Lăng Lăng sững sờ trong chốc lát, mười giây sau, cô ý thức được mình
vừa nói ra một câu khiến người khác liên tưởng xa vạn dặm cỡ nào.
“Trịnh Minh Hạo!!! Anh muốn chết phải không?”
“Anh đâu đã nói gì đâu…” Anh ta còn làm ra vẻ cực kỳ vô tội. “Nữ sinh thời nay, tư tưởng rất không trong sáng!”
Cô vừa định đi qua bóp chết cái tên đầu sỏ đáng ghét kia thì đột nhiên
phát hiện, người ngồi trong góc nhìn một bên có nét quen quen giống như
đã từng gặp đâu đó trước đây. Nhìn kỹ lại, anh ta cứ ho sù sụ đến mức
mặt đỏ hồng, hai vai không kìm được mà run lên, một thân tao nhã khác
người kia có hóa thành tro cô cũng nhận ra được. Quả nhiên là oan gia
ngõ hẹp!
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm. Hừ! Còn
cười đến như vậy nữa chứ! Tuy nhiên… cô lại một lần nữa xấu mặt trước
hắn ta, hoàn toàn chứng minh được “chỉ số thông minh thấp” hết thuốc
chữa của cô!
“Nè!” Trịnh Minh Hạo ngoắc ngoắc ngón tay trước mặt cô. “Mới đó mà anh đã không còn tồn tại rồi hử?”
Bởi vì tình cờ gặp phải kẻ thù còn làm cho cô phẫn hận hơn, cô tạm thời vứt chuyện bị đùa bỡn ra sau, cô dùng âm lượng đến đầu bếp sau nhà còn nghe thấy nói: “Đây là kẻ biến thái mà em nói đó!”
Người ngồi trong góc nghe vậy ngẩng lên nhìn cô, không nói gì, lông mày nhíu lại càng sâu…
“Là hắn ta nói đồ án của em không đáng một xu đó hả?”
Cô vừa gật đầu một cái liền thấy Trịnh Minh Hạo đứng dậy cởi áo
khoác, cô vội vàng đưa tay giữ chặt anh ta: “Anh định làm gì vậy?”
“Anh dạy cho hắn biết thế nào là tôn trọng thành quả lao động của người khác…”
“Anh điên rồi! Anh có muốn lấy bằng tốt nghiệp nữa không vậy?”
“Anh định thi lên nghiên cứu sinh, bằng tốt nghiệp đại học có lấy hay không cũng vậy!”
“Quên đi!” Hai tay cô dùng toàn lực ôm chặt lấy cánh tay muốn thoát ra của
anh ta, “Hắn ta là giáo viên vừa về nước, nếu làm lớn chuyện thì ngay cả giấy báo trúng tuyển nghiên cứu sinh anh cùng đừng mơ tới.”
Trịnh Minh Hạo cúi đầu nhìn nửa khuôn mặt của cô, vì hoảng sợ nên sắc mặt cô
hồng lên, hô hấp có chút bất ổn. Biểu hiện để ý của cô khiến anh cảm
thấy tim đập nhanh một nhịp. Anh, người chưa bao giờ bị bất kỳ ai trói
buộc, lần đầu tiên trong đời bỏ qua sự cố chấp của bản thân: “Được rồi!
Anh không kích động nữa!”
“Chúng ta đổi chỗ khác ăn đi.” Nhằm đề
phòng anh ta lại kích động, Lăng Lăng vội vàng để lại tiền trên bàn, kéo cánh tay lôi anh ta ra khỏi nhà ăn.
Ra đến cửa, gặp lại ánh
dương sáng lạn rực rỡ, cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng cô
không thể ngờ rằng cái Trịnh Minh Hạo gọi là “không kích động” có nghĩa
là – buổi tối tìm một nơi không người báo thù rửa hận…
Cô càng
không thể ngờ, làm một sinh viên “có văn hóa, có đạo đức”, Trịnh Minh
Hạo có một thói quen rất tốt, trước khi đánh người sẽ cho đối phương
biết nguyên nhân, vì thế, có hai chàng trai cực phẩm ngồi thảo luận
chuyện Trịnh Minh Hạo thức vài đêm liền làm “đề cương tốt nghiệp”, rồi
thảo luận tại sao Internet toàn cầu lại gặp phải hiện tượng mùa đông
chưa từng có trước đây, cùng viễn cảnh phát triển của thương mại điện tử trong và ngoài nước… Cuối cùng, bọn họ lại nói đến chuyện tình cảm, bàn về quan niệm tình yêu cực kỳ giống nhau của cả hai, hai người chỉ hận
không thể biết nhau sớm hơn, cảm giác như “rượu gặp tri kỷ ngàn chén
ít”!0
Trịnh Minh Hạo nhất thời hứng chí, mời Dương Lam Hàng đi
quán bar uống vài chén. Đáng tiếc Trịnh Minh Hạo từ đầu đến cuối đều
không ngờ rằng, người đàn ông gần trong gang tấc này chính là chàng trai Lăng Lăng nhớ mãi không quên.
