Mai Nở Dưới Sao

Chương 299: Chương 299: Chung Một Mái Nhà




Mai Lang Vương dắt tay Sao tiến đến khu Hoa Tiên. Các nàng bấy giờ đang trò chuyện ở sân nhà. Vừa thấy chàng dắt em đi vào với dáng vẻ vội vàng gấp gáp, họ đã biết ngay là có chuyện quan trọng rồi, vì vậy không cười nói nữa.

- Mai Lang? Sao? Chuyện gì vậy? - Ưu Liên ngạc nhiên hỏi.

Mai Lang Vương vẫn giữ chặt tay em, kiên định nói với các nàng - Xin các vị trưởng bối cho phép Sao chuyển sang nhà ta.

Sắc mặt các nàng lập tức trầm đi. Ưu Liên im lặng trong khi Bạch Sứ và Xích Phượng trao đổi sự ái ngại qua ánh mắt. Ưu Liên suy nghĩ hồi lâu rồi đi đến sập và ngồi xuống, Mai Lang Vương cũng đưa em đi sang đó, hai người đứng cách sập nàng hai bước chân.

- Dù đã đính ước nhưng chưa ra mắt gia tiên, không thể làm thế được. - Ưu Liên nghiêm nghị nói.

- Ta sẽ giữ lễ nghiêm khắc. - Mai Lang Vương đáp.

- Không được, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ta tin ngài nhưng không tin bản năng đàn ông của ngài đâu. - Ưu Liên kiên định ngăn cản - Tốt nhất hai người vẫn nên cách xa nhau thì hơn, phòng hơn trị, để tránh xảy ra những điều không mong muốn thì tốt nhất vẫn là cách ly tuyệt đối.

Mai Lang Vương nghe đến đây, đôi mắt nâu trầm lặng hẳn. Chàng chợt buông tay em ra khiến Sao vô cùng kinh ngạc. Em chẳng biết chàng đang định làm gì nữa. Mai Lang Vương thả tay em xong thì giũ áo và quỳ xuống. Tà áo thêu hoa rũ lên sân nhà. Dáng quỳ của chàng vô cùng nghiêm trang.

- Mai Lang! - Bạch Sứ và Xích Phương sửng sốt.

Sao cũng không kìm được kinh hoảng, vô thức lùi về sau.

Ưu Liên rơi mắt lên chàng, dò xét. Dù lòng nàng đã mềm ra rồi nhưng ngoài mặt vẫn rất nghiêm khắc. Mai Lang Vương quỳ đó và không nói gì nữa. Sắc mặt kiên nghị và dáng vẻ tràn đầy thỉnh cầu. Có vẻ như là… Chàng sẽ quỳ đến khi nào các nàng cho phép mới thôi.

Ưu Liên đỡ trán, sau đó hé mắt trông chàng, cười nhếch - Là vì ghen tuông ư?

Đôi mắt nâu thoáng dâng lên tia bối rối nhưng Mai Lang Vương nhanh chóng dìm chúng xuống. Sự phản ứng rất khẽ khàng đó đã lọt vào tầm quan sát của Ưu Liên, nàng cười gượng, thở dài. Hiển nhiên không thể cứng rắn được nữa, thằng nhóc đã làm đến mức này cơ mà?

- Được rồi. Ta cho phép.

Mai Lang Vương mừng rỡ.

Ưu Liên chậm rãi nói thêm, giọng nghiêm nghị và đe dọa - Nhưng ta sẽ giám sát chặt hơn lúc trước đấy. Nếu có cử chỉ không đúng mực thì ta sẽ phạt đấy nhé. Sao cũng không ngủ cùng phòng với ngài đâu, em ấy sẽ ngủ ở phòng khác. Sau giờ tuất thì ngài không được xuất hiện ở phòng em ấy nữa, chúng ta sẽ đi kiểm tra.

- Vâng. - Mai Lang Vương tuân lệnh.

- Ừm.

