Vì là máy bay quân sự nên tốc độ bay nhanh hơn rất nhiều, chỉ vài tiếng là đã đến trung tâm Italia, thành phố Venice.
Một đường thuận lợi bay vào khu vực của Hiên Viên gia, đáp xuống một sân cỏ vô cùng lớn. Diện tích này còn lớn hơn cả đường băng ở sân bay.
Mẫn Nguyệt nghĩ đã đến nơi rồi, chuẩn bị đứng dậy thì Hiên Viên Nhã đè cô xuống.
“Khoan, cứ chờ một chút đã.”
Cô chưa hiểu ra sau thì đã thấy thân hình máy bay chấn động, sau đó nền đất từ từ lún xuống.
Không phải, chỉ có chỗ máy bay là lún xuống, hay nói đúng hơn là đi xuống tầng hầm.
Máy bay vừa đi xuống thì nền đất phía trên tự động đóng lại, không gian tối đen, chỉ có ánh đèn lấp láy từ bộ điều khiển của máy bay.
Sau đó xung quanh đột nhiên sáng trở lại, Mẫn Nguyệt nhìn ra bên ngoài, thì ra đây chính là tầng hầm dành cho máy bay, chuyên cơ riêng.
“Lạch cạch!” Cửa máy bay mở ra, bên ngoài đã có một hàng người hầu chờ sẵn ở chân cầu thang.
“Mừng gia chủ, tiểu thư nhỏ trở về!”
Lam Hi nhếch miệng, trận thế này cũng không nhỏ a!
Hiên Viên Nhã dẫn đầu bước xuống máy bay, Âu Thần nắm tay Mẫn Nguyệt theo sau.
Bọn họ vừa đặt chân xuống đất thì đã ngỡ ngàng, lúc này ngồi trong máy bay không hoàn toàn thấy rõ, bây giờ mới thật sự quan sát xung quanh.
Trong tầng hầm có hơn 30 loại máy bay chiến đấu, máy bay quân sự, trực thăng, chuyên cơ riêng.
Mắt Hàn Viên Viên sáng lên, hứng thú nói: “Thật nhiều máy bay!”
Một tay Hiên Viên Nhã cắm vào túi, kiêu ngạo nói: “Đây mới chỉ là một trong những hầm chứa chuyên cơ riêng của Hiên Viên gia thôi, còn có những nơi khác nữa.”
Âu Thần hiện tại đã hiểu tại sao Hiên Viên gia lánh đời lâu như vậy mà vẫn không có ai dám đến chính diện gây chiến. Đối mặt với cả một lực lượng thế này, ai có thể chống lại chứ.
Anh nheo mắt, tuy Nam Cung gia là gia tộc chế tạo vũ khí, máy bay chiến đấu của có rất nhiều. Có điều lúc nãy anh liếc sơ qua thì đã biết, kỹ thuật chế tạo máy bay của Hiên Viên gia hơn bọn họ rất nhiều.
Vũ Á sờ cằm, trong lòng đang nghĩ đến không biết lúc về có nên bảo Vũ Trạch đi cải tạo lại máy bay của bọn họ một chút không. Tốt nhất là nên sản xuất thêm vài cái nữa.
Mẫn Nguyệt chỉ kinh ngạc một chút rồi thôi dù sao tổ chức của cô chỉ là tổ chức sát thủ, những thứ vũ khí lớn này cũng không liên quan gì. Nhưng mà chứa nhiều máy bay quân sự thế này, chính phủ không để ý sao?
Hiên Viên Nhã nhìn ra được nghi vấn của cô, thong thả trả lời. “Dù chính phủ có biết thì thế nào, họ không dám đụng đến Hiên Viên gia. Hơn nữa, chính phủ Italia và Hiên Viên gia rất “thân quen“.”
Mẫn Nguyệt không hiểu câu cuối nghĩa là gì nhưng hình như cô Nhã Nhã không định giải thích tiếp.
Đi được vài bước thì đã thấy một bóng người đang tựa vào tường, dường như đang chờ họ ở đó.
“Chú Joker?” Mẫn Nguyệt xoa mắt mình, cô tưởng là cô đang nhìn lầm.
Joker buồn bực nhìn bọn họ, “Sao lại đến lâu như vậy, ta đã chờ ở đây gần 2 tiếng rồi.”