******
Suốt cả buổi tối,
Lăng Lăng ngồi trước máy tính ôm một chồng sách ôn thi thạc sĩ dày cộp
mà Lâm Lâm và Diêu Diêu đưa cho đến mức cánh tay ê ẩm, cuốn bài tập số
học nặng cả ký của Trần Văn Đăng đã khiến cô hôn mê sâu rồi, đến khi cô
mở ra hai trăm chương sách nặng nề, cả cuốn sách chữ nghĩa khó hiểu như
thiên thư làm cô choáng toàn tập luôn, cô thở dài một tiếng: “Tớ phát
hiện giáo viên ra đề thi tiếng Anh cấp bốn vẫn chưa phải là tàn nhẫn
nhất!”
Liên Liên nói: “Cậu yêu anh ta phát điên luôn rồi! Vì anh
ta mà thi thạc sĩ?! Đừng nói anh ta bảo cậu nhảy lầu cậu cũng tình
nguyện đấy chứ?”
“Nhảy lầu còn dễ, nhắm mắt lại bước tới trước
một bước là xong! Còn thi thạc sĩ thì…” Cô đối mặt với cuốn bách khoa
toàn thư từ vựng để thi thạc sĩ khiến mình hoa mắt chóng mặt: “Đem tớ
lăng trì xử tử đi!” Tất nhiên, cô nói là nói vậy thôi, một khi cô đã
quyết định chuyện gì, dù có khó khăn hơn nữa cô cũng không từ bỏ!
….
Cô một bên xem sách từ vựng, một bên chờ “Vĩnh viễn có xa không” lên mạng, lúc sắp đến giờ tắt đèn, cô đang định tắt máy tính trong thất vọng thì
avatar trên QQ rốt cuộc cũng sáng lên.
Cô hưng phấn bỏ sách qua một bên, “Sao giờ anh mới lên?”
Vĩnh viễn có xa không: “Anh vừa gặp được một nam sinh rất thú vị, bọn anh nói chuyện rất hợp rơ, nhất thời quên mất thời gian…”
“Vậy sao!”
“Em có muốn biết bọn anh nói chuyện gì không?”
“Nhất định là vấn đề học thuật, em không hiểu đâu.”
“Không phải, là tán gẫu về một cô gái!” Dường như anh rất vui vẻ, đánh một hơi rất nhiều chữ: “Cậu ta rất yêu một cô gái, anh hỏi cậu ấy “Vì sao không thổ lộ với nàng?” Cậu ta nói: “Bởi vì tính cách cô ấy trong sáng như
suối nguồn, tình cảm mãnh liệt như lửa không thể làm cô ấy rung động, sẽ chỉ làm cô ấy kinh sợ trốn tránh mà thôi… Cô ấy tự khóa kín bản thân
dưới vẻ ngoài thoải mái, kiên cường, trừ phi chính cô ấy chịu đi ra, còn không thì không ai có thể đi vào được. Vì thực sự yêu cô ấy nên không
muốn bức bách cô ấy, không muốn thấy cô ấy khó xử… Cứ để cô ấy tạm thời
sống trong cảm giác an toàn giả tưởng của chính mình đi… Tôi sẽ chờ cô
ấy, chờ cô ấy tự mình đi ra!”"
“Thật là một người ấn tượng nha! Thế giới này còn có đàn ông si tình
đến vậy sao! Em đoán anh ta nhất định là người Trung Quốc, chỉ có đàn
ông Trung Quốc mới có tình yêu sâu sắc bền bỉ như thế!”
Vĩnh viễn có xa không: “Đúng vậy, thực sự yêu một người không phải là giữ lấy, có thể làm cho cô ấy hạnh phúc là đủ rồi!”
Cô nhìn nhìn sách từ vựng trong tay, nói là vậy, nhưng làm thì rất khó! Nếu có một tia cơ hội, hỏi ai lại cam lòng từ bỏ?
“Nếu em là cô gái đó, em sẽ tiếp nhận cậu ta chứ?” Anh hỏi một câu khó hiểu.
“Nếu anh ta không quá đẹp trai thì em sẽ suy nghĩ.”
“Rất tiếc phải nói với em: Cậu ta cực kỳ đẹp trai phong độ! Lúc bọn anh đi
ăn, mỗi cô gái đi ngang qua ngoái đầu ít nhất ba lượt. Em còn muốn cân
nhắc không?”