Sao run rẩy quan sát cảnh tượng đó, hóa ra đây chính là sự thỏa hiệp mà chàng nói. Từ sự việc này, em có thể liên tưởng đến những sự việc khác, khi Mai Lang còn nhỏ. Hẳn là các chị đã luôn dùng một kỉ luật thép để rèn dạy chàng. Thảo nào mà chàng lại trở nên nghiêm nghị như thế…

Được sự đồng ý của các vị Hoa Tiên, Mai Lang Vương lập tức đưa em về nhà chàng. Vật dụng cần thiết của em đều chuyển sang chỗ chàng cả, Mai Lang Vương sắp căn phòng đối diện phòng chàng cho em. Cửa của hai căn phòng đó song song nhau, khi em ngồi ở bàn trang điểm nhìn qua thì có thể thấy bàn làm việc của chàng. Các vị trưởng bối giữ lời hứa của mình, họ thường xuyên đi sang nhà chàng để giám sát hai người, giờ cố định là giờ tuất nhưng họ có thể bất thình lình “ghé thăm” bất cứ lúc nào.

Nếp sinh hoạt mới nhìn chung cũng không có gì quá bỡ ngỡ với Sao. Em và chàng cũng đã quen ở gần nhau rồi. Riêng đối với Mai Lang Vương thì đúng là có chút lâng lâng. Bây giờ em đã chính thức chuyển đến nhà chàng, dù không chung phòng nhưng cũng đã chung mái nhà.

Mỗi buổi tối, Mai Lang Vương thường kết thúc công việc sớm rồi sang phòng em. Chàng sẽ âu yếm em sau đó trông chừng cho em ngủ. Tất nhiên chàng chỉ nán lại phòng em trước giờ tuất mà thôi. Khi giờ tuất vừa đến là chàng lại ngay lập tức rời sang phòng mình.

- Sao, gối đầu lên tay ta. - Chàng chìa tay cho em và muốn em gối đầu lên tay chàng mà ngủ.

- Không chịu. - Nhưng Sao lại quay đi, gối lên gối may chứ không dùng tay chàng.

- Sao thế? Chẳng phải lúc nhỏ em rất thích gối đầu trên tay ta ư? - Chàng choàng tay qua eo em, muốn kéo em sang chàng.

Sao phụng phịu đáp - Lúc nhỏ là lúc nhỏ còn bây giờ là bây giờ.

Em nói rồi dứt khoát quay lưng mặc kệ chàng. Mai Lang Vương đang ngồi bên mép giường. Khi bị em từ chối, chàng có chút không cam lòng nhưng cũng không ép buộc em làm gì. Chàng gác tay lên gối và im lặng trông cho em ngủ. Sao đợi mãi chẳng thấy chàng ý kiến, em liền tự động quay lại và gối lên tay chàng. Mai Lang Vương mỉm cười, tay còn lại lả lướt qua tóc em. Sao giữ tay chàng và cắn cắn. Mai Lang Vương sững người, lại đưa vết cắn lên, mê mẩn tận hưởng. Sao đỏ bừng mặt, xua xua - Ngài về đi, giờ tuất sắp đến đấy.

- Đợi thêm chút nữa. - Chàng cố nán lại.

- Chị Ưu Liên sang bây giờ đấy! - Em giục.

Mai Lang Vương không nhúc nhích, Sao lại nói - Không về là ngày mai em khóa cửa không cho ngài vào.

Chàng nghe vậy mới thở dài, hôn lên trán em rồi quay đi.

Hôm sau, Sao mang bộ áo mà em vừa hoàn thành sang cho chàng. Hai người đi vào phòng, chàng đứng trước gương thay áo còn em thì chờ cài khuy. Khi em vừa cài khuy xong, Mai Lang Vương bỗng giữ tay em, không cho em rút tay lại nữa. Sao đỏ mặt nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt nâu tràn đầy sương mù.

Chàng ấn em vào tủ và lướt môi đến. Sao quấn quanh cổ chàng, cuồng nhiệt đáp trả. Trong lúc quấn quýt đó, tay chàng vô thức vờn quanh những vị trí khác trên người em. Sao run rẩy, em suýt đứng không vững, Mai Lang Vương nhanh chóng đỡ em và khảm em vào lòng.

Vì cảm xúc bùng nổ quá bất ngờ nên hai người không đóng cửa, đang hôn nồng nàn thì Sao nhìn thấy Ưu Liên khoanh tay đứng bên ngoài. Em giật thót, lập tức kéo ngực áo chàng ra hiệu. Mai Lang Vương sực tỉnh, quay lại.

- Mai Lang, sau giờ làm việc đến khu Hoa Tiên quỳ nhé. - Ưu Liên cười mà gió quét vào phòng lạnh căm căm.

Thế là hôm đó Mai Lang phải sang khu Hoa Tiên quỳ. Sao không được đến gặp chàng, các chị bảo em hãy ở yên trong nhà và mặc kệ chàng. Mai Lang Vương quỳ một canh giờ thì trở về. Khi vào đến cổng tròn, vừa nhìn thấy em, chàng chỉ cười mỉm thỏa mãn.