“Thì ra mấy ngày nay con không thấy là do chú tự đến đây trước à?”
“Ừ, có chút việc cần giải quyết trước sau đó lại bay thẳng qua đây. Có cơ hội để gặp Triệt thì làm sao chú có thể bỏ qua được.”
“Vậy thì cùng đi thôi.”
Cả đoàn người được dẫn đến một thang máy chuyên dụng khác, đi lên sảnh lớn của Hiên Viên gia. Mẫn Nguyệt nhìn con số đang nhảy lên trong thang máy, đáy lòng bỗng sinh ra một chút khẩn trương. Lát nữa cô sẽ gặp người bà nội chưa bao giờ gặp của cô.
Cô thật không biết nên đối mặt với bà thế nào, năm đó bà ấy phản đối ba mẹ, ngay cả ba cũng cắt đứt với Hiên Viên gia. Muốn cô coi như không có chuyện gì gọi bà là bà nội thì có chút khó khăn.
Âu Thần lặng yên không tiếng động cầm tay cô, cho cô một chút động lực. Mẫn Nguyệt nắm lại, mỉm cười dịu dàng, thôi vậy, đi tới đâu hay tới đó.
Tuy hai người làm rất lặng lẽ nhưng Hiên Viên Nhã lại nhìn thấy tất cả, không khỏi nghĩ đến không biết năm đó anh trai và chị Khuynh Thành có phải cũng ân ái vậy không. Đáng tiếc, một cặp đôi đẹp như thế lại........
Cô thở dài, có chút thương tâm.
“Ting!” Cửa thang máy mở ra, Mẫn Nguyệt hít một hơi, đi theo sau Hiên Viên Nhã.
Bọn họ vừa ra tới thì đã có một người phụ nữ trung niên ăn mặc vô cùng quý phái chạy lại cầm hai tay Mẫn Nguyệt.
“Con là Mẫn Nguyệt? Là con gái của Triệt nhi thật sao?”
Dù Mẫn Nguyệt đã chuẩn bị tâm lí sẵn cũng hơi giật mình, cô nhìn lên. Người trước mặt cô ăn mặc rất cao quý, búi kiểu tóc sang trọng, nhìn qua bà còn rất trẻ, nếp nhăn cũng rất ít, có thể thấy là bảo dưỡng rất tốt. Mẫn Nguyệt vừa nhìn đã biết đây chính là bà nội cô, bởi vì bà và ba cô có tới ba phần giống nhau.
Mẫn Nguyệt giật giật tay, nhẹ nhàng rút ra.
“Dạ phải.”
Mạc Vân Du thấy cháu gái lãnh đạm với mình thì có phần buồn bã, nhưng không sao, thời gian còn nhiều, chắc chắn sẽ có ngày con bé chấp nhận bà, trước đó thì bà sẽ cố gắng bù đắp cho con bé thật tốt.
Hiên Viên Nhã thấy không khí giữa hai người không được tự nhiên thì đi tới giảng hoà.
“Mẹ, Mẫn Nguyệt vừa tới thì mẹ đã gấp gáp hỏi chuyện rồi, con bé sẽ sợ đó.”
Mạc Vân Du ngượng ngùng thu tay, hơi bối rối. “Phải, phải, xem mẹ này, vui mừng quá nên đã quên mất.”
Khoé mắt Mạc Vân Du bỗng thấy một gương mặt quen thuộc đứng cạnh Mẫn Nguyệt.
“Cậu là....... Joker, bạn của Triệt nhi?”
Joker bị nhận ra cũng không ngạc nhiên chỉ là vì sự kiện năm đó nên không có hảo cảm mấy với Mạc Vân Du, nhưng dù sao cũng là mẹ của Triệt vì vậy lạnh nhạt chào hỏi.
“Chào dì Mạc!”
Mạc Vân Du biết vì chuyện năm đó mà Joker không thích bà, đành cười gượng rồi quay đầu đi. Bà thoáng nhìn qua phía sau Mẫn Nguyệt, ngay lập tức đã chạm phải đôi mắt của Âu Thần, trong lòng đã phần nào đoán được đây là ai nhưng Mạc Vân Du vẫn hỏi: “Những người này là?”