“Tỉ lệ quay đầu ba trăm phần trăm! Không đáng cân nhắc!”
Cô cười nịnh nọt với màn hình máy tính: “Anh trông như thế nào? Gửi ảnh cho em xem với đi.”
“Anh mặt mũi rất xấu! Anh sợ em xem ảnh của anh xong cả tháng sau ăn không vô.”
“Anh có nói quá không đấy?”
“Một chút cũng không quá.”
Tay cô đặt trên bàn phím hơi cứng lại. Cô cô gắng phát huy trí tưởng tượng
của bản thân, trong đầu đột ngột hiện lên hình cái đầu Albert Einstein
bị cô nhận nhầm thành “người rừng hang động” treo trước tòa nhà Shaw 0…
Cơm tối còn chưa ăn mà Lăng Lăng bỗng dưng thấy no luôn rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao trí tuệ và sắc đẹp không thể cùng nhau tồn tại, một nhà khoa học thiên tài như thế, cũng không cần kỳ vọng dung mạo của anh không làm thất vọng tổ quốc, thất vọng nhân dân, đúng không?! Cô bình
ổn tinh thần một chút, tràn ngập nhiệt tình, vô cùng chân thành mà nói
với anh: “Bề ngoài không quan trọng! Anh yên tâm, em không phải loại con gái chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong.”
“Nhưng anh cảm thấy… em đúng là vậy!”
Lăng Lăng đang định tranh cãi với anh thì phòng ngủ đột thiên tối đen.
Lăng Lăng ngơ ngác ngồi trong bóng tối, không cam lòng nhìn chằm chằm màn
hình máy tính, cầu mong kỳ tích xuất hiện – bạn học phụ trách tắt đèn
lương tâm trỗi dậy, cho cô thêm nửa phút để nói một câu: Mai gặp lại! Cô biết rõ điều đó là không thể…
Cô không cần gì nhiều, chỉ cần mỗi tối có thể nói với anh: Mai gặp lại! Như vậy, cô có thể nằm trên
giường, ôm ấp cái “gặp lại” ngày mai mà vui sướng bình yên đi vào giấc
ngủ. Vốn dĩ, điều này cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.
Tình yêu thật ra là cái gì? Vì cớ gì dù biết rõ không có khả năng cho kết quả vẫn không thể buông tay?
Bởi vì, yêu thương một người, khi ngọt ngào thực sự rất ngọt, lúc khổ đau… thì cũng vẫn ngọt…
Thấy Lăng Lăng ngồi như pho tượng trước máy tính không có phản ứng, Liên
Liên cầm đèn pin trên bàn chiếu qua, một chùm sáng nhẹ màu cam chiếu lên mặt Lăng Lăng, soi ra vẻ đau đớn không thể che giấu trên khuôn mặt.
Lăng Lăng bối rối lấy tay che bên mặt, che khuất ánh sáng màu cam của những
giọt nước long lanh trong đáy mắt phản xạ lại, vừa cười vừa nói: “Đại
học T vì sao lại có cái quy định “mười một giờ tắt đèn” vô nhân đạo như
vậy chứ?”
Liên Liên đi tới, dịu dàng xoa xoa tóc cô, ôm lấy vai cô: “Cậu có thể nói cho tớ biết… trường mình có cái nội quy nào là nhân đạo không?”
Cô nghĩ tới nghĩ lui, quả thật là không có!
“Nghe nói khu nhà trọ nghiên cứu sinh mới xây cấp điện suốt đêm.” Liên Liên thuận miệng nói.
Lăng Lăng lập tức thu thu dọn dọn sách vở trên bàn, ôm vào trong ngực: “Tớ
đến phòng tự học đây – vì khu nhà trọ nghiên cứu sinh mở điện suốt đêm,
tớ liều mạng luôn!”
“Hoàn toàn điên rồi!”
Lăng Lăng làm bộ không nghe thấy, ôm sách đi ra khỏi phòng ngủ. Đêm khuya tắt đèn, ánh
sáng mỏng manh trên hành lang bỗng trở nên chói mắt, làm đau mắt cô.
Cô dụi dụi mắt, lê bước nặng nề trên hành lang, ký túc xá vốn âm u nhỏ hẹp lâu ngày càng trở nên bừa bãi, lôi thôi, rác rưởi bị chất đống từ lâu
tràn lan rất nhiều sách vở cũ nát, đồ trang sức yêu thích của nữ sinh,
búp bê nhỏ vứt khắp nơi, còn có một vài chiếc váy xinh đẹp, bẩn đến mức
làm người ta phát buồn nôn…
Tốt nghiệp rồi, mỗi một loại đồ bị
vứt bỏ dường như đều cố hết sức nói lên hết sự lạnh lẽo thê lương của
“ly biệt” cùng sự quá quắt của “tình cũ”.