Sao xấu hổ, chàng cười như thế là có ý gì? Trông như thể là chàng không sợ hình phạt của các chị ấy. Mai Lang Vương không nói gì thêm, trở vào thư phòng giải quyết công việc. Sao hầu hạ chàng mà không biết chàng đang nghĩ gì.

Vài ngày sau, khi em đang dệt lụa thì bị chàng tóm. Mai Lang Vương bế em ra khoảnh sân cụt bên hông nhà phải ấy. Chàng đặt em ngồi trên miệng vại và gấp gáp hôn em. Sao quấn lấy chàng, kể từ sau nụ hôn bị phát hiện đó, đã năm ngày rồi hai người chưa được chạm môi.

Đến khi hơi thở đứt đoạn, chàng mới buông em ra. Sao đổ vào lòng chàng và nằm yên ở đấy hổn hển. Mai Lang Vương vuốt ve lưng em một cách yêu chiều. Chàng tha thiết gọi tên em, lặp đi lặp lại.

Khi đã dần bình ổn, Sao lại khúc khích cười trêu chàng - Không sợ chị Ưu Liên thấy rồi lại phạt quỳ hả?

Mai Lang Vương mỉm cười, hiên ngang đáp - Nếu Ưu Liên thấy thì ta chịu phạt, ta không thể ngừng hôn em.

- Thế à? - Giọng Ưu Liên vang lên ngay phía sau.

Mai Lang Vương và Sao giật sững, hai người rề rà hướng mắt về phía vừa phát ra tiếng nói. Ưu Liên đang khoanh tay tựa vào nhà phải và cười hiền. Chỉ có điều lá mùa thu lạnh lùng đang đổ xuống người nàng.

Mai Lang Vương bị bắt quỳ ngay ngày hôm đó. Trong lúc chàng quỳ, Sao đã lén sang khu Hoa Tiên thăm chàng. Em đi vòng theo lối bên hông và tiến ra nhà bếp. Mai Lang Vương đang quỳ dưới tán phượng gần giường tre.

Chàng quỳ một mình, trong không gian vắng lặng. Bóng lưng cao lớn trầm ngâm, trông chàng thật nghiêm trang và vững vàng. Em vừa thương mà vừa xót, đi đến gần. Mai Lang Vương nghe tiếng guốc, dời mắt sang, chàng có chút ngạc nhiên.

Sao chẳng nói chẳng rằng quỳ xuống bên cạnh chàng. Mai Lang Vương lập tức biến sắc, bảo em - Đứng dậy mau lên!

Sao không nhúc nhích, em cứ quỳ ở đó. Mai Lang Vương không tác động đến em được, khuôn mặt chàng hiện lên nỗi xót xa và sự bất lực, chàng u ám bảo - Thế này thì đúng là phạt nặng ta rồi.

- Sao ạ? - Em thắc mắc.

Mai Lang Vương lặng lẽ đáp - Ta không ngại quỳ nhưng ta không muốn vợ ta cũng phải quỳ.

Sao phì cười, trêu ghẹo hỏi chàng - Thế lần sau có xằng bậy nữa không?

Mai Lang Vương im lặng, dù vẻ mặt rất nặng nề nhưng lại gật đầu chấp nhận - Ừm, không xằng bậy nữa.

Sao nghe chàng bảo thế, lòng dâng lên ấm áp, em ôm cánh tay chàng, nhẹ nhàng dỗ - Xằng bậy cũng được nhưng ý tứ một chút, đừng để các chị nhìn thấy nữa nhé.

Mai Lang Vương hướng mắt sang em, lòng nở hoa xuân. Chàng choàng qua vai em và để em tựa vào người chàng, bảo rằng như thế sẽ đỡ mệt hơn. Sao ngoan ngoãn ôm lấy tay chàng, hai người cứ thế quỳ bên nhau.

Tầm một khắc sau thì tam vị Hoa Tiên xuất hiện xem xét. Khi thấy vợ chồng họ tựa vào nhau âu yếm thì Ưu Liên chỉ biết đập tay lên trán. Xích Phượng gãi má hỏi - Thế này có còn là phạt nữa không?

Ưu Liên không nói gì, chỉ quay lưng đi thẳng, Xích Phượng và Bạch Sứ đành rời đi theo nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.