Hiên Viên Nhã trả lời, “Là bạn của Mẫn Nguyệt.” Cô chỉ tay vào Âu Thần, “Còn đây là Nam Cung Âu Thần, là người đã cứu con bé lúc còn nhỏ, hiện tại là người yêu của Mẫn Nguyệt.”
Mày Mạc Vân Du hơi nhíu lại, nhưng chỉ là thoáng qua nếu không phải Mẫn Nguyệt để ý kĩ thì sẽ không thấy. Hiên Viên Nhã lại đau đầu, cô quên mất là trước giờ mẹ vẫn không thích Nam Cung gia lắm. Nhưng nếu hiện tại vẫn vậy thì e là việc muốn Mẫn Nguyệt nhận tổ quy tông sẽ càng khó hơn.
Mạc Vân Du chỉ gật đầu, không nhắc đến Âu Thần mà cười cười với Mẫn Nguyệt.
“Mẫn Nguyệt, để bà dẫn con đi giới thiệu với mọi người.”
Mạc Vân Du rất muốn cầm tay Mẫn Nguyệt vào trong nhưng sợ con bé không thích, ngón tay giật giật rồi thu lại.
Hiên Viên Nhã nhìn thoáng qua Mẫn Nguyệt cười làm lành rồi đi theo bà.
Hiên Viên gia hơi khác Nam Cung gia, nhà chính xây theo phong cách cổ kính của phương Tây, mỗi cây cột trong nhà đều được chạm trổ tỉ mỉ. Vừa bước vào thì đã cho người ta cảm giác áp lực và trang trọng.
Các cây cột được điêu khắc khác nhau, nhưng nếu nhìn lại thì sẽ cảm thấy vô cùng hoà hợp. Khi ánh nắng chiếu vào trên cây cột đôi khi còn hiện lên những hình ảnh khác nhau, vô cùng đẹp.
Mẫn Nguyệt nhớ đến câu nói lúc trước của cô Nhã Nhã, kỹ thuật khắc hình ẩn hiện dưới ánh sáng độc quyền của Hiên Viên gia!
Trong đại sảnh đã có mấy người ngồi sẵn ở đó, có cả nam cả nữ. Bọn họ đều hiếu kì nhìn cô, có một số người còn thân thiện tươi cười nhưng trong số đó có một cô gái vừa nhìn thấy cô đã tỏ vẻ khinh thường, bĩu môi nghiêng đầu đi.
Mẫn Nguyệt liếc mắt, xem ra mới gặp lần đầu tiên đã có người không hoan nghênh cô rồi.
Ngồi ở vị trí đầu chính là một người đàn ông trung niên nhìn qua khá lớn tuổi.
“Mẫn Nguyệt, lại đây, bà giới thiệu với con. Người này là ông chú ba, em trai của ông nội con, Hiên Viên Thành, kế bên chính là ông chú tư, Hiên Viên Tuân.”
Vị ông chú ba kia sắc mặt vẫn là lạnh lùng như vậy nhưng ít ra khi nhìn đến cô thì đã có chút hoà hoãn.
Mẫn Nguyệt hiểu rõ, thì ra người này giống hệt An Triết Hàn lúc trước, lạnh lùng, vô tâm.
Ông chú tư thì hoàn toàn khác, luôn cười hiền lành chất phác.
“Thì ra con là Mẫn Nguyệt, thật xinh đẹp.”
Mẫn Nguyệt mỉm cười nhận lấy lời khen, Mạc Vân Du lại chỉ vào hai người phụ nữ ngồi kế bên.
“Vị này là vợ của ông chú ba con, Lâm Quế Chi, bên cạnh là vợ ông chú tư, Phan Tiểu Mỹ.”
Khác với ông chú ba, vợ ông không hề lạnh lùng ra vẻ mà rất hiền lành, vui vẻ chạy đến trước mặt Mẫn Nguyệt.
“Mấy năm qua đã cực khổ cho con rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, vì vậy ta có mang đến lễ vật ra mắt tặng cho con. Cũng không có quý giá gì, con cứ tự nhiên nhận lấy đi.”
Đồ trong Hiên Viên gia, có cái nào không quý giá chứ, Mẫn Nguyệt không nhận ngay mà nhìn thoáng qua Hiên Viên Nhã hỏi ý kiến. Hiên Viên Nhã khẽ gật đầu bảo cô hãy nhận lấy.