Nhưng mà, cùng lúc tất
cả đều chấm dứt thì mọi thứ cũng có sự khởi đầu mới. Mọi người đều vì mơ ước mà tung bay, chỉ có cô vẫn đứng nguyên một chỗ, cố chấp không cho
mọi thứ kết thúc, vì tình yêu say đắm không thể từ bỏ trong tim mà cố
gắng lần cuối cùng!
Cô phát hiện bản thân thật đáng buồn, thời
điểm biết rõ tình cũ khó quên lại lựa chọn buông tay! Biết rõ đam mê rồi sẽ qua đi nhưng vẫn khăng khăng cố chấp!
Lăng Lăng khẽ cắn môi, ôm chồng sách nặng tiếp tục đi về phía trước: “Mình cố gắng để rồi sẽ không hối hận!”
******
Có người nói: Con người, ngay từ lúc cất tiếng khóc đầu tiên chào đời đã được định một đời khổ cực.
Cô không tin, bởi vì ông nội từng nói với cô: Thế giới này rất công bằng,
không có hạnh phúc để hưởng thụ bất tận, cũng không có cực khổ không
chịu đựng nổi… Nếu con lựa chọn chấp nhận số mệnh ban cho con khổ nạn,
hạnh phúc không còn cách xa con nữa; Nếu con lựa chọn an nhàn mà cuộc
sống lén đưa cho con, khổ nạn đã chờ sẵn con rồi!
Lăng Lăng không biết hạnh phúc đang chờ đợi cô ở nơi nào, chỉ biết vận mệnh cố ý trên
đùa cô, lần sau so với lần trước, nỗi đau càng khắc sâu nối đuôi nhau ập đến.
Cô từng nghĩ khảo nghiệm lớn nhất là chia tay với Uông Đào.
Ngày hôm đó rất nóng, ít nhất cũng ba mươi sáu độ, Uông Đào đứng cả ngày
dưới khu ký túc xá nữ nhưng Lăng Lăng vẫn không đi xuống.
Nam Lộc gọi điện trách cô thật nhẫn tâm. Cô nói: “Nếu anh xem anh ấy là bạn thì hãy kéo anh ấy trở về đi, em sẽ không gặp anh ấy, đừng nói đứng chờ một ngày, mà là cả đời em cũng sẽ không gặp lại anh ấy.”
Bỏ điện
thoại xuống, cô ngồi bên cửa sổ, từ khe hở rèm cửa nhìn xuống Uông Đào
mồ hôi ướt đẫm đứng dưới lầu, rất nhiều nữ sinh còn vụng trộm bàn tán.
Trịnh Minh Hạo thực sự không nhìn nổi nữa, muốn kéo anh ta đi liền bị
Uông Đào cho một đấm vào má phải. Trịnh Minh Hạo ôm mặt, không đánh trả, cũng không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Lý Vi.
Cô biết, tất cả
mọi người đều cho rằng cô vô tình vô nghĩa, Uông Đào nhất định cũng nghĩ vậy. Thật ra, không ai biết cô vì anh ta mà rơi nước mắt. Không yêu
nhưng không có nghĩa khi làm tổn thương người khác, lòng mình sẽ không
thấy chua xót. Cự tuyệt, hết sức kiên định mà cự tuyệt, là điều nhân
nghĩa cuối cùng của cô dành cho anh, không biết đến khi nào anh mới hiểu ra!
Cuối cùng, khi Lý Vi cùng Nam Lộc lôi Uông Đào đi rồi, Trịnh Minh Hạo trước khi đi còn ngẩng khuôn mặt đẹp trai hướng về phía cô
đang nấp sau tấm rèm cửa ca-rô mà mỉm cười. Dưới ánh mặt trời, nụ cười
của anh thật ấm áp, thật thanh tân… Chính nụ cười này đã làm cho cô, vốn đang chìm trong u ám tối tăm, nhìn thấy hy vọng của cuộc đời!
——————-
0 Câu thơ trên được trích từ hai câu đầu trong bài thơ Thất ngôn tứ tuyệt “Xuân Nhật Tây Hồ Ký Tạ Pháp Tào Vận – 春日西湖寄謝法曹韻”
của Âu Dương Tu 歐陽修 (1007—1072) sống vào đời Tống bên Trung Quốc.
0 Tòa nhà được đặt theo tên Thiệu Dật Phu (Shaw Run Run), ông trùm điện
ảnh người Hồng Kông. Ông này đã đóng góp rất rất nhiều tiền trong việc
xây dựng các trường học của Trung Quốc nên nhiều công trình giáo dục,
thư viện ở Trung Quốc được đặt theo tên của ông.