thật lố bịch! Chuyện này tuyệt đối không thể!!!
Cô rời môi cậu ta. Xuống giường đứng đối diện với hắn, Will đứng đằng sau...
” Em... xin lỗi!...
Đáng nhẽ phải nói điều này sớm hơn.... Do không đủ can đảm nên
mới lưỡng lự đến giờ. Em...em yêu William mất rồi.... “
Hắn rống lên
” Đừng nói điều vô
nghĩa!!!!! Cuối cùng tôi đối với em là cái gì hả??? Em nói yêu tôi, giờ lại... với một thằng đàn ông khác!? “
Cô lặng lẽ cúi đầu, hít vào một hơi thật sâu và nói
” Anh là người em từng yêu... Bây giờ thì trong em đã không còn cảm giác gì nữa.... Rất xin lỗi! “
Nghiến răng, hắn vỗ mạnh ngực mình. Cười rộ lên như điên như dại
” Hahaha!!! Buồn cười
làm sao! Em biết tôi thương em đến mức độ nào... dù có bao nhiêu người con gái xinh đẹp, lộng lẫy đến bên tôi cũng chẳng mảy
may quan tâm. Tô...Tôi như thế... mà em lại đâm sau lưng tôi một
nhát dao? Vì sao? Vì sao?VÌ SAO CHỨ!!!! VIOLET!!!!! TRẢ LỜI ĐIII! “
Hắn dùng hai tay lay
mạnh vai cô như muốn làm cô tỉnh dậy... cũng là lay động bản
thân tỉnh lại. Đâ...đây chỉ là một giấc mơ tồi tệ thôi! Thức
dậy! Thức dậy đi!!!
” Bởi... vì... em sợ
anh đau khổ. Chỉ thế thôi! Chuyện đã đến mức nào... em đành
phải nói sự thật.............. “
Cô dừng lại một lúc lâu mới có thể tiếp tục nói
” E.....em h.....hê....hết y....yêu anh rồi! “
Hắn đơ người, tay vô thức bóp chặt vai cô. Cậu ta gạt tay hắn ra vì lo sợ một chút nữa vai cô sẽ bị bóp nát
” Anh bình tĩnh và
từ từ chấp nhận đi! Tình yêu vốn không thể bó buộc được. Sự
thật vẫn là sự thật chẳng đổi thay. Chỉ là nhận biết nó sớm hay muộn thôi... “
Mắt hắn từ màu xanh
tím sâu thẫm chuyển dần sang màu đỏ tươi của máu. Lần đầu tiên hắn đánh người trước mặt cô. Khi bàn tay hắn nắm thành quyền
tỏa ra vần hào quang màu đen có những tia sét đỏ đậm bao quanh. Nếu Will không phải là vampire quý tộc thì chắc gương mặt của
cậu ta đã nát thành tương luôn rồi. Nắm đấm có uy lực lớn đến vậy có thể tiêu diệt đoàn binh lính trăm người bằng một
chiêu... Đoán trước được điều này trước khi hắn ra tay cậu ta
kịp tạo ra nhiều lớp băng dày làm lá chắn. Dù vậy vẫn không
thể tránh được việc bị thổi bay đến bức tường sau lưng. Căn
phòng bị phá tan, may là hắn kiềm chế lực lại nếu không cả
trần nhà sẽ sập xuống luôn.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt ai oán pha lẫn đau thương, khốn khổ. Nói một câu rồi bỏ đi
” Chúng ta... thực không còn gì nữa sao!? “
Câu hỏi này là dành cho cả hai người bọn họ. Khi bóng dáng hắn khuất dần... một giọt nước mắt rơi xuống
” Em không thể trả
lời được câu hỏi của anh... Có lẽ... có lẽ... mọi chuyện đã
kết thúc... đã đọc hết phần kết của một quyển sách rồi...
Phải đóng lại thôi... “
oooOOO•••OOOooo
P/s: Au có hứa sẽ up chap mới sớm nhưng mà trễ hẹn mất >< Au xin lỗi :(
Lý do là vì bản thảo trong điện thoại của au không lưu được nửa chap sau au viết T_T
...Thế là đành phải viết lại @@ đến giờ mới xong * lau mồ hôi * Mọi người thông cảm nha!!!
Vote & Comment đi nào :)