Trong lòng Mẫn Nguyệt hiểu rõ, như vậy có nghĩa là Lâm Quế Chi không có ác ý với cô, đây chính là thật lòng muốn tặng cô nếu không cô Nhã Nhã cũng sẽ không đồng ý.
“Cám ơn bà thím.”
Vợ ông chú tư là một người khá nhút nhát, sau khi Lâm Quế Chi nói chuyện xong cũng cầm một hộp quà tiến lên.
“Mới quay về có lẽ còn không quen, nếu thấy buồn chán thì cứ qua chỗ ta.”
Mẫn Nguyệt lại nhận thêm một hộp quà, “Cám ơn bà thím!”
Lâm Quế Chi vẫy tay với mấy người ngồi ở đằng sau.
“Mục Hàm, Nhược Thủy, các con mau lại đây!”
Hiên Viên Mục Hàm và Hiên Viên Nhược Thủy là hai đứa con của Lâm Quế Chi và Hiên Viên Thành.
Hiên Viên Nhược Thủy là chị lớn, đã lấy chồng, còn sinh ra một đứa con gái là Lục An An, mười bảy tuổi.
Hiên Viên Mục Hàm là con trưởng ở chi thứ ba, cũng đã lấy vợ từ sớm, sinh ra được một trai một gái. Đứa con trai còn lớn hơn cả Lục An An, hai mươi tuổi, đứa con gái thì mười chín tuổi.
Hai người họ đều mỉm cười hoà ái đưa quà cho Mẫn Nguyệt.
“Cám ơn chú Mục Hàm, cô Nhược Thủy!”
Hiên Viên Nhược Thuỷ rất thích cô cháu gái mới tìm về này, dịu dàng sờ đầu cô. “Ngoan!”
Sau đó quay qua kêu con gái mình, “An An, còn không mau đến đây chào chị họ của con!”
Lục An An hừ mũi khinh thường, ngồi yên trên ghế không muốn đứng dậy.
Sắc mặt Hiên Viên Nhược Thủy tối sầm, suýt chút nữa là tức điên. Cô liếc qua thấy biểu cảm không hài lòng của Mạc Vân Du, trong lòng lộp bộp vài tiếng, nghiến răng gọi: “An An!”
Lục An An không tình nguyện đứng dậy, lững thững đi qua, tùy ý kêu một tiếng: “Chị họ!”
Tiếng gọi “chị họ” này còn chứa một chút châm chọc, Mẫn Nguyệt biết cô ta không thích mình, nhưng cô không hiểu là cô đã làm gì chọc giận cô gái này. Còn có thái độ khinh thường kia, dường như muốn nói cô chỉ là đứa không có lai lịch được nhận về.
Mẫn Nguyệt chưa kịp tức giận thì Hiên Viên Nhã đã phát tác thay cô.
“Lục An An, cháu làm vậy là có ý gì, không có lễ phép gì cả, giáo dưỡng mấy năm nay của cháu vứt hết đi rồi sao?”
Lục An An là lần đầu tiên bị mắng nặng nề như vậy, trước đây mọi người trong nhà đều rất cưng chiều cô. Nhưng người chị họ này vừa về thì tất cả liền thay đổi, chỉ là một đứa con bị vứt bỏ được đem về thôi, có gì hay ho chứ! Chị ta mấy năm nay được nuôi dưỡng ở ngoài, không biết đã ở những nơi bẩn thỉu nào rồi, làm sao xứng là người Hiên Viên gia. Lục An An càng nhìn Mẫn Nguyệt càng cảm thấy không vừa mắt, hận cô đến nghiến răng.
“Em sai rồi, xin lỗi chị họ.” Lục An An nhẹ giọng xin lỗi, nhưng trên mặt hoàn toàn là vẻ kiêu căng, không hề có ý xin lỗi.
Hiên Viên Nhã còn muốn mắng tiếp nhưng Hiên Viên Nhược Thủy hiểu rõ thời thế kéo Lục An An ra sau.
“Thật xin lỗi, con bé thường ngày được nuông chiều quá sinh hư rồi, về nhà tôi sẽ dạy lại con bé sau.”
Mẫn Nguyệt cũng bóp bóp tay Hiên Viên Nhã để cho cô bớt giận.
“Không có gì đâu, con không tức giận.”
