-Trương Tiểu Mãn, em có dùng não của mình để suy nghĩ không
vậy. Nửa đêm nửa hôm không ngủ gọi điện làm phiền tôi đã đành, bây giờ còn vu khống cho tôi nữa chứ. Em đúng là rảnh mà. (TM: con trai của mẹ có tài làm diễn viên nha, diễn như thật ý).
Tiểu Mãn vùng vằng cãi lại. Cô không thể tin Hạo Thiên nổi.
Mặc dù có thay đổi rất nhiều nhưng bản tính thì vẫn như xưa.
Ngay từ nhỏ đã xấu xa lợi dụng cô triệt để rồi. Cô laị còn
không biết nữa ư:
-Anh đừng có mà trối, chính anh làm gì anh tự biết.
-Tôi đã làm gì em nào.
-anh.....anh...làm.....
Tiểu Mãn không biết diễn tả ý của mình ra làm sao. Vốn dĩ
lúc còn đi học cô cực kì ghét môn văn, điểm môn văn của cô kém
tới nỗi cô không ngừng tự sỉ vả bản thân lúc đó.
Hạo Thiên ở bên kia nở nụ cười vô cùng thích thú:
-Em có chứng cứ buộc tội tôi chứ. Nếu có thì lấy ra đi.
Tới nước này thì cô không thể chịu đựng được nữa, thẳng tay tắt điện thoại miệng không ngừng chửi rủa.
Đồ cáo già...@~|>{