Tuy Hiên Viên Nhã bỏ qua nhưng không có nghĩa là Mạc Vân Du sẽ bỏ qua cho người bắt nạt cháu gái bà yêu thương nhất.
“Đúng là nên dạy lại, nếu không ra ngoài với tính tình này gây chuyện rồi làm mất mặt Hiên Viên gia. Vậy đi, một tháng tới ngoài việc đi học thì cháu cứ ở nhà tu thân dưỡng tính, khi nào hiểu được giáo dưỡng của một tiểu thư ra làm sao thì hãy đi ra ngoài.”
Như vậy thì chẳng khác nào bị cấm túc.
Lục An An đỏ mắt, muốn cãi lại nhưng đối phương là Mạc Vân Du, người giúp chồng quản lí Hiên Viên gia từ khi còn trẻ, khí thế trên người bà không có mấy ai có thể chịu được. Chỉ cần bà liếc mắt một cái thì Lục An An đã sợ run lên, đâu còn sự kiêu ngạo vừa rồi, ấm ức nói: “Dạ.”
Hiên Viên Nhược Thủy cũng rất muốn khuyên giúp nhưng trong Hiên Viên gia ngoài Hiên Viên Nhã ra không ai dám cãi lại Mạc Vân Du cả, ngay cả ba cô cũng phải nhường Mạc Vân Du ba phần. Hiên Viên Nhược Thủy không trách bà, dù sao cũng là An An sai trước.
Một cô gái trẻ khác dịu dàng nói với Mẫn Nguyệt: “An An còn nhỏ không hiểu chuyện, em đừng trách em ấy.”
Mẫn Nguyệt nhìn qua, khí chất cô gái này rất dịu dàng, điển hình của một tiểu thư khuê các, đem ra so sánh với Lục An An đúng là khác nhau một trời một vực. Mẫn Nguyệt nhớ lúc nãy có nói cô gái này là con gái của chú Mục Hàm, hình như tên là.......
“Chị là Hiên Viên Tình, còn kia là anh của chị, Hiên Viên Nghị.”
Khí chất Hiên Viên Nghị rất ôn hoà, trên mặt còn đeo mắt kính đen.
“Anh lại có thêm một em gái rồi.”
Mẫn Nguyệt che miệng cười, cảm thấy anh quả thật rất giống một bác sĩ.
“Anh họ, có phải anh là bác sĩ không?”
Trong mắt Hiên Viên Nghị loé lên sự kinh ngạc, cười cười. “Đúng vậy, làm sao em biết?”
“Chỉ là đoán thôi, khí chất của anh quả thật rất giống bác sĩ.”
Vũ Á với Hàn Viên Viên liền bất mãn, không lẽ bọn họ không giống bác sĩ?
Lam Hi dường như nghe hiểu được tiếng lòng của họ, liếc mắt xem thường. Hai người này, một người thì giống hồ ly mưu mô, một người thì giống học sinh trung học ngây thơ, chỗ nào giống bác sĩ chứ!
Phan Tiểu Mỹ thấy anh em họ ba người hoà thuận thì bỗng có chút buồn bã. “Nếu tiểu Hoành ở đây thì tốt rồi, có thể gặp mặt con, thật đáng tiếc, thằng bé đã đi lưu diễn nước ngoài.”
“Lưu diễn nước ngoài? Vậy chú ấy đang làm nghề gì?”
“Thằng bé là ca sĩ, lấy nghệ danh là Viên Hoành.”
Vợ chồng hai người Phan Tiểu Mỹ và Hiên Viên Tuân có con trễ, đến gần bốn mươi mới sinh được một đứa con trai là Hiên Viên Hoành. Vì thế vô cùng cưng chiều, bản tính Hiên Viên Hoành lại thích trải nghiệm những điều mới mẻ bên ngoài, không thích không khí nghiêm túc ở Hiên Viên gia. Do đó quanh năm đều ở ngoài, thậm chí sau này còn gia nhập làng giải trí. Nhưng có lẽ Hiên Viên Hoành hợp với làng giải trí, vừa gia nhập thì đã một bước lên mây.
Cái tên Viên Hoành này Mẫn Nguyệt đã từng nghe Viên Viên nhắc đến, nói đây là tiểu thịt tươi nổi tiếng, vừa gia nhập đã khuấy động cả làng giải trí quốc tế, mới hai năm thì đã ngồi vào vị trí thiên vương giới ca sĩ. Nhưng mà cô có chút bất ngờ là trong Hiên Viên gia lại có một người “ngoại đạo” như Hiên Viên Hoành gia nhập vào giới giải trí. Tuy Hiên Viên gia lánh đời đã lâu nhưng căn cốt vẫn liên qua tới giới hắc đạo và chính trị, nên việc có người xuất hiện trong giới giải trí là chuyện không thể nào. Xem ra Hiên Viên Hoành cũng rất khó khăn để được chấp nhận gia nhập vào giới giải trí.
Quả nhiên vừa nghe nhắc đến Viên Hoành, Hàn Viên Viên đã kích động.
“Viên Hoành là người của Hiên Viên gia thật sao? Vậy khi nào cậu ấy về nước, tôi có thể gặp cậu ấy không? Tôi là fan của Viên Hoành!”
Mọi người đều ngạc nhiên với cô gái bỗng hăng hái mở miệng này, Mẫn Nguyệt đành giải thích.
“Cô ấy là bạn của con, thường ngày rất thích nghe nhạc của Viên Hoành.”
Hàn Viên Viên đột nhiên nhào ra làm Phan Tiểu Mỹ hết hồn nhưng nghe thấy cô bé nói là fan của con trai mình thì cười không khép miệng được.
“Thằng bé cũng sắp về rồi, có lẽ là hai ngày nữa. Đến khi thằng bé về ta sẽ bảo nó đến đây, còn cho con chữ ký nữa.”
Mắt Hàn Viên Viên sáng lên, sung sướng nắm tay Phan Tiểu Mỹ.
“Thật tốt quá, cám ơn bà thím.” Hàn Viên Viên học theo Mẫn Nguyệt gọi Phan Tiểu Mỹ là bà thím, bà cũng không trách, ngược lại còn rất vui vẻ, nghĩ rằng cô bé này thật đáng yêu, nếu có thể làm mai cho tiểu Hoành thì càng tốt hơn nữa.
Trong lòng Vũ Á nổi men chua, cô cười tươi như vậy làm gì, chẳng qua là một tên ca sĩ lông bông thôi, có cần phải vui vẻ mong chờ vậy không, dù sao chắc chắn tên Viên Hoành hay Hoành Hoành gì đó cũng không bằng anh. Vũ Á hừ lạnh, cô bé này, một ngày không dạy dỗ không được mà.
Những người bên Hiên Viên gia đã giới thiệu xong, bắt đầu chú ý đến người đứng bên cạnh Mẫn Nguyệt.
“Đây là?”
“Bạn trai của con, Nam Cung Âu Thần. Những người khác đều là bạn thân của con, lần này đi theo cũng là muốn giúp đỡ cho con.”
Hiên Viên Mục Hàm sờ cằm, “Nam Cung Âu Thần? Cậu chính là “vị kia” ở Nam Cung gia?”
Âu Thần ngắn gọn đáp: “Phải.”
Người ngồi im lặng nãy giờ, Hiên Viên Thành, đột nhiên lên tiếng.
“Đã lâu không gặp, King!”
Âu Thần liếc mắt, thái độ coi như khá quen. “Đã lâu không gặp, chủ tịch Joe!”
Mẫn Nguyệt nghi hoặc, “Chủ tịch Joe?”
Âu Thần sờ đầu Mẫn Nguyệt, kiên nhẫn giải thích cho cô.
“Ông ấy là chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng của Italia, cả trong Liên Hợp Quốc cũng có một chức vụ. Anh và ông ấy đã gặp qua vài lần.”
Mẫn Nguyệt không khỏi mở to mắt ra nhìn Hiên Viên Thành, không ngờ ông chú ba của cô lại có lai lịch lớn vậy. Không, có lẽ không ai trong Hiên Viên gia này tầm thường cả.
Giới thiệu xong tất cả thì đến giờ dùng cơm, nhưng Mẫn Nguyệt tạm thời chưa muốn ăn, cô muốn đi gặp ba cô. Hiên Viên Nhã thấy cô chần chừ đứng ở đó thì hiểu rõ, đi đến vỗ vai cô.
“Đừng gấp, con ngồi máy bay suốt mấy tiếng cũng mệt rồi đúng không, ăn xong cô sẽ đưa con đi gặp ba con.”
“Dạ, con biết rồi.”